Tương Quý Phi Truyện

Chương 155: Liên gia thẩm phán




Săn bắn vô cùng náo nhiệt kết thúc.
Về tới trong cung đã đêm khuya, hoàng thượng không ngủ lại Chiêu Dương cung. Tương Như Nhân biết ngày hôm sau sẽ là một hồi đại sự.
Bị hoàng thượng trì hoãn tại kia mấy ngày, chuyện xử tội Liên gia khiến Hoàng hậu sốt ruột, Triệu gia sốt ruột. Nhưng không biết trong Thọ Hòa cung Thái hậu nương nương có sốt ruột hay không.
Tương Như Nhân không thấy buồn ngủ, sai Thanh Đông pha chút trà để tiêu hóa thịt đã ăn lúc tối ở trong bụng, đứng bên cửa sổ. Đêm tháng ba, gió còn thật lạnh.
Thanh Đông phủ thêm cho nàng tấm áo choàng. Tương Như Nhân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thế mới phát hiện đã sắp đến rằm, trăng ở trên trời sáng tỏ mà yên tĩnh.
Đứng một hồi, có chút lạnh, Tương Như Nhân quay về trên giường. Gió lạnh thổi qua lại càng thanh tỉnh. Nàng rút sách trên giá xuống, tựa vào trên giường xem.
Phùng Áng hồi bẩm ở Thừa Kiền cung hoàng thượng cũng không ngủ. Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, sai Thanh Đông đi chuẩn bị cháo trắng, lại hấp thêm ít sủi cảo, đặt vào thực hộp, mang theo hai người Thanh Đông và Tử Hạ đi một chuyến đến Thừa Kiền cung.
Ở cửa lớn Trần Phụng nhìn thấy Tương Như Nhân thì kinh ngạc “Nương nương sao lại đến đây?”
“Qua xem chút.” Tương Như Nhân cười đáp. Trần Phụng chạy nhanh vào  bẩm báo, chỉ chốc lát sau, Tô Khiêm Dương cùng Trần Phụng trở ra. Nhìn nàng còn đứng ngoài điện, trên người đang khoác áo choàng chống lạnh, nắm lấy bàn tay dưới áo của nàng “Sao tay lại lạnh như vậy.”
“Trên đường đi lạnh a.” Tương Như Nhân đi theo hắn vào trong điện. Quả nhiên trên bàn là đầy một chồng tấu chương. Mở ra đều là chứng cứ vụ án Liên gia lần trước Hình bộ nêu ra.
“Ăn một chút rồi lại xem.” Thanh Đông bày cháo và sủi cảo ra bàn. Tô Khiêm Dương cũng ngồi xuống, sờ sờ mặt nàng “Đã trễ thế này còn tới làm gì. Cũng không cho người nâng kiệu lại đây.”
Tương Như Nhân giúp hắn múc một chén, cười nói “Nâng cái gì, gây ra động tĩnh lớn. Thần thiếp ngủ không được. Nghe Phùng Áng bẩm báo hoàng thượng cũng chưa ngủ. Vừa vặn có hơi đói bụng nên mang thei chút cháo lại đây để hoàng thượng bồi thần thiếp ăn khuya.”
Tô Khiêm Dương quả thật có chút đói bụng, ăn sạch cháo trong thố. Nhìn nàng chậm rì rì ăn từng miếng, khóe miệng khẽ cười. Nói là bồi nàng ăn, nhưng mang đến đều là thứ hắn thích.
Ăn no, Tô Khiêm Dương muốn tiếp tục xem mấy thứ kia. Tương Như Nhân cũng không quấy rầy, ngồi ở phía dưới xem sách nàng mang tới.
Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng. Trong điện sáng trưng làm nổi bật một bên mặt nàng, chăm chú đọc sách, tâm an định.
Hắn cúi đầu tiếp tục xem thứ kia. Sở dĩ trắng đêm không ngủ là vì sáng mai trong triều các đại thần đều sẽ đề cập đến chuyện Liên gia này.
Lúc này đây hắn phải xem lại thật kĩ những chứng cứ luận tội Hình bộ đã đưa ra. Tội này nhất định phải phán. Hắn cũng biết rõ lần này sẽ có ai đi ra ngăn cản. Cũng cho bọn hắn thời gian đi chuẩn bị. Như vậy ngày mai lâm triều sẽ là một hồi tranh đấu. Trước đó, hắn muốn trận này càng nắm chắc thêm thắng lợi.
Đêm thật yên tĩnh.
Trong điện thỉnh thoảng có tiếng lật trang giấy, Tô Khiêm Dương ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân một cái. Người kia như cảm giác được, cũng ngẩng đầu khỏi sách nhìn hắn, ánh mắt còn có chút mờ mịt, cúi đầu, lại tiếp tục đọc sách.
Trần Phụng ở bên ngoài nhìn vào trong điện, cảm thấy hình ảnh này thật là đẹp. 
Đêm đen dần dần mờ sáng. Mặt trời ló dạng ở phía Đông, một ngày mới lại bắt đầu. . . 
Tương Như Nhân là tỉnh lại ở trên giường của Thừa Kiền cung. Kì thực không tính là trễ, nhưng hoàng thượng đã lâm triều.
Thanh Đông tiến vào hầu hạ nàng rời giường. Y phục cùng phục sức đều đã mang lại đây. Ăn sáng xong, Tương Như Nhân trực tiếp đi Cảnh Nhân cung thỉnh an.
Nàng coi như đi sớm. Thời điểm đến chỉ mới có Thục phi. Một lát sau mọi người mới đến đông đủ.
Hoàng hậu tùy ý hỏi vài câu chuyện ở trường săn rồi rất nhanh cho mọi người giải tán. Tương Như Nhân cũng biết trong lòng nàng là đang lo nghĩ chuyện gì. Mà bên kia ở trên triều cũng đang là một phen tranh chấp không thôi.
Tô Khiêm Dương mắt lạnh nhìn hai bang nhóm đang gây gỗ. Nhóm lão thần này đôi khi tranh cãi còn có thể so với đám phụ nhân. Hứa lão quốc công đã quá lớn tuổi, dù muốn thỉnh, một chuyến đi cũng coi như muốn cái mạng rồi. Vì thế hôm nay là Diệp lão quốc công đến.
Mục đích đến làm gì, còn không phải là muốn giúp Liên gia cầu tình sao. Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ ầm ĩ xong xuôi, từng người từng người đỏ mặt tía ta. Sai Trần Phụng cho người phân phát ra bản ghi chép các chứng cứ phạm tội của Liên gia ra, lạnh lùng nói “Chậm rãi xem, xem xong rồi nếu vẫn còn mặt mũi thì cứ đến trước mặt trẫm cầu tình cho Liên gia.”
Tô Khiêm Dương là chuẩn bị trước, cho Hình bộ thượng thư liệt ra tất cả tội lỗi mà Liên gia phạm phải cùng chứng cứ trong chục năm nay. Sau đó cho người sao chép ra trăm bản. Chờ hôm nay vào triều phân phát cho tất cả cùng nhìn, xem ai còn không biết mặt mũi mà vẫn cầu tình.
Triệu quốc công cầm đến thứ này cũng chấn kinh không nhỏ.
Liên đại nhân tốt xấu gì cũng là cậu em vợ của hắn. Hắn cũng biết Liên gia tất nhiên có nhiều rối rắm nhưng không nghĩ lại nhiều tội như vậy. Mọi người trong nhà cộng lại cũng mấy chục điều. Kéo đến Hình bộ thẩm vấn, thiên tử phạm pháp còn đồng tội như thứ dân, huống chi bấy nhiêu tội cũng đã đủ để chết chục lần. Làm sao mà cầu xin đây?
Tiếp theo Triệu quốc công nhìn xuống, nhất thời mặt tái đi. Vài cọc tội trong đó, dù đang là liệt tội lên Liên gia nhưng kỳ thực là cũng có phần của Triệu gia. Dù không lớn không nhỏ cũng không phải chủ mưu nhưng là có tham dự. Sỡ dĩ Triệu quốc công nhớ được là do Triệu phu nhân đã từng nhắc qua.
Hoàng thượng lại chỉ ra trên đầu Liên gia, không nhắc tới Triệu gia. Đây là cố ý hoàn toàn giao cho Liên gia.
Triệu quốc công nghĩ nghĩ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng thượng đang ngồi trên kia,  nhất thời tập này như một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Đừng nói Triệu quốc công, vài quan viên còn lại nhìn hai mươi mấy tông tội này cũng không thoải mái cho nổi.
Vì sao a, có chút tội không nói là lớn. Như chính mỗi nhà đều có điền sản trí nghiệp, thu thuế linh tinh cũng sẽ gặp vấn đề như vậy. Hôm nay Liên gia duy nhất bị đưa ra, Hoàng thượng là có ý giết gà dọa khỉ. Nếu bản thân còn tiếp tục cầu tình, có khi nào hoàng thượng cũng đem nhà mình ra xử luôn một thể hay không.
Còn có vài quan viên, nhìn mấy tội này đó càng nhìn càng quen mắt. Vì sao, là có liên quan đến người quen a.
Trong phút chốc, vừa rồi còn đang ầm ĩ khí thết ngất trời bỗng yên tĩnh.
Tô Khiêm Dương đảo mắt nhìn bọn họ. Cuối cùng tầm mắt dừng trên người Diệp lão quốc công, ngữ khí hòa hoãn “Lần này thật là để Lão quốc công đến vô ích một chuyến. Liên gia thật không đáng để ngươi vì hắn cầu xin. Nói vậy là do Diệp lão quốc công cũng không biết Liên đại nhân hắn phạm nhiều tội như vậy.”
Tô Khiêm Dương không chất vấn cũng không chỉ trích, trước cho Diệp lão quốc công một cái bậc thềm để bước xuống. Hắn là nhìn người không rõ nên mới bị Liên gia lừa đến cầu tình giúp, chứ không phải là biết Liên đại nhân phạm nhiều tội như vậy mà còn muốn nuông chiều.
Diệp lão quốc công nhìn tập trên tay, thở dài một hơi. Còn có thể làm gì, toàn bộ Liên gia coi như cái đầu chuẩn bị dâng lên thôi. Hoàng thượng đã quyết tâm như vậy. Ai còn cầu xin thì đồng nghĩ với cùng làm việc xấu.
Đoạn, Diệp lão quốc công đóng tập kia lại, chắp tay hướng về Tô Khiêm Dương “Hoàng thượng, là lão thần hồ đồ.”
“Là do Diệp lão quốc công nhìn người chưa rõ thôi.” Hoàng thượng khoát khoát tay. Trên mặt là vẻ, tuổi già hồ đồ nhìn người không rõ, hắn là hoàng thượng có thể thông cảm.
Diệp lão quốc công vừa nói như vậy, bên kia Triệu quốc công sắc mặt tối sầm. Mấy đại thần vừa rồi còn ầm ĩ hai mắt nhìn nhau. Bởi vì câu nói này của Diệp lão quốc công khiến bọn họ không biết nên tiếp tục nói cái gì.
Vốn tìm Diệp lão quỗ công đến là để ủng hộ lên tiếng phản đối, một phần cũng dựa vào uy nghiêm của thái hậu ở phía sau. Hiện tại Diệp lão quốc công đã đi đầu nhận hồ đồ. Vậy bọn họ nên đi theo nói hồ đồ hay là tiếp tục khuyên can đây.
Nhìn hai mươi mấy tông tội này của Liên gia, nếu lại tiếp tục mở miệng, thật sự là cái mặt già nua này cũng quá ngượng ngùng.
Vì thế trong điện lại lâm vào yên tĩnh.
Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ, còn là ngươi biết giữ thể diện “Làm thần tử, chẳng những không làm tròn chức trách mà lợi dụng chức quyền trên tay đi chuộc lợi cho bản thân, hại người. Liên gia như thế thật khiến trẫm lạnh tâm. Vốn nhìn vào những công lao của Liên đại nhân, trẫm cũng muốn bỏ qua, mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng mười năm nay, Liên gia càng làm càng quá phận, không để trẫm vào mắt, không biết sợ. Dưới chân thiên tử còn làm ra những chuyện như vậy, biến lòng nhân tự của trẫm đối với họ thành dung túng. Giết hại dân chúng vô tội còn không nói, đã vậy còn dám ở trường săn động thủ với phi tử.”
“Người như vậy là có có đủ tư cách ở lại trong triều này, tiếp tục làm gương.” Tô Khiêm Dương quét mắt nhìn vài người mới còn hung hăng nói một cái, thanh âm đột nhiên lạnh “Các ngươi không phải là muốn khuyên trẫm sao. Nói đi, trẫm nghe xem các ngươi là nói thế nào để kéo Liên gia ra khỏi những tội đó.” Nói hay, hắn còn phải “Ngợi khen” một chút.
Ai còn dám khuyên đây. Sở dĩ trước đó không sợ là dựa vào thái hậu ra mặt, thứ hai là không nghĩ đến Hoàng thượng đã nắm tội trạng Liên gia sạch sẽ như vậy. Cũng khó trách, ngày đó Hình bộ thẩm vấn không ai có mặt để biết là kể biết bao nhiêu tông tội.
Hiện thời đã cầm đến tay, Diệp lão quốc công đi đầu thối lui. Chẳng lẽ muốn nâng Hứa lão quốc công đến đây sao. Đã lớn tuổi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì ai có thể gánh trách nhiệm.
Hay là muốn giống lần trước thời điểm tấn phong quý phi đi đến trước Thừa Kiền cung quỳ. Đừng đùa, lần trước còn không có hiệu quả, lần này có quỳ hết hai ngày hoàng thượng cũng sẽ không buông.
Nửa ngày, Diệp lão quốc công lại mở miệng “Liên gia phạm trọng tội như thế, hoàng thượng tính xử trí ra sao?”
“Trẫm cũng không phải người không thông tình đạt lý.” Hỏi đến đây, Tô Khiêm Dương nhìn Diệp lão quốc công mang theo chút ý cười “Tất cả những người Liên gia đang làm quan trong triều rời khỏi cương vị. Làn quan biết rõ pháp còn lợi dụng chức quyền cố tình làm xằng làm bậy, tội càng thêm nặng, đều biếm làm thứ dân. Liên đại nhân và Liên gia tam tử sung quân. Liên tần đưa đi am ni cô. Nữ nhi đã xuất giá không truy cứu, chưa xuất giá thì đều biếm làm thứ dân trục xuất khỏi Lâm An thành. Về phần sau này, Trẫm cảm thấy Liên gia căn cơ không ổn, tương lai con cháu không thích hợp làm quan, tránh nhiễu loạn triều chính.”
Tô Khiêm Dương nói vô cùng dễ nghe, mọi người đều được giữ lại cái mạng, không khởi sát. Hơn nữa cũng không áp tội lên những người khác, chủ yếu là những người phạm tội chính bị sung quân mà thôi, đã là thiên đại nhân từ rồi. Nhưng bọn người Triệu quốc công nghe vào tai, thế này còn không bằng sao trảm một loạt, chết không thống khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.