Editor: Aubrey.
“Hỏa Lang Vương! Chắc mày không nghĩ đến, hiện tại mày có bộ dạng này, chính là do nữ nhân mà mày yêu nhất làm ra.” Khâu Chấn nhìn thân ảnh màu đỏ trước mặt mình, nhịn không được cười điên cuồng.
Hai mắt của Hỏa Lang Vương bây giờ đã đỏ bừng, là một dị năng giả đã đạt tới cấp tám, cao nhất trong số các cao thủ siêu cấp. Trên thế giới này, gần như không có người nào là đối thủ của hắn, cũng không có thứ gì có thể tạo thành nguy hại đối với hắn, nhưng lúc này hắn lại bị một tiểu nhân vật đê tiện nắm trong tay: “Trước khi chết, tao muốn hỏi mày một chuyện, vì cái gì Mộng Vũ lại làm việc cho mày?”
“Ha ha! Cho dù mày không hỏi, tao cũng muốn nói cho mày biết. Mộng Vũ cô ấy hận nhất chính là mày, năm đó mày thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn cha mẹ cô ấy bị bầy tang thi ăn tươi nuốt sống sạch sẽ, khi đó Mộng Vũ vẫn còn là một cô bé, tất nhiên mày sẽ không nhận ra. Chỉ là, cô ấy vẫn luôn nhớ rất rõ khuôn mặt của mày.”
Khâu Chấn nói xong, hắn lập tức cúi đầu, dùng chân nghiền nát mặt của Hỏa Lang Vương, vừa nghiền vừa cười khẩy: “Mà tao, trước mạt thế còn là anh em tốt nhất của mày, nhưng sau khi mày có được bản công pháp kia, còn nỡ lừa gạt tao. Sau mạt thế, tao còn mấy lần vì mày mà một mình lao vào hiểm cảnh, mày còn nghĩ đó là chuyện đương nhiên. Còn mấy nữ nhân mà mày đang bao dưỡng, chỉ vì mấy ả ngủ chung với mày mấy đêm, là mày lập tức truyền thụ công pháp cho mấy ả, các anh em khác liều mạng đánh giết giành tinh hạch mang về, đều bị mày mang cho đám nữ nhân chẳng hề làm gì kia. Mày cho rằng mày là ai? Người trong thiên hạ đều phải tôn mày như thần, các anh em đều phải bán mạng cho mày dưỡng nữ nhân sao?!” Khâu Chấn càng nói càng phẫn nộ, dưới chân dùng thêm lực, nửa mặt của Hỏa Lang Vương bị hắn dẫm lún xuống.
Lê Chân trốn ở cách đó không xa, nhịp tim không ngừng đập ‘phanh phanh phanh’ nhìn bọn họ, hắn không ngờ mình vậy mà lại gặp được sự tình như vậy, thế lực lớn nhất của Khang Thành đang nội chiến.
Hắn không dám cử động dù chỉ một chút, Hỏa Lang Vương không cần nói cũng biết, đối phương là một tuyệt đại cao thủ, còn Khâu Chấn ở Khang Thành này cũng thuộc dạng số một số hai trong số đám cao thủ ở đây. Mặc kệ trong ngày hôm nay, trong hai người ai có thể sống sót trở về, chỉ cần hắn bị phát hiện, nhất định sẽ khó tránh khỏi cái chết. Dị năng của hắn vốn rất bình thường, dù là chiến đấu hay chạy trốn, đều hoàn toàn không có một chút công dụng nào.
Hiện tại, hắn chỉ có thể hi vọng hai người này mau mau giải quyết người còn lại rồi rời đi. Như vậy, trước khi trời tối, hắn mới có thể kịp thời trở về thành, bởi vì buổi tối số lượng tang thi sẽ càng tăng nhiều hơn.
Tuy hắn không sợ tang thi cấp thấp, nhưng lỡ trong đó có tang thi cao cấp, vậy hắn coi như thảm.
“Nói mau! Bản công pháp kia ở đâu? Còn tinh hạch của tang thi Vương mà bọn tao vừa giết được vào tháng trước ở chỗ nào? Nếu mày không nói, tao sẽ lập tức phế hai chân của mày!” Khâu Chấn giơ cao thanh đao, huơ huơ trước mặt Hỏa Lang Vương.
Hỏa Lang Vương lớn tiếng đáp: “Cho dù tao có nói, mạng này cũng không còn!”
Lúc này, Lê Chân bỗng nghe thấy một âm thanh ‘Cũng may Bảo Châu đã bị mình giấu trong cánh tay, dù tiểu tử Khâu Chấn này có tìm khắp toàn thân cũng không thể tìm thấy.’
Chủ nhân của âm thanh này chính là Hỏa Lang Vương, vừa rồi là tiếng lòng của hắn.
Thật ra, dị năng của Lê Chân khiến cho người ta rất không thích, đó là dị năng hệ tinh thần. Nghe lén tiếng lòng của người khác, với hắn mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng có bao nhiêu người nguyện ý để cho người khác nghe tiếng lòng? Lê Chân không ngốc, tất nhiên sẽ không bại lộ năng lực của mình ra ngoài, tuy không bại lộ, nhưng hắn vẫn chịu không nổi khi bị dị năng giả hệ tinh thần khác mạo phạm.
Một thời gian sau, hình như mọi người đều biết tinh thần lực có thể nghe lén tiếng lòng của bọn họ, bởi vậy nên bây giờ năng lực này có không ít người bài xích.
Lê Chân cũng không muốn suốt ngày bị chiến hữu nghi kỵ và phòng bị, chỉ có thể tự mình ra khỏi thành đi liệp sát* tang thi. Khi hắn liệp sát tang thi, dùng thủ đoạn cũng không tốn sức gì nhiều, chỉ cần dùng tinh thần lực mê hoặc đám tang thi kia, sau đó sẽ nhân cơ hội lấy tinh hạch.
*liệp sát: săn giết.
Vì hắn chỉ đấu đơn, nên so với các dị năng giả khác, tiến độ thăng cấp của hắn chậm hơn rất nhiều, làm hắn bây giờ chỉ dám tìm tang thi từ cấp bốn trở xuống mà xuống tay.
Đa số các dị năng giả đã ở cấp năm, mà hắn vẫn chỉ ở cấp bốn. Thật ra, Hỏa Lang Vương là dị năng giả cao cấp hơn hắn rất nhiều, lẽ ra hắn sẽ không thể nghe được tiếng lòng của đối phương, nhưng hiện tại Hỏa Lang Vương đã bị trúng độc, còn bị trọng thương, thực lực giảm mạnh, nên hắn mới nghe được rõ ràng như vậy.
Bảo Châu kia là thứ gì? Lê Chân có chút động tâm. Không cần đoán cũng biết, thứ này đối với Hỏa Lang Vương mà nói nhất định là cực kỳ quan trọng, nên mới bị hắn giấu trong da thịt.
Khâu Chấn nói tới tu luyện công pháp, chẳng lẽ là có liên quan tới Bảo Châu?
Nghĩ đến thực lực của Hỏa Lang Vương, trong lòng Lê Chân lập tức nóng như lửa đốt, là một dị năng giả cấp thấp, ai mà chẳng muốn đề cao thực lực của mình.
Có điều, món đồ kia tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng mới lấy được, thực lực của Lê Chân rất thấp, hắn chỉ có thể yên lặng nhìn tình hình tiếp theo phát triển như thế nào. Đương nhiên, nếu có cơ hội lấy được Bảo Châu kia, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bởi vì Hỏa Lang Vương vẫn không lên tiếng, nên Khâu Chấn lập tức bổ một đao chặt gãy hai chân của hắn, máu bắn lên tung tóe, sắc mặt của Hỏa Lang Vương cũng trở nên xanh mét. Khâu Chấn thấy hắn vẫn không nói gì, khoé miệng lập tức lộ ra một tia tiếu ý kỳ quái, chân di chuyển xuống hạ thân của Hỏa Lang Vương, sau đó dùng sức đạp nát.
Lúc này, Hỏa Lang Vương lập tức nhịn không được hét thảm một tiếng, giữa mi tâm lóe lên một tia sáng màu đỏ, khí nóng xung quanh nháy mắt ngưng tụ lên ‘Họ Khâu! Lão tử cùng mày đồng quy vu tận.’
Đây là muốn tự bạo! Lê Chân nghe thấy tiếng lòng của Hỏa Lang Vương, ngay lập tức run rẩy, mình còn ở gần bọn họ như vậy, phải làm sao đây?
“Muốn tự bạo? Vậy lão tử sẽ thu lại dị năng của mày trước.” Tiếp đó, Khâu Chấn lấy ra một con trùng hình thù kỳ quái, phóng thẳng vào mi tâm của Hỏa Lang Vương, con trùng kia trong nháy mắt ghim sâu vào tia sáng màu đỏ ngay mi tâm của Hỏa Lang Vương, sau đó từ từ tản đi. Hỏa Lang Vương hé miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
‘Aaa!!!’ Trong đầu Lê Chân truyền đến tiếng hét đau đớn của Hỏa Lang Vương, âm thanh kia có vẻ như cực kỳ đau đớn. Chỉ nghe thôi, đầu Lê Chân đã có chút choáng váng. Có điều, âm thanh kia chỉ giằng co vài giây, rồi hoàn toàn biến mất, xem ra Hỏa Lang Vương đã bị con trùng kia giết chết.
Khâu Chấn thu hồi cổ trùng, có chút do dự cắt cổ tay, đặt cổ trùng lên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của mình.
Trong lúc cổ trùng đang hút máu, bọn họ bất ngờ nghe thấy một tiếng ‘Rống’ vang lên. Một con hổ biến dị cực lớn từ sau lưng Khâu Chấn nhảy vọt ra, con hổ này bị máu của Hỏa Lang Vương hấp dẫn đến. Máu của dị năng giả từ trước tới nay vốn là thứ mà tang thi và động vật biến dị yêu thích nhất, mà Hỏa Lang Vương này còn là dị năng giả cao cấp, chính là thứ tốt không thể cầu. Chỉ là, không ngờ nhanh như vậy đã đưa tới một con hổ biến dị. Con hổ biến dị này có vẻ có đẳng cấp rất cao, Khâu Chấn giao đấu với nó gần như không thể phân thắng bại.
Đây chính là cơ hội tốt, lúc này Lê Chân không nghĩ nhiều nữa, từ trên cây nhảy xuống, chạy vài bước đã lẻn tới thi thể của Hỏa Lang Vương, hắn cầm trên tay một con dao, nâng tay của Hỏa Lang Vương lên rồi nhẹ nhàng cắt xuống, viên Bảo Châu sáng lóa lập tức hiện ra.
Khâu Chấn đang giao đấu với con hổ biến dị, bỗng phát hiện bên này có dị biến, con hổ biến dị chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể của Hỏa Lang Vương, đối với Bảo Châu không có bao nhiêu hứng thú. Tuy Khâu Chấn chỉ muốn công pháp của Hỏa Lang Vương, nhưng khi nhìn thấy viên Bảo Châu được giấu trong cánh tay của Hỏa Lang Vương, lúc này hắn còn có cái gì không rõ nữa.
“Buông vật kia ra, tao còn có thể tha cho mày một mạng!” Khâu Chấn lớn tiếng quát.
Tất nhiên Lê Chân sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy, hắn từ trong túi lấy ra một món bảo bối mà lúc trước mình đã mua về với giá cao, thứ này làm cho hắn hao hết cả một năm tinh hạch mới có được, những lúc bên ngoài gặp nguy hiểm dù nhiều tới đâu hắn cũng không dám dùng, không nghĩ đến lần này lại phát huy tác dụng.
Bỗng ‘Oanh!!!’ một tiếng, một mùi hương quỷ dị từ nơi nào đó phát tán ra xung quanh, Lê Chân đã sớm nuốt giải dược. Mà đối diện hắn, một người một hổ đang đánh đến chết đi sống lại, bỗng dưng cả người xụi lơ, tê liệt mà ngã xuống đất, cử động cực kỳ khó khăn.
Lê Chân vừa nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lại đột ngột biến đổi, ở phía trước cách đó không xa, một đám tang thi cao cấp không biết chạy tới từ khi nào. Con mẹ nó!!! Mấy gia hỏa này sao lại tới nhanh như vậy, Lê Chân không dám ở lại nữa, hắn lập tức xoay người nhanh chóng chạy trốn.
Chỉ tiếc, hắn không chạy đi được bao xa, sau lưng vang lên một tiếng nổ. Lê Chân quay đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là Khâu Chấn ném bom tinh hạch, chỉ tiếc trong lúc này hắn lại hữu khí vô lực, quả bom đó không thể nổ chết hết đám tang thi kia.
Đúng lúc này, trên bầu trời không biết sao lại xuất hiện một cái động màu đen đang xoay tròn, những thứ xung quanh ở gần nó đều bị cuốn vào rồi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt biến mất.
Lê Chân chứng kiến mà sợ đến mất hồn, chỉ hận mình sao không phải là dị năng giả hệ tốc độ. Lỗ đen kia càng ngày càng áp sát, càng ngày càng tới gần Lê Chân. Vài giây sau, một nhân vật nhỏ như hắn tại mạt thế đấu tranh suốt mấy năm, giờ phút này đã bị lỗ đen cuốn vào.
Khi Lê Chân bị lỗ đen cuốn vào, Bảo Châu lại phát ra ánh sáng lấp lánh bao bọc cả người Lê Chân lại. Lê Chân ngạc nhiên nhìn màng bảo hộ phát ra từ Bảo Châu, theo bản năng càng siết chặt nó, nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn chưa yên tâm, dứt khoác bỏ vào miệng, một ngụm nuốt xuống. Cũng may hắn đã nuốt nó xuống, không bao lâu sau, lỗ đen đột ngột tăng tốc xoay tròn, Lê Chân bị xoay đến bất tỉnh, cả người hoàn toàn trở nên vô thức trôi dạt bên trong lỗ đen.