Tương Quý Phi Truyện

Chương 41: Đua ngựa ra manh mối




Đầu xuân tháng hai, vùng đồng nội Lâm An thành - trường săn bắn ngoại ô bởi vì thi đấu cưỡi ngựa bắn cung nên bị phân chia ra một mảnh lớn khu thi đấu, trước khu thi đấu đã căng lều trướng từ sớm, thi đấu cưỡi ngựa bắn cung tổng cộng sẽ tổ chức hai ngày, người thắng sẽ nhận được ban thưởng từ chính tay hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Tương Như Nhân theo thái tử phi các nàng một nhóm đi vào trường săn, có cung nữ dẫn các nàng đến chỗ đã an bài tốt, ở đây phạm vi quan sát nhìn không tệ, chính giữa là đài dành cho hoàng thượng cùng hoàng hậu, bên cạnh là ghế của phi tử, kế tiếp chính là các nàng.
Đã có mấy phi tử đổi phục trang cưỡi ngựa, cùng với Tương Như Nhân, trong phủ thái tử Trương trắc phi và Nghiêm lương nhân đều có dự thi.
“Ngươi xem.” Trương Thấm chỉ cho nàng một phương hướng, cách đó không xa dựngthẳng mấy bia ngắm, đây là dành cho nam tử cưỡi ngựa bắn cung dùng, mấy công tử thiếu gia tựa hồ đã đợi không nổi nữa, nắm mình ngựa cầm cung tiễn đứng đó thử.
“Đằng kia chính là tiểu đệ của ta.” Trương Thấm trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, chỉ vào một người nam tử trong đó mặc trang phục cưỡi ngựamàu lam đậm, Tương Như Nhân nhìn sang, đó là một nam tử tướng mạo thanh tú, mang trên mặt chút hòa khí, đang cùng người bên ngoài nói chuyện..
Trương Thấm đắc ý nói, “Thế nào, tiểu đệ của ta là một người ưu tú đấy.”
“Ân, bất quá nhị tiểu thư Tương gia chúng ta cũng không kém a.” Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, dù có vậy cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.
“Được, chúng ta liền bản thân tự khen nhà mình, cũng không cảm thấy da mặt dày.” Trương Thấm vừa cười vừa nói, Tương Như Nhân hướng phía thế gia tiểu thư nhìn lại, không nhìn thấy bọn Tương Tâm Tuệ, theo lý mà nói ngày hôm nay ba người đều tới, không thể so thi đấu thì cũng có thể ngồi xem.
Một lát sau người tới càng nhiều, trường săn càng náo nhiệt. Đến chiều, thái tử phi giục các nàng đi thay quần áo “Nhìn cả buổi trưa, giờ cũng đến lượt các ngươi ra sân rồi!”
Tương Như Nhân thay quần áo đi ra, thấy Trương trắc phi cùng Nghiêm lương nhân, tự giễu nói, “Được, ta cho các ngươi xấu hổ.” Một người là kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung vốn không tệ, một người khác Nghiêm lương nhân, phụ thân còn là một võ quan, từ nhỏ đối với những thứ này đều rất quen thuộc, duy chỉ có nàng, chính là bị thái tử đẩy ra góp cho đủ số.
Trương Thấm trước sau nhìn nàng vài lần, “Aida~~, Tương trắc phi chúng ta mặc vào cung trang cưỡi ngựa thật là có một phen mùi vị khác a.”
Phục trang cưỡi ngựa đỏ thẫm mặc trên người Tương Như Nhân rất đẹp. Giữa ôn nhu xen lẫn chút anh khí, thêm chiếc roi ngựa giắt ở hông càng tạo nên mùi vui của thảo nguyên.
“Các ngươi cũng đừng chê cười ta, đợi lát nữa các ngươi chạy đường các ngươi, ta đi mặc ta.” Còn chưa lên đường chạy, Tương Như Nhân trước thông báo, thêm thái tử phi cười nói “ Nhiều người như vậy, ngươi đi cuối cùng sẽ không thấy xấu hổ sao”
Tương Như Nhân da mặt dày đến cùng “Đã có Trương tỷ tỷ cùng Nghiêm lương nhân giữ thể diện cho phủ thái tử rồi a.”Đi ra chỗ thi đấu phía trước thì được chia nhóm. Tương Như Nhân thuộc tổ sau cùng. Bên cạnh trái phải đều có mấy nam nhân đang thi đấu, cưỡi ngựa theo đường chạy rồi nhắm bắn các bịa dựng ven đường, ai bắn trúng nhiều bua nhất sẽ thắng.
Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt thì thấy Nghiêm lương nhân đã ở trên ngựa chuẩn bị xuất phát. Nàng ta chạy vòng quanh trường đua một vòng, trên lưng ngựa còn có thể tạo nhiều tư thế rất đẹp mắt.
Nghiêm lương nhân cưỡi ngựa thì không cần bàn, lập tức dẫn đầu tốp lọt vào vòng cuối. Tốp này thi xong, người dẫn ngựa lại dẫn tốp khác vào vị trí.
Đợi lúc Tương Như Nhân lên sân khấu, thi cùng nàng một là người vừa được phong phi hai năm trước, một là thế gia tiểu thư. Tương Như Nhân quyết tâm thua trận nên khi có hiệu lệnh còn chậm hai phát mới giục ngựa.
Nàng thì đi chậm, phía trước hai người lại nghiêm chỉnh chạy nhanh tạo nên một cục diện đằng trước hai kẻ hơn thua lúc trước lúc sau, đằng sau lại lững thững từng bước, nói nó chạy không bằng nói nó đang thảnh thơi tản bộ.
Tại nơi chờ Trương trắc phi nhìn thấy liền nở nụ cười “Ta nói nàng thật sự xuống đó tản bộ, thành thi đấu hữu nghị rồi.”
Nghiêm lương nhân cũng cười. Nàng cứ nghĩ Tương trắc phi chỉ nói thế thôi, không ngờ nàng thực sự cứ thế nà tham dự.
Đến chạm thứ ba, Tương Như Nhân thấy cũng cần phải tăng tốc độ lên chút, nàng nắm dây cương quát một tiếng giục ngựa, chạy được vài bước thì thấy có gì đó không được bình thường. Ngựa tự nhiên chạy nhanh đến một cách điên cuồng.
Tương Như Nhân vội kéo cương cho ngựa dừng lại, cung phi cùng tiểu thư thế gia cũng đã về đến đích, nàng lại dừng ngựa ở giữa đường. Nhìn mọi người tò mò ở cách đó không xa, Tương Như Nhân trực tiếp nhảy xuống xem một chút mấy móng ngựa.
Người coi ngựa và mấy cung nữ ma ma chạy tới hỏi nàng bị làm sao, Tương Như Nhân đối với chuyện mấy con ngựa cũng không rành nên hướng người dắt ngựa hỏi “Ngươi xem con ngựa này có phải móng có vấn đề? “
Người coi ngựa quỳ xuống xem xét chân ngựa, một lúc thì phát hiện ra thật sự có vấn đề. Trên móng ngựa có chỗ đinh bị lỏng giống như sắp tuột ra vậy.
Tương Như Nhân nhìn mấy chiếc đinh móng kia, mặt nhất thời trầm xuống. Nàng đến giờ vẫn là chậm chạp chạy nên không sao. Nếu là thổi còi thúc ngựa phi nhanh thì chẳng phải chỉ một lúc là định tuột ra, ngựa đạp đinh té ngã thì nàng nhất định cũng sẽ văng ra. Đường chạy chỉ toàn sỏi đá thế này, nhẹ thì bị thương còn nặng thì hủy dung không chừng.
Cung nữ đứng cạnh nói ra suy nghĩ trong lòng Tương Như Nhân “ Ngựa này không phải đều đã được kiểm tra hết rồi sao, thế nào đinh đóng móng có thể súc ra như vậy?”
Người coi ngựa đứng lên, “Theo lý mà nói là không có khả năng buông lỏng, con ngựa này mới trở về từ vòng chạy thứ nhất, đinh đóng móng ngựa đều là kiểm tra cẩn thận.”
Mọi người vây xem biết chắc ở đây đã xảy ra vấn đề, kể cả mấy người Tương trắc phi cũng chạy đến.
Ngựa thi đấu xảy ra vấn đề, dù là vô tình hay cố ý thì cuộc thi của đám nữ nhân cũng phải tạm ngưng. Vào chuồng ngựa kiểm tra thêm lần nữa thì cũng chỉ có mỗi con ngựa Tương Như Nhân cưỡi xảy ra chuyện. Điều này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ, chuyện ngoài ý muốn này xảy ra cũng quá trùng hợp đi.
Thái tử phi trấn an “Người không có việc gì là tốt rồi. Bên kia đang tra. “
Tương Như Nhân về chỗ ngồi, chẳng còn hứng thú xem thi đấu. Nàng sai Thanh Thu đi xem coi người thi đã cưỡi con ngựa của nàng trước đó là ai.
Một lát sau Thanh Thu trở về cho nàng một cái tên của vị tiểu thư thế gia cũng cực kì xa lạ, chưa từng có hiềm khích gì.
Trong chuồng chỉ có người coi ngựa, người khác cũng không đi vào. Ngựa thi đấu được đánh số theo thứ tự rồi phân cho các tổ thi đấu ngày hôm nay.
Trước một ngày thi đấu đều có người kiểm tra kĩ lưỡng, hôm nay Tương Như Nhân lại xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể là động chân động tay vào lúc vị tiểu thư kia thi xong và chuẩn bị chuyển ngựa qua cho nàng.
Nhưng người bên chuồng ngựa cũng nói là đã kiểm tra rồi, không có ai động chân tay cả, chỉ có thể do đinh móng tự buông lỏng trong nàng thi.
Muốn Tương Như Nhân tin chạy chậm như vậy mà có thể làm đinh đóng móng tuột ra là không có khả năng. Nàng nghiêm sắc mặt hỏi người coi ngựa vừa báo lại “Lúc thi xong lần đầu tiên, là ai dắt ngựa trở về? Còn có những ai đã tiếp xúc qua với nó? Các ngươi nhiều người như vậy, ai biết được chuyện con ngựa này bản cung sẽ cưỡi? “
Người coi ngựa giật mình một cái, sau đó dựa theo vấn đề Tương Như Nhân hỏi mà trả lời ra mấy cái tên. Thái tử phi ở bên cạnh nói tiếp “Vậy ngươi hãy dẫn bọn họ đến đây!”
Người coi ngựa rời đi, thái tử phi quay sang nói với Tương Như Nhân “Tương muội muội, ta biết hôm nay ngươi đã bị một phen sợ hãi, nhưng có lẽ đây chỉ là sơ sót của người coi ngựa mà thôi.”
“Có phải sơ sót hay không thì hỏi rõ mới biết được.”
Tương Như Nhân không có ý muốn bỏ qua như vậy, dù là sơ sẩy thì cũng phải hỏi cho rõ. Nếu không nó cứ như cái gai vẫn nằm đó.
Thái tử phi nhìn Tương Như Nhân bỗng nhiên cứng rắn thì thoáng giật mình kinh ngạc, sau đó cũng gật đầu “Đúng vậy, hỏi rõ thì tốt như bày ra chuyện lớn như thế sợ là làm mất hứng thi đấu của mọi người.”
Mấy người Trương trắc phi nghe xong lời này của thái tử phi thì có cảm giác biến vị. Ngồi cách đó không xa là mấy vị cung phi và các thế gia tiểu thư. Nếu chỉ vì chuyện Tương Như Nhân điều tra mà hoãn lại cuộc thi thì có vẻ không thích hợp.
Tương Như Nhân cười cười “Mất hứng so với mất mạng vẫn tốt hơn, ngài nói xem đúng không, nương nương?”
Trương trắc phi đi ra hòa giải “ Chyện này và thi đấu cũng không can hệ gì. Các nàng thi cứ thi, chúng ta hỏi cứ hỏi thôi. Dù sao cũng hỏi cho rõ để an lòng, chỉ là cát đá đường thôi, các nàng thi bên đó có té xuống cũng không mấy nghiêm trọng.
Nói là nói vậy nhưng bên này đang còn tra hỏi thì bên kia ai dám tiếp tục thi thố. Ai biết được có xảy ra chuyện như Tương trắc phi nữa hay không. Không phải ai cũng có vận khí tốt như nàng, bình an vô sự.
Người kia rất nhanh đã dẫn mấy kẻ trông ngựa còn lại tới. Bốn năm người đứng đó không biết có chuyện gì. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua thấy thái tử phi không có ý muốn hỏi thì mở miệng “Ai là người dắt con ngựa này trở về?”
Một kẻ trong đó bước ra “Là tiểu nhân dắt nó. “
“Sau khi thi đấu vòng trước xong, dắt nó về ngươi có kiểm tra lại không?”
“Để phòng trường đua cần nên tiểu nhân đã kiểm tra lại rồi, nó không có vấn đề gì.” Người trẻ tuổi đó trả lời xong, Tương Như Nhân hỏi mấy người khác thêm vài câu rồi tiện đà lại vòng về hỏi hắn “Ngươi nói ngươi kiểm tra vậy còn có thấy ai không?”
Kẻ kia lắc đầu “Kiểm tra xong thì sẽ có một người khác vào dẫn ngựa trở ra.”
“Vậy thì ngươi rời đi lúc nào, lúc đó ở chuồng ngựa có những ai?”
Hắn nói ra tên một người mà kẻ đó hiện tại lại không đứng ở đây. Tương Như Nhân quay sang hỏi tên quản sự “Người đâu?”
“Một canh giờ trước do nhà hắn có việc gấp nên đã xin về trước.”
Tương Như Nhân híp mắt một cái, nhớ kĩ bốn người này rồi để họ rời đi. Diệp lương nhân sau lưng thái tử phi lên tiếng “Hỏi nhiều như vậy, thế nào càng hỏi càng mờ mịt.”
Tương Như Nhân hướng nàng cười cười “Chậm rãi tra, thế nafo cũng tra ra đến những người có liên quan.”
Thái tử phi thấy nàng đột nhiên ngừng tra, sai cung nữ đi phiá trước thông báo tiếp tục cuộc thi. Đợi sau khi Tương Như Nhân lại ngồi xuống thì nói vài câu thấm thía “ Bản cung thấy Tương muội muội là đa tâm rồi, dù trước đây chuyện này chưa từng xảy ra nhưng chuyện ngoài ý muốn thì luoin có khả năng. Hiện tại muội muội không sao là tốt rồi. Tra tiếp cũng không ra kết quả gì, ngày mai tin tức truyền đến tai hoàng hậu, cũng luôn là mấy người này thất trách.”
Lời nói chân thành như vậy làm sao lại không dễ nghe. Lấy hứng thú của mọi người ở đây ra làm lí do, rồi lấy cả hoàng hậu ra áp chế. Ngày hôm nay là nàng không có việc gì. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đúng rồi, bị thương cũng chẳng phải thái tử phi. Chỉ cần khuôn mặt nàng bị hủy dung là cũng đue rồi.
Nghĩ tỡi đây khóe miệng Tương Như Nhân khẽ nhếch lên, hương về phía thái tử phi tạ ơn mà không nói rõ tra tiếp hay không “Đa tạ thái tử phi quan tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.