Tương Ái Hảo Bất Hảo

Chương 31: PN3




—Wilmer và Bolle phiên ngoại thứ ba—
— Tiểu vương tử gặp nạn —
Tuần trăng mật thứ hai của Wilmer và Bolle là ở Hàng Châu Trung Quốc, hôm nay dùng xong cơm tối hai người tay trong tay ra ngoài tản bộ. Lúc hai người đang ngọt ngọt ngào ngào anh anh em em thì đột nhiên nghe một tiếng động cơ xe nổ vang rồi một chiếc Ferrari màu đỏ gào thét chạy sát ngay bên cạnh Bolle, khiến mái tóc của cậu bị thổi rối bời.
Wilmer sợ đếm vội vã ôm chặt Bolle, kéo bảo bối của anh vào trong vỉa hè. Còn Bolle của chúng ta thì dường như không để ý đến tấm lòng của ông xã, hai mắt chỉ nhìn chăm chú cô gái trẻ vừa bị chiếc xe làm cho ngã xuống, cô gái này dường như bị thương, một hồi không đứng dậy được.
Chúng ta đều biết mấy đoàn xe đua loại này bao giờ cũng có tổ chức kỉ luật và những âm mưu. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, một tiếng động cơ khác vang ầm ầm tiến lại, một chiếc xe tải màu trắng xuất hiện ở cách đó không xa, cô gái này sợ đến mặt mày trắng bệch, nhưng tay chân mềm nhũn không đứng dậy nổi. Vì vậy a, ngay trong giây phút ngắn ngủi (kỳ thực là tranh thủ lúc Sivis không để ý) Tiểu anh hùng Bolle của chúng ta liền xông ra ngoài.
Tận mắt thấy người mình yêu biến mất dưới bánh xe, ánh mắt Sivis gần như muốn nứt ra, anh vừa vội vã tiến lên vừa liếc mắt nhìn biển số cái xe đang giở bài chuồn sau khi không làm xong việc ấy. May mà Bolle cũng không phải kẻ nhận bừa mình là anh hùng, cậu đem mình cùng cô gái trẻ an toàn thoát ra dưới gầm xe.
Thấy bà xã bình an, Wilmer vội quỳ gối bên cạnh cậu, vừa nhìn xem cậu có bị thương ở đâu không trong miệng vừa thì thào “Cảm tạ Thượng Đế”. Bolle vừa tính vỗ vỗ vai Wilmer cười cười nói “Em không sao” đã bị Wilmer ôm siết vào trong lòng. Cái ôm đó tựa như muốn đem con người này ôm đến tiến nhập cơ thể mình. Không chỉ ép đau cơ thể Bolle, cũng ép đau trái tim anh. Đến lúc này cậu mới nhận ra việc mình làm đối với Wimer có ý nghĩa như thế nào, tất cả những lời định nói ra đều biến thành ba chữ “Em xin lỗi”. Bolle quay người ôm lấy Wilmer, liên tục nói “em xin lỗi”.
Khó khăn lắm mới khiến cho Wilmer bình tâm trở lại, Bolle chợt phát hiện có cái gì đó kéo kéo góc áo mình, quay đầu nhìn một cái thì thấy một chú cún con siêu cấp dễ thương đang cắn cắn vạt áo cậu, Bolle không khỏi hét lên một tiếng rồi – hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến Bolle Tiểu anh hùng của chúng ta tỉnh dậy, bọn họ đã ở bệnh viện rồi, Wilmer đang bôi thuốc lên vết thương của Bolle dưới sự chỉ dẫn của y tá (không cần phải hỏi người ta vì sao lại thế…) Vừa nhìn thấy Wilmer, Bolle nhịn không được nước mắt lưng tròng nhào ngay vào lòng Wilmer, miệng còn không quên tủi tủi thân thân nói “Có chó a~”
Wilmer vẫn còn giận đang cậu không khỏi trừng mắt lườm một cái, nhưng cô gái trẻ bị quên mất từ lâu bên cạnh lập tức nói:
“Xin lỗi Sivis tiên sinh, bé là cún cưng của tôi, tôi không biết anh bị chứng sợ chó, tôi thay mặt bé xin lỗi anh.”
Bolle quay sang nhìn, thì ra là cô gái mà mình cứu, lúc này cô bé đã được băng bó vết thương, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Bolle liền cười nói:
“Không vấn đề gì, cô không sao chứ?”
“Ân, tôi không sao. Thật là vô cùng cảm ơn Sivis đã cứu sống tôi, vô cùng cảm ơn. Nếu không có anh ở đó, có thể tôi đã, đã…”
Nói đến đây, cô gái có chút nghẹn ngào, Bolle dỗ dành vài câu, lại còn rút khăn tay đưa cho cô gái. Cô nhận lấy khăn tay lau lau nước mắt rồi nói:
“Không biết tôi có thể giúp gì cho anh, tôi mong có thể đền đáp công ơn cứu mạng của anh.”
Bolle khoát tay với cô gái trẻ, hào sảng nói:
“Không cần, bất quá chỉ là việc bé tí ti thôi, ha ha, a…”
Cậu nói đến câu cuối đã thấy sắc mặt của Sivis tệ thêm, cậu không khỏi đành gượng cười hai tiếng.
Cô gái này lau khô nước mắt, lấy ra danh thiếp hai tay đưa cho Bolle, nói:
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi còn có chút việc, vô cùng xin lỗi phải đành đi trước, nếu anh có chuyện gì cần tôi giúp có thể gọi điện cho tôi.”
Bolle gật đầu nhận danh thiếp, lúc này Wilmer đã bôi xong thuốc cho cậu, y tá liền đẩy xe lăn của cô gái trẻ tuổi rời đi. Phòng bệnh chỉ còn hai người, Bolle tiện tay để tấm danh thiếp sang một bên, vươn tay ôm lấy cổ Wilmer, lấy lòng hôn lên mặt anh.
Wilmer như trước mặt lạnh tanh, không nói lời nào cũng không động đậy, hình ảnh Bolle trong hiểm nguy vừa nãy lại diễn ra trong đầu anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa nãy anh suýt chút nữa mất đi bảo bối duy nhất của đời mình, trong ngực Wilmer liền dâng lên một nỗi đau đớn trộn lẫn với tức giận không thể nói thành lời.
“Được rồi, đừng giận nữa, bây giờ em không phải không sao rồi sao?”
Vừa nói, Bolle vừa chột dạ đem chỗ mình bị băng bó giấu giấu để Wilmer nhìn không thấy: “Đừng giận nữa mà…”
Wimer liếc mắt nhìn Bolle, thấy vẻ vừa đáng yêu vừa đáng giận của cậu, anh vốn đang tính nghiêm khắc dạy dỗ một bài cũng đành chuyển thành vỗ nhẹ vào cái mông căng mẩy rắn chắc của Bolle. Đem bà xã ngốc bốc đồng ôm chặt vào lòng, Wilmer như bất lực thở dài một tiếng, sau đó hôn lên môi Bolle vài cái, nhẹ nhàng nói:
“Anh chỉ hi vọng em sau này làm chuyện gì phải suy nghĩ thật kĩ trước.”
“Vào lúc đó làm gì còn thời gian nghĩ đông nghĩ tây a.”
Lầm bẩm phản bác một câu, thế nhưng thấy sắc mặt của người yêu, Bolle vội vã đồng ý.
“Nga, biết rồi mà.”
Nói xong, lại lấy lòng cọ cọ vào gương mặt của Wilmer.
Cẩn thận không chạm vào vết thương trên đùi và cánh tay, Wilmer đem Bolle ôm thật chặt, để cậu ngồi trên đùi mình. Bolle vòng tay ôm cổ Wilmer, cười hì hì hôn lên môi anh một cái.
“Không giận nữa nha, ngoan ~”
Không thể nổi giận với người này nữa, Wilmer đành phải hung hăng chiếm lấy đôi môi mềm mại của cậu, cho đến khi Bolle không thở nổi gắng gượng vỗ vào lưng anh mới chịu buông ra.
Tuy đã buông tha đôi môi ngon lành ấy, nhưng Wilmer chưa có dừng lại, tiếp tục hôn xuống cái cổ rồi sâu dần. Bolle tự nhiên ngửa đầu ưỡn ngực. Đúng lúc, điện thoại của Wilmer bỗng nhiên reo, anh thầm chửi thề một tiếng rồi lấy điện thoại ra nghe, tròng mắt của Bolle đảo một vòng, chẳng biết đang nghĩ cái “âm mưu quỷ kế” gì nữa.
“Tìm được rồi?… Bây giờ đang ở đâu… Hủy cái chân chó của hắn đi, cho hắn không bao giờ đụng đến cái xe được nữa… Ừm…”
Nghe thế, Bolle cuối cùng hiểu rằng anh đang nói chuyện gì qua điện thoai. Cậu có chút bất đắc dĩ lấy cái điện thoại còn đang liên lạc, cũng không quan tâm đối phương có đang nói tiếp hay không, trực tiếp nói với người đầu dây bên kia:
“Tôi là Bolle Sivis, anh không cần hủy chân của hắn, chỉ cần dạy dỗ hắn ta một chút để hắn không đua xe như vậy nữa là tốt rồi, làm phiền anh, chào.”
Tự đắc nói xong rồi cúp máy, Bolle nhìn Wilmer đang cười như không cười, bất đắc dĩ nói:
“Wilmer thân yêu, anh có thể bớt bớt tác phong xã hội đen của anh đi chút có được không, đây là Trung Quốc mà! Trung Hoa hài hòa, Do you know hài hòa?”
Nhìn vẻ mặt tức giận trề môi đó, Wilmer sủng nịch cười, vuốt nhẹ gương mặt hồng hào, cười nói:
“Được được được, hài hòa sao, anh biết.”
Nói xong, Wilmer nhịn không được bắt đầu hôn nhẹ cậu, sau đó bế Bolle rồi trực tiếp đứng lên. Bolle cả kinh vội vã ôm cổ anh, sẵng giọng:
“Anh làm gì!”
“Bây giờ không sao nữa, chúng ta trở về đi.”
Wilmer vẻ mặt vô tội, nhưng động tác bên dưới rất là không nghiêm túc.
“Em tự đi được, anh thả em xuống, nhìn thế này khó coi lắm!”
Bolle Tiểu vương tử thở hổn hển, giãy giụa muốn nhảy xuống.
“Có cái gì khó coi, anh thấy thế cũng tốt a.”
Đại ma vương cánh tay siêu khỏe vừa đi ra hành lang của bệnh viện vừa nói.
Xấu hổ với ánh mắt hiếu kì của mọi người, Tiểu vương tử nhắm mắt giả hôn mê, càng không ngừng tự thôi miên chính mình: mình bị bệnh nặng mình bị bệnh nặng mình bị bệnh rất là nặng…
Vẻ đà điểu của Tiểu vương tử Bolle rõ ràng rất được lòng Đại ma vương, Đại ma vương thấy cực kì khả ái liền không nhịn được cười khùng khục thành tiếng. Anh căn bản không quan tâm ánh mắt của bất cứ kẻ nào, bước ra cửa bệnh viện, ôm Tiểu vương tử bước vào trong chiếc xe đã chờ từ lâu. Chiếc xe màu đen không tiếng động chuyển bánh, nhập vào dòng xe đông đúc.
Vừa vào đến trong xe, Bolle giận dỗi ngồi một bên, Wilmer lại càng thấy buồn cười, cười khùng khục liên tục. Bolle lườm một cái, lôi luôn điện thoại của Wilmer ra ngoài.
Wilmer nghĩ kì quái, cố gắng nén cười hỏi: “Gọi cho ai?”
Bolle“hừ” một tiếng đáp lại: “Gọi An Hoa!”
“Gọi cho cậu ta sao? Ừm?” Nghe được cái tên này Wilmer liền tiến lại gần, không được tự nhiên ôm bà xã vào lòng.
“Chỉ cho gọi một phút, không được gọi lâu quá nga.”
“Vì sao?” Tiểu vương tử hồ nghi quay đầu nhìn anh.
“Anh sẽ ghen.” Đại ma vương nghiêm trang.
Đối với câu trả lời kiểu này Tiểu vương tử coi thường “xi~” một tiếng, nhưng không nén được một cánh môi nhếch lên lộ tâm tình cậu.
Một hồi sau, chừng điện thoại đã được nhấc máy Đại ma vương đành dở khóc dở cười nghe một đoạn như sau:
“An Hoa, người ta là Tích Nhiên đây. Ô ô ô… cậu xấu lắm, cậu sao lại có thể nhìn người ta bị cái tên dã man kia bắt đi mà không cứu chứ ~ cậu không biết cái tên dã man ấy đáng sợ thế nào đâu. Ô… An Hoa, cậu bị tên Đường Thiên kia làm hư rồi, không giúp người ta, cái tên dã man kia thực khủng khiếp, thật đáng sợ, người ta đau quá đi… Người ta… A!”
Thấy bà xã vừa giả khóc nức nở vừa trừng mắt lườm mình quả thực đáng yêu không chịu nổi, Wilmer quyết định không cần làm khổ mình làm gì, cúi đầu hôn lên đôi môi không khắc nào không mê hoặc mình kia. Sau một nụ hôn triền miên, Wilmer kiềm chế buông ra, dùng âm thanh khàn khàn nói:
“Hết giờ rồi.”
Sau đó anh trực tiếp cúp máy.
Bolle phục hồi lại tinh thần vừa tức vừa thẹn, thở phì phì một hồi, bỗng nhiên cười ra tiếng, Wilmer tuy có chút không hiểu, nhưng cũng cười theo. Bolle nhìn anh một hồi, bỗng ôm lấy anh hôn, đem mặt vùi vào bộ ngực dày rộng, Wilmer vô thức ôm chặt cậu.
“Em yêu anh.” Tiểu vương tử nhỏ giọng nói.
Wilmer sửng sốt, lập tức hiểu ý cười, hôn nhẹ mái tóc vàng, nói:
“Anh cũng yêu em, Tiểu vương tử của anh.”
-Phiên ngoại hoàn-
Tương ái hảo bất hảo
—Toàn văn hoàn—
189

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.