Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 66: Heo cũng nhìn ra được hắn thích cô




『Xin chào, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy. The number you have dailed … 』. Quan Tiểu Cẩn tức muốn ném di động.
Tên tiểu yêu tinh Tần Cáp này lại muốn tìm đường chết rồi, gửi tin nhắn không nhắn lại, gọi điện không nhận, hiện giờ thì tắt luôn má. Rõ ràng chính là một trung khuyển xù lông, giả vờ ngạo kiều cái gì, thật là!
Quan Tiểu Cẩn nhàn rỗi soát weibo xong, lại mở tin nhắn. Màn hình trượt, trượt mãi đến cái tên ‘Lăng Mị’. Tin nhắn cuối cùng đã là nhiều ngày trước đây.
Quan Tiểu Cẩn nhìn chằm chằm hai chữ ‘ngủ ngon’ ấy mà sững người. Lại trượt lên trên, lần lượt đọc từ tin nhắn đầu tiên
Lúc đọc đến nửa chừng, cô cũng phát hiện mình không ổn, lập tức khóa màn hình lại.
『Cô có đồng ý gả cho tôi không? 』. Những lời này của Lăng Tiểu Dương lại lặp lại trong đầu cô.
Quan Tiểu Cẩn đập đầu bình bịch vào gối đầu, rõ ràng chính là câu đùa thôi, mình còn ở đây xoắn xuýt cái gì! Hiểu Huyên từng nói ‘Chúng ta kết hôn đi’ bao nhiêu lần, cô đều không có phản ứng gì, vì sao lần này lại để ý như vậy! Hơn nữa không phải muốn để Lăng Mị cho Tần Cáp sao? Ngấp nghé bạn trai của bạn là bị sét đánh đấy, đánh chết cô cũng không được có ý nghĩ kỳ quái gì.
“Không gọi điện được thì đi tìm thẳng người luôn.” Quan Tiểu Cẩn bật người một cú như cá chép búng mình xuống khỏi giường, nhìn lên tờ lịch treo tường, lại ngồi xuống.
“Hôm nay có Tân Phiên Tại Bá 新番在播, xem xong anime rồi đi cũng không muốn, dù sao cũng chỉ là chốc lát thôi.”
Quan Tiểu Cẩn mò gói snack khoai tây trên tủ đầu giường, xé miệng túi, yên lặng bật lap của cô.
Lúc Tần Cáp sung sướng trở lại quán, phát hiện bầu không khí không ổn.
“Hai người làm sao vậy?” Hắn vừa mới hỏi sữa đậu và Quan Chước có thể được bao lâu, chắc không phải sau đã ầm ỹ rồi chứ?
Không đúng, sữa đậu và Quan Chước không giống kiểu người sẽ cãi nhau với người khác.
“Không có gì.” Mộc Tử Duy lắc đầu, lại ngẩng lên nhìn Quan Chước một cái, kiễng chân, duỗi cánh tay sờ đầu anh. “Em vẫn sẽ ở bên anh.”
“Ừ.” Quan Chước cúi đầu cười với Mộc Tử Duy.
Tuy rằng anh không có cảm tình gì với bố ruột, nhưng khi anh cả bảo anh người kia sắp tới, anh vẫn buồn bực vô cớ. Mộc Tử Duy nghe thấy anh nói câu kia thì không nói lời an ủi hay khuyên anh đi gặp bố đẻ nữa, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, nói ‘Em vẫn sẽ ở bên anh’ lần nữa.
Đôi khi thiên ngôn vạn ngữ chẳng bằng một câu ‘làm bạn’.
Tần Cáp thấy xung quanh hai người tỏa bong bóng hồng bay bay, vừa thả lỏng vừa nổi da gà rơi đầy đất. Đây là tiết tấu của tiểu bạch thỏ thành công chăn nuôi được chú chó săn sao?
“Hai người cứ tiếp tục đi, tôi về phòng cất đồ trước đây.”
Vừa định khom người đi qua, chợt nghe thấy Mộc Tử Duy nghi hoặc hỏi: “Anh Tần, nhà anh chuyển tiền cho anh rồi à? Không phải anh nói nhà anh không cho anh tiền sao?”
“Hả? Bố mẹ tôi sao có thể gửi tiền cho tôi chứ, họ ước gì tôi không ăn nổi cơm mà quay về nhà sớm ấy chứ.”
“Vậy cái túi trên tay anh từ đâu tới?” Tuy Mộc Tử Duy không nhận ra nhãn hiệu này, nhưng chỉ xem cách đóng gói túi thôi đã cảm thấy không rẻ. “Trên tay anh lại không có nhiều tiền, nếu nhà anh không chuyển cho anh thì anh lấy đâu ra tiền mua cái này?”
Lỗ tai Tần Cáp thoắt cái đỏ bừng, giấu túi ra đằng sau.
“Liên quan gì tới cậu, chuyện người lớn trẻ nhỏ đừng chen miệng!” Nói xong bỏ chạy như trốn lên tầng trên.
Quan Tiểu Cẩn muốn đi tìm Tần Cáp sớm một chút, nhưng xem hết Tân Phiên xong lại phát hiện manga cô folow lại có chương mới, sau khi xem hết chương mới lại phát hiện tác giả cô thích đăng một tác phẩm mới, thế là dây dưa qua lại, chờ cô xoa cái cổ đau nhức muốn ra ngoài thì anh hai và sữa đậu đều đã về, tay còn dắt theo Quan Quan.
“Hôm nay các anh sao lại về sớm thế? Ấy? Quan Quan, sao cháu cũng về, không phải tới chỗ bố ở mấy hôm sao?”
“Bố là tên ngốc!” Quan Quan bĩu môi nổi giận đùng đùng nói.
Quan Chước: “Gần đây có chút việc, Quan Quan ở chỗ anh cả không tốt.”
“Có gì mà không tốt chứ?” Quan Tiểu Cẩn nói thầm, chắc là anh cả lại bận, không muốn trông trẻ chứ gì. “Đúng rồi, em ra ngoài một chuyến, Tần tiểu thụ vẫn ở trong quán chứ?”
Mộc Tử Duy gật đầu: “Chắc vậy, anh Tần vẫn ở trong quán trông coi mà.”
“Được rồi, tôi đi tìm hắn.”
Nói xong là muốn xông ra ngoài cửa, bị Quan Chước kéo lại: “Tần Cáp là đồng tính luyến ái.”
Trên trán Quan Tiểu Cẩn thoáng cái đã rớt vài sợi hắc tuyến (_ __|||):  “Em biết chứ, bởi vì thế em mới đi tìm hắn. Anh lo cả vấn đề này à?”
“Trời tối rồi, anh đưa em đi.”
“… Anh, anh không thể thanh thản yên ổn ở nhà cùng vợ chăm con sao? Em tìm được đường.”
“Lúc em về nhớ gọi điện, anh đón em.”
“… …”
Quan Tiểu Cẩn cũng không biết thuyết phục anh hai đột nhiên phát bệnh yêu muội kiểu gì, để anh yên tâm cho cô ra ngoài.
Chờ cô tới cửa hàng rồi, mở cửa, lén lút mò lên tầng hai, mộc phát đá văng cửa phòng.
“A ───” Tần Cáp kêu thảm thiết, quay đầu lại. “Đệt! Quan Tiểu Cẩn! Cô có bệnh à!!!”
“Anh mới có bệnh, đàn ông đàn ang kêu la cái gì!”
“Không chào hỏi đã đạp cửa phòng người khác, đổi lại là cô cô có kêu không! Cô lên đây kiểu gì?” Hắn nhớ rõ mình đã khóa cửa rồi mà.
“Tiểu ngốc thụ cho chìa khóa ~” Quan Tiểu Cẩn vênh váo lắc cái chìa khóa, tỉ mỉ quan sát Tần Cáp rồi hét lớn: “Anh đúng là bệnh thật rồi! Làm gì ôm quần áo đàn ông ngửi thế?”
Thoáng cái mặt Tần Cáp đỏ lừ, nói lắp: “Đây, đây là quần áo của tôi!”
Quan Tiểu Cẩn không nói gì, vẻ mặt “Thì ra là quần áo của anh à, xem ra bệnh càng nặng rồi.”
“Đây là đồ mới mua, tôi không dở hơi đi ngửi mùi người mình!”
“Thì ra là như vậy.” Quan Tiểu Cẩn đã hiểu, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng. “Ôm quần áo mới ngửi cũng không đúng a. Hơn nữa, tiểu ngốc thụ không phải nói anh rỗi không có gì làm bỏ nhà đi sao, đi tìm kiếm một cuộc sống mới? Tiền mua quần áo đâu ra? Anh tôi phát tiền lương nhiều lắm à?”
Tần Cáp quê quá hóa khùng luôn: “Con bé nhà cô nhao nhao cái qué gì! Nói mau, cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì! Không phải tới dọa tôi rồi chê cười đấy chứ!”
“À… cái này à…” Quan Tiểu Cẩn đột nhiên trở nên e thẹn. “Thì bảo anh đi gặp Lăng Mị một lần, ăn một bữa cơm, không có gì cả.”
“Em trai Lăng Á? Hắn tới nơi này ăn còn ít sao?” Chỉ là mấy hôm gần đây không tới mà thôi.
“Không phải, không phải bảo Lăng Mị tới đây ăn, là hai người các anh đi ăn, ăn uống, hẹn hò, xem phim, vân vân…”
“Ăn uống, hẹn hò, xem phim?”
“Đúng vậy, chính là ăn uống, hẹn hò, xem phim.”
“Đầu cô có bệnh à! Tôi và Lăng Mị? Con mắt nào của cô thấy chúng tôi có gì đó? Quan Tiểu Cẩn cô có bệnh thì thôi đi, vì sao không đi chữa?!”
Quan Tiểu Cẩn mở to hai mắt nhìn: “Anh mới cần chữa ấy! Không phải anh thích Lăng dê con sao? Tôi vất vả lắm mới tạo điều kiện cho anh, rốt cục anh muốn làm gì? Còn nhớ tên ‘tra’ nam kia?!”
“Cái gì, cái gì ‘tra’ nam?”
“Chính là tên hại anh thất tình ấy. Lần đầu anh tới nhà tôi khóc như gì không phải vì tên thẳng nam anh thích kia sao? Đã là quá khứ rồi, anh cũng nên buông thôi, Lăng dê con tốt như vậy, còn nói không ghét đồng tính luyến ái, anh và hắn không phải cũng tốt đẹp sao? Hơn nữa, anh mà không có gì với hắn á, lần đầu anh Lăng Mị tới quán, anh không phải mở to mắt nhìn sao?”
“Ai nói tôi nhìn Lăng Mị chứ!” Tần Cáp hét to.
“Không phải Lăng Mị thì là ai, chẳng lẽ là anh trai hắn?” Quan Tiểu Cẩn hỏi lại, nhưng Tần Cáp không chối.
Quan Tiểu Cẩn ngây ngẩn cả người: “Thật, thật là anh hắn sao?!”
Tần Cáp quay đầu đi chỗ khác: “Tôi nhớ kỹ, hôm tôi tới nhà cô khóc có nói tên người tôi thích mà.”
“Hình như anh đã nói qua, Lâm gì ấy nhỉ…”
“Là Lăng Á.”  Tần Cáp cam chịu nói.
Quan Tiểu Cẩn ngây ngẩn cả người.
“Đống quần áo tôi ôm này cũng là Lăng Á mua cho tôi.”
“Các anh đã hòa hảo rồi à?”
“Tốt cái gì! Cô cũng không phải không biết y ghét đồng tính luyến ái mà? Tên kia chỉ nhận ra tôi, bây giờ chắc coi tôi như bạn thôi.”
Quan Tiểu Cẩn im lặng giây lát rồi dè dặt hỏi: “Vậy anh phải làm sao bây giờ?”
Tần Cáp khó chịu khi Quan Tiểu Cẩn cho rằng hắn nhu nhược, sợ hắn bị thương tổn: “Cô cứ mặc kệ tôi đi, cứ nói về cô trước! Quan Tiểu Cẩn cô rốt cuộc có mắt không hả? Theo cách nói của Lăng Á, ngay cả heo cũng thấy Lăng Mị thích cô, cô lại ghép hai chúng ta lại làm gì?”
Quan Tiểu Cẩn lại choáng váng.
“Lăng Mị, hắn hắn thực sự thích tôi?” Hôm đó Lăng Mị nói nghiêm túc sao?
“Heo cũng nhận ra ấy! Ngay cả Lăng Á cũng nói, hai nhà muốn kết thông gia.” Tần Cáp tức giận nói. “Trò đùa này vui chứ? Thật khó hiểu những hủ nữ các cô, thấy đồng tính luyến ái là bắt đầu phân chia công thụ, thấy Gay độc thân là muốn mai mối, tình cảm là chuyện có thể mai mối được sao?”
“Không phải, tôi hiểu lầm… Được rồi, là tôi sai.” Quan Tiểu Cẩn cúi đầu. “Anh nói, Lăng Mị có phải giận tôi rồi không?”
“Giận cô thì cô gọi điện cho hắn giải thích rõ đi, đừng cứ chờ người khác tới tìm cô được không?”
Quan Tiểu Cẩn ngẩn người, cắn môi.
Chính xác, chuyện tình cảm hai lần trước cũng là như thế. Đều là cô bị động, đều là cô đợi đối phương tới theo đuổi cô, cô lại chưa từng dụng tâm vì nó, không biết theo đuổi thế nào, không biết níu kéo ra sao. Nhưng lần này….
Tần Cáp thấy động tác cô quá chậm, một phen đoạt di động của cô, ấn dãy số. Đầu dây bên kia gần như được người nhận trong nháy mắt.
“Alô, Tiểu Cẩn à?”
“… Ừ.”
“Tôi vừa định gọi điện cho cô thì cô gọi tới, có chuyện gì sao?”
“…”
“… Vậy tôi nói trước nhé. Hôm nay anh tôi bảo, y hỏi Tần Cáp, Tần Cáp bảo hắn chưa có bạn gái. Nghĩa là hai người còn chưa qua lại sao?”
“Hả? … Tôi và Tần Cáp không có gì, là anh hiểu lầm rồi. Tôi…”
“Nếu hai người chưa qua lại, vậy tôi nói nốt. Tuy hôm đó cô đã biết, nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa… Tôi thích cô.”
Trái tim đập bùm bùm.
“Hai người không yêu nhau, vậy có phải tôi liền có cơ hội? Ý của tôi là, tôi có thể theo đuổi cô không?”
Tần Cáp ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých cô, nhỏ giọng nói: “Cô nói một tiếng đi, muốn giải thích là cô cơ mà.”
Quan Tiểu Cẩn im lặng mãi, thấp giọng nói: “Cái kia… Anh biết đấy, tôi là hủ nữ…”
“Cái này tôi biết từ lâu rồi.”
“Vậy anh có biết hủ nữ là gì không… Tôi có khả năng sẽ xem anime đọc tiểu thuyết mà chểnh mảng anh, còn có khả năng hơi một tí là YY anh và bạn nam xung quanh anh, còn nữa, anh thực sự không cảm thấy nữ sinh thích mấy thứ này là rất kỳ quái rất buồn nôn sao?”
“Tôi biết.”
“…”
“Tôi biết cô là người như thế nào mới thích cô thật. Cô rất tốt, cô còn tốt hơn tôi nghĩ, đến ngay cả dáng vẻ khi cô nói tới những thứ kia tôi cũng rất thích. Cô nói cô có khả năng bởi vì những thứ hủ đó mà chểnh mảng tôi, như vậy tôi có thể kề cận cô hơn. Nếu cô đồng ý, tôi cũng có thể thử thích những thứ này cùng cô…”
Tần Cáp không biết đầu kia điện thoại Lăng Mị nói gì, nhưng thấy Quan Tiểu Cẩn thoáng cái đã khóc.
“Ấy, cô làm sao vậy? Lăng Mị nói gì làm cô giận à?”
Quan Tiểu Cẩn không để ý Tần Cáp: “Anh ở đâu?”
“Hả?”
“Tôi hỏi anh ở đâu?”
“Ack.. Ở trên đường chỗ hôm cô phát tờ rơi, chính là chỗ chúng ta lần đầu gặp măt.”
“Bây giờ tôi đi tìm anh, anh đứng ở đó không được cử động biết không?”
… ….
Tần Cáp thấy cô cúp điện thoại thì xoa đầu cô: “Đi thôi.”
Quan Tiểu Cẩn ôm Tần Cáp một cái thật chặt: “Tần Cáp, cảm ơn!”
Tần Cáp cười cười, thấy cô không thèm lau nước mắt đã sải chân sải tay chạy đi, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh người yêu trẻ tuổi ôm nhau dưới ánh đèn đường.
Hắn lẳng lặng nằm xuống, lấy tay che mắt, cười khổ.
“Thật may mắn, ai cũng có người thích.”
><><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.