Tương Quý Phi Truyện

Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?




Bình thường cuối tuần mình off nhưng vì các bạn dễ thương quá, nghe mình than thở là xuất hiện liền nên mình bonus thêm chương nữa cho ngày chủ nhật nhé:*
tks các nàng nhiều vì đã đọc, đã cmt và like động viên mình:*
HueKhanh92_wattpad
--------------------------------------------------------
Tô Khiêm Dương bị nàng ồn ào như vậy, ngẩn người. Bình Ninh nhìn hắn, lại hừ nói “Nương cũng không nhớ ngài, chúng ta đều không nhớ ngài”
Đứa nhỏ một tuổi rưỡi, nói lời này xong còn vỗ tay hắn muốn cùng hắn phân rõ giới hạn.
Tương Như Nhân ở bên cạnh nghe nàng nói, nâng cao âm lượng “Bình Ninh, không được vô lễ”
Bình Ninh còn đang ở trong lòng Tô Khiêm Dương vẫy vùng, nghe được Tương Như Nhân cảnh cáo, thanh âm thấp một ít, lầm bầm nhấn mạnh ba chữ “Không để ý người”, nói xong còn lén ngẩng lên nhìn qua Tương Như Nhân xem nàng có sinh khí không.
“Phụ vương nơi nào không nhớ ngươi?” Tô Khiêm Dương đem nàng kéo trở về. Bình Ninh khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn hắn “Chính là không nhớ đến ta”
Tô Khiêm Dương mỉm cười, còn muốn đáp lại nàng vài câu nhưng Bình Ninh chính là khẳng định chắc nịch hắn không đến xem nàng chính là không nhớ nàng. Chính vì thế nàng cũng không cần nhớ hắn, không cần để ý đến hắn.
Tương Như Nhân lại lần nữa lên tiếng cảnh cáo. Bình Ninh ủy khuất tựa vào bên cạnh Tô Khiêm Dương, vẻ mặt đáng thương kêu “Kẻ lừa đảo!”
Vẻ mặt kia cứ như một tiểu oán phụ. Tương Như Nhân vốn đang nghiêm nghị cũng nhịn không được bật cười.
Tô Khiêm Dương bất đắc dĩ, đem hai tay nàng đang níu chặt y phục cyar mình cầm đến “Phụ vương nơi nào lừa ngươi?”
Bình Ninh lại nhất nhất quở trách hắn “Không đến xem ta, không nhớ ta, kẻ lừa đảo, không để ý ngài”
Việc này nói ra, Tô Khiêm Dương cũng có chút đuối lý. Tháng tư tháng năm ứng phó với mấy người mới vào cửa coi như bận bịu. Hắn còn có thể nói được. Nhưng đi ra ngoài hai mươi mấy ngày trở về sau hắn lại đợi hai mươi mấy ngày nữa mới đến thăm hai đứa nhỏ, cái này không thể nào nói lại.
Nhưng Tô Khiêm Dương cũng không thể nói là bản thân cố ý. Hắn làm như vậy là ý tưởng đột phát, muốn xem phản ứng của người ta.
Chẳng qua phản ứng của người nào đó không thấy, trước hết lại để Bình Ninh quở trách.
Khuyên can mãu mới dỗ được Bình Ninh, lại cùng Dung nhi nói mấy câu. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương nắm lấy tay nữ nhi, thử hỏi một câu “Mấy ngày nay nương ngươi làm những gì?”
Bình Ninh suy nghĩ một lát, đáo lại Tô Khiêm Dương “Nương theo giúp chúng ta a!”
Hảo nha đầu, đáp án cũng không rõ ràng. Dù sao đứa nhỏ mới bao lớn, muốn nàng nói ra cái gì cụ thể, sớm đã quên hết rồi.
Tô Khiêm Dương từ bỏ cách kia, đổi câu hỏi “Vài ngày nay nương ngươi có nhắc đến phụ thân không?”
Bình Ninh còn đang suy nghĩ. Dung nhi trong lòng Tương Như Nhân đã với về trước nói “Có nói!”Tương Như Nhân muốn ngăn cản nhi tử, Tô Khiêm Dương lại cho hắn một ánh mắt cổ cũ, so với Bình Ninh, Dung nhi nói chuyện đã rành mạch hơn thuật lại một câu “ Đã trễ thế này. Sẽ không tới. Ngủ đi!”
Tương Như Nhân mặt nhất thời đỏ lên.
Trong ngày thường, buổi tối đến canh giờ mà Tương Như Nhân thấy thái tử không đến, thường là cùng ma ma nói như vậy. Một câu nói vô tình lặp lại nhiều lần, không nhờ khiến nhi tử nhớ được.
“Còn có!” Bình Ninh trong lòng Tô Khiêm Dương hô một tiếng, tiếp nhận ánh mắt cổ vũ của phụ thân, cũng không thèm nhìn Tương Như Nhân, nhắc lại “Muốn đến tự nhiên, sẽ đến”
Này chỉnh câu còn chưa thuận. Thực ra hai đứa nhỏ còn chưa hiểu lời này có ý gì. Chỉ là ở phía sau nghe Tương Như Nhân nói, vài lần liền nhớ được.
Tương Như Nhân bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm nay thật không thể an ổn.
Chờ đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tương Như Nhân rõ ràng cảm giác được không khí có gì không đúng.
Tô Khiêm Dương vừa rồi sắc mặt đối với Bình Ninh còn rất hòa nhã, hiện tại lại sa sầm như thế kia. Bọn nhỏ không đắc tội hắn, vậy chính là nàng đắc tội a.
Tương Như Nhân không khỏi tự thâm điểm lại một lượt. Nàng nói cũng không có gì sai. Cho là hai đứa nhỏ lặp lại hai cáu cửa miệng của nàng, mất mặt cũng là nàng. Hắn có gì mà phải tức giận?
Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, vẫn là đi đến bên cạnh hắn, mềm giọng nói “Thần thiếp giúp điện hạ thay y phục”
Tô Khiêm Dương đứng lên. Đầu tiên Tương Như Nhân tháo đai lưng, tiếp theo tháo nút cổ áo. Tô Khiêm Dương cúi đầu ngửi được mùi hương quen thuộc trên tóc nàng, lại nhìn nàng vẻ mặt thong dong, trong lòng giận thêm, buồn rầu hỏi “Bản cung lâu như vậy không đến. Nàng tựa hồ không chút để ý?”
Tương Như Nhân cởi xong y phục, lộn lại tay áo rồi đem treo lên giá, cười đáp “Điện hạ không giống thần thiếp, suốt ngày ở trong phủ. Điện hạ nhật lý vạn ky, bận nhiều việc cũng là bình thường” Sự vụ nhiều, có một đoạn ngày không lại đây cũng là có lý do.
Tương Như Nhân cảm thấy bản thân trả lời một phen như vậy không có gì sai.
Nhưng vừa nhấc đầu, sắc mặt thái tử đã nhanh lạnh thành sương giá.
Tương Như Nhân ý cười cứng tại khóe miệng, này còn có lỡ lời?
Tô Khiêm Dương cơ hồ là trào phúng “Tương trắc phi thật sự là biết suy nghĩ cho bản cung. Liền tính là bản cung một năm không đến, nàng vẫn rất ổn, còn có thể tìm cho bản cung một lí do chính đáng”
Nếu giờ này có mấy người Tôn ma ma ở đây, khẳng định là sẽ dạy Tương Như Nhân, hiện tại là phải thái độ mềm mỏng, làm nũng nói xin lỗi. Tốt nhất là khẩu khí ghen tuông nói nàng thật sự mong thái tử lại đây. Chẳng qua muốn rộng lượng không được, muốn chín chắn không được, muốn không đố kị không được nên mới không thèm để ý.
Nhưng mấy người Tôn ma ma lại không có mặt.
Tương Như Nhân cảm thấy hiện tại nàng càng nói càng sai, càng nói thái tử càng tìm ra lỗi, thế nên lâm vào trầm mặc. Nhưng trầm mặc như vậy, Tô Khiêm Dương lại cảm thấy nàng đang đồng tình với những lời vừa rồi, không có bản thân nàng vẫn trôi qua rất tốt. Hiện tại đã có hai đứa nhỏ, đã có thân phận trắc phi, sau này tiến cung dựa vào hai cái hài tử, dựa vào Tương gia nàng cũng không hề nhỏ bé, quả thật nàng có thể trôi qua rất tốt. Nhưng càng là như thế hắn lại cành cảm thấy không thoải mái. Đối với nàng hắn không phải là người quan trọng sao?
Hai ngươi cứ thế cương tại kia.
Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn nàng, thanh âm nặng nề “Vì sao nàng lại nhập phủ thái tử?”
Này không phải rõ ràng rồi sao, Tương Như Nhân sinh ra chút thiếu kiên nhẫn “Điện hạ rốt cuộc muốn nói gì?”
“Làm trắc phi của bản cung, có phải đã ủy khuất nàng?”
Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười “Điện hạ hỏi như vậy là muốn thần thiếp trả lời như thế nào?”
Tô Khiêm Dương bỗng nhiên có camr giác thất bại, nhìn bình tĩnh nơi đáy mắt nàng “Có phải bản cung tới chỗ nàng hay không, đối với nàng cũng không có vấn đề gì?”
Lúc này đây Tương Như Nhân trả lời rất nhanh “Không phải!”
“Bản cung có ba tháng không ghé qua. Bình Ninh là đứa nhỏ còn cảm thấy rất lâu rồi bản cung không đến, giận dỗi bản cung. Vì sao nàng lại không hề có chút phản ứng gì?” Tô Khiêm Dương không hề ý thức được bản thân đang đòi hỏi người khác sinh khi với mình là có bao nhiêu khó hiểu.
Hắn chỉ biết rằng nữ nhân trong phủ thái tử đều là chờ mong hắn, nếu lâu không đến sẽ cảm thấy mất mát, thấy đau lòng, thấy ghen tuông.
Nhưng một chút này hắn đều không thấy được ở chỗ Tương Như Nhân.
Thời gian ở cùng nàng thật nhẹ nhàng. Nàng hiểu hắn, biết hắn thích điều gì. Thậm chí bọn họ còn có nhiều đề tài chung để thoải mái trò chuyện.
Nhưng quay đầu lại suy nghĩ, Tô Khiêm Dương vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Tựa như so nàng với sự chờ mong của mọi người trong phủ thái tử, nàng rất bình tĩnh.
Để tâm suy nghĩ một ít, Tô Khiêm Dương liền minh bạch. Sở dĩ Trương trắc phi các nàng ghen tuông, thương tâm hay thấy mất mát là bởi vì ngoài việc hắn là thái tử thì đối với các nàng hắn còn là trượng phu. Các nàng thích hắn, ái mộ hắn, cần hắn.
Mà Tương Như Nhân không có này đó chứng minh đối với nàng ngoài việc hắn là thái tử vẫn chỉ là thái tử.
Chính vì thế nàng phối hợp với hắn, nghênh tiếp hắn, cũng không vì hắn vắng vẻ nàng mà giận dỗi ghen tuông, nàng bình tĩnh đối với mọi chuyện, lý tính vì hắn mà giải thích mỗi sự kiện.
Tô Khiêm Dương lúc đầu còn không tin, chính vì thế hắn sau khi trở về cố tình hai mươi mấy ngày sau mới đến Linh Lung các để xem nàng phản ứng ra sao.
Hiện tại hắn là đã thấy rõ.
Người ta đều không có cách nào ở trong tình huống như vậy có thể nhận ra vấn đề của chính mình, Tô Khiêm Dương cũng vậy. Hắn cũng không ý thức được tại sao mấy người Kim lương nhân ghen tuông như thế hắn không thích mà lại muốn Tương Như Nhân làm như vậy.
Tô Khiêm Dương cũng không ý thức được rằng sự để ý mà hắn dành cho nữ nhân này đã vượt quá tiêu chuẩn lúc trước hắn đề ra cho bản thân. Chính vì lòng rung động nên có nghi hoặc, có phiền não, có bất mãn.
Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt hắn, chậm rãi lại gần rồi dang tay ôm lấy hắn, hai tay đặt trên lưng hắn, nghiên mặt kề lên vai hắn.
Tô Khiêm Dương thân mình cơ hồ là phút chốc cứng đờ, sau đó thả lỏng xuống.
Tương Như Nhân không nói được một lời, nàng cũng không biết nói thế nào, biết rằng ngôn từ của nàng sẽ khiến hắn không vui. Nhưng nàng cũng không rõ vì sao hắn không vui, mà rốt cuộc bản thân phải làm sao mới có thể khiến hắn cảm thấy vừa lòng.
Nàng cảm thấy trước hết cứ ôm hắn cái đã, hành động này chắc hẳn sẽ không sai.
Tương Như Nhân nghe được tiếng tim hắn đập có chút nhanh hơn so với bình thường. Nàng còn cảm giác được thời điểm bản thân vừa ôm lấy, hắn phản ứng cứng ngắc trong phút chốc. Thân mình hắn dày rộng, ngăn lại ánh sáng chiếu qua áo nàng, bóng đổ dài trên mặt đất khiến nàng cảm thấy thật bé bỏng.
Trên người hắn cũng có hương vị rất dễ chịu, có lúc như mùi mực, có lúc như mùi đàn hương, lại có thời điểm hơi thở mang theo chút nồng men rượu. Kì thực mùi này nàng rất thích, thật khiến nàng an tâm.
Bàn tay hắn to lớn, mỗi khi nắm lấy nàng đều có thể ôm trọn nàng, thật ấm áp.
Hắn cũng có một mặt ôn nhu, thời điểm đối với Bình Ninh hắn luôn là vẻ mặt sủng nịch. Tương Như Nhân cảm thấy là nàng đã hiểu hắn nhưng dù nghĩ thế nào cũng không hiểu được lý do hắn tức giận.
Hai người cứ vậy đứng ôm nhau, Tương Như Nhân không nhúc nhích. Tô Khiêm Dương cũng không nhúc nhích. Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương đưa tay lên tay Tương Như Nhân, siết chặt vòng ôm, hai người lại càng sát vào nhau.
Cuối ngày quần áo có chút dày, ôm lâu như vậy dần thấy nóng. Tương Như Nhân biết lúc này nàng nên nói hai câu làm nũng, lúc ấy cũng có một cái bậc thềm để bước xuống, dù sao cũng phải hóa giải khốn cảnh này. Vừa định mở miệng, Tô Khiêm Dương đã lên tiếng trước “Nàng suy nghĩ gì?”
“Thiếp là đang nghĩ không biết điện hạ đứng lâu như vậy có mệt không, thiếp chân có chút mỏi” Tương Như Nhân nói rất nhẹ, có ý tứ lấy lòng ở bên trong.
Tô Khiêm Dương buông lỏng tay, Tương Như Nhân rời khỏi vòng ôm của hắn.
Sau khi rửa mặt, hai người nằm ở trên giường, không khí có chút xấu hổ. Tương Như Nhân khẽ thở dài một hơi, rụt lui xuống, nhích sát hơn vào Tô Khiêm Dương.
Bình thường như vậy sớm đã có động tác. Thế nhưng hôm nay Tô Khiêm Dương lại chỉ cứ thế ôm chặt nàng.
“Ngủ đi“. Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của hắn. Tương Như Nhân vốn dĩ đang híp mắt phút chốc mở ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, suýt nữa cuốn nàng đi vào.
Tương Như Nhân trong lòng khẽ run một chút, rất nhanh cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tô Khiêm Dương điều chỉnh tư thế, đem nàng ôm trọn vào lòng, không có động tác gì nữa, cứ thế ôm nàng ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.