Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 27: Cam kết với nhau




Editor: Maria Nyoko
Đường Mẫn vừa vào đại sảnh cũng cảm thấy không khí khác thường, hết sức không tầm thường. Có đại sự gì?
"Phụ thân." Đường Ứng Nghiêu đã ngồi ở vị trí đầu, bên trong đại sảnh không một bóng hạ nhân, đại sảnh có vẻ vắng vẻ cô đơn.
"Mẫn nhi, ngồi xuống." Đường Ứng Nghiêu chậm rãi ra tiếng, giọng nói như có chút nặng nề. Đường Mẫn không biết nhưng, có chút lờ mờ rồi. Sắc mặt phụ thân hình như không tốt lắm .
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, bên ngoài phòng có thể thấy được một góc chân trời đã sáng rực, buổi trưa rồi. Đường Ứng Nghiêu vẫn không nói rõ mục đích đến nơi này. Đường Mẫn không vui, nàng ngồi không yên! 
"Phụ thân, có chuyện gì sao?"
"Mẫn nhi a ——" Đường Ứng Nghiêu thở dài một tiếng, hơi xúc động." Lần này ngươi ra cửa là đi Thương Lan?"
Có ý gì, Đường Mẫn nhìn về phía Đường Ứng Nghiêu, đột nhiên Phụ thân khơi lên đề tài này muốn nói điều gì. Chẳng lẽ hắn không muốn, tầm mắt dời lên trên, chợt phát giác hình như sắc mặt Phụ thân nàng rất khó nhìn. 
Đường Ứng Nghiêu suy tính liên tục, rốt cuộc quyết định, nhìn nữ nhi mình thương yêu 14 năm, giảng đạo: "Mẫn nhi, vài năm này vì sao giả bộ ngốc phụ thân cũng không biết, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu. Lần này ngươi tới Đồng Uyển ta hiểu ngươi nhất định là tưởng nhớ chuyện mẫu thân ngươi, chuyến đi Thương Lan ngươi cố ý muốn đi?"
Oanh ——
Đường Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong vang lên, có chút không dám tin nhìn  Đường Ứng Nghiêu. Đường Ứng Nghiêu có chút áy náy, thấy bộ dáng này của Đường Mẫn cho là nàng lộ ra thất vọng đối với hắn."Mẫn nhi, là Phụ thân không đúng. Nên sớm nói cho ngươi biết, có thể nương của ngươi còn sống."
"Phụ thân, ngươi lặp lại lần nữa!" Đường Mẫn vội vàng chen vào nói, Phụ thân mới vừa nói gì, mẫu thân nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đường Ứng Nghiêu gật đầu, đối với phản ứng kịch liệt của Đường Mẫn bỗng nhiên cảm thấy hối tiếc. Mẫn nhi phải biết đáp án, chỉ là hắn mở miệng như thế nào, trong lúc nhất thời không khỏi lâm vào an tĩnh, một câu không nói. Tất cả lại làm cho thân thể Đường Mẫn căng thẳng rõ ràng, sắc mặt mất tự nhiên.
Phụ thân muốn nói cho nàng biết cái gì, chẳng lẽ thật là mẫu thân không chết. . . . . . Vậy thì nàng thật là kinh hãi!
"Mẫn nhi." cuối cùng Đường Ứng Nghiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng trong mắt Đường Mẫn mang theo kiên định cố chấp." Mẫu thân ngươi, quả thật, Phụ thân cũng không biết nàng còn sống hay không."
Cái gì vậy! Phụ thân không biết mẫu thân còn sống hay đã chết, đó là lão bà hắn, hắn không biết ai biết! ngón tay Đường Mẫn ở trong tay áo không khỏi co rúm, nàng không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, quả nhiên, kinh hãi!
"Phụ thân, vì sao nói như thế?"
Đường Ứng Nghiêu có chút cảm thán, "Lúc ấy ta về phủ, lúc vào vườn mai chỉ thấy được mẫu thân ngươi lẳng lặng nằm ở trên giường, quả thật, lúc ta xác nhận nàng tắt thở. Mộng Như nói là chết ngoài ý muốn, kiểu gì ta cũng không tin, tính toán ngày mai vào cung cầu ngự y kiểm tra nguyên nhân mẫu thân ngươi cái chết. Chỉ là" 
"Chỉ là cái gì?" Đường Mẫn có chút nóng nảy, nói chuyện nói một nửa làm người khác khó chịu, nàng nóng lòng muốn biết xảy ra chuyện gì.
"Chỉ là ngày thứ hai, lúc ta mở mắt, mẫu thân ngươi đã không còn ở trên giường." Đường Ứng Nghiêu không khỏi cảm thấy có chút may mắn, "Ta nghĩ có phải là nàng không có chết hay không, tầng ngoài vườn mai canh giữ chặt chẽ, đêm đó vốn không có người tiến vào. Như vậy mẫu thân ngươi biến mất chỉ có một lý do có thể nói rõ, nàng, không có chết! Tự mình rời đi!"
Hồng Mai chờ bên ngoài có chút sốt ruột, tiểu thư đi vào hơn nửa canh giờ rồi, rốt cuộc Hầu Gia nói gì cùng tiểu thư. Bước chân có chút hỗn loạn đi tới đi lui trên đường, chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt cửa mở ra.
"Tiểu thư!" Hồng Mai vui mừng đi nhanh tới, rốt cuộc đi ra rồi . Chỉ là, hình như sắc mặt tiểu thư không tốt lắm."Tiểu thư, thế nào?" Hồng Mai cẩn thận hỏi.
"Trở về đi thôi." Đường Mẫn vô lực giơ giơ tay lên, không muốn nói nhiều. Sau khi nàng nói chuyện cùng với Phụ thân, hiện tại trong đầu rất hỗ độn, có chút không thông. Nàng phải đi về, an tĩnh suy nghĩ một chút.
Cùng nhau đi tới, đầu Đường Mẫn cũng không nhìn lên, vội vã vào nhà liền giam mình lại. Trên bàn trà lạnh vừa nóng, nóng lại lạnh, ngồi bên cạnh bàn chân mày nữ tử chưa từng giản ra. Sau một ngày ánh nắng dần hạ xuống, cửa mở ra.
"Tiểu thư." Hồng Mai Lục Trúc rất mừng ra tiếng, tiểu rốt cuộc thư đi ra rồi . Toàn bộ một buổi chiều tự giam mình ở bên trong nhà, họ đứng ngồi không yên, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao. 
"Mẫn nhi." Quân Mạc Ly đứng thẳng người, có chút lo lắng. Sắc mặt Mẫn nhi quá không bình thường, hình như đổ mồ hôi rất nhiều, hơi tái nhợt.
Sáng nay rốt cuộc ở đại sảnh nàng hàn huyên cái gì cùng Hầu Gia?
Đường Mẫn kéo ra một nụ cười, vỗ vỗ Hồng Mai Lục Trúc, ý bảo nàng không có việc gì liền bảo các nàng lui ra. Xoay người, thân thể lại bị Quân Mạc Ly giữ chặt, ánh mắt Đường Mẫn sâu kín nhìn Quân Mạc Ly. Có chút hoảng thần nói: "A Ly."
"Ừ, ta đây." Quân Mạc Ly nhẹ giọng đáp lời, đặt tay Đường Mẫn ở trước ngực mình.
Từng tiếng tim đập có lực trực tiếp đả động thần kinh xúc cảm của Đường Mẫn, cảm thụ nhịp tim chân thật của Quân Mạc Ly, có chút nhanh, hình như mang theo chút dồn dập bất an. Hắn là đang lo lắng cho nàng sao?
"A Ly." Đường Mẫn thuận thế rúc vào thân thể Quân Mạc Ly, ôm chặt lấy, như muốn khảm mình vào, hòa làm một thể cùng hắn. Quân Mạc Ly không nói một lời, ôm Đường Mẫn, biết người trong ngực nhúc nhích, cánh tay mới thoáng lỏng ra, lộ ra một tia kẽ hở . 
"Có chuyện gì sao?"
Đường Mẫn gật đầu một cái, liền nói chuyện buổi sáng nàng nói với Đường Ứng Nghiêu cho Quân Mạc Ly, còn có những thứ phía sau kia, chuyện xưa về nương nàng cùng với Phụ thân nàng, cuộc sống ở Hầu phủ  .
Cánh tay Quân Mạc Ly không ngừng co lại, ôm chặt Đường Mẫn, cúi đầu ở bên tai nàng từng chữ từng câu, lại trịnh trọng nói, "Mẫn nhi, ta chỉ có ngươi, chỉ có một thê tử. Ngươi ở đâu, ta ở đó."
"Nếu là gia tộc, thời cuộc hỗn loạn, mọi người và mọi sự đều muốn tách fchúng ta ra, ngươi như thế nào"
"Tuyệt đối không thể!" Quân Mạc Ly không để cho nàng nói lời tiếp đó, " thê tử Quân Mạc Ly, vĩnh viễn lớn hơn trời! Ai dám ngăn trở, thề không tha!"
Đường Mẫn kinh hãi, vẻ mặt Quân Mạc Ly khát máu, giống như ai dám ngăn trở bọn họ, kết quả chính là —— A Ly, ta đáng giá ngươi đối đãi như vậy sao?
Ở đáy lòng Đường Mẫn nhẹ giọng mà hỏi mình, nàng đáng giá không? Không khỏi cười khẽ một tiếng, có đáng giá hay không có quan hệ gì với nàng đâu, bây giờ cùng nhau mới nên quý trọng.
Suy nghĩ những thứ này, vẻ mặt cũng sáng sủa. Phụ thân cùng với mẫu thân nàng bỏ qua nhiều lần ngăn trở, hoàng quyền, những bất hòa, tất cả tránh qua một bên đi! Phụ thân không coi trọng mẫu thân, cho nên mẫu thân rời đi. Nàng sợ hãi cái gì, A Ly sẽ như vậy sao?
A, nếu thật như thế, nàng tự tay chấm dứt đoạn hôn nhân này, đoạn duyên này!
Nếu không phải, nàng liền sống chết gắn bó, không xa không rời!
Cuối cùng cả đêm Đồng Uyển, Đường Mẫn dựa vào trong ngực Quân Mạc Ly quen thuộc mà ngủ, chưa bao giờ an tâm như vậy. Sau khi xuyên qua, hình như rốt cuộc có thể tháo xuống lòng phòng bị, để cho mình chân chính nghỉ ngơi chốc lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.