Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 99: Như muội nghĩ




Editor: Taiga
Từ nhỏ Lâm Lộc đã hầu hạ bên người Nam Cung Quân Hạo, là người được Nam Cung Quân Hạo tín nhiệm nhất, cũng coi như là người hiểu tâm tư đế vương nhất.
Nhưng hắn lại trả lời: “Suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng chính là câu trả lời của nô tài.”
Mắt ưng của Nam Cung Quân Hạo đột nhiên mở ra, ánh mắt nhìn thẳng đến chỗ Lâm Lộc, sâu kín nói: “Hửm?”
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên run lên, môi trắng bệch mở ra muốn nói điều gì đó, lại thấy thần sắc Nam Cung Quân Hạo trở lại bình thường, ánh mắt thâm trầm nhìn chồng tấu chương, dường như chìm vào một suy nghĩ nào đó.
Ổn định lại tâm trạng, hắn nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, đã giữa trưa rồi, người nên dùng bữa thôi.”
Nam Cung Quân Hạo giật mình, ánh mắt liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lần này lại hết sức sâu sắc, hắn thu lại tấu chương, nói: “Ừ.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ thẳng đến trưa, trong không khí trời vừa trở lạnh, tất cả đều là khí lạnh mùa đông.
Khi nàng tỉnh lại, cả người đều nép trong ngực Dạ Nguyệt Ly, bị hơi thở nồng đậm nam tính của hắn bao phủ, thật là ấm áp.
Ngây ngốc nhìn Dạ Nguyệt Ly thấy hắn đã sớm tỉnh lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ màng muốn bò dậy, toàn thân đau nhức khiến nàng tỉnh táo.
Mặt say mê nghiêng đầu, nhìn đến gương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn nhu, nhìn trong mắt nàng đầy thâm tình, theo bản năng cười một tiếng.
“Còn chưa chịu tỉnh?” thần trí bị nụ cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu mê hoặc, ngón tay Dạ Nguyệt Ly phác theo cằm tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nghiêng người ấn một nụ hôn lên đôi môi vốn đã sung đỏ của nàng, sau đó cảm thấy không muốn rời đi.
Nụ hôn sâu thêm, đây là một loại say mê lưu luyến không muốn rời đôi môi đỏ mọng kia, cánh tay dài ôm eo nàng sát lại, để thân thể trần tụi của hai người càng thêm dán chặt vào nhau.
“Đau…” cánh môi mềm mại không chịu nổi, Mộ Dung Tiểu Tiểu hừ nhẹ một tiếng.
Bàn tay Dạ Nguyệt Ly đang vuốt ve hơi chậm lại, khé nhíu lông mày, đau lòng nhìn đôi môi bị hắn giày xéo đến sung đỏ kia, cùng với dấu hôn ngân hắn để lại trên khắp thân thể mềm mại, hắn hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn dục vọng đang kêu gào, chậm rãi buông tay, thân thể khẽ lui lại phía sau, thanh âm buồn bực nói: “Hôm nay bỏ qua cho nha đầu, lần tới sẽ tiếp tục.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn to mắt, người này có thể vô sỉ hơn nữa được không?
“Muội đói bụng!” hai mắt nàng dấy lên lửa giận, người này sao không biết tiết chế tí nào.
Tâm thần ngẩn ra, Dạ Nguyệt Ly nhếch lông mi, ngưng mắt nhìn nàng tỉ mỉ, không nhịn được cúi người khẽ hôn xuống, sau đó dựa vào trán nàng, không dám nhìn nàng tâm tình bất định, thanh âm hắn nhẹ nhàng pha chút lo lắng: “Nha đầu, huynh muốn có hài tử, muội nguyện ý sinh hài tử cho huynh không?”
Nàng không biết, khi nàng tức giận hay khi nàng cười, chỉ một ánh mắt của nàng cũng làm suy nghĩ của hắn quay cuồng, một câu nói, một động tác của nàng cũng khiến hắn hoặc là vui mừng phấn khởi, hoặc là tinh thần hoảng hốt, hắn đã sớm biết nữ nhân này là kiếp số cả đời của hắn, chạy không thoát, mà hắn cũng không muốn trốn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình sững sờ, tròng mắt nàng liếc nhìn bụng bằng phẳng của chính mình, trong đầu vang vọng lại câu nói vừa rồi cảu Dạ Nguyệt Ly, trong ngực xuất hiện cảm giác khác thường, hắn lại lo lắng hỏi nàng có nguyện ý sinh hài tử cho hắn không, thật ra từ ngay lúc mới gặp lại nàng đã muốn như vậy, nếu hắn chấp nhận nàng, nàng liền quyết định giao cả đời mình cho hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ đổi, ánh mắt chợt lóe, nàng đáp: “Loại chuyện này để tùy duyên đi…”
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly trầm xuống, đáy mắt sâu thẳm sáng lên, “Nha đầu đồng ý?”
Mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đã có chút nóng lên, bị ánh mắt nóng bỏng đầy kỳ vọng của hắn nhìn thẳng, nghĩ muốn quay mặt đi lại bị Dạ Nguyệt Ly dùng hai tay ôm lấy gương mặt nàng, làm nàng muốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận đáp: “Ừ…”
Hai tròng mắt Dạ Nguyệt Ly lóe sáng, ngay sau đó trong lòng vô cùng vui sướng, nàng không cự tuyệt!
Giờ phút này nàng thẹn thùng như vậy, cùng với lời nói mềm mại kia làm hắn điên cuồng kích động, vô cùng vui sướng có chút không chịu nổi, thì ra là một ngày nào đó, một thời khắc nào đó, thế giới của hắn có thể hoàn hảo đến mữa hắn không thể tưởng tượng nổi như này.
Hắn ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sâu, một lần nữa gương mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười, hắn cẩn thận ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu vào trong ngực, ôm thật chặt, thỏa mãn hạnh phúc đến mức muốn điên cuồng hét lên.
Hồng mâu híp lại, cười đến tà mị, “Nha đầu, muội nói sai rồi, loại chuyện này không phụ thuộc vào ông trời, mà phụ thuộc vào sự cố gắng của hai chúng ta.”
Dĩ nhiên mẫu chốt là hắn cần thêm chút sức lực.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng tai nghe ra ý trong lời nói của hắn, chẳng qua là không nói lời nào, sợ rằng đáp lại sẽ làm Dạ Nguyệt Ly nói ra những lời khiến nàng đỏ mặt tim đập, nàng im lặng liếc mắt nhìn, sắc mặt đã đỏ như tôm luộc chín.
Rồi sau đó như nhớ ra chuyện gì, Dạ Nguyệt Ly vội vàng đứng dậy, xiêm y hôm qua đã bị hắn xé nát tan tành, chắc chắn phải thay bộ mới, trở lại giường nghiêng người ôm cả người nhỏ và áo ngủ bằng gấm lên đi đến bồn tắm, nước nóng đã chuẩn bị tốt, hắn lấy tay thử nước ấm rồi mới bỏ chăn nhẹ nhàng thả nàng xuống, nụ cười ôn nhu đọng trên khóe môi, nhẹ nhàng nói: “Tắm xong chúng ta đi dùng bữa.”
Sinh con là chuyện lớn, nhưng cũng không thể lớn hơn bảo bối của hắn, tuyệt đối không thể để cho nàng đói bụng.
Cả người Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa chìm trong nước ấm liền cảm thấy toàn thân thư thái, nàng tựa vào bên bồn, thoải mái nhắm mắt, mũi hừ nhẹ, bỗng nhiên có chút đáng tiếc nói: “Ly, nếu chỗ chúng ta ở có ôn tuyền (Suối nước nóng) thật là tốt, mùa đông sẽ rất thoải mái.”
Dạ Nguyệt Ly xuống bồn tắm, xoay người ôm nàng ngồi lại trên đùi hắn, nhìn thấy nàng lười biếng giống con mèo nhỏ, trái tim hắn không khỏi trở nên mềm mại, mỉm cười đồng ý: “Ừ” đồng thời trong lòng âm thầm quyết định.
Hầu hạ nàng tắm xong, Dạ Nguyệt Ly ôm lấy thân thể dường như không có chút sức nặng nào của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cầm y phục cẩn thận mặc vào từng cái cho nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã có thói quen được Dạ Nguyệt Ly hầu hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ hắn cười khúc khích, khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú cưng chiều của hắn, tay chân xụi lơ trước ngực hắn, để mặc hắn loay hoay, đầy tín nhiệm bày ra dáng vẻ mệt mỏi, dường như muốn Dạ Nguyệt Ly không kiềm chế được sẽ lại làm dục vọng bộc phát.
Nhanh chóng dùng một chiếc áo lông chồn màu vàng kim bao kín nàng đến tận mắt cá chân, ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu đi đến phòng ăn, vừa lúc đi qua mặt Mục Trạch Dương và y Na đang dùng bữa.
Mục Trạch Dương phẫn nỗ, vẫn luôn để bụng việc Dạ Nguyệt Ly bắt cóc Mộ Dung Tiểu Tiểu, nếu không phải ngại Y Na đang ngồi bên cạnh, hắn chắc chắn sẽ tiến lên đánh cho Dạ Nguyệt Ly một trận.
Mặt Y Na đầy vẻ yêu thương khẽ cười lại khiến cho khuông mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nóng lên, lúng túng không thôi, không khỏi thầm nháy mắt để Dạ Nguyệt Ly thả nàng xuống, nhưng hắn lại lặng thinh làm như không hiểu, bất đắc dĩ Mộ Dung Tiểu Tiểu mấp máy môi: “Bà ngoại, sư phụ.”
Dạ Nguyệt Ly gật đầu với hai người coi như là chào hỏi, ôm người nhỏngồi trên chân hắn, múc một chén cháo gà cẩn thận đút cho Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Trên bàn ăn, Mộ Dung Tiểu Tiểu hỏi Mục Trạch Dương về tình hình của Nam Cung Nguyệt Bân, xác định đã không còn đáng ngại và chắc chắn ngự y không nhìn ra manh mối, đồng thời đồng ý sau khi tham dự hôn lễ của nàng và Dạ Nguyệt Ly xong mới trở về cốc, lúc này nàng mới hoàn toàn yên lòng.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, những đóa hoa đỏ trong sân đã nở rộ, những giọt sương đọng lại trên cánh hoa đỏ tươi, nhị hoa màu vàng, một trận gió thổi qua liền dao động rơi xuống mặt tuyết long lánh, mùa đông tiêu điều đều bị ánh bạc che giấu, cả trời đất đều một màu trắng như tuyết.
Ngày hôm đó, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu từ trong chăn ra ngoài thật sớm, nhanh chóng đem nàng bao phủ như kén tằm, khép lại vạt áo của nàng, không để chút gió rét nào có thể thổi đến, ôm lên xe ngựa.
Toái Nguyệt đánh xe ngựa, tuyết đọng lại trên đường đã được quét dọn, xe ngựa thẳng hướng Bắc thành mà đi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu chẫm rãi tỉnh lại từ trong rung lắc của xe ngựa, còn chưa rõ ràng sự việc xung quanh đã thấy Dạ Nguyệt Ly không biết bê đến từ đâu một chén cháo tổ yến nóng hổi, múc một thìa đưa đến miệng nàng.
Sững sờ hít một hơi, không đợi nàng đặt câu hỏi, Dạ Nguyệt Ly ôn nhu cười khẽ: “Dẫn muội đi gặp một người.”
Nuốt xuống ngụm cháo, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngây ngốc hỏi: “Là người nào.”
Đút một thìa cháo nữa, hắn sủng nịnh nói: “Ngoan, đợi lát nữa đến sẽ biết.”
Ngoan ngoãn há mồm, nàng lại hỏi: “Là người rất quan trọng đối với huynh sao?”
“Ừ, rất quan trọng.” hắn trịnh trọng gật đầu.
“Là nam hay nữ?” nàng cau mày nhẹ hỏi.
“Là nữ.” hắn cười đáp
“…A?” nàng nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
“Đừng vội, đợi lát nữa đến nới.” tiếp tục bón cháo cho nàng, đáy mắt hiện lên nụ cười khó đoán.
“…”
Kinh đô bắc thành nổi tiếng là khu nhà giàu. Một thời nơi này từng là nơi buôn bán sầm uất nhất, trà lâu nổi tiếng, ở chỗ này song bạc và thanh lâu chiếm cứ một phố, từng là nơi các thiếu gia nhà giàu bậc nhất tiêu tiền. Ở chỗ này đích thực là thiên hạ của thương nhân và người giàu. Dĩ nhiên đây là tình cảnh dưới sự lãnh đạo của Dạ gia, mà sau khi Dạ gia bị tiêu diệt, cảnh tượng đó đã sớm không còn.
Đường phố vẫn náo nhiệt phồn hoa, xe cộ đi lại như nước, người đi lại như mắc cửi, tuy là sáng sớm nhưng những người bán hàng rong đã sớm mở hàng, âm thanh ngày mới bắt đầu, các mùi thơm mê người lan tỏa trong không khí, len lỏi qua khe mành đi vào, nếu không phải Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa uống hết một bát cháo tổ yến, chắc chắn nàng sẽ nhảy xuống xe nếm thử.
Thời gian trôi qua, xe ngựa vẫn chưa dừng lại, âm thanh bên ngoài đã yên ắng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cho rằng Dạ Nguyệt Ly đưa nàng đến tửu quán uống trà để gặp người quan trọng kia, đến khi không nghe thấy âm thanh nào bên ngoài ngoại trừ tiếng xe ngựa, từng phủ đệ cao quý đã bị bỏ lại phía sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu hắn muốn dẫn nàng đi đấu, muốn nàng gặp ai.
“Ly?”
“Như muội nghĩ.”
“Bà ấy sẽ thích muội sao?”
“Nhất định.”
“…”

Không bao lâu xe ngựa dừng lại, sau khi Dạ Nguyệt Ly xuống xe, không giống ngày thường dù đi đến đâu cũng ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu vào trong ngực, lần này là dắt tay nàng, khẽ ôm eo nhỏ của nàng, tầm mắt thâm thúy.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước mắt lên, hiện lên trước mặt chính là cảnh đổ nát thê lương bị truyết trắng bao trùm, cổng và sân đổ nát không chịu nổi, sơn trên cửa lớn đã sớm bị bong tróc, gió rét thổi mạnh liền lung lay, phát ra tiếng ‘Chi nha’ lộ rõ vẻ tiêu điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.