Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Chương 23: Thích ai




Đã thi xong một ngày, còn một ngày, Đường Miễu chạy tới trường thi của Kỳ Minh tìm hắn ôn tập, kết quả nháy mắt bị một đống vấn đề nan giải của lớp một vây quanh.
Kỳ Minh thờ ơ lạnh nhạt, mất hứng mà hừ hừ, lúc ở hành lang gặp Khúc Dao vẫn là bạn cùng lớp với họ đang học bài.
Khúc Dao đẩy kính mắt, “Ngày mau nghỉ lễ, cậu vẫn chưa chuẩn bị quà sao?”
“Mua chocolate thủ công, tiểu tử này kén ăn………” Kỳ Minh đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn Khúc Dao, “Tôi tại sao phải chuẩn bị quà cho cậu ấy?!”
“Chính là cậu không phải chuẩn bị sao?”
Kỳ Minh đột nhiên cảm thấy được hết đường chối cãi, một cơn sóng nảy lên bên tai, ‘Tôi cùng Đường Miễu không phải……………”
“Không phải cái gì?” Khúc Dao lơ đểnh, cô là cận thị nhưng cũng không phải bị mù.
Kỳ Minh phản phản phục phục muốn nói ra lời biện giải, lại đột nhiên phát hiện hắn nói không nên lời, hắn biết hắn cùng Đường Miễu không phải quan hệ tình nhân, chỉ là đột nhiên hắn cảm thấy được mình rất không cam tâm.
Dựa vào cái gì bọn họ không phải quan hệ tình nhân?
Khúc Dao khó có được nổi lên lòng hiếu kỳ, “Bạn cùng phòng của tôi, quên đi…… Tôi lần trước có hỏi qua Đường Miễu, cậu ấy nói cậu ấy có người mình thích? Không phải cậu, tôi thật sự đoán không ra cậu ấy thích ai.”
“Đường Miễu thích………”
Lại một lần nữa Kỳ Minh bị nghẹn, dấm chua dưới đáy lòng nháy mắt trào lên, Đường Miễu trừ bỏ ta dựa vào cái gì đi thích người khác?!
“Đường! Thủy! Thủy!”
Đường Miễu mờ mịt ngẩng đầu, vừa thấy biểu tình của Kỳ Minh, biết hắn lại nổi giận, vội vàng đem sách bài tập dọn dẹp, thành thành thật thật chạy ra ngoài cửa.
Kết quả ngay tại trong dáng cười hiểu rõ của Khúc Dao, Đường Miễu bị Kỳ Minh kéo đến một mảnh đất trống. Thánh địa của tình lữ không có quản chế không có người tuần tra. Chẳng qua hôm nay đều đi ôn tập, nơi này ngược lại không có bóng người.
“Làm sao vậy?”
Kỳ Minh luôn luôn thẳng thắn, “Đường Thủy Thủy, em có phải là có người mình thích?!”
Đường Miễu chấn động một chút, phản xạ có điều kiện nói: “Đúng…. Đúng vậy.”
Kiều Minh nghiến răng, cảm thấy mình cũng bị Đường Miễu lây bệnh, đáy mắt chua xót, “Em thích ai?!”
“Không….. không nói cho anh.” Đường Miễu cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
“Cô ta tốt ở chổ nào? Em thích cô ta cái gì?!”
Ai ngờ đến tính khí Đường Miễu thật đúng là hay, ngẩng đầu quát: “Hắn chổ nào không tốt?! Hắn chổ nào cũng tốt! Bộ dạng đẹp trai, lại cao, còn có thể đánh nhau, thành tích cũng tốt, thể dục cũng tốt, còn có thể cho em ăn kẹo, em khóc còn có thể dỗ em, từ nhỏ có người khi dễ em hắn đều ra mặt cho em, trừ bỏ có chút không lo lắng cho chính mình, chút chậm chạm, chút hung dữ. Hắn! Chỗ! Nào! Cũng! Tốt!”
Một tiếng rống này đều làm Kỳ Minh ù tai, ngốc ngếch mà ôm lấy cậu tránh cho cậu quá kích động, không dám tin nói: “Đường Thủy Thủy, em….. em, thích ai?”
Đường Miễu hừ một tiếng, cũng nhanh chóng tiết ra nước mắt, “Tự mình nghĩ đi.”
Kỳ Minh là chậm chạp chứ không ngốc, chạy nhanh đuổi theo, đột nhiên đỏ mặt không biết nói gì cho tốt, từ trong túi lấy ra một viên kẹo lột vỏ ra đút vào trong miệng Đường Miễu, không đợi cậu nói chuyện, lợi dụng khí thế sét đánh không kịp bưng tai ba một cái hôn lên miệng cậu, “Khụ, anh nếm thử kẹo anh mua ăn ngon không.”
Đường Miễu trơ mắt nhìn Kỳ Minh chạy đi, đột nhiên nở nụ cười, hướng về phía Kỳ Minh hô to, “Chú Kì nói, các anh là xã hội đen, cũng không phải lưu manh.” Vừa lòng thấy Kỳ Minh lão đảo từng bước.
Đường Miễu lấy đầu lưỡi nếm kẹo, thật sự rất ngọt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.