" A....Tên khốn Nam Cung Việt này, đồ độc tài, thả ta ra, sao ngươi lại bá đạo đến thế hả ? " Cái miệng của Uyển Nghi không sợ chết mà la hét liên hồi, cả đường phố đều bị tiếng hét của cô làm cho náo loạn. Đến khi mọi người kịp hoàn hồn lại thì chỉ còn nhìn thấy khói bụi mù mịt do vó ngựa để lại, tiếng xì xào cũng vang lên không ngớt. Nhị tướng quân uy trấn thiên hạ lại có thể cùng nữ nhân cưỡi ngựa ngoài phố ? Không chỉ có vậy, nữ nhân kia lại còn luôn mồm chử.i mắng ? Aizzz...cũng thật là to gan nha. Nam Cung Việt không đưa Uyển Nghi trở về phủ vương gia mà đưa cô đến một dòng sông mới dừng lại. Lòng sông vừa rộng vừa sâu, nước chảy cuồn cuộn, đỏ ngầu. Lỡ mà sẩy chân rơi xuống đó thì chắc chắn sẽ bị dòng nước nuốt gọn. Uyển Nghi lập tức im miệng, khóe miệng giật liên hồi. Hey, không phải chứ ? Lẽ nào vì cô bỏ trốn, hắn giận quá phát điên, định ném cô xuống sông làm mồi cho cá ? Nam Cung Việt dường như không thèm để ý đến cô, sau khi đỡ cô xuống ngựa chỉ nhìn chằm chằm dòng sông trước mặt, bàn tay nắm chặt lại, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng. Năm năm, đã năm năm rồi hắn mới trở lại nơi này. " Đây là....nơi mà nàng ấy đã nhảy xuống " Giọng nói trầm thấp, run rẩy đầy thống khổ vang lên. " Hả ? " Uyển Nghi ngẩn người ra, nhất thời không hiểu. Nam Cung Việt xoay người lại nhìn Uyển Nghi, vẻ lạnh lùng, lãnh khốc thường ngày đã tan biến từ lúc nào. Bây giờ, trên gương mặt hắn chỉ là cô độc và đau khổ. Nhìn thấy hắn như vậy, Uyển Nghi không khỏi đau lòng, đưa tay lên, vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn. " Nguyệt nhi đã nói hết với ta rồi. " Nam Cung Nguyệt nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Uyển Nghi. Đôi mắt đen thâm trầm xoáy sâu vào tâm trí cô. " Hả ? " Hắn đột nhiên đổi đề tài làm cho Uyển Nghi thích ứng không kịp, ngây ngốc đần mặt ra. " Nàng yêu ta, phải không ? " Đôi mắt đen ấy lại nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh lẽo nhưng lại chứa đựng ôn nhu. Đùng. Uyển Nghi cảm thấy đầu mình như nổ tung, cả người nóng rực, gương mặt cũng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ au. Cô lúng túng rút tay về nhưng lại bị bàn tay của Nam Cung Việt nắm chặt hơn. " Nói nhảm cái gì thế ? Ta....ta yêu ngươi hồi nào ? " " Thật sao ? Uyển Nghi, đừng nói dối nữa, Nguyệt nhi đã nói hết cho ta nghe rồi, nếu không phải vậy, tại sao nàng lại muốn rời bỏ ta ?" Bàn tay Nam Cung Việt lại tăng thêm lực đạo, nhưng vẫn mang theo sự ôn nhu, sợ rằng sẽ làm cô đau. " Ta........" Uyển Nghi nghẹn lời, Nguyệt nhi đáng chết này, năm lần bảy lượt bán đứng cô. Lần trước nói với mẫu hậu chuyện cô và Nam Cung Việt " hành sự " thì thôi đi, lần này lại dám đem chuyện này nói cho Nam Cung Việt biết. Sau này bảo cô làm sao đối mặt với hắn đây ? Nam Cung Việt nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt mình bối rối, cắm mặt nhìn xuống đất không dám ngẩng lên nhìn hắn, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, khẽ thở dài. Hắn buông bàn tay Uyển Nghi ra, đi tới một phiến đá ven bờ sông ngồi xuống, vỗ vỗ sang bên cạnh ý bảo Uyển Nghi ngồi cạnh hắn. Uyển Nghi như người mộng du, vô thức đi đến bên Nam Cung Việt, hắn mỉm cười rồi kéo cô ngồi sát bên cạnh, hai vai chạm vào nhau. " Cách đây năm năm, ta đã gặp nàng ấy. Nàng ấy tên Liễu Song Song. " Nam Cung Việt bắt đầu kể lại chuyện của hắn năm năm trước, ánh mắt vô thức nhìn xa xăm vào nơi nào đó. Lần này Uyển Nghi đã biết được hắn muốn nói gì nên chỉ lặng yên nghe, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Nam Cung Việt, muốn truyền cho hắn chút hơi ấm. " Nàng ấy vốn là một kĩ nữ của Tình Xuân lầu, nhưng chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Một lần ta đi ngang qua Tình Xuân lầu, vô tình thấy nàng ấy đang đứng trên lầu nhìn xuống. Khoảnh khắc khi bốn mắt chạm nhau, ta lập tức bị nàng ấy thu hút." Nam Cung Việt cười nhạt, nụ cười chất chứa đau thương. " Ta có phải rất buồn cười không ? Lại đi yêu một người từ cái nhìn đầu tiên. " " Không đâu, tình yêu là một điều rất kì diệu. " Uyển Nghi nhè nhẹ lắc đầu, chính bản thân cô cũng yêu Nam Cung Việt từ lúc nào không biết, cô hiểu cảm giác ấy trong lòng Nam Cung Việt. Nam Cung Việt lại nở một nụ cười tang thương, giọng nói nhàn nhạt như có như không lại tiếp tục cất lên: " Từ sau lần đó, ngày nào ta cũng tới Tình Xuân lầu để tìm nàng ấy. Lúc đầu nàng ấy cứ nghĩ ta cũng như những nam nhân khác tìm đến mua vui nên liên tục tránh mặt, cự tuyệt ta. Phải vất vả lắm, ta mới có thể khiến nàng tin vào tấm chân tình của mình. Ta rất yêu nàng ấy, ngày nào cũng muốn nhìn thấy nàng ấy, nghe thấy nàng gọi tên ta. Thậm chí ta còn cầu xin phụ hoàng ban hôn cho ta và nàng ấy. Phụ hoàng và bà ta nghe xong rất tức giận, mắng ta là đồ nghịch tử, còn cấm ta qua lại với nàng. Nói rằng việc ta yêu nàng ấy là làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất. " Uyển Nghi cơ hồ như có thể cảm nhận được sự tức giận của Nam Cung Việt, bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ run lên. Đối với cô mà nói, tình cảm là điều đáng quý trọng nhất. Lại nói dù có cấm đoán thì cũng không thể ngăn cản được tình cảm trong trái tim. Khi đã yêu thì thân phận không còn là cái gì cả. Trước giờ khi xem phim, cô luôn rất tức giận khi nhìn thấy các đôi tình nhân bị chia cách vì giàu nghèo. Chia tay nhau vì 4 chữ môn đăng hộ đối là điều ngớ ngẩn nhất. Cô sẽ không bao giờ rời xa người mình yêu chỉ vì thân phận và gia cảnh của mình. " Ta yêu nàng ấy nhiều như vậy, ta đã quyết rằng bằng mọi giá sẽ cưới nàng ấy về làm vương phi của mình. Đối với ta, cái gì là danh dự hoàng thất đều không quan trọng, ta chỉ muốn được ở bên nàng ấy. " Đúng, đúng, làm tốt lắm, là đàn ông phải có khí phách như vậy. " Cuối cùng, phụ hoàng và bà ta cũng đồng ý ban hôn cho ta và Song nhi. Khi biết điều đó, chúng ta đã hạnh phúc biết bao, chúng ta đắm chìm trong tình yêu mà không biết rằng có một điều khủng khiếp sắp xảy đến. Ngày chúng ta thành thân, khi ta đến Tình Xuân lầu để đón nàng ấy thì nhận được một tin sét đánh, nàng ấy đã bị hắc y nhân bắt đi. Chúng ta đã đi khắp nơi để tìm nàng ấy, trong lòng ta lúc ấy rất đau, rất sợ hãi. Ta sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra. Khi ta tìm đến nơi này thì nhìn thấy nàng ấy gieo mình xuống sông. Ta đã gọi tên nàng ấy, đã chạy đến nhưng không kịp nữa. Thiên và Nguyệt nhi không cho ta nhảy xuống cứu nàng. " Bàn tay Nam Cung Việt nắm chặt lại, run rẩy. " Sau này, chúng ta tra ra được, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bà ta. " Nam Cung Việt cười một cách quỷ dị, chất chứa nỗi hận thù sâu đậm. Đáy mắt lóe lên một tia độc ác. " Mẫu hậu ? " Uyển Nghiu nhíu mày, những lần trước đến thăm mẫu hậu cô đều không thể hiểu được chuyện gì đã từng xảy ra. Giờ thì cô đã biết nhưng trong lòng lại không thể tin, mẫu hậu lại có thể làm nên chuyện đó.