Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 74: Cuối cùng, kết thúc (1)




Tất cả hình như cũng đã trở về ban đầu.
Quý Thần Hi vẫn như cũ là tên lưu manh trêu ghẹo, Tô Mạt vẫn là lãnh đạm đáp lại, xem ra cuộc sống đã trở lại quỹ đạo, nhưng lại nhìn không thấy có cơn sóng cảm xúc mãnh liệt trong lòng hai người.
Tô Mạt biết, xung quanh Quý Thần Hi có một tầng sương mù, đã khép lại một mặt của anh mà mình không nhìn thấy.
Quý Thần Hi biết, kể từ ngày đó ban đêm Tô Mạt thường ngẩn người một mình đến trời sáng.
Có điều vướng mắc này hai người đều hiểu, nên cũng không có ai đánh vỡ cái ngăn cách này, mặc cho nó đem quan hệ vốn là thân mật chuyển thành khoảng cách càng ngày càng xa
“Vân Nguyệt Sơn Trang” là một trang viên nằm ở Provence, cũng là một trong những của sản nghiệp Vân Mặc Vận, từng tảng lớn cây tử đằng trong vườn trưởng thành chi chít ở mùa đông, một chuỗi lại một chuỗi hoa Tử Đằng dâng lên hương thơm, làm cho người ta vui vẻ.
Cảnh sắc xinh đẹp cũng không thể làm một cho người đàn ông quên đi ưu sầu, tỷ như Quý Thần Hi.
Ngồi ở trong phòng khách Vân Nguyệt Sơn Trang, Quý Thần Hi rũ lông mi đậm, một đôi mắt màu xanh lãnh đạm không có tiêu cự.
“25 phút” Vân Mặc Vận nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Từ lúc cậu tới chỗ này của mình, đã im lặng suốt 25 phút.”
Đối với chỉ trích của bạn tốt, Quý Thần Hi đành phải lấy hai tay cài vào một chỗ: “Mình không biết nên nói như thế nào”
Vân Mặc Vận chậm rãi cười, tia sáng nơi khóe mắt nhìn sang thân ảnh đung đưa bên ngoài biệt thự: “Mặc dù sơn trang nhỏ này rất đơn sơ, bốn phía chỉ là dùng thủy tinh công nghiệp tiên tiến nhất, mình nghĩ những người bạn không có ý tốt ở bên ngoài cũng sẽ không biết cuộc nói chuyện giữa chúng ta.”
Quý Thần Hi im lặng liếc mắt nhìn, cười khổ sở và nói: “Cậu cũng đã biết rồi, cũng nên biết mục đích mình tìm tới cậu cực kỳ khẩn cấp.”
“Thân phận của cậu và Tô Mạt bại lộ, những người bên ngoài kia mười phần ** là người của công quốc Eros” Vân Mặc Vận khẽ thở dài: “Động tác của bọn họ nhanh hơn dự trù rất nhiều.”
“Có liên quan gì, cho dù là cậu nhỏ tự thân đến mình cũng không quan tâm.”
“Vậy cậu đang buồn rầu cái gì?”
Quý Thần Hi im lặng một lúc, rồi từ từ mở miệng: “Mình đoán, có lẽ Tô Tô đã biết thân phận của mình.”
“A?”
“Thân phận của Elroy hẳn là Tô Tô đã biết, mình sợ”
“Cậu sợ cô ấy biết cậu là quý tộc Châu Âu, vương tử Elroy của Eros?”
Quý Thần Hi nặng nề gật đầu một cái.
Vân Mặc Vận khẽ cau mày, cũng biết tình huống này không tầm thường, có điều, trước mắt người bạn tốt trước sau như một phóng khoáng thế nhưng lại sầu lo, có lẽ là tình yêu gây họa.
“Vậy bước kế tiếp cậu định làm gì?”
Quý Thần Hi chớp chớp lông mi một chút: “Mình muốn đưa cô ấy về Trung Quốc trước, chờ mình xử lý xong chuyện Eros thì sẽ nói rõ với cô ấy.”
Ngụ ý, vẫn không thể nói với Tô Mạt thân thế của anh.
“Không được!”
Một tiếng mềm mại, Liễu Thi Nguyệt từ cầu thang lầu hai đi xuống, bộ mặt tức giận: “Anh Quý! Anh thật là vớ vẩn!”
“Nguyệt Nguyệt”
“Tránh ra!” Đẩy Vân Mặc Vận tràn đầy yêu thương ra, Liễu Thi Nguyệt liều mạng đứng ở trước mặt Quý Thần Hi, cực kỳ tức giận mà chỉ ngón tay vào Quý Thần Hi: “Anh muốn gạt chị Tô bao lâu? Một ngày? Một tuần? Một tháng? Một năm? Hay là cả đời! ?”
Quý Thần Hi ngẩng đầu lên cố gắng cãi lại: “Anh không muốn gạt cô ấy, nhưng mà hiện tại”
“Hiện tại là nên nói cho chị ấy biết, là thời điểm để cho chị ấy cùng với anh đối mặt!”
Liễu Thi Nguyệt hít thở thật sâu, áp chế cơn giận của mình, “Anh Quý, anh thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, mắc thêm một lỗi lầm nữa, hiện tại đã đến lúc không thể vãn hồi, anh lại còn muốn giấu giếm. Anh quá khinh thường chị Tô, quá khinh thường tình yêu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.