Câu nói kia cùng tiếng cười khẽ của Tiêu Viêm vừa dứt, kim quang rực rỡ giống như ánh mặt trời bỗng nhiên bùng nổ phía trên quảng trường.
Dưới ánh sang chói mắt này, tuyệt đại đa số mọi người vội vàng híp mắt lại, khi kim quang kia bùng nổ, không thể thấy được bất cứ nhân ảnh nào, kim quang đã tràn ngập toàn bộ tròng mắt.
Bất quá, tuy nói là không cách nào thấy được nhưng những người ở đấy cũng không phải người bình thường, vẫn có thể cảm ứng được hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng trên bầu trời kia, mang theo lực lượng cực mạnh hung hăng đánh về chỗ Tiêu Viêm đang đứng.
"Oanh!"
Trong khoảnh khắc va chạm đó, toàn bộ quảng trường đều rung lên, một luồng năng lượng mạnh mẽ lướt sát mặt đất, hình thành vòng tròn rồi đột nhiên khuếch tán ra xung quanh, một số cường giả ở gần đó liền bị chấn lui ra sau vài bước.
Năng lượng cuồng bạo bừa bãi tản ra chung quanh, mọi người mạnh mẽ mở hai mắt ra, nhưng tro bụi cản trở tầm nhìn của mọi người, không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong.
"Tiểu tử này thật cuồng vọng."
Một số người xem nhìn thấy một màn này, khẽ lắc đầu, đối với một gã Đấu Tôn điên phong cường giả toàn lực nhất kích mà còn dám thác đại, thật là muốn chết mà.
"Hừ."
Phượng Thanh Nhi nhìn địa phương tràn ngập tro bụi kia, thân thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, chóp mũi truyền ra tiếng hừ nhẹ, từ khi gặp Tiêu Viêm tới nay, đây là lần đầu tiên nàng làm cho người này nếm thử một chút loại tư vị thế này.
"Thình thịch."
Nhưng mà, tiếng hừ lạnh của Phong Thanh Nhi vừa dứt thì ở nơi tràn ngập sương khói kia, mặt đất đột nhiên rung lên, chợt một đạo kim quang với tốc độ khủng khiếp lướt ra, đạo kim quang này lúc đầu cực kỳ khổng lồ, nhưng chớp mắt liền hóa thành một thân ảnh gầy gò, cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, như quỷ mị hư vô xuất hiện trước mặt PHong Thanh Nhi.
"Ngươi làm sao có thể?"
Nhìn Tiêu Viêm đứng trước mặt, ngay cả quần áo đều không có tổn hại chút nào, khuôn mặt Phong Thanh Nhi trở nên kinh hãi. Không đợi nàng phát động công kích lần nữa, một bàn tay dần trở nên to lớn trong mắt nàng.
"Ba!"
Tiếng vỗ tay thanh thúy đột nhiên vang lên trên bệ đá, chợt mọi người nhìn thấy thân hình Phong Thanh Nhi bay ngược ra, cuối cùng cắm mặt xuống đất, bắt ngược ra hơn trăm thước mới chậm rãi dừng lại, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ phút này in hằn lên một dấu tay đỏ chói, một tia máu ở khóe miệng. Trên gương mặt vẫn lộ vẻ không thể tin được.
Hóa ra nàng bị Tiêu Viêm tát một cái tới mức khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
"Mặc kệ lực lượng của ngươi là từ đâu tới nhưng thủy chung cũng không phải thuộc về mình, bàng môn tà đạo mà thôi." Ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh ở phía xa kia, thanh âm Tiêu Viêm bình tĩnh phát ra. Lực lượng, thủy chung chỉ có thể tự do bản thân tu luyện mà thành, mặc dù lúc trước Tiêu Viêm được Tiêu Huyền truyền thừa, nhưng hắn cũng không có điên cuồng tăng lên thực lực của chính mình mà liều mạng áp chế. Nhưng Phong Thanh Nhi ngược lại, nàng liều mạng tăng lên. Loại tà đạo này đến cuối cùng vĩnh viễn cũng không đạt được thực lực chân chính.
"Tê."
Nhìn thấy Tiêu Viêm tát một cái trực tiếp khiến Phong Thanh Nhi bay ra ngoài, mấy cường giả đứng xem phía kia đều hít một hơi lạnh, người này thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Đủ cường hãn, mĩ nhân xinh đẹp như vậy, đổi lại là lão tử, đúng là không ra tay được."
"Hắc hắc, ta chỉ thích hai người vụng trộm 'đánh nhau'..."
Nghe được một số tiếng cười quái dị, Tiêu Viêm tùy ý lắc lắc tay, trên khuôn mặt không chút thay đổi. Lúc trước công kích của Phượng Thanh Nhi nói trắng ra là muốn tính mạng của hắn, đối với loại người này, Tiêu Viêm sẽ không coi nàng là nữ nhân, mà là địch nhân.
Đối mặt với địch nhân Tiêu Viêm chưa bao giờ nhân từ mà nương tay, cho dù nàng có xinh đẹp như thế nào.
"Vô liêm sỉ."
Đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc, nam tử kia cũng bởi vì một màn này mà ngạc nhiên, đợi tới khi phục hồi tinh thần lại thì những người trước đã trở nên giận dữ, đứng dậy liền muốn động thủ.
"Dừng tay, tài nghệ của Thanh Nhi không bằng người ta, mau mang nàng về." Khi mấy người kia muốn động tay, nam tử kia đột nhiên mở miệng, đôi mắt màu sắc rực rỡ nhìn về phía Tiêu Viêm, chậm rãi nói: "Thực lực không tệ."
"Lần sau nếu muốn thử, bản thân nên động thủ đi, đừng để nữ nhân ra mặt như vậy, có điểm chả ra gì đâu." Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nam tử kia nói.
"Ha ha, lĩnh giáo, lần sau ta sẽ đích thân động thủ." Nam tử làm như không thèm để ý, cười cười nói, nhưng trong mắt lại hiện lên chút nguy hiểm.
"Tùy thời phụng bồi." Trên khuôn mặt Tiêu viêm lại hiện lên vẻ tươi cười, sau đó cũng không để ý tới hắn, xoay người mang theo mấy người Thải Lân bước về phía Cổ Tộc.
Khi Tiêu Viêm quay người, khuôn mặt tươi cười của nam tử kia chậm rãi thu liễm, ngọc bội đang cầm trong tay cũng lặng yên hóa thành bột phấn, từ lòng bàn tay chảy xuống.
"Hắc hắc, đủ ngoan độc, ta là lần đầu thấy ngươi đánh nữ nhân." Nhìn mấy người Tiêu Viêm đang tới, một người mặc áo bào màu bạc của Cổ Tộc giơ ngón tay cái hướng về phía Tiêu viêm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Đối với lời nói của Cổ Hoa, Tiêu Viêm cũng không biết nói gì, hướng về phía mấy người Cổ Thanh Dương đứng phía sau chắp tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Huân Nhi ở trung tâm.
"Tiêu Viêm ca ca, lần này ngược lại tới chậm hơn nhiều a." Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Viêm đang nhìn mình, Huân Nhi khẽ cười, đang nói chuyện thì đôi mắt đẹp đột nhiên nhìn về phía sau Tiêu Viêm, nói: "Vị này hẳn là Thải Lân tỷ tỷ a? Thường nghe Tiêu Viêm ca ca nhắc tới tỷ tỷ."
Nghe được lời nói của Huân Nhi, Thải Lân nao nao, đối với vị muội muội này từ lúc nàng ở Gia Mã Đế Quốc đã có nghe Tiêu Đỉnh nói qua, là thanh mai trúc mã của Tiêu Viêm, nếu như không phải có sự kiện kia, thì cơ hồ nhất định là nàng sẽ trở thành thê tử của Tiêu Viêm. Vả lại nàng cũng hiểu được, ở trong lòng Tiêu Viêm, Huân Nhi chiếm một vị trí rất lớn, theo phương diện nào đó mà nói, nàng giống như người thứ ba.
Loại vị trí này làm cho Thải Lân có chút không được tự nhiên, nhưng theo lễ phép nàng vẫn khẽ gật đầu một cái.
Nghe hai nàng nói chuyện, trong lòng Tiêu Viêm trong lòng cũng có chút xấu hổ, nhưng không nói gì, chỉ có thể ho một tiếng, dẫn mọi người ở bên cạnh ngồi xuống.
Mấy người phía sau Tiêu Viêm phần lớn đều là nữ nhân, ngoại trừ mấy vị trưởng lão của Hoa Tông. Mỗi người đều có dung nhan ngạo nhân. Bởi vậy tới lúc này, mấy người Cổ Thanh Dương mới phát hiện, không khí nơi này có chút cổ quái. Hơn nữa lúc trước nghe lời nói của Huân Nhi, ánh mắt liền chuyển hướng nhìn Thải Lân, bọn họ đều biết tất cả tình báo có liên quan tới Tiêu Viêm bởi vậy liền hiểu rõ Thải Lân là ai, lập tức mỗi người đều mang sắc mặt cổ quái. Tiêu Viêm này, thật đúng là muốn hai tay hai bắt cá sao?
Nghĩ tới đây, mặc dù bọn họ cùng Tiêu Viêm có chút giao tình nhưng trong đầu nhịn không được có chút vướng mắc. Ở Cổ Tộc, Huân Nhi có địa vị gì, là nữ thần trong lòng vô số tộc nhân ưu tú, hiện giờ Tiêu Viêm thuận lợi lấy được tâm của Huân Nhi còn không nói, bây giờ còn nghĩ tới hưởng tề nhân chi mĩ, việc này không phải thái quá sao?
Bất quá, dù trong lòng họ nghĩ vậy nhưng bọn hắn tự nhiên sẽ không ngu đến mức nói chuyện này, nếu Huân Nhi không vì vậy mà làm khó dễ, bọn họ mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không nói gì.
Đang lúc mọi người xấu hổ, thì Huân Nhi lại bình tĩnh, dịu dàng hữu lễ tới chào hỏi mọi người phía sau Tiêu Viêm, trong khi đang cùng Nạp Lan Yên Nhiên bốn mắt nhìn nhau thì hơi dừng lại một chút, hai người lần trước gặp mặt là thời điểm năm đó Nạp Lan Yên Nhiên tới Tiêu Gia từ hôn, khi đó Nạp Lan Yên Nhiên được chiều chuộng mà kiêu ngạo, chẳng qua hiện nay, sau mấy năm đã không còn kiêu ngạo như trước.
Đối với ánh mắt của Huân Nhi, trên gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù không có gì nhưng trong lòng lại thở dài, bởi vì nàng đang nhớ lại năm đó sau khi nàng thuận lợi giải quyết vấn đề hôn ước, đang muốn ly khai thì Huân Nhi ngồi bên cửa sổ nói với nàng một câu.
"Tiểu tỷ Nạp Lan Gia, hi vọng về sau ngươi sẽ không bởi vì hành động hôm nay mà cảm thấy hối hận."
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, mặc dù đã hơn mười năm, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên vẫn nhớ rõ, hơn nữa, cái làm nàng càng buồn hơn là hơn mười năm sau, những lời này đã hoàn toàn được chứng thực.
Nàng quả thực là hối hận, nhưng đã quá trễ rồi.
"Tiêu Viêm ca ca, lần này tới Mãng Hoang Cổ Vực là vì Bồ Đề cổ thụ?" Giới thiệu xong một vòng, ánh mắt Huân Nhi sáng ngời, chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm nói.
"Ừm."
Nhìn thấy Huân Nhi không tức giận, Tiêu Viêm cũng vội vàng gật đầu. Đối với việc này, trong lòng hắn có chút áy náy, rồi Huân Nhi không để ý càng làm hắn cảm thấy có lỗi, hắn hiểu được Huân Nhi không muốn xuất hiện cảnh tranh cãi ầm ĩ làm hắn khó xử.
"Từ nơi này, tiếp tục đi vào trong là có thể đi vào khu vực sâu trong Mãng Hoang cổ vực, mà Bồ Đề cổ thụ là ở nơi đó." Ngón tay mảnh khảnh của Huân Nhi chỉ về phía bắc của Cổ Vực thai, nhẹ giọng nói: "Bất quá muốn tới nơi có Bồ Đề cổ thụ là rất khó. Vì cách nơi này ngoài trăm dặm, liền có đại quân mãnh thú tọa trấn, bọn họ ở khắp nơi sâu phía trong kia, chúng ta mà muốn đi vào, nhất định phải vượt qua hải dương đầy mãnh thú kia."
"Mấy ngày nay, người của chúng ta đều ở nơi này, đều đã thử qua, nhưng cuối cùng đều bị ngăn cản mà trở về, đại quân mãnh thú không chỉ có số lượng đáng sợ, trong đó cũng không thiếu cường giả vô cùng mạnh, cực kì khó đối phó." Huân Nhi hơi ngửa mặt lên, mặt trời từ trên chiếu xuống, mũi ngọc nhô lên làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, lộ ra da thịt sáng bóng giống như ngọc thạch nhu hòa, hoàn hảo vô cùng. Nàng cùng với Thải Lân, Yên Nhiên mỗi người một vẻ, hoàn toàn bất đồng.
"Khó trách những người ở đây trên người đều có mùi huyết tinh nồng đậm, hóa ra là xông vào đại quân mãnh thú kia." Tiêu Viêm lúc này hơi giật mình, lẩm bẩm nói.
"Ừ, cho nên hiện tại mấy người chúng ta ở đây đều cần liên thủ với nhau, nếu không mà nói, ai cũng không qua được." Ngọc thủ của Huân Nhi gạt mấy sợi tóc đen phiêu tán trên trán, trong đôi mắt đẹp lại có chút ngưng trọng, nói: "Tạm thời việc liên minh là do người kia nói ra, mà người này Tiêu Viêm ca ca phải cẩn thận một chút, bởi vì hắn là người của Hồn Điện, lại còn là một trong hai người trẻ tuổi có khả năng nhất trở thành tộc trưởng kế nhiệm của Hồn Tộc."
Nghe vậy trong lòng Tiêu viêm nhất thời vừa động, ánh mắt nhìn theo theo tầm mắt của Huân Nhi.