Tương Quý Phi Truyện

Chương 82: Định vương trúng độc (3)




Hoàng hậu tra ra cái gì hay không Tương Như Nhân không rõ ràng lắm. Nhưng tin tức nói là không có thu hoạch gì. Có lẽ là không để tâm đến chuyện ba tháng trước cung nữ đưa đồ ăn bị bệnh, tìm người thay ca. Tương Như Nhân nghe Phùng Áng bẩm báo, xác định vừa rồi du hạ hồi cung trước là Hứa dung hoa.
Hiện thời Thanh Huyền cung thủ vệ sâm nghiêm. Tương Như Nhân cho Phùng Áng mang hai bức họa Tiểu Kết và Hứa dung hoa đến. Chỉ cần là co tới Thanh Huyền cung, thế nào cũng sẽ có người nhận ra.
Phùng Áng làm việc rất nhanh, trong cung lăn lộn bao lâu cũng quen biết vài thị vệ ở Thanh Huyền cung. Mấy thị vệ ở đó đều chưa từng nhìn thấy phi tử của hoàng thường, đừng nói phân biệt ai với ai.
Thừa dịp bọn họ thay ca, gọi vài người ra cho xem bức họa một chút. Tuy rằng chuyện đã qua vài ngàu, diện mạo không còn nhớ thật kĩ nhưng ngay khi xem bức họa họ liền nhận ra đâu là cung nữ đã tới Thanh Huyền cung. Trong đó còn có người nhớ rõ ràng bởi vì ngày thường cũng không phải nàng đến, vào phòng thời gian lưu lại cũng khá lâu.
“Thì ra là nàng.” Thật lâu sau, Tương Như Nhân chậm rãi nói. Khó trách nàng cứ thấy Hứa dung hoa này kì quái. Nàng lại hiểu biết Định vương đến mức như vậy.
Nghĩ, Tương Như Nhân nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười vô cùng đẹp mắt. Phùng Áng cúi đầu. Tương Như Nhân yên tĩnh suy nghĩ một hồi, hỏi hắn “Phùng Áng, ngươi tiến cung đã bao lâu?”
“Nô tài tiến cung năm sáu tuổi, đã được mười sáu năm.” Phùng Áng cung kính trả lời.
“Trước đây ở những chỗ nào?” Lúc Tương Như Nhân tiến cung, trong cung phân xuống hai người. Một là Phùng Áng. Một là Vương Hỉ hiện tại đang cùng Lưu ma ma lo chuyện hàng ngày trong Chiêu Dương cung. Tương Như Nhân đối với người bênh cạnh mình yêu cầu rất cao. Lúc trước tuyển hai người này, còn lại đều dựa theo danh sách Tấn phi để lại cho nàng.
“Hồi bẩm nương nương, trước đây tiểu nhân ở ngoài hoàng điện trực bốn năm, lại đến ngự thiện phòng hai năm, hầu hạ qua hai vị nương nương của tiên hoàng, sau đi Kính sự phòng.”
“Vậy ngươi ở trong cung quen biết cũng không ít a.” Tương Như Nhân cúi đầu nhìn hoa văn tay áo, cũng không nói tiếp.
Có điều hắn đã ở trong cung lăn lộn nhiều nơi như vậy, cuối cùng còn có thể đến Chiêu Dương cung, bản lãnh cũng không tệ, Phùng Áng lập tức ngẩng đầu “Ý tứ của nương nương, tiểu nhân minh bạch.”
Nói xong Phùng Áng lui ra, Tônma ma theo sau Hứa ma ma cùng đi vào. Các nàng cũng biết chuyện, thấy Tương Như Nhân vẻ mặt bình thường, khuyên nhủ “Nương nương, Hứa dung hoa động cơ không đơn thuần, chuyện độc dược lần này, nàng không khỏi có liên can.”
“Nàng có thể mạo hiểm đi Thanh Huyền cung gặp Định vương, người hạ độc vương gia sẽ không phải là nàng.” Tương Như Nhân lắc đầu, nàng cũng nghĩ đem việc này lôi ra, nhưng lần này cũng không thể làm được gì nàng. Phía sau Hứa dung hoa là Hứa gia. Thái hoàng thái hậu là ở trong Duyên Thọ cung niệm kinh phật không hỏi qua nhưng Hứa gia còn đó. Nàng vì Định vương phi đi xem Định vương gia. Dù cách thức không đúng nhưng về tình lại không có gì không hợp, định không ra tội lớn.”Nhưng chuyện cung nữ chết đi này có thể làm ra chút văn vẻ” Tương Như Nhân tiện đà nói.
Nàng cho đến giờ vẫn chưa từng là người nhân từ. Nhắc đến Hứa dung hoa, vẫn là một viên nhỏ lớn thành u ác tính. Hiện tại chưa dẹp sạch được, Tương Như Nhân cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta càng ngày càng uy hiếp đến bản thân. Nàng cũng không tin trên đời có nhiều chuyện đều đúng dịp hợp lại như vậy. Thế nào thì cung nữ tự sát kia cũng là cung nữ lúc trước trao đổi cho Hứa dung hoa đi Thanh Huyền cung.
Một cái cung nữ bao nhiêu bản lãnh mà có năng lực hạ độc, năng lực sợ tội tự sát. Người ta muốn đem cái chuôi này đốt đến chỗ này của nàng. Nàng sẽ thổi chút gió đem nó trả lại cho nàng ta...
Ít ngày sau, trong cung liền có lời đồn thế này. Thời điểm tháng sáu đi sơn trang du hạ, Hứa dung hoa không biết nguyên cớ gì mà gấp trở về trước. Ngày đó Thanh Huyền cung cũng có cung nữ khác thường ngày đến đưa đồ ăn cho Định vương gia. Người đó lại không giống Tiểu Kết mà giống Hứa dung hoa. Không biết vì sao Hứa dung hoa lại muốn đi thăm Định vương. Hiện thời Tiểu Kết thì mất mạng, tử vô đối chứng. Này thật giống như là giết người diệt khẩu, vĩnh trừ hậu hoạn a.
Đồn đãi như này cứ thế truyền miệng người này sang người khác, người có tâm nghe tự hướng trong lòng ngẫm. Cảnh Nhân cung, hoàng hậu đang vội chỉnh đốn hậu cung lại nghe tin đồn như vậy thì nhớ tới lúc đó có cung nữ báo lại, Hứa dung hoa bởi vì thân mình không khỏe xin hồi cung trước.
Muốn chứng minh người đi Thanh Huyền cung hôm đó có phải Hứa dung hoa hay không rất đơn giản. Chị sợ không có người để ý đên mà thôi. Bọn thị vệ đều không biết Tiểu Kết, cũng không biết Hứa dung hoa, làm sao ai chỉ dẫn được, đơn giản nhất tra liền ra, ngày hôm đó đi Thanh Huyền cung chính là Hứa dung hoa.
Hướng gió liền chuyển chiều.
Hai ngày trước còn thổi về Chiêu Dương cung. Bây giờ thì đã trực tiếp cháy đến người Hứa dung hoa.
Giờ phút này, Hứa dung hoa là đnag quỳ gối trước mặt hoàng hậu khóc.
“Nương nương, gia tỷ vì chuyện Định vương gia bị nhốt mà vô cùng bi thương, bệnh nặng một hồi thân thể không còn được như trước, hiện thời chén thuốc không ngừng, trong lòng luôn lo lắng cho vương gia. Thiếp làm muội muội không giúp gì được, chỉ biết mạo hiểm một lần cầm lệnh bài cung nữ kia đi Thanh Huyền cung xem Định vương, trở về cũng có thể viết thư cho tỷ tỷ an tâm.”
Hứa dung hoa khóc rất đau khổ, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, trong mắt có chút quyết tuyệt “Thiếp thân cô phụ tín nhiệm của nương nương là lỗi của thiếp. Thiếp phạm vào đại sai như vậy là không thể tránh được. Hiện thời thân thể tỷ tỷ cũng đã tốt hơn nhiều. Thiếp không còn gì để bận tâm. Thiếp xin lấy này hướng nương nướng bồi tội.” Dứt lời, Hứa dung hoa rất nhanh đứng dậy, lao vào cái bàn bên cạnh. Phịch một tiếng đánh vào cạnh bàn, người xụi lơ ngã trên mặt đất.
Sự tình phát sinh quá nhanh không kịp ngăn trở. Hoàng hậu vội đứng dậy đi qua, cung nữ đỡ Hứa dung hoa dậy đưa tay lên mũi nàng, hướng hoàng hậu báo cáo “Nương nương, vẫn còn thở.”Hoàng hậu trầm mặt phân phó “Thỉnh thái ý!”
Tin tức Hứa dung hoa lấy chết tạ tội rất nhanh truyền ra. Nàng thừa nhận bản thân đóng giả cung nữ đi thăm Định vương, là vì Định vương phi. Nhưng không thừa nhận bản thân muốn giết người diệt khẩu độc chết Tiểu Kết.
Người trực tiếp hôn mê, suýt chút nữa chết vì đâm vào góc bàn. Người sau lưng Tiểu Kết lại lâm vào mờ mịt.
Đây là một người ngoan tâm, có thể tự hạ thủ lên bản thân. Nghe hồi báo xong, Tương Như Nhân thở dài một hơi. Cái này coi như thành mê án. Hứa dung hoa chết không nhận tội, cũng không có chứng cứ, đầu mối cũng chưa dẫn đến nàng. Tương Như Nhân cảm thấy mọi thứ thật càng ngày càng khó chịu.
Ngoài cửa truyền vào tiếng thông báo, hoàng thượng giá lâm.
Tương Như Nhân đứng dậy, thân ảnh hoàng thượng đã xuất hiện tại cửa. Tương Như Nhân sai người chuẩn bị nước ama, cùng hắn đi vào tẩm điện, đưa tay thoát áo ngoài cho hắn. Tô Khiêm Dương nhìn cằm nàng gầy đi không ít, đưa tay sờ sờ “Chuyện gì mà phát sầu?”
Tương Như Nhân cũng không gạt “Thần thiếp đang nghĩ chuyện Hứa dung hoa. Nghe nói hiện tại người vẫn đang hôn mê. Hoàng thượng không đi xem sao?”
Tô Khiêm Dương đi ra sạp mềm ngồi xuống, trong giọng nói là không đồng ý “Nhìn cái gì. Tính tình xúc động như vậy. Bị oan uổng liền lấy cái chết ra tạ tội, về sau không thể cứ như vậy.”
Tương Như Nhân nghe ra hắn không vui.
Nam nhân thích nữ nhân làm nũng nhưng không thích nữ nhân khóc lóc om sòm. Hứa dung hoa hành động một cái này liền không màng tính mạng, cảm động được hoàng hậu nhưng không cảm động được hoàng thượng.
Tương Như Nhân rót cho hắn chean trà, đi lại phía sao bóp vai cho hắn “Dù sao cũng là nói giết người diệt khẩu, Hứa dung hoa chịu không nổi việc này. “
Tay ở trên vai hắn bị đè lại một chút, kéo đến trước mặt hắn, Tô Khiêm Dương giống như cười nhìn nàng “Lúc trước nói nàng vì Tương gia giết người diệt khẩu, nàng sao không làm như thế này?”
Tương Như Nhân tránh thoát tay hắn, giận liếc một cái “Hoàng thượng đây là bắt nạt thần thiếp. Người với người sao có thể như nhau. Bằng không toàn hậu cung này đều là một loại tính tình.”
Tô Khiêm Dương nở nụ cười, đánh giá đúng trọng tâm “Ân, trẫm xem nàng cũng không giống. Nàng gần như kiểu theo lý mà tranh biện.”
Bị hắn nói trúng, Tương Như Nhân đỏ mặt, không nói được gì. Muốn nàng đến một khóc, hai nháo, ba thắt cổ để chứng minh trong sạch, nàng thật không làm được.
Thanh Đông bưng chút cháo trắng tiến vào. Tương Như Nhân trước múc cho hắn một chén, thấy hắn có chút kinh ngạc, cũng múc cho mình một chén “Hoàng thượng nếu đã đến, cũng bồi thần thiếp ăn miếng cháo đi. Buổi tối dùng thiện ít, giờ là thấy hơi đói bụng.”
Hoàng thượng cầm lấy muỗng cùng nàng ăn, có vẻ chút ý còn chưa hết “Mấy ngày rồi không đưowjc ăn gì đó ở chỗ nàng.” Ở phủ thái tử là Linh Lung các có ăn ngon nhất, vào hoàng cung rồi thì chính là Chiêu Dương cung có ăn ngon nhất.
Tương Như Nhân bị vẻ mặt này của hắn chọc cười “Hoàng thượng nói như vậy, ngự trù ở Ngự thiện phòng sẽ thất vọng rồi.”
Tô Khiêm Dương nửa tựa vào đệm khẽ híp mắt, ăn xong rồi có chút buồn ngủ. Từ đầu năm đến giờ hắn đều là bạn như vậy. Trong hậu cung lại không ngừng xảy ra chuyện, bên ngoài không nói, nhưng trong lòng hắn đối với hoàng hậu có ít không hài lòng.
Bởi vì Định vương gia gặp chuyện, hắn cũng đã phái người đi tra. Chuyện Hứa dung hoa hồi cung trước đi Thanh Huyền cung thăm Định vương hắn cũng đã biết. Có điều đầu mối đến cung nữ kia liền bị chặt đứt. Xem ở Hứa gia phân thượng, cũng là xem hoàng hậu đối với chuyện này rốt cuộc xử trí ra sao, hắn mới không hề có động thái gì.
Phải chờ đến khi trong cung có lời đồn hoàng hậu mới tra đến chuyện này, tầm nhìn như vậy, Tô Khiêm Dương có chút thất vọng.
Tương Như Nhân đang muốn đứng lên. Tô Khiêm Dương mở mắt, kéo nàng đến cạnh bản thân. Giống như trước đây, để nàng dựa vào người mình một chút, Tô Khiêm Dương vừa vặn ôm thắt lưng nàng.
Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mở miệng “Chuyện Hứa dung hoa, nàng thấy thế nào?”
Hiện tại nàng tốt xấu gì cũng là Hiền phi, không thể không can dự. Tương Như Nhân nghĩ nghĩ “Về điểm xuất phát là tình có thể dung, nhưng pháp không thể phạm. Nếu ban đầu Hứa dung hoa đăng báo đi thăm, hoàng thượng cũng không thể không đáp ứng. Đằng này nàng cứ thế một mình đi trước, còn cải trang thành cung nữ để giấu diếm. Nếu là không phạt, sau này kẻ dưới khó mà phục tùng.”
Tô Khiêm Dương gật gật đầu “Nàng xem phạt như thế nào thì thích hợp?”
“Cũng chưa nguy hiểm đến tính mạng. Trong hậu cung thì chỉ giam cầm, phạt bổng. Nhưng việc này còn liên quan đến Định vương, thần thiếp cũng không biết làm sao.”
Tô Khiêm Dương cơ hồ đối với đáp án này không đủ hài lòng, nhìn nàng “Nàng đọc nhiều thư luật như vậy, thế nào không biết nên xử trí ra sao?”
Tương Như Nhân cười cười “Thần thiếp cũng chưa có quyết qua, này còn cần hoàng thượng và hoàng hậu nương nương định luận.” Nàng tất nhiên là biết xử trí thế nào. Dựa vào chuyện Đinh vương tạo phản, theo luật pháp Đại Thiên mưu phản là trọng tội liên lụy cửu tộc. Hiện tại bọn họ đều là người có liên quan. Nhưng hoàng gia lại có thể tự kề đao lên cổ mình sao. Vì thế chuyện tình liên quan đến hoàng gia, lại phải tính một lần nữa.
Quả thực hai ngày sau Hứa dung hoa tỉnh lại, hình phạt cũng được ban xuống. Giam cầm ba tháng, phạt bổng nửa năm, tự ngẫm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.