Tu Tẫn Hoan

Chương 33: Thi hương soát người




Thái tử cho nàng một cái gõ đầu, nói: "Cả ngày bên trong đầu của ngươi, đều nghĩ cái gì thế?" lại nhìn Thái tử phi cùng hắn thành hôn nhiều năm, thế nhưng nói đến chuyện này, vẫn bị chọc tới đỏ mang tai.
Tuyên Thành bị hắn gõ đầu đau, phẫn nộ nói: " Không phải như vậy còn có thể là chuyện gì?"
Thái tử chêu Tuyên thành nói: " Ngươi bị cấm túc lâu như vậy, cô đều không quá thường xuyên tới thăm ngươi, ngươi không hiếu kì cô đang làm gì sao?"
Tuyên Thành suýt chút nữa bật thốt lên: " Không phả đang bận cùng Hoàng tẩu tạo hài tử sao?" e ngại Thái tử phi ở đây nàng lại nuốt lại lời đang muốn nói.
Nàng lắc đầu một cái, biểu thị chính mình không có hứng thú biết.
Nếu nàng không hiếu kỳ, Thái tử giấu diếm cũng không có bất cẩn đến mức lộ ra ngay, nói: " Phụ Hoàng khoảng thời gian này để cho Cô giúp đỡ lễ bộ, năm nay tổ chức thi Hương..."
" ." Tuyên thành vẫn như cũ bộ dáng không tỏ ra hứng thú.
Thái tử dự định báo cho nàng, chính mình nhìn thấy trong danh sách dự thi có tên của Thư Điện Hợp, muốn cho nàng một kinh hỉ. Nhưng nghĩ lại chuyện này để Tuyên Thành phát hiện ra sẽ tốt hơn. Thư Điện Hợp nếu quả thực có năng lực đậu thi Đình, hai người tự nhiên sẽ có cơ hội gặp mặt.
Bằng không vạn nhất nếu Thư Điện Hợp không thi đậu, chẳng phải để Tuyên thành đang cao hứng lại tụt hứng sao? Hắn nghĩ kĩ, lại đột nhiên nói: " Nghĩ tới phò mã tương lại của muội, ngay ở đám người này, có muốn hay không để Hoàng huynh giúp muội chọn xem? Vạn nhất gặp người cũng không tệ..."
Hắn nói lời này cũng không sai, muội muội của mình âm thầm mến mộ người đó lại tham gia khoa cử, như hắn đã dự liệu, chỉ là hắn không có làm rõ mà thôi.
Tiếp thu được ánh mắt dò hỏi của Thái tử phi, hắn không vì sợ bản thân không nói cho Tuyên Thành biết mà nàng giận, hướng về phía Thái tử phi gật gù. Hắn cùng tới đây với Thái tử phi sớm đã biết nội tình của mục đích. Thái tử phi tất nhiên là nghi hoặc tại sao hắn thay đổi không nói cho Tuyên Thành biết, mà ánh mắt này hướng về nàng cho thấy, chính hắn có tính toán khác.
Cũng đã mười năm làm phu thê. Thái tử phi nhận được ánh mắt truyền đi tin tức của Thái tử, liền rõ ràng ý của hắn.
"Vì lẽ đó, Thái tử lão huynh mới đến Tê Loan Điện một chuyến, chính là đang trêu đùa ta?" Tuyên Thành đánh gãy lời nói của hắn, lông mày thanh tú nhíu lên.
Thái tử không hề che giấu chút nào, còn nở nụ cười đùa cợt trên mặt, nói " Đúng là như thế."
Tuyên Thành thẹn quá hóa giận, hận không thể mắng hắn một trận, lại đem tay phủ trên đầu hắn, muốn cho Hoàng huynh của nàng một quyền, lại bị Thái tử nhanh tay, mắt lẹ né tránh. Hai người chạy quanh Tê Loan Điện đùa giỡn.
Thái tử lúc này đâu còn là một trữ quân tương lai một nước phong độ trầm ổn, rõ ràng là một quái ca ca đang đùa cợt muội muội mình yêu thương nhất.
Thái tử phi sớm đã nhìn quen huynh muội bọn họ đùa giỡn. Huynh đệ tình thâm, vì lẽ đó nàng không có ngăn cản. Từ trên tay của Miên nhi tiếp nhận chén trà nóng, ung dung thong thả quẹt nắp trà, thổi đi nhiệt khí, giống như là đang thưởng thức vở kịch trên sân khấu, thảnh thơi làm khán giả xem trò vui.
Thái tử tuy rằng thân phận cao quý là trữ quân tương lai của một nước, nhưng hắn không phải hạng xoàng xĩnh, văn võ đều có đủ cả, thêm vào bên trong của Tê Loan Điện có bày các loại trang trí, không gian nhỏ hẹp nên Tuyên Thành không thi triển được khinh công, trong thời gian ngắn hắn thực sự có lợi lại giảo hoạt tránh né.
" Lã Cung Hòa! ngươi đứng lại đó cho ta!." Tuyên Thành đuổi mấy lần thất bại, nhiều lần để Thái tử trốn được trước mắt mình, nàng oán giận giậm chân, dưới tình thế cấp bách, không biết lựa lời gọi thẳng tên hiệu của Thái Tử.
Thái tử tên lấy một chữ " Ôn", tự là Cung Hòa.
Thái tử phi mắt thấy Tuyên Thành thực sự là tức giận rồi, vội vã đứng lên giảng hòa, bắt lấy hai người nói: "Đừng nghịch!"
Nàng đứng giữa hai người, ngăn cản hai người tiếp tục truy đuổi.
Thài tử phi tay kéo Tuyên Thành, mang nàng trở về vị trí ban đầu ngồi, nói: " Ngươi mặc kệ Hoàng huynh của ngươi, Hoàng tẩu sợ ngươi ở trong cung tẻ nhạt, nên cố ý mang một món đồ cho ngươi."
" Vẫn là Hoàng tẩu tốt với Tuyên Thành." Tuyên thành lớn mật vừa vào trên vai của Thái tử phi không một khe hở, hướng về ca ca táng tận lương tâm chỉ biết bắt nạt muội muội mình, làm một chiếc mặt quỷ.
Thái tử cũng ngồi trở về vị trí của mình, hắn đại nhân đại lượng mới không cùng nàng tính toán chi li.
Thái tử phi hướng chỗ thị nữ phẩy tay, thị nữ liền đem tới một hộp gấm.
"Vật gì tốt?" Tuyên Thành mở ra hộp gấm, từ bên trong lấy ra một chuỗi ngọc hoàn leng keng. Cũng coi như là nàng có kiến thức rộng rãi, cũng không nhận ra đây là vật gì. Tuy nói là ngọc cầm cố, nhưng cầm cố cũng không giống mà lang hoàn cũng không giống. Nó giống như một chiếc trâm ngọc, có chín cái chuông, còn có một khối ngọc, còn có một chút linh kiện nhỏ tạo thành.
Song cỗ trâm rên liền chín cái hoàn. Mỗi cái hoàn đều đan xen với nhau, xuyên qua, cắm ở trên ngọc.
Tác giả tả không hiểu: mọi người hình dung là cái này nha. Cửu liên Hoàn. ảnh ở đầu trang
Thái tử phi thật lòng vì nàng mà giải thích: "Vật ấy tên là cửu liên hoàn, là trò chơi dân gian không lâu trước đây lưu hành. Hoàng muội ở lâu trong cung nên tự nhiên là không biết".
Có thơ giả viết: "Tin diệu thủ, có thể giải liên hoàn, tự phong tán vũ thu, vụ nhẹ vân bạc. nói chính là chỉ có người thông minh khéo léo, thông minh cẩn thân mới có thể mở ra được cái liên hoàn này. Hoàng tẩu ngươi ngu dốt, vì lẽ đó cố ý mang cho Hoàng muội xem thử."
" Thật sao?" Tuyên Thành trong lòng nghi vẫn hỏi, chính mình cũng chỉ hơn hai tháng chưa ra ngoài, bên ngoài sự vật đã biến đổi nhanh như vậy.
Nàng đem cửu liên hoàn đặt trước mặt mình cẩn thận nghiên cứu, nghe nói mở ra rất khó khăn, vậy thì gây cho nàng một sự tò mò.
" Mở ra kiểu gì?"
Thài tử phi nói: "Dân chúng nói bảo là phải đem trâm và hoàn đều tách ra, mới xem như là mở được."
" Ừ~~~" Tuyên Thành nắm thử một chút trên tay, ngọc hoàn va chạm nhau âm thanh lanh lảnh dễ nghe, thật giống như có một chút ý nghĩa.
Tiếp đó một lòng suy nghĩ làm sao để mở ra được cửu liên hoàn này.
Thái tử âm thầm cho Thái tử phi một ngón tay cái. Biểu thị chính mình đúng là chịu thua. Trước khi bọn họ tới, đã đánh cược một phen, rằng một trong hai người, ai sẽ là người mang đến tin tức mà Tuyên Thành thích nhất. Xem Tuyên thành tập trung tâm tư vào đồ chơi mới, kết quả này không cần nói cũng biết.
Có đồ vật để giải cho đỡ buồn chán, Tuyên thành xem ma ma nói lời đạo mạo kia đỡ chướng mắt hơn nhiều, mặc dù vẫn như cũ nàng không tình nguyện học tập nữ tắc.
Mấy ngày trước khi thi hương trời đổ mưa phùn không dứt, các sĩ tử đều cho rằng năm nay đi thi đều phải mang ô đi để che. Nhưng lại không nghĩ tới trước một ngày khi thi, bầu trời đột nhiên trời quang mây tạnh, chạng vạng hiện mây đỏ, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Người người cho rằng đây là điềm báo có cát tường, ngày thi xong chắn chắn có long phượng xuất hiện.
Thư Điện Hợp không mấy quan tâm mấy lời này, cái gọi là một hồi mưa gió đều có thể có gió lạnh, trận mưa này nhắc nhở nàng thời điểm vào sân thi, mang nhiều hơn hai bộ quần áo mà thôi.
Cũng không phải là một mình nàng năm nay tham gia thi hương, năm nay thứ tử của Phùng Hoán Sâm là Phùng chính cũng cùng nàng tham gia thi cử. Thời điểm đi phủ thừa tướng sắp xếp cho hai người mỗi người một xe ngựa.
Thư Điện Hợp đợi ở phủ thừa tướng cũng không phải thờ gian ngắn, ghe từ bọn hạ nhân của phủ nói chuyện phiếm với nhau rằng. Phùng Hoán Sâm có hai đích tử, một đích nữ, cùng với mấy thứ tử, thứ nữ.
Hai đích tử, một người tòng quân tên là Phùng Hằng, tự là Bảo thành, bây giờ đang ở Tây Thùy, vì nước trấn thủ biên cương. Một người là văn tử, cũng chính là Phùng Chính, tự là Chủ Chuyết, thừa kế gia nghiệp của phụ thân, tuổi tác so với Thư Điện Hợp lớn hơn.
Bảo Thành, Chủ Chuyết, thông minh, anh tuấn, có thể thấy được phụ thân của bọn họ đối với bọn họ rất chờ mong.
Phùng Chủ Chuyết học tại Quốc Tử giám, tình cờ sẽ trở về một tới hai lần, vì lẽ đó nên ở cùng một mái hiên, Thư Điện Hợp cũng chưa từng gặp hắn.
Thư Điện Hợp từ khi biết sau khi ở viện của Phùng Hoán Sâm, lại tiếp tục nghe nói Phùng Chính không muốn dựa vào tai tiếng của phụ thân, một mình từ học trò, to nhỏ trải qua cuộc thi đậu tú tài, trong lòng đối với Phùng chính bắt đầu nẩy sinh mấy phần kính nể, cũng hiếu kì xem đây là hạng người gì.
Thùwa tướng làm quan đứng đầu trên triều, lựa chọn sắp xếp các chức quan tất nhiên là có một phần trách nhiệm. Bởi vì nhi tử năm nay dự thi để tránh hiềm nghi nên Phùng Hoán Sâm chủ động xin Hoàng thượng nghỉ, nên bởi vậy mới biến thành người làm chủ là Thái tử cùng lễ bộ.
Thi hương ở trường thi tổng cộng chia làm ba lần, mỗi lần thi là ba ngày, cần tiến sơm vào trường thi trước một ngày, tức mùng 8, mùng 10, mười bốn ngày vào sân, sau một ngày bắt đầu thi.
Thư Điện Hợp từ phủ thừa tướng lên đường tới trường thi thì gặp Phùng Chính. Hắn mặc sam y trắng thuần, đội mũ, chiều cao tám thước có dư, khuôn mặt có mấy phần giống Phùng Hoán Sâm, khí vũ hiên ngang, là một nhân tài.
Bởi vì cả hai người trong lòng đều căng thẳng cho cuộc thi, không rảnh trò chuyện, vì lẽ đó dùng gật đầu vói nhau để chào hỏi, sau đó từng người cầm sách, chìm đắm trong đó.
Đến trường thi cả hai người xuống khỏi xe ngựa, tiếp nhận đồ vật để chuẩn bị kĩ càng để thi.
Kha cử vô cùng nghiêm ngặt, bất kể là thi hương, vẫn là thi hội. Thí sinh tiến vào trường thi, đều phải nghiêm ngặt soát người, ngay cả mang theo lương khô cũng đều bị gõ nát, đề phòng tử sỉ mang theo bí mật nhỏ mang vào.
Bởi vì trong trường thi đều à các quan là người quen cũ, người nào không biết hắn là người của phủ thừa tướng, cho nên đối với hắn, mang người tới cũng không tra soát, mắt nhắm mắt mở cho nàng qua.
Thư Điện Hợp trong lòng lo lắng bại lộ thân phận, trong lòng thở nhẹ ra một hơi. Căng thẳng vì kì thi nhanh chóng lại kéo tới.
Thời điểm Thư Điện Hợp ra khỏi trường thi, không có tình cờ gặp Phùng Chính. Được gã sai vặt phủ thừa tướng nói. Nhị công tử nhà họ có việc đi trước một bước. Thư Điện Hợp Không tỏ rõ ý kiến, một mình lên xe ngựa trở về phủ thừa tướng.
Sau khi thi xong nàng cũng không giám trì hoãn, lập tức ôn tập để sang năm tháng ba chuẩn bị một kì thi trung nữa.
Ngày hôm đó đúng lúc nàng đang múa bút thành văn. Thì Phùng Hoán Sâm đột nhiên sai người gọi nàng tới thư phòng.
Chờ lúc nàng tới, thì thấy hắn đang mài mực viết chữ.
Ngoài phòng mặt trời vừa văn, tia sáng xuyên thấu vào cửa sổ, trên mặt đất chiếu thành màu sặc sỡ. Thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút lông nhẵn nhụi quét qua giấy tạo ra âm thanh.
Thư Điện Hợp Bóng người lay động đi tới, che chắn đi một chút ánh sáng. Chợt Phùng Hoán Sâm cảm giác được hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: " Lần này thi hương, ngươi nắm bao nhiêu phần trăm chắc thắng?"
"Điện Hợp không giám vọng đàm luận." Thư Điện Hợp khiêm tốn cẩn thận trả lời.
"Lão phu xem nhưng đang xem là ngươi đang nắm chắc." Phùng Hoán Sâm dừng lại bút trên tay, đặt xuống bên dưới, nhìn Thư Điện Hợp cười cười, hiếm thấy sẽ dùng giọng điệu ung dung mà chêu ghẹo nàng.
"Điện Hợp không dám." Thư Điện Hợp vội vã từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.