"-----Hớ?"
Câu trả lời của cô ấy trực tiếp đến nỗi không có cách nào để hiểu nhầm.
Tôi không phải con người.
Cô gái trước mặt tôi đã đáp vậy đó.
"....Cô không phải là người....?"
"Ôi dào, rõ quá đi còn gì? Anh không nghĩ rằng trên đời này có con người nào còn đi lại được sau khi bị cắt vụn thành nhiều mảnh đấy chứ?"
"--------"
Dĩ nhiên không có người nào làm được như thế cả.
Nếu có, thì đó là một con quái vật mang hình người.
Một sinh vật có thể tự hồi sinh sau khi bị giết.
Một sinh vật không biết định nghĩa cái chết là gì.
Một sinh vật có khả năng hồi phục nhanh chóng và đi lại ngay sau khi bị cắt vụn thành từng mảnh thì không thể được coi là con người được nữa.
"Không...thể."
Xem ra cô gái đứng trước mặt tôi chính là như vậy.
Tôi cố cười, nhưng bất lực, vì họng khô rang.
"....Cái khỉ gì thế không biết."
Câu chuyện này cũng chẳng hài hước là mấy.
Mà chuyện này có điểm gì hài hước đâu.
Bởi vì chắc chắn....
Nếu cô ta không phải là người, thì chuyện cô ta hồi sinh cũng là thường thôi.
---Tôi bình tĩnh lại.
Đây là lúc nên quan sát sự việc và tính toán cẩn thận.
"....Cô nói rằng mình không phải là con người. Vậy cô là gì?"
"Tôi ấy á? Tôi được người ta gọi là vampire. Theo cách giải thích của loài người các anh, tôi là một quái vật uống máu người."
....Có vẻ khả quan.
"Vampire" là một từ mà ngay cả tôi cũng hiểu được.
"Rõ rồi. Cô là vampire---"
Cô ta mỉm cười hài lòng với câu trả lời của tôi.
....Đúng là quái dị.
Tôi nghe nói rằng vampire không thể ra ngoài ánh sáng mặt trời, nhưng lúc này chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
".....Vậy, con quái vật đó muốn gì ở tôi đây?"
Không biết tại sao, cô ta lùi lại như giật mình.
Một thoáng sau, hai tay chống nạnh, cô ta nhìn tôi vẻ khó chịu.
"Anh quên chuyện anh đã làm với tôi hôm qua rồi hả? Chẳng biết tôi là ai, thế mà anh cắt vụn tôi ngay khi chúng ta gặp nhau. Anh phải thừa biết tôi muốn gì ở anh mới đúng."
Cô ta trông như khó chịu hơn là giận dữ.
Nhưng lúc này, tôi cũng cảm thấy thế.
Bởi vì giờ đây, người bị tôi giết, đang đứng càu nhàu về việc tại sao tôi làm thế với cô ta.
"Này! Anh có thèm nghe tôi không đó, tên sát nhân?"
"....Được rồi. Tôi đang nghe đây. Xin lỗi, nhưng cô có thể im đi dù chỉ một phút được không? Tôi đang thắc mắc tại sao số tôi đen thế này."
----Nản thật. Số tôi đen như nhọ nồi.
Tự dưng xuất hiện một cô gái, và tôi giết cô ta mà chẳng có lí do ra hồn.
Tôi giãy giụa trong cơn hối hận....và ngay sau khi tôi quyết tâm sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình, người bị tôi giết đột nhiên nhảy ra và tuyên bố rằng cô ta không phải là người.
"-----Ha...haha..."
Không nhịn cười nổi.
....Nhưng thế này tốt đó chứ.
Nếu người bị tôi giết đã hồi sinh, thì tức là tôi chưa giết một ai, phải không nào?
À thì, đúng là tôi vẫn đã "giết người", nhưng cô ta vẫn sống sờ sờ ra đó.
-----Như vậy là đủ để thở phào rồi.
Thôi được. Ít ra thì cuộc sống của tôi sẽ không bị xáo trộn gì.
Một cuộc sống bình thường như bao học sinh, giống như mọi ngày.
.....À quên, để bù lại, tôi bị chặn đầu bởi một cô nàng kì lạ, nhưng chắc chắn là như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với việc mang tội giết người.
"Xong, tôi bình tĩnh rồi đây. Nếu cô có điều gì muốn nói, tôi sẽ nghe hết: than phiền, chửi rủa, gì cũng được. Nói hết một thể đi."
"À thì, tôi muốn nói nhiều điều lắm....nhưng anh thật kì quặc."
"Chỉ là tôi sẵn sàng chấp nhận mọi thứ thôi. Có thể nói là tôi vừa học được cách thích nghi với những chuyện quái gở kiểu này."
Nhưng phải nói lại, thích nghi hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì.
"Hừm....."
Cô ta nhìn tôi chằm chằm.
Hình như không có ác ý.
.......Lạ thật. Tôi từng nghĩ rằng lấy oán báo oán là điều luật phổ thông nhất trên đời.
Vậy thì lẽ ra cô ta nên giết béng tôi đi mới phải, nhưng----
"---Cô còn nhìn gì nữa đó? Cô đến đây để báo thù, đúng chứ? Vậy thì cứ----"
"Phải, trên lí thuyết, tôi nên giết lại anh. Tôi sẽ làm luôn nếu anh nài nỉ, còn không thì tạm thời bỏ qua đã. Hiện giờ tôi chẳng muốn phí sức lực."
Cô ta cúi xuống, trừng mắt nhìn tôi.
"Này! Anh hối lỗi chưa?"
"----Ớ?"
Tôi ngớ người ra.
Câu hỏi của cô ấy.... thật quá ư không hợp tình cảnh.
"Tôi vừa hỏi xem anh có biết hối hận vì đã giết tôi không đấy.
Nếu anh biết nhận sại, tôi có thể tha thứ cho anh.
Nhân tiện, tôi chưa thấy con người nào nói dối kém như anh cả."
"Xin lỗi----tôi á?"
"Đúng rồi. Nếu anh xin lỗi tôi, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ."
----Thật không tin nổi.
Điều gì khiến tôi không tin được?
Không phải là vì người tôi đã giết lại tha tội cho tôi, mà vì...giọng cô ấy thật ấm áp.
"Này! Anh phải đáp lại khi người ta hỏi nghiêm túc chứ. Nào, trả lời nhanh lên. Chúng ta không thể tiếp tục chừng nào tôi còn chưa biết anh có định xin lỗi hay không."
Cô ta giận rồi.
----Cô ta muốn tôi xin lỗi?
Tất nhiên là---
"....Phải, tôi rất hối hận. Cho dù lí do là gì đi nữa, nó cũng không thay đổi thực tế là tôi đã từng giết người."
Không biết đến nhân từ, không vì lí do. Tôi giết chóc chỉ vì dục vọng.
"....Tôi thực sự hối tiếc vì đã giết chóc. Nhưng mà, người tôi giết là cô, cho nên----"
....Nếu nói rằng hành vi của tôi chẳng có vấn đề gì vì cô ta vẫn còn sống, thì đó là dối trá.
Sự thật là tôi đã giết cô ấy.
Đó là tội ác man rợ nhất; tàn bạo hơn hết thảy.
"Vì vậy----cô có thể trả thù tôi---tôi nghĩ nếu cô đến đây vì vậy thì cũng là lẽ tự nhiên thôi."
.....Cúi đầu, nói khẽ, tôi như đang xưng tội với cha xứ.
"---Tôi hiểu rồi. Hừm. Anh cũng không đến nỗi quá tệ."
Cô ấy khẽ cười.
Mặc dù tự gọi bản thân là vampire, nhưng cô ấy có vẻ rất thẳng thắn.
"Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ bắt anh phải giúp tôi."
"Ớ------?"
Giúp? Cô ta nói cái quái gì thế?
"....Này. Khi cô nói 'giúp', ý cô là sao?"
"Đơn giản thôi. Anh sẽ giúp tôi chiến đấu với tên vampire bám rễ trong thị trấn này."
"----?"
....Đợi đã, tôi bắt đầu không hiểu rồi đó.
"Chiến đấu với vampire? Nhưng cô đã là một -----"
"À, không, không. Tôi là vampire thật, nhưng gã vampire trốn ở chỗ này thì thuộc một dạng khác.
Anh là dân ở đây, đúng chứ? Vậy thì anh chắc cũng biết về vụ giết người hàng loạt mới đây."
"Đúng vậy, đã có gần chục người chết...này, khoan đã."
...Tôi nhận ra rồi.
Nhớ mang máng thì tất cả các nạn nhân đều bị rút sạch máu hay đại khái thế.
"Đừng bảo tôi là----"
"Chính là thế đấy. Ngay cả trên bản tin cũng gọi đó là "thủ đoạn của vampire". Hài hước thay; đám người đó thừa biết rằng hung thủ là loại sinh vật gì, nhưng không ai đi tiêu diệt hắn cả. Đó là lí do vì sao tôi phải làm chuyện đó thay bọn họ."
"Từ từ đã, nhưng----vampire làm gì có thật."
"Hừm!"
Cô ta nhíu mày cau có.
....Ờ, quên mất.
Đang có một cô gái lạ mặt tự xưng là vampire đứng lù lù ra đây.
"----Tôi không hiểu hết toàn bộ, nhưng tóm lại ý cô là cô đến thị trấn này để tiêu diệt vampire, phải không nhỉ?"
"Đúng thế. Trước khi tôi hồi phục lại cơ thể như bây giờ, tôi đã thực sự muốn giết chết anh đấy. Chưa bao giờ tôi bị ai đó lăng nhục như thế. Và tôi mất đến tám mươi phần trăm năng lượng mới tái sinh nổi.
Chưa hết, lúc đó rất, rất đau.
Đau đớn đến mức tôi tưởng mình phát điên. Đã thế, cơn đau mãnh liệt quá, nên lúc nào tôi cũng tỉnh táo.
Anh có biết phải trải qua cái cảm giác đó, lặp đi lặp lại trong cả đêm, khốn khổ đến nhường nào không?"
"...."
Tôi không biết.
Thêm nữa, tôi cũng không mong mình biết.
"Vì thế, với lòng căm hận, tôi đã đi tìm anh. Tôi cố công tới mức cũng mặc kệ luôn tên vampire đã khiến tôi đến nơi này. Tôi biết anh là học sinh, nên mới đợi anh trước cổng trường."
"....Tôi không hiểu. Nếu cô ghét tôi cỡ đó, tại sao còn tha thứ cho tôi?"
"----Xem nào...nói ngắn gọn thì, một lúc sau, tôi bình tĩnh lại.
Tôi đã mất quá nhiều năng lượng, thành ra tôi nên dùng anh làm bia đỡ đạn thì tiện hơn là giết anh."
"....Này này. Cô nói như vậy không tử tế chút nào đâu nhé."
"Ớ? Tôi có nói sai điều gì à?"
"Thì cô nói cô định dùng tôi làm bia đỡ đạn."
"Tất nhiên. Tôi đã tha tội cho anh, nhưng đó chỉ là ý nghĩ của riêng tôi thôi. Nếu anh muốn chuộc lỗi, thì phải làm bằng hành động, chứ không bằng ý nghĩ, đúng chứ?"
"----Thì, ờ..."
"Anh bị làm sao thế? Tôi không biết anh là dạng thành thật hay không nữa. Để tôi nhắc lại cho anh: anh đã giết tôi. Anh chắc không tưởng tượng nổi, nhưng cần rất nhiều năng lượng để hồi sinh.
Kể ra thì, nếu anh chỉ chém tôi đơn giản như vậy thì cũng không sao, nhưng cái cách anh đã làm thật quá đặc biệt. Vết thương không thể tự lành, nên tôi không còn cách nào khác là mọc ra phần thịt mới. Đó là lí do việc hồi sinh lại tốn sức như thế---"
Cô ta cáu rồi.
...Xem ra kể lại chuyện đó nhắc cô ta nhớ cảm giác hôm qua.
"Tóm lại, bây giờ tôi yếu lắm! Tôi nghĩ chỉ cần hai đêm nữa là tôi bình phục, nhưng nếu kẻ thù nhân cơ hội này, thì rất nguy hiểm.
Vì thế nên kể từ lúc này, tôi sẽ bắt anh phải làm khiên chắn cho tôi."
"Cô bắt tôi làm---? Cô nghĩ mình là ai thế, tự cho bản thân quyền quyết định?"
"Thì có sao? Mọi chuyện hoàn toàn do lỗi của anh, vậy thì anh phải tiên liệu trước được chứ?"
"Hay là anh không mảy may hối hận?"
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
"........Ơ."
Thật bất công
Dù tôi không chịu xin lỗi đi nữa, ánh mắt đó vẫn ép tôi làm vậy thôi.
....Thật bất công khi cô ấy có đôi mắt trong vắt như vậy dù chỉ là một vampire.
"Tôi---à---"
Không trả lời được, tôi liếc quanh.
"....Hả?"
....Cái gì thế?
Có thứ gì đó rất lạ trên bờ tường.
"Này đợi đã. Con gì kia?"
Tôi bật dậy.
Tôi đi ra giữa con hẻm, và nhận ra.
Một con chim xanh.
Chính xác hơn, một con quạ.
....Con quạ....xanh.
Sinh vật lạ tôi đã thấy hai hôm trước---
"----Ôi, trời ơi...."
Cô ấy lẩm bẩm.
Con quạ nhìn xuống chúng tôi.
"Hay chưa, nhờ vào sự chây ì của anh, hắn đã tìm thấy chúng ta rồi."
Cô ta nhìn ra phía đầu hẻm.
"Tìm thấy chúng ta? Ai tìm?"
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt cô.
-----Sau đó.
"----!"
Tôi giật mình nhảy lùi lại.
Trước khi tôi kịp nói gì, một con chó đã xuất hiện, chắn ngay lối vào hẻm.
Chân cẳng và cần cổ của nó rắn chắc như thép nguội.
Hình dạng đó, ưu việt vượt xa chó nhà, được sinh ra chỉ để săn mồi.
....Con vật chẳng thèm gầm gừ.
Chỉ cần nhìn vào con thú ăn thịt này thôi đã đủ khiến người ta rét run.
Sức mạnh trong từng cơ bắp của nó khiến tim tôi ngừng đập.
"....Một con....chó đen?"
----Tôi run lên.
...Con thú trước mắt tôi không nhỏ như chó hoang.
To ngang cỡ một con German Shepherd (1) hoặc Doberman (2), nó chỉ đứng đó, đe dọa.
"......"
Không nói gì, cô ấy chỉ nhìn con chó với vẻ khinh thường.
Và rồi...
Đột nhiên, con chó đen nhảy lên.
Không, nó đang chạy, nhưng với tốc độ trông giống như nhảy vọt.
"------Ối?"
Tôi không kịp phản ứng.
Con chó nhảy xổ đến cổ họng tôi.
Tôi nhìn được chuyển động của nó.
Nhìn được màu đen lao đến, nhưng còn không kịp nghĩ đến chuyện tránh né.
Thịch!
Tôi bị húc vào.
"Hự----!"
Tôi bị va từ phía bên hông.
Không phải con chó đó.
Có vẻ như cô gái kia đã đẩy tôi đi trước khi tôi bị xé rách họng.
Cử động nhanh nhẹn, cứ như người ta ném bóng, cô ta hất tôi về phía tường chỉ bằng một tay.
"------!"
Rầm một cái, tôi ngã lăn ra.
"Tại sao....cô! Cô vừa làm trò gì thế!?"
"Đừng nói nữa, tập trung vào!"
Cô ta la lên.
Tôi nhìn quanh----Vồ trượt tôi, con chó chạy quanh bức tường.
Bám trên tường như con thạch sùng, con thú nhảy lên một lần nữa.
Dọc theo các bức tường, nó nhảy về phía tôi.
Giống như tia chớp.
"-------!"
Quá nhanh. Không thể chống đỡ nổi.
Con chó đen mở miệng nó ra, bên trong đầy những răng và nước dãi. Lần này, nó nhắm chính xác vào yết hầu-----
"Hự-----"
Tôi nhắm mắt lại.
Răng con thú đã chạm đến cổ tôi rồi.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó,
con thú gào lên và buông tôi ra.
"Hớ----?"
....Thật...không tin nổi.
Con chó tru lên đau đớn và nhảy lùi lại.
Chẳng có điểm tựa nào, nhưng bất ngờ nó bay lên không trung.
Chỉ như vậy----sau khi bay cao vài mét, con chó đen rú lên và rơi thẳng xuống nền xi măng.
Không, nói đúng hơn thì, nó bị quăng xuống nền đất.
"---Chuyện gì vừa xảy ra?"
"Ôi trời, anh vừa làm tôi lãng phí thêm sức nữa rồi."
Cô gái chậm rãi kiểm tra con vật.
Cái xác bị ép xuống nền gạch như bông hoa bị giẫm nát.
"----Quả là một Sử Ma (3) ghê gớm. .....Ban đầu tôi tưởng nó chỉ đi dò la là chính."
Cái xác tan chảy ra như nhựa đường, rồi thấm xuống nền đất.
"Tan ra...không, chỉ là phân giải thôi. ----Không phải đó chứ? Không có lí do gì khiến Chaos xuất hiện tại nơi này cả."
Thở dài chán nản, cô ta lại gần tôi.
"Ồ? Anh ta không bị thương, nên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của mình."
....Cô ta lẩm bẩm gì không biết.
Cổ tôi----cái cảm giác bị răng con thú ấn vào vẫn còn lại.
"Này----vừa rồi là cái giống gì thế?"
"Là tay sai của kẻ thù của tôi. Chúng ta bị bại lộ vì anh làm mất nhiều thời gian quá."
"Bại lộ----ý cô là----tên vampire mà cô nói đã biết chúng ta ở đâu?"
"Phải, tình hình không tốt chút nào. Xem ra tôi không dùng anh làm khiên chắn thì tuyệt đối không xong."
Cô ta nói nhẹ như không, kèm theo nụ cười.
"Đ---đừng nói bằng cái giọng đó, đồ ngốc! Cô thấy tôi rồi đấy! Cô nghĩ tôi có thể làm gì được cơ chứ!? Có tôi vào chỉ làm cô vướng chân vướng tay thôi...!"
"Khác rồi. Sau khi dùng nốt phần sức còn lại để bảo vệ anh, tôi giờ chẳng còn chút năng lượng sót lại nào."
"Cái---!?"
Cái quái gì nữa đây?
Tôi rất vui vì cô ta vừa cứu mạng tôi, nhưng mà----
"....Tôi không làm nổi đâu. Không thể. Tôi làm gì có sức để đánh bại những sinh vật như thế. Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi còn không xứng làm bia đỡ đạn."
"-----Nói dối. Anh đã giết tôi. Tại sao anh có thể chối bay chối biến sau khi đã làm một hành vị như thế?"
"Đó là vì----"
Vì sao thì tôi cũng không rõ nữa.
"----Không phải. Ý tôi là, rõ ràng tôi không đủ sức. Tôi chỉ là người thường, làm sao tôi giúp cô nổi."
"....Anh sai rồi. Tất cả những gì anh phải làm là canh chừng trong lúc tôi đi ngủ, chỉ thế thôi. Ít nhất thì anh cũng làm được việc đó, đúng chứ?"
"Cái này-----"
Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
....Không rõ tại sao, nhưng đôi mắt ấy khiến tôi mềm lòng đi.
Tôi-----
"Tôi-----"
....Không biết tại sao, tôi không thể nói từ chối.
Quả đúng là tôi đã giết cô ta.
Vì lỗi của tôi mà cô ấy yếu đi và phải đi tìm sự trợ giúp của người khác.
-----Đó là trách nhiệm của tôi.
Ngoài ra, mặc dù tôi chỉ mới gặp qua cô ấy, nhưng cô ấy không giống người xấu.
"Vậy ý anh thế nào? Hay là con người như anh và vampire như tôi không thể bắt tay làm việc với nhau?"
"----À thì, bình thường tôi sẽ đáp thế, nhưng-----"
"-------"
Trời ạ, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa được không!
...Sao thế nhỉ? Giờ tôi thấy hổ thẹn và không cách nào chối từ được nữa rồi.
"Nhưng tôi đã dính vào vụ này rồi, tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu lờ đi trách nhiệm."
----Khỉ thật, chắc chắn về sau mình sẽ hối tiếc vì đã nói câu này.
"....Cho nên, tôi sẽ chấp nhận đề nghị của cô. Kẻ thù của cô là sát nhân hàng loạt ấy hả?
Nếu đã là công dân của thị trấn này, tôi mà không ra tay giúp cô thì chắc sẽ bị trời phạt mất."
"Ơ---? Ý anh là---"
"Tôi không định làm bia đỡ đạn cho cô, nhưng nếu chỉ là canh chừng, thì tôi sẽ làm được."
Vừa nói ra khỏi miệng, tôi thầm rủa sao mình dại thế.
Tôi thầm rủa, nhưng-----
"-----"
Cô ta giật mình sững sờ theo một cách biểu cảm rất---
"Wow! Anh không đùa đó chứ!? Tôi là một vampire đó!"
"....Này này. Sau màn đe dọa dài đằng đẵng, bây giờ cô lại nói bằng cái giọng đó cơ đấy."
"À nhỉ. Hừm. Đúng là thế, nhưng----
---Thôi, mặc kệ! Nếu anh đã chấp thuận yêu cầu, thì tôi phải vui mới đúng!"
....Vẻ mặt rạng rỡ, cô ta tiến đến chỗ tôi, người còn đang ngồi dựa vào tường.
"Giao kèo xong."
Cô ta giơ tay về phía tôi.
"Xem ra đã đến lúc tôi tự giới thiệu bản thân.
Tôi là Arcueid---hừm....tên đầy đủ của tôi dài lắm, nên cứ gọi là Arcueid đi. Tôi là một vampire dòng Chân Tổ. Còn anh thì sao?"
Tôi thở dài với cách chào hỏi kì lạ của cô nàng.
....Có thể coi đó ngang với phất cờ trắng đầu hàng, hay nói ngắn gọn, tôi phải chấp nhận tình thế kì dị này thôi.
"Tên tôi là Tohno Shiki. Rất tiếc, tôi chỉ là một học sinh tầm thường. ....Tôi đã nói từ đầu rồi đó, tôi không có giá trị lợi dụng nhiều đâu."
Nắm tay cô ấy----tay Arcueid, tôi đứng dậy.
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, và lại giơ tay về phía tôi thêm lần nữa.
"Rất vui được gặp anh, Shiki.
Tôi sẽ bắt anh phải lãnh trách nhiệm vì đã giết tôi."
Arcueid cười và vươn cánh tay trái.
*thở dài*
....Trên đời này có vô khối kiểu nhận trách nhiệm, nhưng chắc đây là lần đầu và cũng là lần cuối có người nhận lỗi bằng cách trợ giúp cho người vừa bị anh ta giết.
"....Khỉ thật....chuyện này rối tinh rồi mù."
Nhưng chẳng có cách giải quyết nào hơn.
Tôi bực bội vươn tay trái ra bắt tay với cô nàng áo trắng tự xưng là vampire.
"....Hừm?"
Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi con hẻm, Arcueid nhíu mày lại và nhìn tôi dò xét.
"Này, Shiki. Anh có phải là người Công giáo không đấy?"
.....Tôi chẳng hiểu vì sao cô ta lại hỏi như vậy.
"Công giáo....? Tai sao cô lại hỏi vậy? Tôi chẳng bao giờ theo đạo."
"Thế à. Vậy xem ra tôi nhầm thôi."
Nghĩ ngợi một chút, cô ta đi về phía khu công sở.
"Được rồi, đi thôi. Chúng ta phải tìm chỗ trú ẩn đã."
Arcueid tiến nhanh.
"----Rõ rồi."
Chẳng thể bỏ đi được nữa.
Thở dài, tôi nối gót cô nàng.
Chú thích:
(1) German Shepherd là tên gọi tiếng Anh của chó chăn cừu Đức, vốn khá phổ biến ở Việt Nam. Thường được gọi là chó béc giê, German Shepherd được nuôi để giữ nhà hoặc làm chó nghiệp vụ cảnh sát.
(2) Doberman cũng là một giống chó hung dữ, được nuôi với cùng lí do như trên, nhưng thân hình gầy guộc và trụi lông.
(3) Sử Ma được bản tiếng Anh dịch là "familiar" nghĩa là tay sai hay người hầu. Mình dịch bằng cách chiết nghĩa Hán Việt từ bản gốc tiếng Nhật (dạng Kanji là 使い魔).