Tu La Khuynh Thành

Chương 72: Ta và các người còn có quan hệ gì?




Lần này thì khác lần trước có điều hai người phía sau thì vẫn hình ảnh như củ, chỉ có Tiểu Nguyệt ăn mặc nhạt nhò, màu sắc đơn điệu, tầm thường. Cả ba bước vào điện, hút hết ánh nhìn mọi người.
- Thảo dân bái kiến...
Cả ba đứng trước điện vừa định quỳ gối bái kiến... thì phía trước Ỷ Thiên bay đến đỡ lấy cậu. Tốc độ của Chiến sư bậc 9 hậu kỳ đột phá. Làm nhiều người bất ngờ khi xuất hiện nhanh hơn cả gió. Rồi thì thầm vào tai cậu.
- Đệ làm như vậy ta không vui lắm đấy!!
- Ta chỉ làm theo luật lệ hoàng thất, chứ có muốn vái lại huynh đâu. Chỉ sợ người ta xì xầm bàn tán. Ta cũng biết huynh khô nỡ... kakaka!!
- Tiểu yêu đáng ghét này! -Thay vì chú tâm chuyện không đâu y lại cố gắng giành sự chú ý của người mình thầm thích.
- À hmm...!!! -Lời nhắc nhẹ nhàng của người anh em Thiên Vũ.
Nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu. Rồi ba người quay sang Nam Cung Minh cuối người chào hỏi.
- Ngươi là Nam Cung Nguyệt??? -Bạch Di cao ngạo chất vấn.
Một lần nữa cậu lại gặp hắn. Hắn ta là Nam Cung Bạch Di, Nhị thiếu gia của Nam Cung gia, nhị ca của Tiểu Nguyệt nhưng là đứa con rơi của Nam Cung Minh và một người hầu. 16 tuổi chiến sư cấp 9 tiền kỳ, đẹp trai phong lưu, kiêu ngạo và bất đồng. Chính vì thực lực của y mà y được mọi người coi trọng. Cũng là người mà Tử Huân mẫu thân của cậu châm sóc cho tới lớn.
Không giống như Nam Cung Hoa, dùng thủ đoạn tà ác, ghê gợn để sỉ nhục cậu. Mà hắn dùng thiên chất của mình để hành hạ cậu mỗi khi hắn giận, tất nhiên là chẳng ai biết. Dù mẫu thân cũng từng nghi ngờ những vết thương của con trai nhưng cũng khó lòng giải quyết khi đứa con mình yêu thương lại bị một đứa con khác mình nuôi dạy dùng vũ lực, mà nó lại là tương lai của gia tộc.
Cậu từng bị hắn vẹo má đến rướm máu, đánh đến tay chân đi lại khó khăn, vặt tóc, bắt cậu hầu hạ hắn, cũng vì cơ thể nhỏ bé đáng yêu mà có khi hắn còn lạm dụng cả cơ thể cậu.
- Ta là Tử Nguyệt! Không biết hai người muốn gì ở chúng ta??? -Kìm nén nỗi hận đến mức thấp nhất.
Trong tâm trí của Nam Cung Minh có sự ngờ vực: “Lần trước khi gặp cậu ta! Cũng chỉ có thể là một đứa bé tuy không nhìn thấy khuôn mặt. Nhưng giờ lại khác, thằng bé đúng là Nguyệt nhi, nó có vẻ đẹp của mẹ nó! Nhưng cơ thể của nó hiện tại có chút bất đồng!”
- Nguyệt Nhi?? Ta... -Nam Cung Minh thẹn lòng không thể mở lời.
- Nam Cung Nguyệt! Tên phản bội gia tộc. Ngươi nghỉ có thể tự tung tự tác khi đã phản bội gia tộc sao! -Hắn cao ngạo vênh váo.
- Xin thứ lỗi! Nhưng huynh đang nói những điều vô lý đấy! Mong huynh cẩn trọng! -Cậu giữ phong thái của một cường giả.
- Cả ngươi và mẫu thân ngươi điều là kẻ phản bội! Ta không thể bỏ...
Hắn chưa kịp dứt lời thì một âm thanh phát lên từ phía hắn. “Bóp” trên ngươi mặt tuấn tú giờ đây đã có thêm dấu vết của một bàn tay ẩn hiện.
Hắn không tinh vào hiện tại, hắn bị tát, lại không thể phòng bị, hắn bị tên được cho là phế phẩm của Nam Cung tát, tát đến ngây người không thể khán cự một chiến sư cấp 9 tiền kỳ bị sỉ nhục.
Trên gương mặt hắn dần dần trở nên đỏ hơn, đôi mắt cùng cặp chân mày nhíu lại, cái đường gân cơ mặt hiện rõ. Rồi một nắm đấm được tích tụ ma lực hình thành, bay thẳng đến người đang đứng trước mặt.
Nhưng rồi cú đấm ấy cũng chỉ dừng lại trên một lòng bàn tay khác. Đúng vậy, Ỷ Thiên đã nhanh chóng đỡ đòn vừa rồi,
- Nam Cung thiếu gia, cậu là đang có ý đồ phản loạn tại Quận Vương phủ hay là thích sát người ở phủ Quận Vương. -Ỷ Thiên nghiêm nghị trừng mắt hướng thẳng kẻ không biết đến hai từ lễ độ.
- Bạch Di! Ngươi có thôi đi không?? -Thay vì giận dữ như lúc trước hiện tại ông ta cực kì bình tĩnh.
- Phụ thân! Ta phải... -Bị sỉ nhục như vật, y thật không thể cam tâm.
- Nam Cung Minh! Nam Cung Bạch Di! Ta đã lấy họ Tử đồng nghĩa với việc! Ta và các ngươi còn có quan hệ gì? Nếu các ngươi còn muốn làm phiền! Ta hứa TA... sẽ tiếp đãi các ngươi... CHU ĐÁO NHẤT có thể! -Từng chữ một cậu nghiến răng gầm gừ như thể hoá thành một con quỷ dữ.
- Mẫu thân ta! Cũng xem như không còn tồn tại ở Nam Cung gia nữa rồi! Chỉ cần 1 lời... 1 lời sỉ nhục bà ấy! Có cắt lưỡi rút gan ta cũng sẽ làm!! -Câu nói của đứa trẻ 10 tuổi, lại mang từ đợt sóng ma lực, ức chế những kẻ xung quanh.
- Ngươi!! -Sự sợ hải như kìm nén lại lời nói của Nam Cung Bạch Di lúc bất giờ.
Nam Cung Minh xuýt nữa đã thốt lên vì bất ngờ: Thực lực của nó đã mạnh hơn lúc rất nhiều. Rất có khả năng hiện tại còn cao hơn cả ta! Một Ma thuật sư tinh sứ cấp bậc!”
Ỷ Thiên hồi hợp: “Đệ ấy... ta chưa bao giờ cảm thấy đệ ấy đáng sợ như vậy! Thực lực này, dù là mình cũng không thể địch lại! Người ta yêu lại hơn ta một bậc rồi!” Dù là lo ngại nhưng y cũng cảm thấy có chút động lực tình yêu trong cảm xúc lúc bấy giờ.
Thực lực của cậu cả Thiên Vũ và Mạc Lâm giờ cũng đã nhận ra, vừa bất ngờ vừa khâm phục vừa tự hào nhưng lại có chút hỗ thẹn.
- Nam Cung gia chủ! Không tiễn... -Ỷ Thiên một bên đưa tay mời ra phía cửa, ý định không để chuyện này tiếp diễn.
Nam Cung Minh vốn là người rất thông minh, việc ông đưa gia tộc trở thành một trong tứ đại gia tộc ở Đế đô đủ để biết ông là người như thế nào: “Quận Vương này còn có Hoàng tộc và Vĩnh Thế gia đỡ đầu. Tử Nguyệt kia phía sau còn có Đệ nhất bang hội cùng Tử gia, dù không được cho là đại gia tộc nhưng sự lớn mạnh của Tử gia cũng chỉ có tứ đại gia tộc so ra là có phần hơn. Dù cho thế nào, tình hình này cũng phải rút lui!”
Cũng có còn thể diện gì mà ở lại, đành phải đưa người trở về. Với ý định ban đầu, trừng trị rồi thu phục Tử Nguyệt trở về góp sức cho gia tộc nhưng tình hình hiện tại lại mang về cho bản thân một mớ bồng bông. Vừa bước đến cửa điện liên bài của ông phát ra ánh sáng. Trong dòng suy nghỉ ông vô tình bị ngắt ngang mà vô thức bật liên bài.
- Cái gì! Không thể nào... các ngươi mau ngăn lại! Ta sẽ trở về ngây!!! -Hơi thở ông ta dồn dặp, không còn giải thích ông nhanh chóng trở về.
Phía bên tiểu Nguyệt vừa bình tĩnh được thì cũng như Nam Cung Minh liên bài lại phát sáng. Cậu lấy lại bình tĩnh thở một hơi dài rồi bật liên bài lên.
- Thiếu gia! Hiện tại... hiện tại rất rối loạn! Lão gia đã bất tĩnh các tiểu thư cùng thiếu gia khác đang cố gắng chống trội! Người người mau đến cửa hiệu nhanh đi. Ở Đế đô đang rất...
- Ngươi! Đâu rồi... nè!!
Một linh cảm xấu như cơn gió lớn thổi tung một thứ, cậu không kịp làm gì hơn, mà chỉ phóng nhanh ra bên ngoài đến một nơi cậu cho là địa phận có thể trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.