Buổi sáng tám giờ ngày hôm sau, cửa phòng giải phẫu từ từ mở ra, Hạ Hải Tinh cùng Đường Húc Nghiêu một trước một sau được đẩy đi vào…..Hạ Hải Dụ đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn, thời điểm hai chiếc giường bệnh đi qua cô, trong nháy mắt, cô cảm thấy giống như có cái gì đó trong sinh mạng của mình đóng băng.Quay đầu, cô nhìn về phía anh, trong ánh nắng của mặt trời, cả người anh như khoác lên một vầng sáng ấm áp, đầu lông mày nhẹ nâng, môi mỏng khẽ nhếch lên, giữa khuôn mặt thờ ơ là một sự nghiêm túc, là sự yên lặng chấn động lòng người, vô cùng mâu thuẫn, lại hết sức hài hòa.Mà vẻ mặt của anh, giảo hoạt như mèo trộm được cá.Hiển nhiên, anh là con mèo kia, mà cô là con “Cá” nhỏ bị trộm .Lại một lần nữa, Hạ Hải Dụ nhớ tới chuyện hôm qua, khuôn mặt lại khẽ đỏ. Đường Húc Nghiêu khóe môi cong lên, cười xấu xa, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập xấu xa, “Không cho tôi một cái yêu khích lệ sao? !”“Đi ——” Hạ Hải Dụ tức giận tới mức giậm chân, nhưng cái từ mang điềm xấu kia, cuối cùng vẫn nuốt trở lại. Nhìn ánh mắt của anh, Hạ Hải Dụ lại thấp thỏm không dứt, nhịn, nhẫn, đi tới, cho anh một nụ hôn vang dội ở má.“Đường Húc Nghiêu, thời điểm anh hiến tặng đã đến!”“Không thành vấn đề! Bởi tôi mong đợi. . . . . . thời điểm em dâng tặng hơn.” Anh cười đến mập mờ, rất đáng đánh đòn, rất có hàm ý.Hạ Hải Dụ xấu hổ, người này, lại dám nói chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy! Mặc dù không nói rõ ra là gì, nhưng cô vẫn có chướng ngại tâm lí đó!Hơi thở, lại loạn .Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì liên quan đến anh ta!Nhất định là bởi vì sắp phẫu thuật!Đúng!Nhất định là như vậy!Hạ Hải Dụ nắm tay, ình dũng khí, Đường Húc Nghiêu phải cố gắng lên, Hải Tinh phải cố gắng lên, cô càng phải cố gắng lên! Mỗi người đều phải fight¬ing! fight¬ing! fight¬ing!Niềm tin lại lần nữa sống lại, Hạ Hải Dụ kìm lòng không được hí mắt cười, không tự chủ, tỏa ra hương vị dũng cảm cùng kiên định, cả người giống như chìm đóng trong ánh mặt trời, vĩnh viễn, là ánh sáng!Chợt, điện thoại di động của cô vang lên, trên màn hình bốn chữ “Em trai Hạo Nhiên” to đùng nháy không ngừng.“Alo, em trai Hạo Nhiên. . . . . . Ừ, bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật . . . . .”“Cậu muốn tới?! Không cần không cần. . . . . . Không phải hôm nay cậu phải bảo vệ luận văn sao?”“Tôi có thể! Yên tâm!”“Ừ, cám ơn cậu nhé! Bái bai!”Ở trước mặt anh mà dám trắng trợn nói chuyện điện thoại với thằng nhóc kia?!Còn vừa nói vừa cười? !Đường Húc Nghiêu cắn răng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô.Hình như nhận ra ánh nhìn chằm chằm của anh, hay cũng đã nói chuyện xong rồi, Hạ Hải Dụ đầu tiên hoang mang trừng mắt nhìn, rồi giống như nghĩ thông được cái gì đó, ngượng ngùng cười , mặt bừng lên như lửa cháy , tay, len lén nhét điện thoại vào túi.Cùng với nhịp tim đang đập bình bịch của cô, cửa phòng giải phẫu, chậm rãi khép lại. . . . . .