Tử Thiên Thần

Chương 15.1: Hy Ca (Phần 1)




Đại tây dương.
Những con sóng mênh mông chìm trong màn mưa dày đặc.
Lênh đênh trên vùng biển hoang liêu này là một con thuyền đánh cá cũ kĩ, tàn tạ. Trên thuyền chỉ có một thuyền trưởng và 3 thuyền viên, họ đều là người châu Á. Vị thuyền trưởng nhìn lên bầu trời mây đen nặng trĩu, lắc đầu buồn thảm:
“Thời tiết tệ quá, tệ chưa từng thấy!”
“Thuyền trưởng!” - Một thuyền viên chợt kêu lên - “Phía trước, phát hiện một vật thể lạ!”
“Hả?” - Thuyền trưởng lao ra khỏi buồng lái và tiến về phía mũi thuyền.
“Trời ơi!” - Tay thuyền viên đang cầm ống nhòm lại thốt lên.
“Cái gì vậy? Cậu thấy gì?” - Thuyền trưởng nôn nóng giật lấy chiếc ống nhòm và đưa ngay lên mắt, trái tim ông bỗng rụng rời.
Nổi trên những con sóng là… một xác người!
“Cho thuyền tăng tốc, mau lên!” - Thuyền trưởng ra lệnh.
“Người đó chắc đã chết rồi.”
“Còn một chút hi vọng cũng phải cố hết sức.”

Ít phút sau, họ đã vớt được cái xác và đưa lên boong thuyền. Đó là xác một cô gái. Một cô gái kì lạ trong bộ váy trắng mỏng manh, với mái tóc dài trắng như tuyết. Trên thân thể cô gái không hề có thương tích nhưng đã lạnh ngắt.
Thuyền trưởng quỳ xuống bên cô gái để kiểm tra mạch rồi nhịp tim, nhưng đã quá muộn rồi. Cô gái đã chết.
“Thật đáng thương, cô bé còn trẻ quá. Chắc chỉ 15, 16 tuổi là cùng.” - Một thuyền viên thở dài.
“Đúng là số phận nghiệt ngã, cô bé đẹp như một nàng tiên vậy.”
“Không biết chuyện gì đã xảy ra với cô bé? Một vụ đắm tàu ư?”
“Nhưng đã hai ngày nay chúng ta không phát hiện ra bất kì một chiếc tàu nào trong tầm ra đa cả. Mà cái xác này có vẻ còn rất mới.”
“Vậy thì… cô gái này có thể đến từ đâu được chứ?” - Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, 3 tay thuyền viên bỗng cảm thấy hơi rờn rợn - “Chẳng lẽ cô ta rơi xuống từ… trên trời??”
“Đủ rồi!” - Thuyền trưởng lên tiếng - “Dù sao cô bé đã chết. Đừng bàn tán thêm nữa.”
Vị thuyền trưởng đứng lên, ông đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, lòng nghẹn đắng. Cô bé này cũng trạc tuổi con gái của ông, lứa tuổi đẹp nhất của đời người. Ngay lúc này, ông chỉ muốn được trở về nhà, trở về ngay lập tức, để ôm con gái ông vào lòng, để bảo vệ, chở che, và không bao giờ rời xa nữa…
“Quay tàu lại!” - Ông ra lệnh.
“Dạ?”
“Trở về! Chuyến đi này thế là quá đủ rồi. Với thời tiết này chúng ta chẳng thể làm được gì.”
“Còn cái xác này thì sao ạ?”
“Ừm…” - Thuyền trưởng lại nhìn xuống thi thể cô bé. Đúng lúc ấy thì… đôi mắt cô bé bất chợt mở ra!
Một đôi mắt lạ kì, một bên màu xanh lam trong veo, một bên là… màu bạc óng ánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.