Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 13: Thế giới thứ nhất (13)




THẾ GIỚI THỨ NHẤT:
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Trông thấy phản ứng rõ ràng của Tần Tri, Tô Tranh đã đoán ra trước rồi.
Anh không lên tiếng thúc giục mà chỉ bình tĩnh đợi Tần Tri đáp.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Tranh, Tần Tri cảm thấy có một mối uy hiếp không thể nào bỏ qua.
Loại uy hiếp đó không phải do đối phương cố ý phô trương để dọa hắn, bởi lẽ vẻ mặt của Tô Tranh không hề tức giận hay khinh miệt.
Dưới tiền đề hai bên thân phận khác nhau một trời một vực, thái độ của anh vậy vẫn còn là hiền lành đấy thôi.
Đó là một loại uy nghi được mài giũa vô số lần, đã thấm vào tận xương tủy, chỉ cần gân cốt thả lỏng thì sẽ lặng lẽ thấm ra ngoài.
Như đang âm thầm từ trên cao nhìn xuống cho hắn thấy: Nhìn đi, chúng ta khác nhau.
Tuy cảm thấy đối phương đang uy hiếp, nhưng Tần Tri tựa như một thú non chưa đủ lông đủ cánh, vì quá non nớt nên khi đối mặt với uy hiếp, ngoài cảnh giác ra thì hắn chẳng thể làm gì nữa.
Sau một lúc lâu, Tần Tri giần giật môi, nghe thấy mình trả lời gượng: "... Vâng."
Đốt ngón tay của Tô Tranh đẩy tách cà phê sang một bên, không để ý đến tư thế căng thẳng của hắn, bình tĩnh ung dung mở mắt nói dối: "Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của nhân viên mình thôi."
"Có khó khăn gì cũng châm chế được." Tô Tranh từ từ nói.
Tần Tri mím chặt môi, im lìm.
Tô Tranh thấy mình chắc cũng diễn đủ rồi, nên câu tiếp theo bèn ném mồi: "Nể tình cậu tận tâm tận lực với Tô Đoạn, gia đình chúng tôi sẽ giúp cậu chi trả phí phẫu thuật của mẹ cậu."
"Cậu cũng có thể thôi việc dành thời gian chăm sóc bà cụ. Dẫu sao giai đoạn hồi phục hậu phẫu cũng quan trọng lắm."
Ý là lo chăm sóc mẹ của cậu đi, cậu không cần đến nhà họ Tô làm việc nữa.
Tuy hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi đọc được ý nghĩa sâu xa này, trong đầu Tần Tri vẫn bùm một tiếng, theo phản xạ định khước từ. Dòng dõi nhà họ Tô không phải người thường muốn vào là được, nếu hắn mất đi thân phận người hầu, hắn tìm đâu ra cơ hội để đến gần Tô Đoạn đây?
Dòng dõi, gia thế... Giữa hắn và Tô Đoạn có vô số khoảng cách to lớn. Nếu để mất cơ hội này, Tần Tri chẳng biết làm sao để đến được bên cạnh cậu chủ nhỏ của hắn.
Đối với Tần Tri vừa hiểu lòng mình, kết quả này chẳng khác nào khổ hình rút gân rút xương.
Nhưng khi lời từ chối đã đến đầu lưỡi, trong đầu hắn hiện lên một lời nói khiến lời từ chối sắp nói lại bị Tần Tri nuốt hết xuống.
Hắn không đủ tư cách...
Mẹ vẫn đang nằm bệnh viện, mỗi ngày lùi lại một ngày phẫu thuật thì nguy cơ sẽ tăng thêm một phần, lúc này hắn không có tư cách từ chối sự trợ giúp sẵn có như vậy.
Cho dù sự trợ giúp này phải trả một cái giá đắt, chẳng khác nào trái tim bị moi máu chảy đầm đìa.
Cổ Tần Tri đột ngột nổi gân xanh do gắng sức, lộ ra những dấu gân dữ tợn dưới cổ áo sơ mi trắng muốt như tuyết.
Tô Tranh trông vẫn rất kiên nhẫn, sau khi nói xong bèn lẳng lặng chờ câu trả lời của Tần Tri, nâng tách cà phê nong nóng bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Không biết qua bao lâu, yết hầu Tần Tri lên xuống hai lần, khó nhọc trả lời: "Cảm ơn cậu chủ."
Nói xong, Tần Tri cảm thấy có một búng máu dâng lên cổ họng, nồng mùi rỉ sét khiến hắn thấy choáng váng.
Các đốt ngón tay của Tô Tranh đang nắm tay cầm của tách cà phê, như không phát hiện ra sự miễn cưỡng trong giọng nói của hắn - Hoặc đã nghe nhưng không quan tâm - Anh bỏ tay ra rồi chợt như nghĩ đến điều gì đó bèn bùi ngùi nói: "Tiếc ghê. Với trình độ của cậu, cậu không nên lãng phí tuổi thanh xuân trong một căn nhà kín cổng cao tường thế này. Lẽ ra có thể phát huy được giá trị lớn hơn."
Nghe như thấy tiếc cho Tần Tri thật vậy.
Trong lớp sương mù lượn lờ hỗn loạn, một tia sáng đột nhiên xẹt qua, Tần Tri bình tĩnh đến lạ.
Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần với một kẻ trên cơ như Tô Tranh, nhưng ít nhất hắn có thể suy luận một cách hợp lí rằng thời gian của anh quý giá đến nhường nào, mọi việc anh làm và mọi lời nói của anh đều có mục đích riêng.
Mấy giây sau, hắn nghe thấy Tô Tranh nói: "Đã đến nước này, Tần Tri... Cậu không hận hắn ta thật à?"
Tần Tri đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của Tô Tranh.
Tô Tranh không nói "hắn ta" là ai, nhưng khi hắn nhìn Tô Tranh, Tần Tri đã chắc chắn mình không đoán sai.
"Hận." Tần Tri cụp mắt, thấp giọng phun ra một chữ.
Tô Tranh nhếch khóe môi, lộ ra một vòng cung cười như không cười.
Anh nghĩ ánh mắt mình vẫn đáng tin đấy chứ, tuy Tần Tri hơi non nớt nhưng đầu óc tỉnh táo, có thể nhìn ra hắn rất sáng suốt.
Tâm trạng giám đốc Tô tốt hơn hẳn, anh lấy ra một tấm danh thiếp từ trên kệ gần đó, đầu ngón tay ấn lên bàn rồi đẩy về phía Tần Tri: "Đây là thông tin liên lạc của trợ lý của tôi, sáng mai cậu ấy sẽ liên lạc với cậu sắp xếp chuyện phẫu thuật. Thời gian không đợi ai cả, cậu mau thu dọn đồ đạc đến bệnh viện chuẩn bị đi."
Tần Tri cúi người nhận lấy tấm danh thiếp, nói: "Cảm ơn cậu chủ."
Lần này giọng hắn bình tĩnh hơn hẳn.
♪♪♪
Trong phòng ngủ, Tô Đoạn mặc bộ đồ ở nhà mềm mại sáng máu, cúi đầu tập trung nhìn gì đó, tóc mái đen mềm mượt bết vào trán, che đi đường cong lông mày.
Trên đùi cậu là một chiếc laptop màu bạc, nhưng do lâu không ai làm gì nên màn hình tối sầm, lờ mờ phản chiếu khuôn mặt và bờ vai của Tô Đoạn.
Nhìn thấy Tần Tri cầm danh thiếp rồi ra khỏi phòng trong màn hình chiếu của hệ thống, ánh mắt Tô Đoạn mải miết nhìn thật lâu.
Đã đến cuối cuộc trò chuyện, Tần Tri bình tĩnh vô cùng, mọi tức giận và miễn cưỡng đã lắng xuống, nhưng nhìn vào đôi mắt quá đỗi lạnh lẽo đó, Tô Đoạn cảm thấy trong lòng Tần Tri có lẽ không bình tĩnh như hắn đã thể hiện.
Thậm chí cậu lờ mờ cảm thấy dường như còn bất ổn hơn...
Hệ thống bên cạnh xúc động nói: "Tô Tranh là người tốt, ký chủ không cần tốn sức suy nghĩ làm sao đưa số của mục tiêu đi đúng hướng nữa rồi."
Vì giờ họ đều là hai kẻ nghèo rớt mồng tơi, điểm kinh nghiệm bằng 0, không mua được tất cả đạo cụ trong trung tâm mua sắm, hoàn thành nhiệm vụ được không đúng là ngẫm lại cũng thấy rầu.
Tô Đoạn bình tĩnh lại, không nhìn màn hình chiếu nữa, gật đầu nói: "Ừa."
♫♥♫♥
Tô Đoạn ở trong phòng chưa bao lâu đã đến giờ ăn trưa.
Sáng nay cậu được Tô Tranh dỗ ăn rất nhiều, ăn xong thì đi loanh quanh một vòng rồi ở lì trong phòng mãi đến trưa, vì vậy mà cơm trưa ăn ít lắm.
Tô Tranh khuyên nhủ mấy lần, thấy Tô Đoạn không ăn nổi thật thì đành dặn dò: "Chiều nay có đói thì bảo nhà bếp làm đồ ăn nhẹ cho em nhé."
Dù sao thân thể nhỏ nhắn của em trai anh ăn nhiều quá cũng dễ bị đau dạ dày lắm.
Ăn xong, Tô Tranh không cho Tô Đoạn về phòng nữa mà ở cùng cậu cả chiều.
Đầu tiên họ cùng xem một bộ phim thư giãn, sau đó Tô Tranh hướng dẫn Tô Đoạn làm bài tập về nhà.
Vì sức khỏe yếu nên Tô Đoạn luôn học ở nhà, kể cả lên đại học cũng vậy. Cha Tô dùng quan hệ để cậu không cần phải lên lớp, chỉ cần đi thi vào cuối kỳ là được. Còn chuyện học hành mỗi ngày thì mời một giáo sư dạy kèm cho cậu theo giờ.
Dạo trước Tô Đoạn bị té nứt xương cụt, vẫn chưa khỏi hẳn nên tạm thời dừng dạy kèm đến giờ.
Tô Đoạn và Tô Tranh học cùng chuyên ngành nhưng thành tích của họ khác xa nhau như trời với đất vậy.
Nhờ giáo sư chuyên ngành phụ đạo kỹ càng nên mới gắng gượng không rớt môn. Nhưng thuở bé Tô Tranh đã là học sinh giỏi, sau khi vào trường đại học hàng đầu cả nước, anh vẫn nằm trong top những học sinh giỏi nhất trường. Dù đã bước vào xã hội nhiều năm nhưng vẫn chưa quên hết chương trình đại học, dư sức dạy kèm Tô Đoạn mới lên năm nhất.
Nói thật thì Tô Đoạn chẳng hiểu một chữ nào trong sách chuyên môn, mà những từ Tô Tranh nói cũng vô cùng mờ mịt. May mà cậu có hệ thống cơ sở dữ liệu trải rộng khắp nơi giúp cậu vượt qua.
Dù rằng Tô Đoạn thấy rất chán, nhưng hệ thống trong đầu cứ nhắc mãi Tô Tranh giúp cậu làm nhiệm vụ ra sao, nên cậu đành phải anh hỏi gì cậu đáp nấy - Tuy là tốc độ đáp hơi chậm một xíu, nhưng hai người cũng hài hòa học hết buổi chiều.
Khi mặt trời sắp lặn, Tô Tranh thấy em mình đã mệt rồi bèn đóng sách lại, thản nhiên nói: "Mẹ của người hầu lần trước ở bên cạnh em sắp phải phẫu thuật rồi nên cậu ấy sẽ nghỉ việc về chăm sóc mẹ, cậu ấy là con một trong nhà."
Mẹ bệnh nặng, hắn là đứa con duy nhất trong nhà nên phải nghỉ việc về chăm sóc cho người mẹ không thể tự lo cho mình, quả là một lý do không sao bắt bẻ được.
Đôi mắt Tô Đoạn nhìn vào ánh nắng vàng óng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, nghe vậy khẽ ừ một tiếng.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến không ngờ của em mình, Tô Tranh duỗi tay xoa nhẹ đầu cậu, trong lòng vô cớ dâng lên nỗi hoảng sợ.
Dường như có chi tiết nào đó thoáng mất kiểm soát trong một khoảnh khắc anh lơ là.
♠♠♠
Như thường lệ, một ngày yên bình trôi qua nhanh chóng, dường như cậu có thể thích nghi những ngày sau mà không cần Tần Tri luôn bận rộn, lo lắng mải miết nhìn cậu ngay cả khi dùng đũa.
Sáng hôm sau, Tô Đoạn được hệ thống nhắc nhở mới thức dậy.
Hệ thống nói: "Xin ký chủ chú ý, mục tiêu chữa bệnh sắp rời nhà họ Tô."
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn lom lom trần nhà một lúc rồi ngồi dậy, vén rèm lên, cúi đầu nhìn xuống, muốn tìm đâu đó bóng hình của Tần Tri.
Nhưng cậu chỉ thấy bầu trời hơi sáng và cảnh vật chưa thức dậy dưới màn trời nhợt nhạt, không nhìn thấy ai cả.
Hệ thống nhắc nhở: "Mục tiêu chữa bệnh ở cổng, cách rất xa nơi này nên mắt thường không nhìn thấy đâu. Ký chủ có cần xem màn hình không?"
Tô Đoạn gật đầu đáp: "Ừ, cảm ơn cậu."
Tần Tri đã thay đi bộ áo gi lê đen trắng mà người hầu nhà họ Tô mặc, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần tây dài, hắn xách một chiếc vali nhỏ đứng ở cổng chính cao lớn của nhà họ Tô.
Đó là cánh cổng sắt được chạm khắc hơi hướng thời Trung cổ, rộng đủ cho ba bốn chiếc ô tô đi cạnh nhau, những chiếc gai nhọn trên cổng đứng im lìm cao chót vót trong cái lạnh đầu mùa, bên trên chỉ có những đóa tường vi nhỏ xíu mọc lên.
"Cậu chủ ơi," Hắn ngẩng đầu, nhìn về hướng phòng ngủ của Tô Đoạn, cất giọng nói chỉ có hắn nghe thấy trong cái lạnh thấu xương của buổi sáng: "Tạm biệt."
Tô Đoạn nằm trước cửa sổ nhìn vào mắt hắn nói: "Tạm biệt."
Nói lời tạm biệt, Tần Tri xoay người đi qua cánh cổng mở một bên trước khi bảo vệ giữ cửa thúc giục.
Trong khoảnh khắc Tần Tri bước ra khỏi nhà họ Tô, một giọng nói cất lên trong đầu cậu.
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu chữa bệnh Tần Tri tăng lên 10 điểm. Tổng điểm hiện tại là 80. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tri: Nghe lời, ngoan ngoãn, tâm lí.
Tô Đoạn: Nghe lời, ngoan ngoãn, tâm lí.
Tô Tranh (nhìn heo rừng và bắp cải đi theo kịch bản của mình):... Sao cứ thấy có gì đó sai sai, trầm tư.jpg.
___
31/10/2023.
12:08:56.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.