Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 117: Thanh Phong thổ lộ!




Quay về Nam Tầm, nhìn thấy Liễu nương, vốn tưởng rằng chuyện mới bắt đầu, không ngờ lại trở nên lộn xộn.
“Nữ nhân, hóa ra ngươi chạy đến nơi này.”
Thiên Mị đánh giá tiểu viện một vòng, tuy có hơi bất mãn, nhưng kinh ngạc nhiều hơn.
Đúng vậy, hắn thừa nhận chính mình rất hoảng sợ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời Phượng Lăng, chuyến đi này hắn với Hành Ngọc chụp hụt. Chỉ có một manh mối duy nhất, hướng Nam.
Đi tới Nam Chiếu, đến chỗ Nam Tầm, nếu không phải ngẫu nhiên gặp được Hồng Mai, Lục Trúc, nghe lời các nàng nói, bọn hắn thật sự không tìm ra được.
Đường Mẫn nheo mắt, nhìn bộ dáng bất cần đời của Thiên Mị, oán hận muốn đánh người nào đó mấy quyền.
Được tiện nghi mà còn khoe mẽ!
Hắn không phải vẫn tìm được đến đây sao, lên mặt cái gì!
“Không phải đến rồi sao?”
“Nữ nhân, ngươi lạnh nhạt thế làm ta thật thương tâm, đúng là không nghĩ tới ta chút nào sao?”
Một trận xì xào bàn tán lại vang lên, không hiểu phu nhân và tên nam nhân này có quan hệ gì, tai sao lại đi tìm khắp nơi? Không lẽ --- bọn họ quay sang nhìn Quân Mạc Ly, chỉ sợ cung chủ nổi giận.
Quân Mạc Ly mỉm cười, không tức giận cũng không ăn giấm chua. Thiên Mị và nàng đùa giỡn như thế nào cũng có chừng mực. Hắn không cần lo lắng quá, ngay cả chính Thiên Mị cũng không dám quá phận, cũng rất khẩn trương, chỉ cần hắn ghen, Hành Ngọc sẽ không vui. Hơn nữa, Mẫn nhi là muội muội Hành Ngọc, “Đại tẩu” này sao dám khi dễ nàng.
“Nhớ ngươi sao? Ta nghĩ Hành Ngọc cũng không thèm nhớ ngươi đâu, nếu đã đến đây, liền ở lại đi. Hành Ngọc, muội thật sự rất nhớ huynh!”
Đường Mẫn kéo Hành Ngọc sang bắt đầu ân cần hỏi han, Thiên Mị bị gạt sang một bên rất tức giận.
“Ngươi không ăn dấm sao? Nàng quan tâm Hành Ngọc nhiều hơn ngươi!”
Quân Mạc Ly bất vi sở động, nàng vui vẻ là hắn hạnh phúc rồi. Có vị huynh trưởng Hành Ngọc này, hắn còn mừng thay cho nàng ấy chứ.
“Hình như ngươi mới chính là người ăn dấm!”
“Ngươi!”
Thiên Mị kinh ngạc, đôi phu thê này quả thật vẫn không khác biệt, ngay cả cách nói chuyện cũng giống y như nhau, hắn không được sao!
Năm người đứng đằng sau nhìn một màn này, cung chủ và một người nam nhân trò chuyện, mà phu nhân lôi kéo một người nam nhân khác nói nói cười cười, không lẽ, đây mới là chân tướng?
“Qúa mạnh mẽ, đây mới là chân tướng thật sự sao?”
“Vô Âm, ngậm miệng!”
Hoa Ảnh trực tiếp đẩy Liễu Liễu đẩy qua, miệng chó không thể mọc ngà voi, chỉ e thiên hạ không loạn. Vô Âm ôm chặt, trừng mắt nhìn Hoa Ảnh, nữ nhân này quả thực không giống nữ nhân tí nào.
“Liễu Liễu, không có việc gì chứ?”
Liễu Liễu gật đầu, hoản toàn không hiểu rõ tình huống.
“Mẫn nhi, quả nhiên con đã quay lại?”
Liễu nương được Thúy Y dìu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đường Mẫn liền vui sướng không thôi. Nhưng một giây sau, khi liếc nhìn sang Hành Ngọc, nước mắt lại rơi như mưa!
“Ngươi, ngươi!”
Hành Ngọc thấy Liễu nương cũng rất kinh ngạc, tuy đã qua nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng của nữ tử này.
“Liễu di.”
“Tiểu thiếu gia!”
Liễu nương nắm chặt tay Hành Ngọc, nước mắt không ngừng rơi, đời này chưa bao giờ hy vọng có thể gặp được người, giờ phút này lại đứng ngay trước mặt.
“Liễu di, mấy năm nay người có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.”
Liễu nương nghẹn ngào không biết nên mở miệng thế nào, lôi kéo Ngọc Hành đứng như vậy. Đường Mẫn ngầm hiểu cười, Thiên Mị đã làm được một chuyện tốt, không nghĩ tới cuộc gặp mặt này lại khiến Liễu nương cao hứng như vậy.
“Đi vào trước đã, nương, ca ca đến đây cũng mệt mỏi rồi.”
“Mẫn nhi, các con…?”
Đường Mẫn gật đầu, không sai, nàng và Ngọc Hành đã sớm nhận nhau rồi.
“Tốt, lần này tiểu thư có thể yên tâm rồi!”. Liễu nương lần đầu tiên buồn rầu gọi tiểu thư, cái xưng hô này nàng đã không nghe mười mấy năm rồi.
Một đám người vào phòng, nói chuyện được một lát, những người nghe lén mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là quan hệ như vậy, khó trách khó trách!
Rồi lại nhìn Thiên Mị và Hành Ngọc…
“Nhìn cái gì, không đến phần các ngươi!”
Vô Âm quẫn bách, hắn không muốn cướp, hơn nữa, Liễu Liễu còn đang ở bên cạnh, Vô Âm kéo Liễu Liễu lui sang một bên, việc này không thích hợp với thiếu nhi, Liễu Liễu quá thuần khiết, việc này không thích hợp để nàng biết.
“Thích.”
Hả?
“Thích!”, Liễu Liễu nhìn Hành Ngọc, cười hì hì.
Liễu Liễu thích Hành Ngọc sao?
Việc này làm mọi người cứng đờ, nhất là Thiên Mị và Vô Âm, trong lòng thầm kêu rên, không cho phép thích.
Liễu Liễu quăng Vô Âm, đi đến trước mặt Hành Ngọc, lôi kéo tay Hành Ngọc, im lặng nhìn. Hành Ngọc im lặng một lát, lập tức cười ôn hòa, nàng thật sự là một thiếu nữ đáng yêu.
“Ta thích, thích.”
Liễu Liễu vẫn lặp lại một câu như vậy, sau đó một đám người đen mặt, trong lòng co rút, cái này, chẳng phải là thay lòng đổi dạ sao!
Đường Mẫn nhìn sắc mặt hai nam nhân càng ngày càng khó coi, đành phải tiến lên hỏi: “Liễu Liễu, vì sao lại thích Hành Ngọc?”
“Sạch sẽ, tâm, sạch sẽ,”
Liễu Liễu kéo cánh tay Hành Ngọc không buông, Đường Mẫn nghe xong liền hiểu, hỏa diễm hồ vốn thông minh, nàng thích tâm tư Hành Ngọc không nhuốm bụi trần, sạch sẽ thuần khiết.
Khó trách, lúc trước thích Vô Âm, hóa ra là như vậy.
Nhưng mà, bây giờ Hành Ngọc xuất hiện, mà tâm tư của hắn so với Vô Âm càng tinh thuần hơn.
Đường Mẫn giải thích, Vô Âm lập tức ủy khuất, hắn có chỗ nào không tinh khiết chứ….
“Liễu Liễu, ngoan, ta rất sạch sẽ!”
Kéo người nào đó ra, Vô Âm bắt đầu tiến hành dạy dỗ trong góc tường. Hành Ngọc rất thích thiếu nữ này, cảm thấy rất thân thiết. Giống như là, đã từng gặp qua rồi.
Ngoại trừ Đường Mẫn, khó có người làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ này.
“Liễu Liễu là hỏa diễm hồ biến hóa!”. Đường Mẫn nói rõ mọi chuyện của Liễu Liễu, lúc này đến phiên Thiên Mị hóa đá. Tiểu gia hỏa này là hỏa diễm hồ biến thành sao?
Khó trách cảm thấy chướng mắt như vậy, vốn móng vuốt sắc bén, cào loạn vào hắn, bây giờ, lại còn dám cướp người nữa chứ! Đừng tưởng rằng thành người thì tài giỏi, nếu nàng dám, hắn liền …
Thiên Mị bất đắc dĩ, cái gì hắn cũng không dám, lại càng không dám khi dễ một tiểu cô nương. Hơn nữa, nhóm người này đông như vậy, lại còn rất thích Liễu Liễu, hắn dám hạ thủ sao.
“Thiên Mị, trước kia không phải ngươi rất thích trêu hồ ly sao, bây giờ không thích rồi hả?”
Đường Mẫn trêu chọc một phen, nhìn Thiên Mị xoắn xuýt, liền cảm thấy hôm nay thật đậc biệt. Thiên Mị quay mặt đi, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, kỳ thật trong nội tâm mình dường như có chút thích tiểu gia hỏa này.
“Quay lại chuyện chính đi, lần này ta tới tặng đồ.”
Thiên Mị nói xong, tiện tay lấy từ trong ngực Hành Ngọc một tấm da dê, đưa cho Đường Mẫn.
Tò mò mở ra, nhìn bản đồ địa hình phức tạp.
“Thứ gì đó?”
“Lúc gần đi mẫu thân giao cho ta, nàng nói, nếu như các ngươi rời Phượng Lăng, thì đi tìm bọn họ, nơi đó chính là chỗ ở lý tưởng.”
Đường Mẫn ngẩn ra, hóa ra nàng đã sớm đoán được, cho nên, mới dửng dưng như thế.
Quân Mạc Ly nhìn bản đồ, địa hình trên đó rất phức tạp, giữa đánh dấu hồng tâm là đích đến, địa phương đó trăm dặm đều là phong cảnh.
“Đây là nơi nào?”
Đường Mẫn không biết nơi này, cho dù có trong bản đồ cũng không biết được.
“Nếu như đoán không sai, nơi này, là Vạn Nhai Cốc.”
“A - -”
“Thì ra là chỗ đó sao?”
“Làm sao có thể!”
Biết được nơi này không ai không xúc động, nơi này làm sao có thể vẫn còn chứ!
Vạn Nhai Cốc, nghĩa cũng như tên, trên là vách núi cao dưới là đáy cốc vạn trượng, nghe nói chim nhỏ đều không thể bay tới được, cũng chưa bao giờ thấy sinh vật bò lên. Chẳng khác nào địa ngục.
Là Vạn Nhai Cốc!
“Mẫn nhi, đây có ý gì?” Liễu nương đứng ngồi không yên, đây là ý gì chứ? Không lẽ tiểu thư còn sống?
“Nương, đúng vậy, mẫu thân còn sống.”
An ủi Liễu nương, tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng, cho đến qua bữa tối, Liễu nương được đám người Hồng Mai đỡ về phòng nghỉ ngơi.
“Nói đi, các ngươi nghĩ thế nào.”
Thiên Mị không biết sợ cười nói, hắn một chút cũng không lo lắng, vị trí ở Thương Lan kia, đã giao cho lão hồ ly quản, dù sao cũng có Thiên Hành thái tử ở đó, sẽ hưng thịnh thôi. Mà hắn, chỉ cần ở cùng người trong lòng tiêu diêu tự tại là được.
Vạn Nhai Cốc, là một nơi tốt đi.
“Phu nhân, các người thật sự đi Vạn Nhai Cốc sao?” Phiêu Tuyết khẽ hỏi, nơi này có thể đi được sao?
Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn, vẻ mặt giống nhau, nơi này đi xuống dưới không phải là chết không toàn thây sao!
Đường Mẫn nhìn Quân Mạc Ly, giống như đợi câu trả lời của chàng. Quân Mac Ly không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, tín nhiệm trong mắt đã nói lên toàn bộ.
Nàng do dự cái gì, muốn làm, vậy thì làm thôi!
“Như thế nào, các ngươi sợ rồi hả?”
“Ai nói!”
“Thế còn chần chừ gì chứ!”
Mọi chuyện rất đơn giản, tất cả đã quyết định rồi.
“Vạn Nhai Cốc, có khả năng là nơi dưỡng lão của chúng ta rồi!”. Vô Âm cuối cùng cũng nói chuyện, xe ngựa đã bắt đầu xuất phát, lúc này bọn hắn không còn lựa chọn nào nữa.
“Ngươi có vẻ vẫn lưu luyến thế giới này không thôi, vậy thì ở lại đi, ta đi nói cho phu nhân. Nhưng mà, Liễu Liễu hình như không thể tách rời phu nhân đâu!”
Thanh Phong trêu ghẹo nói, mặt Vô Âm lập tức cứng lại, cố gắng cười nói: “Ta nói thế thôi, ha ha!”
Để hắn một mình ở đây, hắn không thể nào chịu được, có khả năng hắn sẽ điên mất.
Hơn nữa, nếu hắn không đi theo, về sau muốn vào Vạn Nhai Cốc, chỉ có thể lựa chọn tự sát mới có thể đi vào.
Đây là hành động tự mình hại mình!
“Thanh Phong, ta không phải nghĩ cho ngươi sao, ngươi xem, vào địa phương quái quỷ này, đến con muỗi cũng không có đôi, ngươi dù gì cũng là nam nhân trai tráng, muốn  như vậy cả đời sao!”
Vô Âm nói xong, liền nhìn về phía Lộng Nguyệt, sau đó tiếp tục nói: “Còn cả Lộng Nguyệt nữa, ông trời thương xót hạnh phúc của hai nam nhân cứ như vậy bị hủy rồi!”
Vô Âm càng nói càng hưng phấn, xem nhẹ võ công của hai người kia đều cao hơn mình, càng không nghĩ tới hậu quả phía sau.
Nào biết, Thanh Phong nhàn nhạt nói ra một câu, nhất thời làm mọi người đều hoảng sợ.
“Có Phiêu Tuyết là đủ rồi!”
Vô Âm vừa mở miệng ra liền không khép lại được nữa, cái này gọi là gì? Hóa ra…
Không có ý tốt nhìn Phiêu Tuyết và Thanh Phong, hóa ra đã sớm…, hả?
Phiêu Tuyết đỏ mặt, làm sao Thanh Phong có thể nói ra những lời này…
Thanh Phong nhìn Phiêu Tuyết chăm chú, muốn nhìn xem hi vọng thế nào, hắn chỉ đang đánh cược, muốn biết nàng có giống với mình hay không, nhiều năm như vậy, nha đầu này chưa bao giờ nghĩ thông suốt cả.
Chuyện này, ngoại trừ Lộng Nguyệt nhìn ra được, những người khác toàn bộ đều không biết, trong lòng hắn người kia vẫn luôn tồn tại.
Nhưng kết quả lại làm bản thân thất vọng rồi.
Phiêu Tuyết trực tiếp trốn rất xa, tránh Thanh Phong, chứ đừng nói đáp lại.
Vô Âm nhìn tình hình này, hình như đã bị mình phá hỏng rồi.
“Nàng không cự tuyệt trước mặt, không phải sao!”. Lộng Nguyệt nhàn nhạt nói một câu, Phiêu Tuyết và Hoa Ảnh ở bên kia, tuy không biết tâm tư của Phiêu Tuyết, nhưng nàng không có tức giận, chứng tỏ hắn ta còn có hi vọng.
Vô Âm cố gắng hoàn hồn, sau khi hiểu rõ tâm tư Thanh Phong, bắt đầu giáo dục một phen.
“Theo đuổi nữ tử không phải như vậy…”
“Ngươi phải biết rằng, nữ hài tử đều thích hoa, ngươi như vậy quá muộn,...”
Một đống tuyệt chiêu của Vô Âm lập tức phun trào như suối.
Thanh Phong đăm chiêu, hình như có đạo lý, hắn nên chủ động hơn một chút chứ nhỉ?
Đôi mắt Lộng Nguyệt không ngừng liếc trái liếc phải, thiên tài Vô Âm này.
Chính hắn còn không có thu phục, không hiểu tình cảm của tiểu Hồ Ly nữa mà.
Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nghe bên ngoài nói chuyện, nhìn nhau cười, đây mới là cuộc sống.
Có bọn hắn ở đây, cho dù ở nơi nào, cũng đều hạnh phúc cả.
“Vạn Nhai Cốc, một khi đi vào, thật sự không thể ra được sao?”
“Ngươi sợ sao?”
Đường Mẫn lắc đầu, nàng chưa bao giờ sợ hãi, thậm chí còn chờ mong, địa phương đó trong mắt người khác là địa ngục, với nàng nó lại là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Không có âm thanh huyên náo, không có trần thế, yên tĩnh một đời.
Có thân nhân, có bằng hữu, có A Ly, nàng còn mong gì nữa.
Tuy nhiên, có hơi nhớ phụ thân, nhưng chỉ cần ông sống tốt là được.
Toàn bộ, đều có quy luật, thuận theo trái tim, mới có thể là chính mình.
“Cung chủ, phu nhân. Phía trước là lối rẽ, sắc trời đã tối, chúng ta có đi tiếp hay không?”
“Tạm nghỉ ngơi, đêm nay ở đây, phía trước cách đó không xa có một thị trấn nhỏ, ngày mai xuất phát tiếp.”
“Vâng!”.
Mọi người chậm rãi xuất phát đến trấn nhỏ.
Trên bản đồ, trấn nhỏ kia cách Vạn Nhai Cốc không xa, ghi rõ là Trấn Thanh Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.