Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 74: Nàng là Tiểu Tiểu




Một ngày mới bắt đầu, bình minh đang lên, gió cũng ngừng thổi.
Dạ Nguyệt Ly tỉnh dậy thật sớm, đã nhiều ngày không lên triều, hắn tin rằng phía bên kia lúc này cũng rất mong đợi phản ứng của hắn, thầm nghĩ mình cũng nên ra mặt. Chẳng qua nghĩ đến việc nửa ngày không nhìn thấy nha đầu, Dạ Nguyệt Ly rất không thoải mái, nếu không phải biết nàng cũng không thích hoàng cung giống mình, hắn thật muốn ôm nàng đi cùng!
Mắt thấy đã đến giờ, Dạ Nguyệt Ly vẫn vô cùng không cam tâm đối với việc phải rời giường, hắn tham lam đưa mắt nhìn bộ dáng xõa tóc quyến rũ của người tóc đen nằm trong ngực, lông mày lá liễu, đôi mắt nhắm chặt, lông mi như đôi cánh bướm, nước da trắng như tuyết không có chút tỳ vết, mũi tinh xảo, đôi môi anh đào khẽ nhếch, màu hồng nhạt mềm mại, tản ra mùi vị mê người.
Tầm mắt dời xuống, là đường cong cổ duyên dáng, vạt áo khẽ mở, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly càng thêm âm u, hô hấp không tự chủ tăng nhanh, hắn chật vật dời tầm mắt dời sang hướng khác, hít thở vài lần mới đè ép được một chút hỗn loạn đang sôi trào.
Hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay trắng nõn của người nằm trong ngực từ bên hông xuống, chuẩn bị rời giường thì đôi tay nhỏ bé mềm mại kia nháy mắt ôm lấy thắt lưng hắn, Dạ Nguyệt Ly dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn kỹ, cũng may không đánh thức nàng, nhìn nàng khẽ mấp máy miệng nhỏ, mơ hồ nói: “Sư huynh…”
Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như có thể hắn thật muốn lại ngủ nướng cùng nàng, nhưng vẫn nên giải quyết chuyện cần giải quyết, nếu không sẽ có người không an phận quấy rầy tới những ngày an nhàn của bọn hắn.
Hắn nở nụ cười dịu dàng, cúi đầu khẽ hôn lên trán, nhẹ nói bên tai nàng: “Ngoan, ngủ tiếp đi, sư huynh đi một lát sẽ trở lại.”
Giống như nghe hiểu lời hắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu hừ hừ hai tiếng, tay nhỏ liền nới lỏng, Dạ Nguyệt Ly vội vàng rón rén xuống giường, giúp nàng đắp lại chăn, nhìn thật kỹ mấy lần mới không đành lòng rời đi.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Mộ Dung Tiêu Tiểu khẽ mở mắt, nàng có chút lười nhác co rúc trong chăn, sờ thấy bên người đã lạnh, cũng không thấy buồn ngủ nữa, nàng quay ra ngoài khẽ gọi: “Dạ Nguyệt Ly… Nguyệt Ly…”
“Tiểu thư?” Tiểu Ngư nghe được trong phòng có tiếng động, lúc nghe tiếng gọi nàng đã sớm đợi bên ngoài, đêm qua Vương gia đã sai người tới dặn dò nàng sáng sớm nay tới đây hầu hạ Mộ Dung Tiểu Tiểu rửa mặt, cho nên mới vừa sáng nàng liền đến đợi ở bên ngoài.
Từ sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu gặp lại Dạ Nguyệt Ly, bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu liền không có chỗ cho nàng nữa, mặc dù trong nội tâm có chút mất mác nhưng thấy Dạ Nguyệt Ly rất quan tâm đến từng việc nhỏ nhặt của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng cảm thấy vui mừng gấp bội, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào quan tâm tỉ mỉ như thế, trải qua mấy ngày quan sát, nàng cảm thấy Dạ Nguyệt Ly hoàn toàn xứng đôi với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
“Vào đi.” Kìm lại tâm trạng không thoải mái, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhàn nhạt đáp.
“Tiểu thư, người tính khi nào thành thân cùng Vương gia?” thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu hàng ngày cùng ăn cùng ở với Dạ Nguyệt Ly, Tiểu Ngư cũng không phải là người quá để ý lễ nghi, vừa vào trong phòng liền trêu ghẹo.
“Tốt, Tiểu Ngư cũng dám sắp đặt cho tiểu thư ta?” Mộ Dung Tiểu Tiểu ngược lại không cảm thấy Tiểu Ngư vô lễ, lúc nàng còn ở trong cốc cũng đều chung đụng như vậy với Tiểu Ngư, trong lòng nàng Tiểu Ngư vẫn còn là một tiểu hài tử, nàng chưa bao giờ lấy quan hệ chủ tớ trói buộc suy nghĩ của Tiểu Ngư, vì thế đối với chuyện Tiểu Ngư trêu ghẹo nàng cũng không tức giận.
“Tiểu Ngư không có sắp xếp cho tiểu thư, chẳng qua là Tiểu Ngư cảm thấy Vương gia Ngài cũng không tệ lắm, tiểu thư sớm một chút gả cho vương gia cũng tốt, chặt đứt hy vọng của ong bướm bên ngoài.” Tiểu Ngư mân mê miệng nhỏ nhắn, bưng chậu nước để qua một bên. Dù nàng chưa gặp qua Triệu Thi Nhân kia, nhưng lại rất rõ ràng là nàng ta tới tranh đoạt Dạ Nguyệt Ly cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu không trả lời, nàng đi thẳng tới bên cạnh bàn rửa mặt, trừ sư huynh, nàng không thích người khác làm giúp nàng những việc vặt này. Mà Tiểu Ngư vẫn nhớ được những thói quen này của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cũng không tự tiện hầu hạ.
“Tốt lắm, đừng nghĩ chuyện linh tinh, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, tìm một chỗ ăn sáng.” môi đỏ mọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cười, nghĩ tới sư huynh lên triều, nàng có thể dễ dàng ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn một chút cảnh vật kinh thành, chờ lúc nàng trở lại sư huynh cũng có thể trở về.
Nội tâm nàng than nhẹ, Tiểu Ngư mới tách ra vài ngày nàng liền không quen, xem ra việc nàng lệ thuộc vào sư huynh, so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn…
“Tiểu thư! Tiểu Ngư biết chỗ nào có đồ ăn ngon!” mặt Tiểu Ngư tràn đầy hung phấn, trong nháy mắt tâm tư đã thay đổi, những ngày qua tiểu thư không cần nàng hầu hạ, nàng đã sớm đi dạo kinh thành một vòng, thuận tiện làm Tần Thương khuây khỏa, giúp hắn thông suốt.
Chẳng qua là tình cảm của Tần Thương đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu không sâu, nếu không nàng cũng không biết làm thế nào cho phải.
Tức Mặc Tuyết Dương thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu đi ra ngoài cũng không ngăn cản, chủ tử nhà mình giao phó nếu là tiểu tử Mạc gia tìm tới cửa thì không được để hắn vào viện gặp được Mộ Dung Tiểu Tiểu, ngoài ra cũng không có yêu cầu gì khác. Tiểu nữ nhân này ra ngoài, đến lúc tiểu tử Mạc gia tới hắn cũng không cần ứng phó.
Mộ Dung Tiểu Tiểu mang theo Tiểu Ngư cùng Tần Thương, chính mình thì đeo một cái khăn che mặt, cảm giác được phía sau có vài hơi thở như có như không, nàng biết là ám vệ sư huynh sắp đặt, cũng không để ý đến, cứ như vậy thoải mái ra cửa.
Biệt viện Ly Vương ở thành Đông, cách đường phố cũng không bao xa, không thể coi là vắng vẻ giữa chốn sầm uất. Đoàn người Mộ Dung Tiểu Tiểu đi không bao lâu đã đến chợ, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu đeo khăn che mặt, nhưng khí chất không nhiễm bụi trần bất phàm của nàng vừa vào chợ liền thu hút vô số sự chú ý!
Tần Thương thường ôm trường kiếm trước ngực mà lúc này lại cầm trong tay, toàn thân đề phòng trong chợ có nguy hiểm đột nhiên xảy tới!
Thấy sắc mặt Tần Thương căng thẳng, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: “Tần Thương, không cần lo lắng, chúng ta ăn xong liền sớm một chút trở về phủ.”
“Vâng!” Tần Thương căng thẳng lúc này mới dịu lại một chút, hắn lén nghiêng mặt đánh giá Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong đầu lại nhớ tới vị Ly Vương gia rét lạnh như băng kia, đến nay, xứng đôi với tiểu thư cũng chỉ có người này, hắn hy vọng tiểu thư có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy. Lúc này trong lòng hắn âm thầm thề, đời này, hắn nhất định thề chết trung thành với tiểu thư.
Tiểu Ngư không chút nào để ý đến xung quanh, bắt đầu thuyết minh cho Mộ Dung Tiểu Tiểu các món ăn ngon.
Tiểu Ngư đang thao thao bất tuyệt, một tiếng gọi lớn của trẻ con cách đó không xa truyền đến, “Tiểu Tiểu a di…” liền thấy từ trong xe ngựa cách đó không xa nhảy ra một bóng dáng nhỏ bé, chạy tới chỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Đột nhiên! Từ trên mái nhà trong chợ chừng mười tên hắc y lướt đến, mang theo sát khí nặng nề, động tác cực kỳ nhanh nhẹn tiến về phía bóng dáng nhỏ bé kia.
“Bảo Nhi cẩn thận!” Mộ Dung Tiểu Tiểu thét lên một tiếng kinh hãi, nhưng vẫn không kịp phi thân lên cứu giúp, liền thấy hắc y nhân bao vây xung quanh, còn Mạc Bảo bị vây ở giữa!
Đường phố nhất thời vô cùng hỗn loạn, dân chúng xung quanh thét chói tai bỏ chạy, tiếng bước chân cùng tiếng hàng hóa đổ vỡ hỗn độn, trong nháy mắt, trên đường không còn bóng người.
“Buông tiểu gia ra!” Mạc Bảo không những không sợ, ngược lại bình tĩnh dị thường, chẳng qua là hắn giận võ công không bằng người khác, nếu không cũng sẽ không đến nỗi mất thể diện như vậy! Hắn miễn cưỡng hé ra nụ cười an ủi Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu a di, Bảo Nhi không có chuyện gì.”
Không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời, tên hắc y điểm huyệt Mạc Bảo rồi nhanh chóng rút lui! Hắn lưu lại vài người cản phía sau, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu u ám, nàng lạnh giọng ra lệnh, “Tần Thương, giải quyết mấy tên này!”
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình bị bắt, biết chính mình không giúp gì được, lập tức lên xe ngựa trở về phủ viện báo tin! Hiện tại hắn mong nữ nhân kia có thể kéo dài thêm chút thời gian đợi Các chủ tới!
Mộ Dung Tiểu Tiểu vận dụng khinh công toàn thân, theo sát tên thủ lĩnh hắc y nhân, bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng nhảy lên, xinh đẹp như tinh linh trong không trung, nhưng cả người lại mang theo đầy sát khí!
Tần Thương nhíu mày, so với việc giết những tên này, hắn muốn đi theo bảo vệ an toàn cho Mộ Dung Tiểu Tiểu hơn, nhưng hắn chưa bao giờ cãi lệnh nàng, cho nên hắn rút trường kiếm ra, chiêu thức bén nhọn! Thầm nghĩ phải nhanh một chút để chạy tới bảo vệ nàng!
Mắt thấy một ngõ tối không người bên cạnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu vận nội lực toàn thân, nhảy đến chặn đường đám hắc y nhân, nàng giật xuống mảnh lụa trắng trên mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên dẫn đầu, dằn giọng nói, “Ta là Mộ Dung Tiểu Tiểu, là Ly Vương phi tương lai do Hoàng thượng chỉ định, bất kể các hạ là ai, có thể thả đứa bé kia không?”
Hiện tại nàng không biết đối phương là người nào, cũng không biết đối phương cùng Thanh Các có thù oán gì, trước khi hỏi rõ ràng mọi chuyện nàng không dám mạo muội ra tay, nàng sợ đến lúc đó đối phương liều mạng ngọc đá cùng vỡ, Mạc Bảo sẽ gặp nguy hiểm! Nàng phải bảo đảm an toàn cho Mạc Bảo, hy vọng đám người kia sau khi biết thân phận của mình có thể sẽ kiêng dè một chút!
Trong nháy mắt, cả đám hắc y nhân bị dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Dung Tiểu Tiểu làm cho ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh bọn họ liền khôi phục lại như cũ, sống trong cuộc sống đao kiếm đổ máu quá nhiều rồi, tất cả mọi người đều hiểu được nhất thời lơ là rất có thể chính là thời điểm tính mạng kết thúc!
Đối với vị Vương phi tương lai kia, mọi người trong Nam Dục quốc đã sớm biết, dung nhan kinh hãi thế tục danh chấn thiên hạ trong buổi cướp dâu kia của nàng hẳn là khiến cho đệ nhất mỹ nhân Triệu Thi Nhân tự thấy thẹn, hiện tại đối diện với nữ nhân này, đám hắc y nhân cũng không hoài nghi gì.
Tên thủ lĩnh không lên tiếng, mấy thuộc hạ bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau, sao lại không may mắn đụng phải Ly vương phi như vậy? Trong lòng thủ lĩnh hắc y nhân càng tức giận, sớm biết như vậy, hắn nên sớm động thủ bắt tiểu tử này! Không nên vì chọn chỗ cách xa phủ viện của Thanh Các Các chủ một chút, đến trong khu chợ chật chội mới động thủ. Xui xẻo hơn là vừa lúc lại gặp phải nữ nhân này. Chỉ là nhìn võ công của nàng hẳn không thua kém mình, liệu hôm nay có thể thuận lợi thoát được? Nhưng hắn cũng không lo lắng, tiểu tử này ở trong tay hắn, cho rằng nữ nhân này sẽ không dám dễ dàng động thủ!
“Cô nương tốt nhất đừng nhúng tay vào, nên biết điều một chút, làm như không nhìn thấy gì mới tốt!” Thủ lĩnh hắc y nhân trầm giọng nói, mặc dù biết nữ nhân đối diện không hề đơn giản, nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà thả con tin vừa mới bắt được, nếu không khi trở về chủ tử chắc chắn sẽ trừng phạt hắn!”
“Ý của ngươi là không thả người?” Mộ Dung Tiểu Tiểu híp mắt lại, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
“Hừ, có bản lĩnh liền tự mình đến đoạt lại!” Thủ lĩnh hắc y nhân khinh thường hừ lạnh, một nữ nhân cũng dám coi thường hắn, nếu không phải thấy nàng là Ly vương phi tương lai, hắn sẽ không có lòng tốt khuyên bảo, không nghĩ tới nàng không cho hắn mặt mũi!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn Mạc Bảo mỉm cười, nhẹ giọng dỗ dành nói với hắn, “Bảo Nhi, ngoan, nhắm mắt đếm ngược từ 10.”
Mạc Bảo dù không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu có dụng ý gì nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám…” hắn vô cùng yêu thích a di xinh đẹp này.
Gió nổi lên, tay áo khẽ phất, thân thủ duyên dáng, giống như đang nhảy múa, lụa trắng linh động phiêu dật, khuôn mặt tuyệt sắc, nụ cười nhiếp hồn đoạt phách, giống như tiên nữ thuần khiết, lại cũng giống như thần chết đang thu lấy một mạng người!
Trong ngõ tối, mùi máu tanh xông vào mũi, mười tên hắc y nhân cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, tất cả đều ngã xuống đất, trên mặt tất cả đều hiện lên vẻ hoảng sợ, chết không nhắm mắt, đều là động mạch chủ bị cắt đứt, một chiêu lấy mạng!
Mạc Bảo vừa đếm đến một liền bị bao vây trong một mùi hương mềm mại, hắn toét miệng nhỏ, lần này không để ý lộ ra hai chiếc răng cửa, ngọt ngào nói: “Tiểu Tiểu a di, con có thể mở mắt chưa?”’
“Ừ, có thể mở mắt được rồi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm Mạc Bảo bay vút trên mái nhà, mặt đầy nhu hòa nhìn Mạc Bảo cực kỳ an tĩnh trong ngực, đáy mắt lại cất giấu lo lắng, Bảo Nhi sẽ sợ nàng sao?
Mạc Bảo ôm chầm cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, cười ha hả: “Hôm nay Tiểu Tiểu a di cứu Bảo Nhi, sau này Bảo Nhi chắc chắn sẽ mang theo sính lễ phong phú tới cưới muội muội, nhất định cả đời bảo vệ nàng thật tốt!”
Lông mi Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ rung, sau đó nàng nhẹ nhàng cười…
Trong ngõ tối cách đó không xa, Nam Cung Nguyệt Bân không dám tin che lồng ngực, đôi môi ngăn không được run rẩy, hai tròng mắt hắn mở to, sắc mặt mừng như điên không gì so sánh được, “Tiểu Tiểu… Đó là Tiểu Tiểu… Mộ Dung Tiểu Tiểu! Là nàng! Thật sự là nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.