Tương Quý Phi Truyện

Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước




Phát hiện ra hàn chứng là một tiểu y quán ở cửa thành bắc. Có hai bệnh nhân sốt cao đến khám, sau một đêm đã tử vong. Y quán lập tức được đóng cửa, cách ly toàn bộ những người đã tiếp xúc với hai người kia. Dù vậy hàn chứng vẫn lan ra khắp Lâm An thành.
Tin tức này khiến toàn Lâm An thành hoảng sợ. Nơi đây đều là đại trạch đại viện, một người nhiễm kà lây cả một đám người. Thái y viện cấp tốc sai người xuóing các nơi chẩn bệnh. Triều đình cũng bố cáo triệu tập các đại phi trong dân gian cùng nghĩa sĩ cường tráng khỏe mạnh đi cùng người của thái y viện đến khu chữa trị để hỗ trợ.
Tất cả các cửa thành đều lập điểm chẩn và phát dược miễn phí. Để phòng ngừa, người chưa bệnh đều phải uống thuốc, trong nhà nếu có người xuất hiện dấu hiệu cần lập tức đưa đến khu chữa trị, không được giấu diếm.
Thái y viện cũng phối dược đưa đi các phủ đệ. Quan viên trong triều đều về nhà quán triệt lại thông báo của triều đình. Nếu phát hiện ai có dấu hiện liền bẩm báo, nếu giấu diếm không kịp thời báo lên sẽ bị tước quan trọng phạt.
Xung quanh Lâm An thành đều dựng lên chốt chặn kiểm tra để giảm số lượng người vào thành. Đồng thời nếu phát hiện người có dấu hiệu bệnh liền đưa đi khu chữa trị.
Một loạt biện pháp thực hiện giúp Lâm An thành không phị phát tán bệnh dịch dữ dội như trấn nhỏ kia. Nhưng số người chết cũng không ít. Đầu đường cuối phố đều nghe mùi cháy khét y phục của bệnh nhân dùng qua. Trên đường mọi người đều yên lặng qua lại vội vã, không còn ồn ào vui vẻ như ngày trước.
Trong Linh Lung các phủ thái tử, Tương Như Nhân còn trong tháng, phân phó Hứa ma ma thay đổi vật dụng cận thân, đem đồ trên dưới Linh Lung các đều tẩy sạch phơi khô, tránh để tuyết tan ẩm ướt dính hàn khí.
Nhất là phòng nàng cùng phòng hai đứa nhỏ, mọi thứ đều phải giữ cho luôn khô ráo. Hai nhũ mẫu cùng các mama hầu hạ đều được chẩn mạch hàng ngày. Nhũ mẫu cho đứa nhỏ bú, nếu uống chén thuốc cũng chính là khai phương thuốc cho đứa nhỏ. Thơi điểm đặc thù, thaia tử pho cũng chuẩn cho trong viện tự đun thuốc.
Thanh Thu vội vàng đi vào phòng, đứng trước chậu than hơ qua hơ lại. Phục Linh thay áo khoác cho nàng, xong xuôi mới tiến vào trong nội thất. Tương Như Nhân tựa ở trên giường vừa uống canh xong, thấy nàng vẻ mặt khẩn trương “Như thế nào? “
“Tiểu thư, người bên Tương phủ kể lại đại thiếu gia muốn làm nghĩa sĩ đi cũng người thái y viện đến khu chữa trị. Đại phu nhân khuyên can không được, ngất đi một hồi.” Thanh Thu vừa nói vừa thở hổn hển. Nàng vâng mênh Tương Như Nhân đi Tương gia một chuyến lại biết được tin này.
“Tổ phụ cùng phụ thân nói thế nào?” Tương Như Nhân bình tĩnh hỏi lại. Thanh Thu lắc đầu “Lão thái gia và lão gia mấy ngày nay thường xuyên vào cung, lúc nô ty trở về hẳn họ còn chưa biết”
Triều đình quả thực triệu tập một lượng lớn nghĩa sĩ đi khu trị bệnh. Những người tham gia là mang theo tâm lý sẵn sàng nhiễm bệnh tử vong. Nhưng nếu như thành công sống sót trở về, lợi lộc và con đường công danh thuận lợi không ít. Đây vốn cũng là một cơ hội.Trong triều quan viên khẳng định không muốn đứa nhỏ nhà mình tham gia cái này. Trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, thế nào phải để hắn nguy hiểm tánh mạng mà dành lấy một chút công ích này làm gì đâu.
Nếu tổ phụ và phụ thân không có ý tứ này. Tương Như Nhân thật không biết đại ca mang cái tâm tư gì lại muốn đi mạo hiểm như vậy.
“Như vậy tổ phụ và phụ thân trở về tự sẽ có quyết định” Tương Như Nhân tựa lại trên giường vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện này nàng quản không tới...
Hai ngày sau, bên Tương phủ, Tương lão gia tử đáp ứng thinhr cầu của Tương Cảnh Trí để hắn cùng đi với người của thái y viện đến khu chữa trị.
Tương phu nhân Thiệu thị ngã bệnh. Vương Ánh Tuyết đong cửa không ra. Ngày Tương Cảnh Trí lên đường chỉ có Tương Cảnh Nhạc đi tiễn. Đến đại môn Tương gia, Tương Cảnh Trí quay đầu nhìn thoáng qua Tương Cảnh Nhạc “Trở về đi”
Tương Cảnh Nhạc đi bên cạnh hắn, mặt khẽ run lên, giọng điệu cũng không tốt “ Ta đưa ngươi đi qua”
Tương Cảnh Trí thở dài không nói gì. Hai người tiến về địa điểm tập trung cách đó không xa.
Đến nới, Tương Cảnh Nhạc gọi một tiếng “Đại ca”
Tương Cảnh Trí quạy lại, Tương Cảnh Nhạc lấy từ trong lòng ra một chiếc bùa hộ mệnh, vẫn là vẻ mặt không tốt, giọng nói lộ ra sự thân thiết “Mẫu thân cầu cho ngươi, bình an trở về!”
Tương Cảnh Trí nắm lấy chiếc bùa kia, đưa tay ôm lấy Tương Cảnh Nhạc “Nhị đệ, Tương gia giao cho ngươi. Nếu như ta không thể quay về, ngươi hãy thay ta nói một câu thật xin lỗi với Nhân Nhân”
“Cái này để tương lai ngươi trở về tự mà nói với nàng.” Tương Cảnh Nhạc đẩy hắn ra, vẻ mặt phẫn nộ “Ngươi thấy có lỗi với Nhân Nhân, vậy còn đại tẩu thì sao? Ngươi không thấy thật có lỗi với tẩu ấy sao?”
“Ta ngay từ lúc bắt đầu đã luôn có lỗi với nàng.”Tương Cảnh Trí a một tiếng cười bất đắc dĩ “Nếu ta chết, các ngươi hãy khuyên nàng tái giá đi.” Nói xong Tương Cảnh Trí xoay người đi thẳng về nơi tập trung.
Tương Cảnh Nhạc nắm chặt tay đấm một quyền vào thân cây bên cạnh, quay người bước trở về Tương gia, không để ý thấy một bóng người ở hướng khác.
Ở điểm tập trung đăng kí tên xong, Tương Cảnh Trí nghe có người gọi hắn thì đi ra ngoài. Thấy đang đứng đợi ở cửa là một thân ảnh quen thuộc.
Vương Ánh Tuyết đứng ở kia, trong lòng ôm một gói đồ.
“Sao nàng lại đến đây?” Tương Cảnh Trí bước qua, Vương Ánh Tuyết nhét thẳng gói đồ vào tay hắn “Chỗ này có hai bộ y phục, đều sạch sẽ. Đi nơi đó chắc chắn điều kiện không tốt, chàng phải tự quan tâm chăm sóc bản thân hơn “
Vương Ánh Tuyết nói giọng nghr vô cùng bình thường, giống như trượng phu đi xa vài ngày rất nhanh sẽ trở về. Tương Cảnh Trí ôm gói đồ nóng hổi trong tay, nhất thời không biết nói gì.
Vương Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, giọng có chút cố chấp “Nếu chàng không trở về, thiếp vẫn sẽ cả đời ở lại Tương gia, không tái giá, không hồi Vương gia”
“Nàng..” Tương Cảnh Trí khẩu khí buồn rầu, có chút bất đắc dĩ “Ánh Tuyết, nàng muốn làm gì đây?”
“Chúng ta đều làm việc mình muốn mà thôi!” Vương Ánh Tuyết cười cười, cuối cùng đưa tay chạm nhẹ vào má hắn “ Bảo trọng. Ta chờ chàng trở về.”...
Lâm An thành cứ thế chịu hàn chứng đến gần hai tháng, thái y viện tìm ra nguyên nhân là do trận đại tuyết vừa rồi dẫn tới. Một tháng tuyết rơi, nhiều địa phương gặp nạn. Một tháng tuyết tan, thời tiết ẩm ướt rét lạnh, rất nhiều người cùng bị cảm nhiễm phong hàn. Một khi nóng lên nhất định nếu quá hai ngày sẽ hư thoát mà chết. Hàn chứng tính lây nhiễm cao, thời gian ủ bệnh dài, lại dễ lặp lại nên triều đình vô cùng coi trọng chuyện này.
Đến giữa tháng hai, tam điện hạ và tiểu công chúa phủ thái tử đầy tháng. Trong Lâm An thành nỗi sợ hãi chưa lui. Thái tử làm chủ hủy tiệc mừng, chỉ có người trong phủ cùng ăn một bữa chúc mừng.
Quan viên trong triều vẫn đưa hạ lẽ đến phủ, trong cung cũng ban thưởng không ít. Tương Như Nhân ra tháng, đích thân thay quần áo mới cho hai tỷ đệ. Một lát sau, thái tử đến.
Tô Khiêm Dương tất nhiên thấy hổ thẹn với các nàng. Vốn dĩ làột sự kiện đáng để chúc mừng. Vậy mà bây giờ hình thức bị hạ như vậy, dĩ nhiên sẽ không vui.
Tương Như Nhân lại một bộ dáng vẻ chẳng vấn đề gì “Bọn họ hiện tại chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn. Đã biết gì đâu.”
Tô Khiêm Dương đưa tay xoa xoa mặt nàng, dưỡng một tháng nhưng lại gầy đi ít “ Nàng không biết thế là thiệt thòi sao?”
“Thiệt thòi cái gì, chuyện hàn chứng còn chưa qua, rộn ràng chuyện này để làm gì.” Tương Như Nhân ôm nữ nhi, đã một tháng tuổi nhưng cũng không khác lắm lúc mới sinh. Chỉ có điều ngày càng dễ cáu kỉnh, mỗi ngày nghe tiếng khóc đều là nàng. Ngược lại nhi tử thì có vẻ yên tĩnh.
Tiểu nha đầu mở mắt, tròng mắt vô cùng linh hoạt, ngửa đầu nhìn về hướng Tô Khiêm Dương bên kia. Dường như bỗng nhiên thấy hắn như vậy thật lạ lẫm, liền nghẹn lại vài giây, nhướng mày muốn khóc.
Tô Khiêm Dương thấy vẻ mặt nàng thì bật cười. Đưa tay chọc chọc nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia ấn nhẹ một cái.
Tiểu nha đầu tròng mắt liền chuyển nhìn theo tay kia của Tô Khiêm Dương. Ngay lúc Tương Nhưu Nhân nghĩ nàng sắp phát khóc thì bất ngờ nàng lại nhìn Tô Khiêm Dương cười.
Cười đến vô cùng vui vẻ. Tay hươ huơ theo, Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút lo lắng, đưa bàn tay to nắm lấy tay nàng, bàn tay bé xíu mềm mại kia ở trong lòng bàn tay trực tiếp chạm đến nội tâm hắn.
Tương Như Nhân nhìn cảnh này, đưa tay áp áp vào người Tô Khiêm Dương “Hay là điện hạ thử ôm nàng”
Tô Khiêm Dương nhất thời ngẩn ra, nhìn đôi mắt tiểu nha đầu kia đang nhìn mình chằm chằm, vô thức đưa tay ra đón lấy đứa nhỏ từ Tương Như Nhân. Nhưng ngay khi tiếp được đứa nhỏ thì tay hắn lại gồng lên, so với nhi tử, hắn càng không biết làm cách nào để ôm nữ nhi.
Một cơ thể nhỏ bé mềm mại như vậy ở trong lòng khiến Tô Khiêm Dương vừa động đã cảm thấy có phải bản thân cứng rắn vừa làm đau nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thái tử tay chân luống cuống như vậy, Tương Như Nhân không khách khí cười thành tiếng.
“Điện hạ thì ra ôm như vậy sao” Vừa cười, Tương Như Nhân vừa đưa tay phải nâng đầu đứa nhỏ “ Tay kia thì đỡ chỗ này, đúng rồi. Điện hạ có thể thả lỏng một chút, không cần cứng ngắc như vậy.”
Tô Khiêm Dương làm theo, nhưng vẫn thấy có chỗ nào không đúng. Hắn chính là cảm thấy ôm đứa nhỏ vẫn chưa được thoải mái, tay thả lỏng lưng thì vẫn còn cứng. Lưng cong một chút thì bên này tay lại dùng sức.
Tô Khiêm Dương đã là phụ thân của năm đứa nhỏ, lúc này mới cảm thấy ôm đứa nhỏ cũng không pgải chuyện dễ dàng gì. Ngày trước lúc thái tôn sinh hắn còn trẻ, tuy rằng đối với đứa nhỏ này có vô vàn mong chờ nhưng lúc sinh ra thái tôn rất yếu ớt, hắn không dám ôm. Khi Kim lương nhân sinh con, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến. Còn chỗ đứa nhỏ của Nghiêm lương nhân, đợi đến lúc hắn ôm thì cũng đã sáu bảy tháng.
Bây giờ ở trong lòng hắn, lại là một đứa nhỏ song sinh nên còn nhỏ hơn nhiều, bé bỏng vô cùng khiến hắn luôn không dám lơi lỏng. Vì thế chỉ một lát sau, Tô Khiêm Dương đã cảm thấy mỏi rời.
Để nhũ mẫu ôm hai đứa nhỏ lui ra, Tương Như Nhân phát hiện thái tử đối với nữ nhi có nhiều chú ý hơn nhi tử. Đa phần hoàng đế đều như thế, có thể hết mực yêu chiều nữ nhi nhưng đối với nhi tử lại hơi xa lạ. Hiện thời như vậy, Tương Nhưu Nhân hy vọng nữ nhi có thể quang mang chói mắt một chút.
“Bình Ninh thật là thân cận với điện hạ a” Tương Như Nhân vòng ra sau xoa bóp vai cho hắn, giọng điệu có chút ghen tuông “Thời điểm nàng mới sinh thiếp cũng muốn sờ sờ nàng như thế, nàng lại trực tiếp khóc lên, nửa điểm mặt mũi cũng không cho thần thiếp.”
Tô Khiêm Dương nắm lấy bàn tay trên vai mình, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt chế nhạo “Đứa nhỏ sinh ra tính cách cũng có chút giống phụ mẫu. Không biết tính tình này của nàng là giống ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.