Tương Tư Cơm Nắm

Chương 4:




Trở lại thời gian 15 năm sau.
Cô bé đáng yêu ngày xưa, trải qua thời gian thử thách, nay đã lột xác trở thành thiếu nữ xinh đẹp khiến đàn ông phải kinh diễm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thế ghi nhớ cả đời. Chỉ cần cô mở miệng, thì đám đàn ông sẽ như tre già măng mọc mong muốn đoạt được cô, chỉ cầu được người đẹp ưu ái.
Chẳng qua, cô thấy ánh mắt những người đàn ông kia là muốn nuốt cô. Còn ánh mắt người đàn ông này là muốn giết cô!
Cô khó khăn nuốt nước bọt, ngửa đầu nhìn người đàn ông nguy hiểm kia.
Trương Triệt Nhất trước mắt, so với năm đó càng cao lớn cường tráng, tính tình cũng càng nóng nảy hung hăng, đường nét anh tuấn đẹp trai ngày xưa, nay trở nên lạnh lẽo mà thô lỗ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Hắn bây giờ, dũng mãnh mà cay nghiệt, so với mấy chục năm trước càng nguy hiểm, chỉ cần là người biết quý trọng mạng sống, sẽ không có ý định trêu trọc hắn, khẳng định là trốn rất xa rất xa ──
Đã quá muộn, cô đã sớm “trêu chọc” hắn!
Hồi ức giống như thủy triều vọt tới, vang ầm ầm quấy loạn trong đầu Thư Mi, nhớ tới trước khi rời Đài Loan, cô làm những chuyện kia với hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như muốn bật ra tiếng.
Aizz, đây khẳng định là ác mộng! Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, đời này còn cơ hội gặp lại Trương Triệt Nhất; Cô lại càng không nghĩ đến, sẽ cùng hắn ở trong thang máy.
Hắn chuẩn bị dùng phương pháp gì trả thù cô?!
Thư Mi bắt đầu hoài nghi, bản thân còn có thể sống để ra khỏi thang máy hay không.
“Anh, anh, anh ── anh muốn làm cái gì?” Thanh âm của cô không nhịn được run run, đôi chân thon dài cũng run rẩy không ngừng, hình tượng bình tĩnh chuyên nghiệp lúc trước, giờ đây hoàn toàn không thấy được, nếu không dựa vào sự tự tôn cô gắng chống đỡ, khẳng định cô sớm đã ngã xuống đất.
Trương Triệt Nhất nhướn mày rậm, lùi vài bước, hai tay còn giữ ở gáy cô, đối với sự chịu đựng của cô cũng không có buông ra.
Dưới ánh đèn bạc mỏng manh, đôi mắt đen lợi hại chậm rãi, chậm rãi lướt qua những đường cong xinh đẹp nữ tính của cô, lóe ra ánh sáng khó hiểu.
“Cô nói xem?” Hắn không có ý tốt hỏi lại, bộ dáng xem ra thật tà ác.
Cô ôm chặt cặp tài liệu, giống như bị đổ một thùng nước đá vào đầu, cả người run rẩy lợi hại hơn.
Tục ngữ nói đúng, gặp lại không bằng nhớ nhung. Tuy nói xa cách ngày ấy, cô từng yên lặng nói “hẹn gặp lại” với hắn ở trong lòng, nhưng cũng không đại biểu, cô phải thật sự “lại” thấy hắn nha!
Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện cả đời này, yên lặng nhớ nhung bộ dáng hắn bị cô chỉnh đến đen mặt ở trong lòng.
Chẳng lẽ lúc trước cô có phần hơi quá, ngay cả ông trời cũng nhìn không được, nên mới làm đại lễ đưa riêng cho Trương Triệt Nhất, để hắn có cơ hội tự tay báo thù, cùng cô “tự ôn chuyện”?!
“À, anh không phải là muốn đánh tôi chứ?” Thư Mi hồ nghi hỏi, tim đập nhanh hơn, phần mông được bao bởi chiếc váy tơ tằm, bởi vì trong đầu nhớ lại quá mức rõ ràng, bắt đầu có chút đau đớn.
Ngoại trừ gầm rú mắng mỏ ra, cô càng sợ “tuyệt chiêu” của Trương Triệt Nhất hơn.
“Có gì mà không thể?” Hắn cười càng tà ác, một tay cầm bả vai của cô, dùng sức lôi kéo.
“A!” Cô kinh hãi thét chói tai, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã bị hắn đẩy ngã về trước, cả người ngã ghé lên đùi hắn, chật vật làm cho mặt cô hồng lên.
Tư thế bất nhã như vậy, cô thế mà thật sự quen thuộc. Mười lăm năm trước, mỗi khi cô đùa dai, Trương Triệt Nhất sẽ cậy mạnh tóm cô, đùa nghịch cô thành như vậy, sau đó hắn sẽ ──
Ông trời, tên này thật sự nghiêm túc à!
“Trương Triệt Nhất, dừng tay!” Cô kinh hoảng giãy dụa, chân thon dài đá lung tung, giống con tôm sống, xoay loạn trên đùi hắn, lại không cách nào thoát khỏi sức mạnh của hắn. Hắn chỉ dùng một tay, liền chặn được sự phản kháng của cô, bàn tay to dày rộng chặn trên lưng cô còn mạnh mẽ hơn kìm sắt.
“Thử nói một lý do vì sao tôi nên dừng tay?” Hắn cười lạnh, bẻ ngón tay, khởi động thân chuẩn bị phạt người, khớp xương còn phát ra tiếng rắc rắc thanh thúy.
“Á, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ân oán trước đây, thật sự không nên dùng phương pháp này để giải quyết. Anh nếu còn để ý, tôi nguyện ý giải thích.” Cô vừa thẹn vừa vội, miễn cưỡng khắc chế kinh hoảng trong lòng, thử cùng hắn nói đạo lý, hy vọng có thể miễn việc da thịt bị đau.
Đáng tiếc, Trương Triệt Nhất không phải là người có thể nói đạo lý.
“Tôi không cần cô giải thích.” Hắn âm u nói, bàn tay dày rộng uy hiếp nâng lên, kiên trì muốn cô vì trò đùa dai “nho nhỏ” năm đó mà phải trả giá thê thảm.
Mắt thấy lời nói vô dụng, cô giãy dụa lợi hại hơn, bắt đầu thét chói tai, tiếng kêu kinh hoàng quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, nghe cực kỳ thảm thiết.
“A, dừng tay, anh muốn làm cái gì? Không được đụng vào tôi! Anh không hiểu tiếng quốc ngữ sao? Anh ── Anh ── Trương Triệt Nhất, anh đừng chạm vào tôi, anh dám? Anh dám?!”
Hắn dám!
Bàn tay đàn ông thật mạnh hạ xuống, chuẩn xác đánh vào cặp mông trắng tròn non mềm, thi hành Hàng Long Thập Bát Chưởng với cô gái, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong thang máy.
“A!” Một cơn đau bỏng rát ở mông, đau đến nước mắt cô đều nhanh chảy xuống, cô chưa từ bỏ ý định vặn vẹo, gập lại đôi chân thon dài, dùng giày cao gót dồn sức đá vào vai hắn, muốn đạp chết tên bạo giả đáng giận này.
Trương Triệt Nhất lại giống như đuổi ruồi bọ, dễ dàng tóm được chân cô, cởi giày cao gót ra, ném tới góc, hai, ba phát liền loại bỏ được võ trang của cô.
Tét!
Lại một đòn nghiêm trọng, cô bi thương kêu một tiếng, không thể tin được sự việc đã cách nhiều năm, tên đàn ông này còn không quên ân oán xưa, vẫn ghi hận tới tận bây giờ.
“Anh, anh dừng tay lại! Tôi không phải trẻ con, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Cô thở dốc không thôi, xấu hổ phát hiện, bắp tay bắp đùi hắn kết hợp, xiết chặt mềm mại tròn trịa của cô, tùy ý cô vặn vẹo giãy dụa, ma sát khi nặng khi nhẹ.
“Tôi biết cô không phải trẻ con nữa.” Hắn cười lạnh vài tiếng, không có ý định dừng tay. “Cái đó không thể ngăn cản tôi, ngược lại còn gia tăng lạc thú báo thù của tôi.”
Thư Mi hít một ngụm khí lạnh, không thể tin được hắn ác liệt như vậy, ngay cả lời nói thất lễ như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Sau khi rời khỏi Đài Loan, cô đã được giáo dục một cách tốt nhất, lễ nghi được dạy dỗ không chê vào đâu được, nay đừng nói là những lời thô lỗ thô tục, cô ngay cả mắng cũng ít khi nói.
Sau khi trưởng thành, cô bước chân vào thương trường, cũng đã từng giao thủ với không ít đàn ông, trong đó cũng không thiếu những kẻ háo sắc muốn chiếm đoạt, nhưng dựa vào người cậu tài phú, cùng với trí tuệ của cô, những tên đàn ông vọng tưởng chiếm tiện nghi đó, đều bị cô tứ lạng bạt thiên cân* ngăn, đến nay chưa người nào có thể âu yếm được cô.
* Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 – Nguyên văn trong Thái cực quyền là một loại kĩ xảo đầy công lực, không cần dùng sức mà vẫn thắng được đối phương. Dụng ý không cần dùng sức mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết.
Mà Trương Triệt Nhất lại mượn cớ báo thù, chộp cô vào trong lòng, thân hình rắn chắc làm càn tiến đến ôn hương nhuyễn ngọc của cô, mà hình như một chút cũng không để ý, ngược lại còn thật sự hưởng thụ. Cô xấu hổ lại tức giận, ngay cả má phấn cũng đã đỏ bừng.
“Anh này không biết xấu hổ ── a!” Lại là một đòn nghiêm trọng.
“Cuộn phim đâu?” Hắn hỏi.
“Cuộn phim gì?” Cô giả ngu.
“Chuột Mickey.” Lời ít ý nhiều, lại tặng thêm một cú phụ họa.
Thư Mi bị đánh cho tức giận trong lòng, môi đỏ mọng hé ra, bắt đầu nói bừa nói bậy.
“À, cái đó á, tôi vẫn cất giữ cẩn thận lắm, gặp được bạn bè nào đến Đài Loan, liền rửa một tấm, cho họ làm kỉ niệm── a!” Lần đánh này đặc biệt nghiêm trọng. “Đáng giận! Anh còn dám đánh tôi nữa, tôi sẽ đi cài trang web, đăng ảnh chụp lên, để mọi người trên toàn thế giới biết được cái dáng vẻ ngu xuẩn của anh ──” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, đang muốn uy hiếp lớn hơn, đèn báo động đột nhiên tắt, ngọn đèn trên đầu đột nhiên sáng choang, thang máy khôi phục hoạt động.
Tiếp theo, đinh một tiếng, hai cánh cửa thang máy vốn đóng chặt mở ra.
Một đội ngũ chen chúc ở ngoài cửa, có người phụ trách “Phúc Nhĩ Ma Sa”, nhân viên, còn có những người ở công ty tầng khác cũng tới góp vui, cùng với nhân viên kĩ thuật sửa chữa thang máy. Mọi người ba tầng trước, ba tầng sau chen chúc chật như nêm trước thang máy, tất cả đều ngó đầu dáo dác, nhắm thẳng bên trong xem.
“Kỉ tiểu thư, hai người ổn ──” Lăng Vân mới nói một nửa, liền bởi vì tình hình quái dị trong thang máy mà dừng lại.
Những người khác cũng ngây dại, có người thấp giọng bàn luận, có người mãnh liệt dụi mắt, xác định xem có phải nhìn lầm hay không, khó mà tin được mới trong một khoảng thời gian, nam nữ trong thang máy có thể phát triển nhanh chóng như thế ──
À, không đúng không đúng, nhìn kỹ lại, tuy nói cô gái kia quần áo có chút không chỉnh tề, mặt còn đỏ bừng, thở hổn hển, nhưng tư thế “bày” ra thật sự quá mức kì quái. Dáng vẻ của bọn họ, không giống như đang “xằng bậy” thâu hoan nam nữ, ngược lại như đang dùng cách xử phạt về thể xác của giáo viên và học trò.
Ngược lại với Thư Mi đang xấu hổ túng quẫn, Trương Triệt Nhất vẫn như cũ, nâng tay lên, không coi ai ra gì tiếp tục “hành hình”.
“Này, anh mau dừng tay, anh không thấy được ── a!” Ngăn lại không có hiệu quả, cô cúi đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt với những người đó, xấu hổ đến toàn thân nóng lên, tức đến muốn cắn hắn.
Thẳng đến khi bổ sung đủ 20 phát nữa, đôi tay dày rộng kia rốt cục cũng ngừng lại, nhưng không hề hạ xuống mà rơi trên đầu vai run run của cô, không chút lưu tình đẩy cô xuống.
“A, đau quá!” Mông trắng đụng vào mặt đất, Thư Mi lại lần nữa đau ra nước mắt. Cô ngồi dưới đất, một tay xoa mông đau, nước mắt lưng tròng ánh mắt oán hận trừng hắn.
Quát tháo xong Trương Triệt Nhất ngay lập tức đứng dậy, mặt không chút thay đổi cất bước đi ra ngoài, đôi mắt đen lợi hại đảo qua bốn phía.
Tầm mắt sắc bén như dao kia, so với lời nói còn có tác dụng hơn, bức tường người bên ngoài thang máycứ như Ma Tây tách ra khỏi Hồng Hải, tự động lùi lại, nhanh chóng tạo ra một con đường thẳng tắp.
Chướng ngại vật duy nhất trên con đường thênh thang, chính là Lăng Vân mặt mang nụ cười. Hắn cong môi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt mỉm cười.
“Đây là nguyên nhân cậu kiên trì muốn tôi lên Bắc?” Trương Triệt Nhất nhíu mày, hoài nghi kẻ ra vẻ trung lương (trung thành thẳng thắn) này, kỳ thật tâm cơ mưu lược so với bất kỳ kẻ nào đều thâm sâu hơn, đã sớm nhận ra Thư Mi, lại trước sau giữ kín không nói, làm mọi người chẳng hay biết gì.
Lăng Vân nhún vai, không bị ánh mắt lạnh lẽo kia dọa lùi, thái độ vẫn rất dong lười (thong dong lười nhác) thanh thản.
“Tôi chỉ là muốn xem một màn cảm động anh em gặp lại nhau, nên mới nhọc lòng sắp xếp tất cả.” Hắn mềm nhẹ nói, ngữ khí thành khẩn, làm cho người ta không thể hoài nghi “thiện ý” của hắn.
Trương Triệt Nhất lườm hắn một lúc lâu, biết cho dù dùng ánh mắt lạnh như băng cũng không dọa lùi được cái mặt cười tao nhã kia. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhìn về phía người vẫn đang ngồi trong thang máy, Thư Mi mắt chứa lệ xoa lấy mông .
Đôi mắt sâu không lường được nhìn từ khuôn mặt xinh đẹp ẩm ướt nước mắt, chạy qua chiếc gáy trắng nõn mịn màng, quần áo che lấp những đường cong nữ tính mềm mại bên dưới cùng với đôi chân thon dài. Quần áo cô hỗn độn, sợi tóc được chỉnh sửa cẩn thận lúc này tán loạn như mây, nhưng dáng vẻ chật vật kia, ngược lại làm cô càng tăng thêm phần mê người.
Một chút hỏa diễm (ngọn lửa) cực kì nhỏ bé, nhảy vào phía sâu trong con ngươi đen, khiến ánh mắt hắn càng thêm lóe sáng.
Thư Mi nhẹ nhàng than nhẹ, một nữ nhân viên tới trợ giúp đôi chân mềm nhũn đứng dậy. Vừa mới ngẩng đầu, liền phát hiện hắn đang híp mắt nhìn cô không chớp.
Cô hít sâu một hơi, tuy rằng mông vẫn đau như cũ, nhưng nhất quyết muốn thoát khỏi uy hiếp, thiên tính không chịu thua lại ló đầu ra, cô kiêu ngạo hếch cằm, buồn bực lườm lại, đợi xem hắn còn chiêu ác liệt nào chưa xuất ra sử dụng.
Một nam một nữ, cách một đám người, không tiếng động giằng co. Sau một lúc lâu sau, Trương Triệt Nhất hờ hững bỏ qua một bên tầm mắt, bước chân mở ra, quay đầu chuẩn bị rời khỏi hiện thường
“Cậu muốn đi đâu?” Lăng Vân hỏi.
“Trở về.”
“Trở về?” Hắn kinh ngạc lặp lại, liếc mắt nhìn Thư Mi một cái. “Vậy còn dự án hợp tác thì sao?”
“Hủy bỏ.”
Hủy bỏ?!
Khuôn mặt bởi vì tức giận đỏ bừng, lập tức chuyển trắng bệch.
Hủy bỏ? Dự án hợp tác này đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết của cô, vơ vét lượng lớn tình báo, phân tích chỉnh thể thị trường, lại mất không ít lời lẽ, thật vất vả mới đưa mặt đến để đàm luận. Nay chỉ bằng hai chữ đơn giản của hắn, cô sẽ phải ném đi mọi cố gắng trôi theo nước chảy?!
“Anh không thể làmvậy!” Thư Mi kích động hô to, vội vã tiến đến muốn đuổi kịp, nhưng hai chân bủn rủn không có sức, mới chạy không đến hai bước liền mềm ra thiếu chút nữa gục trên mặt đất, làm đại lễ dập đầu với tên đàn ông đáng giận kia.
Trương Triệt Nhất môi mỏng nhếch lên, nhìn cô mỉm cười ──
Nụ cười kia, làm tất cả mọi người sợ hãi.
“Tôi đương nhiên có thể.” Hắn vô tình ném những lời này vào mặt cô, không thèm quay đầu lại xoay người rời đi.
***
Nước ấm nóng hổi, từ từ được đổ vào chiếc chén sứ vẽ tay hoàng gia Copenhagen, mùi hồng trà bay lượn tản ra tràn ngập trong không khí.
Lăng Vân tự mình bưng hồng trà, rời khỏi phòng nghỉ của nhân viên, đẩy cánh cửa bằng trúc phía cuối văn phòng.
Đây là phòng nghỉ riêng, không gian không lớn, nhưng cách bố trí Tây Trung kết hợp, cực kỳ dụng tâm. Một bức bình phong thủy tinh rất to, dùng hiệu quả phun cát, điêu khắc ra lời tựa “Lịch sử tổng quát Đài Loan” thanh nhã.
Trước tấm bình phong mềm mại đặt một chiếc ghế dựa quý phi, có thể vừa ngồi vừa nằm được, thoải mái làm cho người ta khi ngồi xuống sẽ quên mất bản thân, mặt đất thì trải thảm nhung tơ thật dày, toàn bộ phòng xem ra hoa lệ mà thoải mái, cùng không khí làm việc khẩn trương bên ngoài hoàn toàn bất đồng.
Hắn đi đến bên ghế quý phi, mặt khác kéo ghế dựa ngồi xuống, đặt hồng trà lên chiếc bàn nhỏ phong cách Châu Âu.
“Gian phòng này là vợ tôi bố trí, cô có thể ở đây nghỉ ngơi một lát.” Lăng Vân mỉm cười, bất luận thái độ hay vẻ mặt đều thành khẩn mà ôn hòa, có thể khiến người ta cảm thấy tâm khoáng thần khiên. (aoi: kiểu như tinh thần thoải mái được thần tiên dẫn dắt)
Tuy rằng hắn là ông chủ kiệt xuất của xí nghiệp, những vẫn ôn hòa có lễ, vĩnh viễn không nhanh không chậm, đâu vào đấy, không có nửa điểm kiêu ngạo bức người.
“Cám ơn.” Thư Mi cười trừ, nâng chén trà lên, mặt khác không được tự nhiên điều chỉnh tư thế, tận lực giảm sức ép lên mông đau.
Cái tên Trương Triệt Nhất chết tiệt, lực tay so với năm đó còn mạnh hơn, tuy rằng không đánh cô bị thương, nhưng cũng làm cô ăn đủ đau khổ, da thịt non mềm đau đến không thể nào ngồi yên được. Cho dù là ngồi ở chiếc ghế quý phi mềm nhũn này, cô mỗi phút vẫn phải thay đổi tư thế ngồi, mới không bị đau đến phát khóc.
Lăng Vân hai tay giao nhau, lễ độ chuyển tầm mắt, làm bộ không phát hiện động tác khốn quẫn của cô. Vì tránh khiến cô cảm thấy xấu hổ, hắn còn mở miệng chủ động săn sóc.
“Tiểu Mi, cô còn nhớ tôi không? Lúc trước, tôi cũng là một trong những thành viên của đội bóng.” Hắn mỉm cười tự giới thiệu. “Từ trận hội họp trong phòng dụng cụ làm người ta có ấn tượng sâu sắc kia, tôi gần như không gặp lại cô”
“Tại sau đó, Trương Triệt Nhất không cho phép tôi đến trường học nữa.” Cô hạ chén trà, đôi mắt đen trắng rõ ràng nâng lên. “Anh đã sớm nhận ra tôi?” Cô chứng thực.
“Trí nhớ của tôi rất tốt.”
Cô cắn môi, phát ra một tiếng than nhẹ.
“Anh vì sao không cho tôi biết sớm?” Cô lấy tay che khuất ánh mắt.
“Tôi chỉ là muốn cho cô một kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).” Lăng Vân mỉm cười.
Kinh hỉ, cái này sao có thể xem là kinh hỉ được? Căn bản là kinh hách đi? Trong khoảnh khắc nhận ra Trương Triệt Nhất kia, cô thiếu chút nữa mở cửa sổ, nhảy lầu chạy trốn á!
“Từ phản ứng của cậu ta, xem ra mười lăm năm trước, các người hình như còn một số việc chưa giải quyết?” Hắn tò mò hỏi, dùng lời nói hết sức cẩn thận.
Cô bi ai gật gật đầu, thở dài một hơi thật mạnh.
Đâu chỉ là chưa giải quyết? Cái “trò đùa dai” năm đó, đả kích nghiêm trọng lòng tự trọng của hắn, làm hắn cho dù đã cách mười lăm năm sau, còn nhớ mãi không quên. Xem ra, chuyện này, đủ để hắn ghi hận đến lúc xuống quan tài!
Aizz, không phải đều nói, đại nhân không chấp “tiểu nhân” sao? Chuyện lúc ấy, cô chỉ có chín tuổi, đích xác với cái danh hiệu “tiểu nhân”, hắn một đại nam nhân, tâm địa sao lại nhỏ như vậy, muốn tính toán chi li với cô, thậm chí còn giận chó đánh mèo đến công sự cấp trên?
Nghĩ đến tâm huyết mấy tháng qua bị hắn dễ dàng gạt bỏ, Thư Mi thật sự nuốt không trôi cơn tức này, còn muốn mất bò mới lo làm chuồng, làm cái cố gắng cuối cùng.
Hít sâu một hơi, cô chấn định tinh thần, nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn ôn hòa kia.
“Lăng tiên sinh, tôi hy vọng hai công ty chúng ta còn có thể hợp tác.” Cô thận trọng nói, biết người đàn ông trước mặt này, biết suy nghĩ hơn nhiều so với Trương Triệt Nhất lạnh lùng.
“Phúc Nhĩ Ma Sa” mới thành lập hơn 10 năm ngắn ngủi, lại dùng đồ nội thất thủ công có chất lượng trác tuyệt, số lượng sáng chế ở Châu Âu cùng Châu Á buôn bán kinh người, người tiêu dùng đều đi theo xu thế, mỗi lần có sản phẩm mới tung ra, không lâu sau liền tiêu thụ hết sạch.
Bằng trực giác của một thương nhân xuất sắc, Thư Mi đoán chừng, những thứ chất lượng tốt được gia công bằng tay, cũng có thể tạo ra những thành tựu to lớn ở Châu Mỹ.
Mày rậm sau chiếc kính viền vàng nhẹ nhàng giương lên, trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng.
“Tôi đã sớm dự đoán được, cô sẽ là một thương nhân vĩ đại, dù sao từ mười lăm năm trước, cô đã sớm biểu diễn qua trước chúng tôi, cô buôn bán xuất sắc nổi trội.” Mỗi lần nhớ lại cái đại hội tiêu thụ tang vật ấy, Lăng Vân đều thấy buồn cười. Tuy rằng biết Trương Triệt Nhất nhiều năm, còn chưa có ai có thể giống Thư Mi, thành công chọc giận cậu ta, làm cậu ta hoàn toàn không khống chế được.
“Tôi nghe ra, đây là ca ngợi, hay là châm chọc?” Thư Mi nghiêng đầu, chớp đôi mắt trong trẻo, lớn mật đánh giá người đàn ông trước mặt.
Có thể ở thương giới lăn lộn nhiều năm, cô tự nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, đã sớm nhìn ra, Lăng Vân không phải như bề ngoài ôn hòa vô hại. Hắn là loại tĩnh thủy thâm lưu (chắc kiểu thâm sâu khó lường), giấu mà không lộ, loại đàn ông này, khẳng định so với loại phô trương thanh thế còn khó lường hơn.
“Phúc Nhĩ Ma Sa” thành công, cũng không phải là ngẫu nhiên, trong công ty này, có rất nhiều đàn ông ưu tú, có tiến công, có phòng thủ, giống như trận đấu bóng năm đó, bọn họ phối hợp không chê vào đâu được, ở trên thương trường đồng dạng trăm trận trăm thắng, tấn công đều bị khống chế.
Lăng Vân một tay chống lấy cằm, ý cười trên môi chưa giảm.
“Cả hai đều có.” Hắn sảng khoái thừa nhận, tiếp theo chuyển đề tài, nhắc tới dự án hợp tác lần nữa. “Tiểu Mi, nói thật, tôi cũng tình nguyện cùng cô tiếp tục đàm đạo cuộc trao đổi này, dù sao một khi hợp tác thành công, đối với cả hai công ty cũng chỉ có lợi không có hại.”
“Chỉ là?” Cô nhíu mày, biết trong lời nói của hắn còn có câu dưới.
Hắn khẽ cười một tiếng, càng thêm thưởng thức với cô gái này.
“Chỉ là, Trương Triệt Nhất là quản đốc, tất cả sản phẩm đều từ cậu ta giám sát chế tạo, trong dự án hợp tác cấp trên, cậu ta có quyền rất lớn.”
“Anh ta là quản đốc?” Mắt cô trợn tròn, đối với chuyện này thật vô cùng kinh ngạc.
Lăng Vân gật đầu.
“Không chỉ như thế, cậu còn tham gia dự án nghiên cứu phát triển, dự án chế tạo trúc "Hư hoài nhược cốc" mà cô thưởng thức nhất, chính do cậu ta mở rộng thiết kế.” Hắn lấy ra một phần giới thiệu vắn tắt, để cạnh chân cô.
Thành công của “Phúc Nhĩ Ma Sa”, không chỉ dựa vào sách lược tác chiến trên thương trường, sản phẩm tinh xảo giàu ý tưởng, cũng là một trong những mấu chốt thắng lợi.
Không giống như ngành tiêu thụ ngăn nắp xinh đẹp, bộ phận nhà xưởng đều lao động đến đổ máu, chẳng những vất vả, lại không được phép phạm một chút sai sót nào, phải là người có chí lực hơn người, mới có thể gánh trọng trách to lớn này.
Nói trở về, bởi vì Trương Triệt Nhất phụ trách toàn bộ nhà xưởng, nhiều năm ẩn thân phía sau màn, chưa bao giờ hiện thân, thời điểm cô tiếp xúc với dự án hợp tác này mới biết đến sự tồn tại của hắn.
“Ý của anh là, nếu tôi hy vọng dự án hợp tác này thành công, nhất định phải lấy được sự đồng ý của anh ta?” Cô lật xem phần giới thiệu vắn tắt hoa mỹ, càng lúc càng cảm thấy, đây sẽ là một vụ kiếm tiền làm ăn không thua lỗ.
Mấy tháng hao phí tâm huyết, dễ dàng tiến đến giai đoạn cuối, nay mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu một cú đá tới khung thành. Chẳng lẽ, chỉ bởi vì Trương Triệt Nhất gạt bỏ, cô sẽ giơ cờ trắng, tuyên bố bản thân bị hắn đánh bại, sau đó cụp đuôi, uất ức quay về nước Mỹ?
Không, tuyệt đối không được!
Mười lăm năm trước, cô có thể khiến Trương Triệt Nhất trở thành cây rụng tiền, mười lăm năm sau, cô vẫn có thể kiếm được món tiền lớn từ trên người hắn như cũ. Muốn cô đầu hàng? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu!
Lăng Vân khẽ vuốt cằm, nhìn cô gái đang cúi đầu trầm tư, ánh sáng trong mắt biến hóa linh động. Hắn bắt đầu nóng lòng chờ mong, muốn xem cô sẽ dùng thủ đoạn gì, bức bách Trương Triệt Nhất thay đổi chủ ý.
“Tôi liền nói thẳng đi!” Hắn hạ lông mày, dùng vẻ mặt ôn hòa che dấu ý cười trong mắt. “Tiểu Mi, chỉ cần cô có năng lực, khiến Trương Triệt Nhất gật đầu một cái, đề án hợp tác của chúng ta coi như thành công, tôi tùy thời đều có thể ký tên lên hiệp ước.”
Thư Mi hai mắt sáng ngời, chỉ một thoáng quên cái mông đang đau, cả người kích động đứng lên, hưng phấn nhìn Lăng Vân.
“Lời anh nói sẽ tính chứ?”
“Tuyệt đối không có nửa câu giả dối, chừng nào cô khiến Trương Triệt Nhất gật đầu một cái, chúng ta liền tìm thời điểm kí hợp đồng.”
Cô dùng sức gật đầu.
“Được, một lời đã định!”
Hoàng hôn nồng đậm, đèn ruộng hoa cúc bốn phía trong trấn nhỏ được bật sáng lên, đêm xuống rực rỡ vô cùng. Ngọn đèn được thiết kế là để gia tăng sự sinh trưởng của hoa cúc, cung cấp tiêu thụ cho thị trường trong và ngoài thành phố.
Từ khi trên thị trường chuyển sang xu hướng hoa lan, trên trấn chuyển sang kinh doanh buôn bán hoa cỏ, sản nghiệp hai bên đường, buôn bán các loại hoa cỏ kéo dài hơn mấy chục quy mô khác nhau. Mỗi ngày khi mặt trời còn chưa có lộ diện, nhóm buôn hoa đã bắt đầu rất bận rộn, phân phát các loại hoa tươi.
Trừ lần đó ra, trong vài năm này, trấn trên còn có một hạng mục sản nghiệp buôn bán mấu chốt khác.
“Phúc Nhĩ Ma Sa” thành công, mang theo phong trào làm thủ công, không ít giới truyền thông tranh nhau viết báo, khiến ánh mắt thương nhân chuyển vào thị trấn nhỏ hương hoa tứ phía này.
Bởi vì chỗ lợi xu thế, mấy công ty tranh nhau thành lập, cũng lựa chọn đem nhà xưởng thiết lập ở trên trấn, trừ bỏ cạnh tranh ở ngoài, cũng không thiếu người có tâm hồn tham tiền, lén lút động tay động chân.
Trương Triệt Nhất mới rời đi không bao lâu, vật liệu gỗ chọn mua bị bại lộ, hắn nhanh như điện chớp từ Đài Bắc trở về gấp, trực tiếp đi tìm thương nghiệp cung cấp can thiệp.
Thẳng đến bóng đêm sương mù, hắn mới điều khiển xe Jeep về đến nhà.
Tòa nhà kiểu Nhật lâu đời, từ vài năm trước, hắn tự mình thiết kế trông coi, sửa chữa lại một vài bộ phận, vẻ ngoài không có gì thay đổi, nhưng bên trong thật ra tiêu tốn không ít công phu, để vợ chồng nhà họ Trương ở thoải mái hơn.
Vừa tiến vào cửa, một trận tiếng cười dễ nghe như chuông bạc bay vào tai.
Hắn nhướn mày, bước đi tiêu sái đến phòng khách, quả nhiên thấy cái người buổi sáng bị hắn vây trong thang máy, cái cô gái bị hắn đánh, lúc này lại ngồi ở chỗ khách quý, tươi cười ngọt ngào, bồi vợ chồng nhà họ Trương nói chuyện phiếm.
Thư Mi nhìn đến hắn đầu tiên, ánh mắt trong suốt hiện lên một chút tức giận, rồi chợt biến mất không thấy nữa.
“Anh trai, em còn về nhà trước anh đấy!” Cô mở miệng nói, cười ngọt đến muốn rót ra mật. Ngọn đèn chiếu sáng lên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mày liễu dài nhỏ mà cong, lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng, xinh đẹp khiến người ta nín thở.
“Con đã về.” Kha Tú Quyên quay đầu, cũng là vẻ mặt tươi cười. “Con nha, nếu gặp Tiểu Mi, còn mời con bé về ở, sao không báo trước một tiếng, làm dì Lâm chưa kịp chuẩn bị phòng khách?” Vài năm trước, bà rốt cục thừa nhận, bản thân không có thiên phú với việc nhà, dứt khoát thuê quản gia, việc vặt vãnh trong nhà, toàn quyền giao cho người chuyên nghiệp xử lý.
Trương Triệt Nhất đi đến bên cạnh bàn, mắt đen nhìn chòng chọc cô, vô tình chọc phá lời nói dối nào đó.
“Con không có mời cô ta về.”
“Chẳng lẽ em hiểu sai ý?” Thư Mi nháy nháy mắt, tiếc nuối đứng dậy. “Nếu anh trai không muốn em ở lại, như vậy em đi tìm chỗ ở cũng được.” Cô cười giả dối, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn.
Kha Tú Quyên làm sao thả người được, tay vội vàng kéo cô ngồi lại.
“Con muốn đi đâu? Ở lại ở lại!” Bà nói lớn nhắc lại, còn vung mạnh tay với dì Lâm, muốn bà ấy mau giấu kĩ hành lý đi. “Con nhóc con thực đáng đánh, ra nước ngoài mười mấy năm cũng không trở về. Hiện tại, thật vất vả trở về một chuyến, làm sao có thể nói đi là đi?”
Buổi chiều khi Thư Mi xuất hiện, vợ chồng bọn họ cực kỳ vui mừng, kéo cô nói đông nói tây, chỉ kém không có mở tiệc yến khách, thông báo mọi người, chúc mừng Thư Mi trở về cố hương.
“Tuy rằng không về nước, nhưng sinh nhật ba mẹ, con cũng chưa từng quên, hàng năm không phải đều gửi quà về sao?” Cô cười cầu xin tha thứ, ngồi ở bên cạnh mẹ làm nũng.
Mấy năm qua, tuy rằng nói cô ở nước ngoài, chưa từng về Đài Loan, nhưng lễ vật thân thiết chưa lúc nào quên cả.
Cô thật tâm thích đôi vợ chồng này, cảm ơn bọn họ đã yêu thương cô. Chính là, cô thật sự không rõ, vợ chồng thiện lương như vậy, sao lại sinh ra đứa con thô lỗ hà khắc như thế.
Đôi mắt trong suốt vừa chuyển, ngắm đến người đàn ông cao lớn kia. Nghĩ đến lúc nãy hắn ở trong thang máy động chạm tay chân với cô, cô liền lên cơn giận dữ, hận không thể chạy đến, tay chân đấm đá với hắn, tháo hắn thành tám khối, sau đó ──
Hô, không nên tức, cô phải nhẫn nại! Việc nhỏ này phải nhẫn, không lại khó kiếm được nhiều tiền, cô còn muốn nói chuyện hợp tác kia nha!
Kha Tú Quyên nắm chặt tay cô, yêu thương vỗ vỗ. “Tiểu Mi, mẹ nói nè, con tạm thời ở đây một thời gian, chúng ta có thể ──”
Trương Triệt Nhất đứng ở góc tường mở miệng.
“Cô ta không rảnh.” Hắn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng lườm Thư Mi.
“Ôh, anh nhầm rồi, em rất rảnh.” Cô lộ ra nụ cười thiên sứ, cố ý so đo với hắn!
Kha Tú Quyên vội vàng đi ra hoà giải, vung mạnh tay với con trai, muốn hắn cút xa một chút.
“Này, sao con lạ thế? Tiểu Mi trở về, chẳng lẽ con mất hứng sao? Nhớ ngày đó, hai đứa tình cảm anh em thật tốt, khi con bé phải rời đi, con còn muốn đuổi theo nói lời từ biệt mà!” Nói đến một màn kia, bà là mẹ, cảm động muốn khóc đó.
Bà nào biết đâu rằng, năm đó con ôm bệnh đuổi theo, kỳ thật là muốn tự tay giết Thư Mi!
Trương Triệt Nhất lười nói, hắn biết, cái con nhóc quỷ kế đa đoan kia, có một trăm loại biện pháp có thể ở lại không đi ── được rồi, nếu cô không đi, hắn đi!
“Con đi ngủ.” Hắn lạnh lùng tuyên bố, xoay người đi về phòng ngủ, còn không coi ai ra gì cởi áo sơmi, lộ rõ khí lực đàn ông hoàn mỹ ở dưới ngọn đèn.
Ồ, xem ra, dáng người hắn so với năm đó càng đáng xem à!
Thư Mi càn rỡ mở rộng tầm mắt, đánh giá bóng dáng cao ngất. Tuy rằng nói, mấy năm gặp qua không ít anh chàng đẹp trai, nhưng cô lại chưa từng gặp qua, tên đàn ông nào có thể cùng hắn tranh cao thấp.
“Đúng rồi, mẹ, sao không thấy chị dâu đâu?” Cô làm bộ như không chút để ý hỏi, đoán trong đám ái mộ điên cuồng, hẳn không ai có thể chịu được kẻ phong lưu nóng nảy, thuận lợi đạt được danh hiệu Trương phu nhân.
Kha Tú Quyên lại thở dài thật mạnh, lo lắng lắc đầu. “Chị dâu ở đâu ra? Tình tình nó hư hỏng như vậy, nào có cô nào muốn gả cho? Cho dù có gan kết giao với nó, lại không chịu nổi vài lần nó hét, tất cả đều khóc sướt mướt bỏ chạy.
Nam nữ trẻ tuổi ở trên trấn, đã sớm kết hôn hết, chỉ duy nhất con trai bà, đến bây giờ còn cô đơn, ngay cả bạn gái cũng không có, bà không biết còn phải chờ bao năm nữa, mới có thể được ôm cháu trai bảo bối.
Nguyệt lão à Nguyệt lão, chẳng lẽ đã quên, trong nhà bà còn có đứa con đang tuổi kết hôn sao?
Không chỉ như thế, ngay cả Thư Mi tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, hình như cũng không tìm được đối tượng, con bé là cô gái xinh đẹp vĩ đại, thế nhưng đều bị nguyệt lão bỏ qua một bên.
Xem ra, ngày mai bà phải chuẩn bị chút hoa quả, đến miếu Nguyệt lão, xin cái thẻ nhân duyên, cầu Nguyệt lão mau mau ra tay, để con trai con gái của bà, có thể tìm được bạn đời bầu chuyện.
Kha Tú Quyên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bắt đầu yên lặng cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.