Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 48: Nam tử xa lạ




Edit: Ciao
Đôi chân Đường Mẫn lướt như bay, nhanh chóng dùng khinh công, lóe một cái đã biến mất ở góc. Quân Mạc Ly đuổi theo đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người, không khỏi sững sờ, ánh mắt lập tức tối xuống.
Gió đêm se lạnh, lối ra chợ đêm đi qua đường núi. Mà lúc này, Quân Mạc Ly và Bạch Vũ vừa đuổi kịp, bị một đám người áo đen vây quanh.
“Người phương nào?” Quân Mạc Ly hỏi, trong lòng chỉ nhớ tới Đường Mẫn.
Người áo đen dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Ly mấy lần, sau đó ánh mắt nhìn ra sau, nhìn thẳng vào Bạch Vũ: “Đúng là nàng ta, bắt lấy.”
Ra lệnh một tiếng, toan bộ người áo đen đều xuất động, mục tiêu chính là Bạch Vũ. Bạch Vũ lúc này, sắc mặt trắng bệch, nàng không thể ngờ được lại gặp bọn họ ở đây. Những người này đúng là ác ma âm hồn bất tán!
“Đừng! Đừng!” Cả người Bạch Vũ lại gần Quân Mạc Ly, cố gắng che cho bản thân, mặc dù làm như vậy là điều thừa, nhưng rõ ràng nàng đã mất khả năng tự hỏi.
Quân Mạc Ly cảm giác tay phải siết chặt, cả người Bạch Vũ co thành một cục, run run trốn bên cạnh hắn. Người áo đen gần trong gang tấc, hắn không thể không ra tay.
Có thể là không ngờ Bạch Vũ lại ở cùng người có võ công cao cường, người áo đen tiến lên mấy lần đều bị Quân Mạc Ly đả bại. Khắp nơi đầy máu, Bạch Vũ sợ hãi nhìn bốn phía, đều là người áo đen ngã xuống, tướng chết rất khủng bố.
“Quân công tử!” Bạch Vũ kêu thảm một tiếng, câu nói kế tiếp lập tức bị bao phủ bởi tiếng đánh nhau. Quân Mạc Ly nhanh chóng giải quyết mấy tên áo đen quấn lấy hắn, nhảy lên phía trước, nắm lấy Bạch Vũ xông ra ngoài. Lúc này hắn thầm nghĩ phải mau tìm thấy Mẫn nhi, Bạch Vũ và mình là người chẳng có quan hệ gì, nếu không phải nàng là người Mẫn nhi mua thì hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
“Đi!” Quân Mạc Ly quát lên một tiếng chói tai, thi triển khinh công, thoát khỏi mấy tên áo đen còn lại, chạy khỏi nơi đó. Ở Phong Chiêu, chợ đêm chỉ có một lối ra, hắn muốn mau đuổi theo Mẫn nhi.
Đường Mẫn nhìn những dãy người phía trước, có chút kinh ngạc.
Cô vội vàng đi ra, cũng không đi theo lối ra, mà vòng vào bên phải chợ đêm. Trước khi vào, nàng ngẫu nhiên thoáng nhìn qua, trông thấy nơi này lóe sáng, hiếu kỳ nên lần theo.
Đối diện là những người mặc khôi giáp bạc, đồng loạt nhìn Đường Mẫn, động tác đều nhịp, mặt không thay đổi.
“Người phương nào, tự tiện xông vào cấm địa!” Người khôi giáp trăm miệng một lời, giọng to rõ, khiến Đường Mẫn lui về phía sau.
“Ặc, đây là cấm địa à?” Đường Mẫn yên lặng nhìn xung quanh, hoang vu, cỏ dại, chỏ có một đám người mặc khôi giáp quái dị, cấm địa chợ đêm? Không khỏi quá...
“Người tự tiện xông vào cấm địa, giết!”
Những người khôi giáp được mệnh lệnh vây quanh Đường Mẫn, mũi giáp chỉ thẳng. Bao lấy một vòng lại một vòng, nhốt Đường Mẫn vào trong.
Hỏa Diễm Hồ trong ngực đột nhiên bắt đầu động đậy, xì xèo trong tay Đường Mẫn, màu sắc trong ánh mắt phản chiếu một cây giáo, ánh phản xạ của khôi giáp bạc đâm vào mắt hỏa diễm hồ.
“Chít ——”
Hỏa Diễm Hồ lập tức dựng thẳng lông, nhẹ răng, quay mông vào mấy người khôi giáp.
“Hồ ly, ngươi cũng chán ghét bọn họ, ha ha, ta cũng thế!” Đường Mẫn hé miệng cười nói, không e sợ bọn họ. Ngược lại, cả người rất thoải mái. Không phải nàng nắm chắc có thể thoát hiểm, mà là nàng hoàn toàn không cảm thấy chút nguy hiểm.
Bách Lý Dạ hành đi theo phía sau nàng không xa, tính thời gian thì cũng nên xuất hiện rồi.
“Búp bê!”
Quả nhiên, Đường Mẫn đột nhiên vươn tay vẫy vẫy trên không, Bách Lý Dạ Hành nhảy lên, đứng bên cạnh Đường Mẫn. Trong nháy mắt, sấm sét xung quanh nhanh chóng hạ xuống.
“Búp bê, ngươi xông vào cấm địa này làm gì, lại là bầy ‘tử thi’ này.” Bách Lý Dạ Hành nhìn bốn phía, có chút bất mãn.
Phì, tử thi! Đường Mẫn phun ra, tốt xấu gì cũng là người sống sờ sờ, lão nhân này đánh giá người đúng là có đặc sắc. Lại nhìn người khôi giáp, vẻ mặt mỗi người đúng là sợ hãi.
A? Sợ lão nhân này?
Đường Mẫn nhướng mày, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ, xem ra không có gì nguy hiểm. Đường Mẫn lại cong miệng lên, lại nghe một câu phía dưới, cả người cứng đờ.
“Tham kiến trưởng lão!” Những người khôi giáp đồng loạt quỳ xuống, nhìn Bách Lý Dạ Hành.
“Được rồi, không có việc gì thì đi đi, nguyên một đám giống như cương thi vậy.” Bách Lý Dạ Hành ghét bỏ phất tay, nhìn thấy đám người kia đúng là chẳng thể vui nổi.
“Trưởng lão? Lão nhân, thân phận của ngươi không thấp nhỉ!” Nàng không ngờ, Bách Lý Dạ Hành có quan hệ mật thiết, thân phận của trưởng lão, chợ đêm giống như nhà của hắn. Nhớ lại lúc ban đầu gặp, vẫn đi cùng bọn hắn đến Thương Lan, đi vào Phong Chiêu. Nàng đột nhiên cảm giác, Bách Lý Dạ Hành xuất hiện quá mức trùng hợp.
“Búp bê, tuyệt đối không có!” Bách Lý Dạ Hành lắc đầu, nhìn Đường Mẫn suy nghĩ sâu xa, hắn là người đã sống mấy chục năm làm sao không biết nàng đang suy nghĩ gì, về phần trưởng lão, haiz...
Những người khôi giáp đều lui ra, mặt đất bằng phẳng, đột nhiên biến mất. Đường Mẫn trừng lớn hai mắt, không dám tin. Trống không, quả thật giống như cương thi vậy.
Bốn phương hoang vu, Đường Mẫn lấy lại tinh thần, bước chân trở về. Lão nhân chờ về rồi thẩm vấn, hừ hừ, đúng lúc thẩm vấn Quân Mạc Ly.
Hai người vừa đi được vài bước, giọng nói quái dị vang lên từ sau, gió lạnh phả vào sau lưng Đường Mẫn.
“Vào chợ đêm, chưa gặp chủ nhân đã muốn đi sao!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt Đường Mẫn tối sầm lại, bóng dáng cao lớn ngăn cản phía trước, che khuất ánh sáng. Đường Mẫn ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt phóng đại, vô cùng quen thuộc mà nàng chưa thể quên.
“Là ngươi!” Thằng nhóc lắm mồm với nàng ở Xuâ Phong lâu, vẻ mặt rắm thối, Đường Mẫn lui về phía sau vài bước, chỉ vào Cam Lộ Phong.
Cam Lộ Phong lúng túng ho nhẹ, sắc mặt mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Bách Lý Dạ Hành, sắc mặt cứng đờ: “Tham kiến trưởng lão!”
“Câm miệng.” Bách Lý Dạ Hành tức giận, một đám vừa đi lại có đứa tới. Dường như chỉ nghe từ trưởng lão thì hắn rất khó chịu.
“Vâng, trưởng lão.” Cam Lộ Phong cúi đầu đáp.
“Còn gọi!” Bách Lý Dạ Hành hơi run lên, loạn choạng, cả người như con khỉ xúc động.
“Phụt, ha ha ——”
Đường Mẫn cười lớn, tiểu tử này thú vị quá, lão nhân sắp giơ chân lên, chỉ chưa mắng chửi người thôi.
“Đường Mẫn? Mẫn nhi.” Giọng nói một nam tử vang lên đằng sau, Đường Mẫn và Bách Lý Dạ Hành ngơ ngẩn, còn có người!
Đột nhiên xoay người, ánh dương đột nhiên chiếu lên, Đường Mẫn chói mắt không mở ra được, chỉ có thể thấy được bóng dáng lờ mờ cách đó không xa.
“Mẫn nhi, ha ha.” Giọng nói nam tử lại vang lên lần nữa, càng khẳng định hơn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.