Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 18: Cô không phải Lăng Tiêu Lạc




Trong cơ thể Tiểu Thương Sí mang dòng máu của Lăng Tiêu Lạc và Liệt Minh Dã, tuy không phải con ruột tôi nhưng tôi lại không kìm chế được muốn gần gũi với nó! Có lẽ từ lúc xuyên không đến đây cùng với lúc tôi cố gắng sinh nó, giữa tôi và nó đã hình thành mối quan hệ khăng khít. Giây phút đó, tôi đã thực sự trở thành “Lăng Tiêu Lạc”!
Có ai làm mẹ lại không thể ôm con mình như tôi? Có ai làm mẹ mà muốn gặp con mình còn khó hơn lên trời như tôi? Nhìn Hoàng thượng, Trang phi chơi đùa vui vẻ với nó, tiếng cười và khuôn mặt hạnh phúc kia làm tôi đau lòng!
Tôi nhắm tịt hai mắt lại quay lưng đi, vội vàng bước ra ngoài, dựa lưng vào tường, một tay che miệng lệ rơi như mưa. Tôi không dám khóc thành tiếng, đè nén thật sự rất khó chịu!
Mẹ con liền tâm, tôi khóc Tiểu Thương Sí trong phòng cũng khóc theo. Đột nhiên khóc còn khóc rất bi thương! “Oa … oa …” Tiếng khóc to rõ đâm đau lòng tôi, tôi hoảng hốt, vội quay về phòng nhìn về phía giường. . . Chỉ thấy nó mở cái miệng nhỏ nhắn, nhắm hai mắt lên tiếng khóc lớn, đầu xoay trái xoay phải.
Hoàng thượng, Trang phi kinh ngạc, không hiểu vì sao một phút trước còn trời quang mây tạnh, lúc này lại giống như mưa to ập tới!
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, mọi người đều ngẩn ra.
Tiểu Thương Sí khóc thút thít làm tôi quên hết tất cả, một tháng nhớ nhung hóa thành dũng khí lao tới! Tôi đoạt lấy bé từ trong lòng Trang phi ôm vào lòng, khàn khàn dịu dàng an ủi, “Bảo bối ngoan, mẹ đây. . .”
Trán của bé cọ vào vạt áo tôi, đôi tay nhỏ bé vung lung tung, bắt lấy áo tôi không buông, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp thật đáng thương.
“Mẹ ở đây, đừng khóc. . . Đừng khóc. ..” Tôi cúi đầu cằm cọ lên cái trán mềm nhẵn của bé, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng nho nhỏ. Tôi chưa từng làm mẹ, nhưng bản năng lại thúc giục tôi dùng hết sức dỗ dành đứa bé đang khóc thút thít này.
Khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp chân thực của thân thể bé con, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi khóc to bé cũng khóc to theo, nhận ra được điều này nên tôi đè cảm xúc vui trong lòng, kìm nén tất cả nước mắt đang chực trào ra!
Tôi nghĩ làm mẹ là vậy, không nỡ để con mình chịu bất kỳ tổn thương nào, càng không hi vọng con mình không vui vẻ!
Qua một lúc dỗ dành, tôi ngừng khóc, Tiểu Thương Sí cũng dần dần nín, ngoan ngoãn ngủ trong lòng tôi. . . . . .
Tôi thở phào một hơi, ôm bé con chậm rãi đi về giường, xoay người cẩn thận đặt bé con xuống, kéo chăn mỏng ra giữa giường đắp lên cho bé con. Đầu ngón tay khẽ vuốt hai má mềm nhẵn, lau nước mắt cho bé.
Trong phòng rất yên tĩnh, đến mức làm tôi giật mình nhớ lại cảnh tôi liều lĩnh cướp bé từ trong tay Trang phi! Lúc này trong đầu tôi nổ ‘Bùm’ một tiếng, nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía sau. . . . . .
Tôi sửng sốt, Hoàng thượng và Trang phi đã không còn ở trong phòng, những người khác cũng không có ở đây, chỉ còn Mục Liễu Nhứ đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn tôi.
“Hoàng…Hoàng thượng đâu?” Tôi đỡ giường đứng lên, giọng nói run run.
“Hoàng thượng đi lúc muội dỗ Thương Sí, Minh Dã đi tiễn.” Cô ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng bước tới, đến khi cách tôi hai bước thì dừng lại.
Cô ấy gọi thẳng tục danh Liệt Minh Dã, có thể thấy được quan hệ giữa bọn họ không đơn giản là thiếu gia và vú nuôi! Huống hồ, ba người nhà họ Mục đều có quen biết với Liệt Minh Dã.
Tại sao Mục Liễu Nhứ lại trở thành vú nuôi của Tiểu Thương Sí? Cô ấy chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, đã có sữa chứng tỏ đã kết hôn sinh con. Vì sao cô ấy lại bỏ con mình mà cho Tiểu Thương Sí bú?
Xem ra, trong đó sợ là có chuyện tôi không biết . . .
“Hoàng thượng có tức giận không?” Tôi thử hỏi, Hoàng thượng vốn đã cực kỳ vui mừng, lại vì tôi mà mất hứng.
Cô ấy lắc đầu, không trả lời.
Thấy thế, trong lòng tôi căng thẳng. Vậy là ý gì? Hoàng thượng tức giận hay là không tức giận?
Cô ấy nâng tay khẽ vuốt gò má tôi, nước mắt trên mặt được cô ấy lau sạch.
Tôi kinh ngạc nhìn tay cô ấy lau nước mắt cho tôi, khi tay cô ấy buông xuống, tôi chuyển tầm mắt từ bàn tay mềm mại trắng noãn đó tới khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa nét dịu dàng của người làm mẹ của cô ấy.
Đột nhiên, tôi bắt được một tia đau xót trong đáy mắt dịu dàng đó, đau xót kia làm tôi túm lấy cánh tay cô ấy theo phản xạ. Đau xót tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không biết là thực hay là mơ nữa. Tôi mờ mịt nhìn tay mình, tôi bị làm sao vậy?
“Khuya rồi, muội đi nghỉ đi.” Cô ấy dịu dàng nói, nở nụ cười ôn hòa yếu ớt.
Hoàn hồn, tôi nhìn về phía Tiểu Thương Sí. . . . . . Bé con đã ngủ, mọi người đều đi rồi, tôi quả thực không cần cũng không có tư cách ở lại. Sắp phải rời đi, lần này đi không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại!
Tôi buồn bã cúi đầu, ánh mắt ảm đạm. Tôi di chuyển hai chân vô lực từng bước rời khỏi Cúc Uyển.
Cúc Uyển và Lan Uyển của tôi xây ở hai góc đối lập, bởi vì cúi đầu thất thần không nhìn đường nên đi được nửa đường tôi bị đập đầu vào “Tường”!
“Á. . . . . .” Tôi kêu lên, cơ thể vì phản lực ngửa về phía sau, tôi vội lấy tay che trán.
Không có đau đớn như dự kiến, một cánh tay đỡ eo tôi, kéo tôi ôm vào lòng.
Tôi vừa vỗ trán vừa ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra vui giận của Liệt Minh Dã đập vào mắt.
“Vì sao lại làm vậy?” Tôi nghe thấy cậu ta hỏi, giống như bình tĩnh lại giống như dậy sóng.
“Làm gì?” Tôi hoàn hồn, đột nhiên không hiểu ý cậu ta.
“Ban thưởng.” Cậu ta chỉ nói hai từ ngắn gọn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Nghe vậy, tôi chớp chớp mắt, giữ vững tinh thần trả lời, “Hối lộ cậu.”
“Cô cho rằng làm như vậy ta sẽ cho phép cô gặp Thương Sí sao?”
“Trên đời không có ý chí sắt đá, chỉ có e ngại. Nước chảy đá mòn.” Tôi cười nhẹ, nước chảy đá mòn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
“Hừ, cô thật quá tự tin.” Cậu ta cười lạnh, cánh môi hiện lên độ cong làm người ta sởn gai ốc.
Tôi rùng mình một cái, nụ cười này khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống mấy độ. Đã là đêm tháng sáu mà vẫn còn lạnh như vậy!
Tôi tự nhủ đừng lùi bước, lùi bước sẽ vĩnh viễn không thể hưởng thụ được hạnh phúc gặp lại con! Vì thế, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của cậu ta, không sợ hãi!
Chúng tôi cứ nhìn đối phương như vậy, mỗi khi đối mặt với một phần lạnh như băng, thân thể của tôi lại lạnh đi một phần.
Sau một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm của cậu ta thong thả nheo lại một phần ba, lạnh lùng nói ra một câu kinh người, “Cô không phải Lăng Tiêu Lạc.”
Nghe vậy, tôi kinh hãi, thân thể thay thế đầu óc làm ra phản ứng trực tiếp. Dùng sức đẩy cậu ta, lùi về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách quá mức thân thiết với cậu ta. Đôi mắt trợn tròn, tim cấp tốc đập “thình thịch”. Cậu ta dùng câu khẳng định, không hề có chút nghi ngờ nào! Đột nhiên tôi có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng có vài phần né tránh.
Cậu ta biết thì sao? Tôi và Lăng Tiêu Lạc vốn khác nhau! Lăng Tiêu Lạc không dám, tôi dám. Lăng Tiêu Lạc không có, sau này tôi muốn thay thế cô ấy có được! Bản chất khác nhau quyết định vận mệnh tương lai khác nhau!
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại, tầm mắt không tiếp tục né tránh nữa, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói từng câu từng chữ rõ ràng, “‘Lăng Tiêu Lạc’ trước kia đã chết, sau này chỉ có ‘Lăng Tiêu Lạc’ hoàn toàn mới!”
Cậu ta im lặng không nói gì. Tôi muốn thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng bóng cây lay động theo gió lại che mất khuôn mặt cậu ta, tôi đen không nhìn thấy gì.
Khi bóng cây rời khỏi khuôn mặt cậu ta cũng là lúc cậu ta xoay người đi. Nhìn bóng lưng cậu ta hòa vào bóng đêm, chung quy tôi cũng không thấy được gì, thậm chí còn không biết cảm xúc cậu ta có thay đổi hay không nữa.
Tôi và Lăng Tiêu Lạc là hai người hoàn toàn khác nhau, bí mật này sớm hay muộn rồi cũng lộ, chỉ không ngờ lại lộ nhanh như vậy, mới chỉ một tháng ngắn ngủn mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.