Trưởng Công Chúa

Chương 166: Bắt đầu lại




Trans: Umeshu
“Lời nói của Văn Tuyên không phải không có lý.”
Bùi Văn Tuyên tra hỏi, Bùi Lễ Minh lập tức tiếp lời.
Ông ta vốn là con vợ bé, có nhiều bất hòa với Bùi Lễ Hiền. Trước khi Bùi Lễ Chi chết, con đường làm quan của ông ta thuận lợi, sau khi Bùi Lễ Chi chết, ông ta vẫn luôn bị Bùi Lễ Hiền chèn ép, mãi đến khi Bùi Văn Tuyên và Lý Dung thành hôn, ông ta mới từ Hình bộ Thị lang thăng nhiệm lên làm Thượng thư.
Người như vậy không phải là số ít, Bùi Lễ Minh vừa mới mở miệng, người trong tộc sớm đã trao đổi với Bùi Văn Tuyên liền đứng ra, trần thuật lại từng cái lợi và hại.
Bùi thị sớm đã buộc chặt vào Thái tử, bắt đầu từ khi Bùi Văn Tuyên gài bẫy Nhu phi thì đã là kẻ địch của Nhu phi, nếu như Lý Thành đăng cơ, đối với bọn họ mà nói sợ sẽ là họa diệt tộc.
Nội bộ Bùi thị bắt đầu tranh chấp, hồi lâu sau, cuối cùng Bùi Huyền Thanh cũng lên tiếng: “Dừng lại đi.”
Bùi Lễ Hiền và Bùi Văn Tuyên đồng thời nhìn sang, Bùi Huyền Thanh nâng đôi mắt đục ngầu lên: “Văn Tuyên, nếu như hôm nay không đưa lệnh gia chủ cho con, con làm thế nào?”
“Thưa tổ phụ, Thái tử chính là tức đệ của con, con đương nhiên là không thể rời đi.”
Bùi Văn Tuyên không đi, bất kể Thái tử thắng hay bại thì Bùi gia đều không thoát khỏi liên quan.
“Như vậy, con nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Bùi Huyền Thanh nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng cười một tiếng: “Tổ phụ, Túc vương đã chết rồi.”
“Vậy người trong cung?”
“Là giả.”
Giọng nói của Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: “Chuyện này không chỉ có một mình tôn nhi biết, bọn họ không giấu được bao lâu, tổ phụ cảm thấy, yêu phi làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất thì Thái tử có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”
Bùi Huyền Thanh im lặng, rất lâu sau, ông cười lên: “Năm đó, phụ thân con cũng như thế này.”
Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía đám người: “Mọi người chọn thế nào?”
“Chúng ta cho rằng, Văn Tuyên rất có lý.”
Một đám người cùng mở miệng, một ít lời nói cho Bùi Lễ Hiền xen ở giữa đều bị lấp đi.
Bùi Huyền Thanh gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Lễ Hiền: “Đưa lệnh gia chủ, chìa khóa khố phòng cho hắn.”
“Phụ thân.” Bùi Lễ Hiền hoảng loạn: “Một đứa trẻ như hắn…”
“Con không phải là trẻ con nữa.”
Giọng nói Bùi Huyền Thanh trở nên nặng hơn: “Đây không phải là quyết định của hắn, là quyết định của ta, đưa lệnh gia chủ cho hắn.”
Bùi Lễ Hiền mím chặt môi, Bùi Huyền Thanh thấy Bùi Lễ Hiền không vâng lời thì bỗng nhiên vỗ một cái lên bàn, hét lớn lên: “Đưa hắn!”
Bùi Lễ Hiền không nói lời nào, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Bùi Huyền Thanh nhíu mày: “Lão nhị.”
“Phụ thân, ta không thể nhìn hắn đi vào vết xe đổ của phụ thân hắn được, Bùi thị không thể tham gia vào việc này, bây giờ nên lập tức bắt lấy Bùi Văn Tuyên rồi đưa vào trong cung! Người đâu!”
Bùi Lễ Hiền hét lớn một tiếng, một đám thị vệ cầm đao phá cửa đi vào, bỗng nhiên xông tới vây quanh toàn bộ từ đường.
Sắc mặt Bùi Lễ Minh lạnh đi: “Bùi Lễ Hiền, động đao trong từ đường, ngươi làm gì vậy?!”
“Trừng trị con cháu bất hiếu mà thôi. Bùi Văn Tuyên, ngươi phạm thượng làm loạn, ý đồ mưu phản, hôm nay ta vì việc nước quên tình nhà, hành quyết ngươi tại chỗ đưa vào trong cung, nhìn xem bệ hạ phán xét như thế nào! Hôm nay không ai được nhúc nhích!”
Bùi Lễ Hiền nâng tay phất một cái, khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Nếu không sẽ tính là đồng đảng, luận tội mưu phản.”
Người ở đây nghe nói như thế thì sắc mặt đều cực kỳ khó coi, Bùi Văn Tuyên lại cười tìm một vị trí trong từ đường, thong dong ngồi xuống, Đồng Nghiệp pha trà cho hắn, hắn hướng về phía Bùi Huyền Thanh mỉm cười: “Tổ phụ, nhị thúc động đao trước từ đường, Văn Tuyên có thể giải quyết nỗi lo thay tổ phụ không?”
Bùi Huyền Thanh nghe thấy thì hơi do dự, sau đó gật đầu.
Bùi Lễ Hiền cười lạnh thành tiếng: “Châu chấu sau mùa thu, giả vờ bình tĩnh cái gì. Người đâu, bắt lấy hắn!”
Bùi Văn Tuyên cười không nói, hắn thong dong bưng trà, thị vệ trong sân vung đao vọt về phía Bùi Văn Tuyên, cũng chính vào khoảnh khắc này, mũi tên từ bốn phương tám hướng rơi xuống như mưa, trong nháy mắt trực tiếp bắn chết thị vệ xông xáo phía trước trong từ đường!
Máu của thị vệ gần Bùi Lễ Hiền nhất trực tiếp bắn tung tóe lên mặt ông ta, làm cho Bùi Lễ Hiền nhắm mắt lại.
Sau đó liền nghe thấy tiếng kêu giết ngoài cửa vang lên, tất cả mọi người ở trước từ đường, sắc mặt tái nhợt, không dám nói lời nào.
Chỉ có Bùi Văn Tuyên khoan thai ngồi tại chỗ ngồi, ngửi mùi hương thưởng thức trà, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Lễ Hiền: “Nhị thúc ngồi chờ đi, chờ một lát nữa đến suối vàng vẫn còn một đoàn đường rất dài phải đi.” Nói xong, Bùi Văn Tuyên nâng nắp chén trà lên, khẽ cười: “Đừng để mệt mỏi.”
Sắc mặt Bùi Lễ Hiền tái nhợt, ông ta không nói gì, chờ hồi lâu, ngoài sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Triệu Trùng Cửu cất bước đi vào, quỳ gối trước mặt Bùi Văn Tuyên: “Đại nhân, tội thần đều đã đền tội, tất cả là một trăm bốn mươi hai người, mời đại nhân kiểm kê.”
Bùi Văn Tuyên gật đầu, nhìn thoáng qua Đồng Nghiệp bên cạnh, Đồng Nghiệp bưng rượu đã sớm được chuẩn bị đưa đến trước mặt Bùi Lễ Hiền, cung kính nói: “Nhị gia, mời.”
Bùi Lễ Hiền nhìn chén rượu độc trước mặt, Bùi Văn Tuyên mỉm cười: “Nhị thúc, chén rượu này là tâm ý của Văn Tuyên, không uống cũng đã rót, tự mình uống thì cũng có mặt mũi một chút.”
Bàn tay Bùi Lễ Hiền khẽ run, ông ta còn chưa lên tiếng, trong đám người đã truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, mấy con cháu Bùi thị trước kia vẫn luôn đi theo ông ta đều bị kéo ra, giơ tay chém xuống, máu bắn tung tóe đầy đất.
Sắc mặt Bùi Lễ Hiền trắng bệch, Bùi Văn Tuyên đứng dậy, bưng chén rượu lên: “Nhị thúc…” Giọng nói của hắn rất nhẹ: “Chén rượu kia của phụ thân ta, ông ấy đã uống, chén này của ngài, ngài cũng nên uống.”
Nghe thấy lời này, Bùi Lễ Hiền giương mắt nhìn hắn, rất lâu sau ông ta mới run rẩy lên tiếng: “Con của sói…”
“Còn không uống nữa,” Giọng nói của Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: “Thì sẽ không phải là một mình thúc uống đâu.”
Nghe thấy lời này, cuối cùng Bùi Lễ Hiền cũng thỏa hiệp, ông ta hít sâu một hơi, một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó quay đầu xông ra bên ngoài từ đường.
Bùi Văn Tuyên hô một tiếng: “Chậm đã.”
Bùi Lễ Hiền dừng chân lại, Bùi Văn Tuyên đưa tay: “Lệnh gia chủ.”
Bùi Lễ Hiền bất động, ông ta cảm thấy đau, nội tạng đều đang đau.
Bùi Văn Tuyên tự mình tiến lên, lấy lệnh gia chủ từ bên hông ông ta xuống, hắn vừa mới lấy được, người này liền phun ra một ngụm máu rồi ngã thẳng xuống.
Máu tươi bắn lên người Bùi Văn Tuyên, hắn lấy khăn ra, lau đi giọt máu trên khuôn mặt trắng ngần rồi quay đầu đi, trực tiếp phân phó: “Điều động tất cả gia binh của Bùi thị tập hợp, Bùi Hiểu lệnh cho quân hộ thành Nam Thành chờ đó.”
Lúc Bùi gia rối loạn thì trong nội viện Tô phủ lại hiện ra một loại an bình quá mức.
Tô Dung Khanh đi vào trong phòng ngủ của Tô Mẫn Chi, Tô Mẫn Chi đang luyện chữ, Tô Dung Khanh đi vào phòng, nghiêm chỉnh quỳ xuống: “Phụ thân.”
“Có biết ta gọi con đến là vì sao không?”
Tô Mẫn Chi không ngẩng đầu, ngòi bút chậm rãi vẽ ra nét ngang trên giấy.
Giọng nói của Tô Dung Khanh rất nhẹ: “Biết ạ.”
“Việc của con, đại ca con đã nói với ta rồi, trước kia con luôn là đứa trẻ biết chừng mực, ta nghĩ mãi mà không rõ.” Tô Mẫn Chi giương mắt nhìn về phía Tô Dung Khanh: “Sao con vẫn không hiểu chuyện bằng đại ca con?”
Tô Dung Khanh bất động, Tô Mẫn Chi nhìn vẻ mặt hắn vốn không hối cải, ông nhíu mày: “Thái tử là trưởng tử của trung cung, luận trưởng luận đích thì đều là chính thống. Phẩm học khí độ đều không thể bắt bẻ. Nhu phi có xuất thân gì? Túc vương có phẩm chất gì? Con đây là đang làm gì?”
“Trước đó con ở trên triều đình tranh chấp với Bùi Văn Tuyên, ta đã cảm thấy khác thường, nhưng ta cho rằng con…” Tô Mẫn Chi mím môi, hất bút lên, chỉ nói: “Tuổi nhỏ xúc động. Ta biết tâm tư của con đối với Bình Nhạc điện hạ, nhưng người đã gả đi rồi, bây giờ con đang làm gì vậy?”
“Phụ thân?” Tô Dung Khanh sững sờ ngẩng đầu, hắn chưa từng biết, tâm tư của mình mà người trong nhà đều biết.
Tô Mẫn Chi tựa như cảm thấy áy náy, thả nhẹ giọng nói: “Ba năm con ở học viện, kỳ kiểm tra mỗi năm, chỉ cần có Bình Nhạc điện hạ, con đều sẽ cố ý thể hiện. Mỗi lần vào cung, chỉ cần có Bình Nhạc điện hạ, con đều sẽ cố ý ăn mặc, Dung Khanh, ta là phụ thân của con, hiểu con không ai ngoài cha, con và điện hạ không hợp nhau, ta cũng nhớ con sẽ không làm trái với lệ thường nên chưa từng cảnh tỉnh con. Nhưng rốt cuộc con thế nào rồi, bây giờ ta đã không nhìn rõ được con nữa.”
“Là nhi tử, thẹn với sự dạy dỗ của phụ thân.”
Tô Dung Khanh hít sâu một hơi: “Chỉ là nhi tử cho rằng, Lý Xuyên quả thật không thích hợp làm Hoàng đế.”
“Vậy Túc vương thì thích hợp sao?!” Tô Mẫn Chi thấy Tô Dung Khanh không chịu thỏa hiệp thì không khỏi mang theo sự tức giận: “Nơi nào có quân chủ hoàn toàn thích hợp, quân chủ là công cụ trấn quốc, không ở chỗ mạnh chỉ ở chỗ ổn.”
“Nhưng hắn không ổn.”
Vẻ mặt Tô Dung Khanh bình tĩnh: “Phụ thân, thật ra tất cả hành vi cử chỉ của Bình Nhạc điện hạ đều là do Thái tử sai sử, ngay cả việc Nhu phi đề xuất thay đổi thuế thật ra cũng là cái bẫy Thái tử bày ra cho Nhu phi, lời phụ thân nói, nhi tử cho rằng rất đúng. Quân chủ nhờ ổn, thần tử nhờ tài, mặc dù phẩm tính Túc vương không tốt, xuất thân bất chính nhưng hắn không tạo ra nổi sóng gió gì. Nhưng Thái tử thì sao?”
Tô Dung Khanh giương mắt nhìn về phía Tô Mẫn Chi: “Thái tử bây giờ còn chưa đăng cơ mà đã khuấy đảo triều đình nghiêng trời lệch đất. Nếu như hắn đăng cơ thì phụ thân dùng cái gì để chế ngự?”
“Đó cũng không phải là chuyện con quan tâm!”
Tô Mẫn Chi hét ra tiếng, đang lúc nói chuyện, Tô Dung Hoa từ ngoài sân đi tới, hắn nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong thì lặng lẽ vòng tới cửa sau, trốn ở cửa sổ phía sau nhìn Tô Dung Khanh và Tô Mẫn Chi nói chuyện.
Mặc dù hắn tố cáo Tô Dung Khanh nhưng cũng lo lắng Tô Dung Khanh bị Tô Mẫn Chi đánh chết, Tô Mẫn Chi nghiêm khắc với Tô Dung Khanh, từ nhỏ hắn đã biết, mà sự nghiêm khắc này còn có mấy phần bởi vì đại ca không nên thân là hắn đây nên ông sợ tiểu nhi tử giẫm vào vết xe đổ, do đó Tô Dung Hoa luôn có thêm mấy phần áy náy với Tô Dung Khanh.
Hắn ở cửa sổ vụng trộm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ đợi đến khi Tô Mẫn Chi ra tay thì sẽ cản lại.
Tô Mẫn Chi mắng Tô Dung Khanh xong, ông giận run cả người, đưa tay bưng chén trà bên cạnh, còn chưa đụng vào chén trà đã nghe Tô Dung Khanh lên tiếng: “Con muốn giúp Lý Thành đăng cơ.”
“Con nói cái gì?!”
Tô Mẫn Chi bỗng nhiên quay đầu, phần áo làm đổ chén trà.
Tô Dung Khanh đứng dậy đi châm trà cho Tô Mẫn Chi, hắn vừa rót trà vừa nói: “Hỏi ý kiến phụ thân một chút.”
“Ta tuyệt đối không đồng ý.” Tô Mẫn Chi giận đến mức chẳng muốn nói nữa, ông chỉ vào cửa nói: “Con tự đi nhận phạt, suy nghĩ như thế này con cũng đừng nghĩ nữa!”
“Vậy…” Tô Dung Khanh bưng trà, quỳ đến trước mặt Tô Mẫn Chi nâng chén trà qua đỉnh đầu: “Nhi tử không nghĩ nữa, vẫn xin phụ thân bớt giận.”
Tô Mẫn Chi nhìn dáng vẻ của Tô Dung Khanh, ông do dự một lát, cuối cùng thái độ vẫn mềm đi, nâng chén trà lên nhấp một miếng rồi thong thả nói: “Con nghĩ rõ ràng là tốt, Dung Khanh, bất kể như thế nào, Thái tử điện hạ là quân, chúng ta là thần, chỉ cần Thái tử điện hạ không làm ra chuyện gì vi phạm thiên đức…”
Tô Mẫn Chi nói xong, đầu lưỡi đã có chút cứng ngắc lại, ông cảm thấy xung quanh dần tối đi.
“Dung Khanh?”
Tô Mẫn Chi hoảng lên, Tô Dung Khanh vội vàng đứng dậy đỡ lấy ông: “Phụ thân.”
“Ta… vì sao ta không nhìn thấy nữa?”
Tô Mẫn Chi trở nên hoảng loạn: “Nhanh, gọi đại phu.”
Ông nói xong thì cũng dần dần bắt đầu không nghe được xung quanh, Tô Dung Khanh đỡ Tô Mẫn Chi, nâng cao giọng nói: “Phụ thân?”
Tô Dung Hoa trốn ngoài cửa sổ, lúc này hắn đã nhận ra tình hình không đúng.
Hắn mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn ngừng thở rồi lui đến trong rừng cây sau ngọn núi giả.
Tô Dung Khanh đỡ Tô Mẫn Chi lên giường, chờ đến lúc Tô Mẫn Chi ngã xuống giường thì ông đã hoàn toàn không thể nói chuyện nữa.
“Phụ thân.” Tô Dung Khanh đưa tay dịch chăn mền cho ông, giọng nói điềm đạm: “Người nghỉ ngơi một lúc, chờ con làm xong việc con sẽ quay lại.”
Sau khi nói xong, sắc mặt Tô Dung Khanh lập tức lạnh đi, hắn đưa tay lấy lệnh gia chủ từ trên người Tô Mẫn Chi rồi đứng dậy đi ra ngoài, hắn vừa ra cửa liền nhìn thấy trong sân đã phủ đầy người của hắn.
“Bảo vệ nội viện, không cho bất cứ kẻ nào tới gần. Phụ thân bệnh nặng, ta thay mặt đảm nhiệm gia chủ Tô gia.” Tô Dung Khanh đeo lệnh gia chủ ở bên hông: “Tìm đại công tử rồi cấm túc, những người trong họ không liên quan thì lập tức sắp xếp từng nhóm ra khỏi Hoa Kinh, phân phó gia binh Tô thị tập hợp, quân hộ thành tạm thời lưu lại ở cửa Nam. Đi đến Thiên phủ quan thông báo với Tô Bình, Hoa Kinh có biến, mang tám ngàn binh lính tới.”
Tô Dung Khanh nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Chờ tiếng bước chân xung quanh xa dần, Tô Dung Hoa tìm một cơ hội rồi vội lao nhanh ra ngoài, một đường xuôi theo tường đi về phía nơi không người, đi đến ổ chó ở sân sau Tô gia.
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cúi người, mang theo lông chó đầy đầu chui ra ngoài.
Động tĩnh thoạt nhìn là ầm ĩ của hai nhà Tô Bùi ở trong toàn bộ Hoa Kinh giống như hai giọt nước rơi xuống biển, không nổi lên gợn sóng gì. Nhưng người nhạy cảm thì vẫn nhận ra được sự khác thường, chờ đến xế chiều, số người ra khỏi thành đột nhiên tăng lên nhiều, mà lúc này, người trong cung cũng mang theo thánh chỉ đến phủ Thái tử.
Lý Xuyên sớm đã rửa mặt xong xuôi, hắn ngồi quỳ chân trước giường, nhìn trường kiếm nằm ngang trước mặt không nói một lời.
Phúc Lai dẫn người đi vào phủ Thái tử, ở cửa ra vào cung kính lên tiếng: “Thái tử điện hạ, bệ hạ cho mời.”
Lý Xuyên ngẩng đầu lên nhìn về phía Phúc Lai ở cửa, ánh mắt của hắn rất lạnh, vẻ mặt Phúc Lai không đổi, một hồi sau, Lý Xuyên cầm lấy trường kiếm, ôm kiếm đứng dậy rồi đi về phía bên ngoài phòng: “Đi thôi.”
Lý Xuyên lên xe ngựa, lúc này Triệu Trùng Cửu cũng đã về đến phủ công chúa, dẫn Lý Dung lên xe ngựa.
Lý Dung ngồi trong xe nhìn xung quanh mình, rõ ràng nhận ra được bầu không khí trên đường có chút khác thường, người đi về phía cổng thành rất nhiều.
Trên đường còn có mấy người ăn xin vẫn canh giữ tại chỗ như cũ, bọn họ nhìn xe ngựa của Lý Dung đi qua rồi lại dời ánh mắt. Lý Dung biết đây đều là tai mắt của Bùi Văn Tuyên, gốc rễ lập thân của Bùi Văn Tuyên chính là ở năng lực thu thập tin tức của hắn.
Lý Dung nhìn người đi trên đường, nhìn bọn họ nhíu mày chạy vạy. Nàng đột nhiên nhớ Bùi Văn Tuyên và Lý Xuyên đều từng nhắc đến phương Bắc, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Trùng Cửu bên cạnh: “Trùng Cửu.”
“Điện hạ.”
Triệu Trùng Cửu cho rằng nàng có gì dặn dò nên lập tức lên tiếng, Lý Dung suy nghĩ một chút: “Ta nhớ, ngươi là người Tây Bắc.”
“Vâng.” Triệu Trùng Cửu cung kính nói: “Người Túc Châu của Tây Bắc.”
“Ngươi xem bách tính Tây Bắc, trước khi khai chiến có giống người Hoa Kinh này không?”
Lý Dung xem xét bách tính trên đường, Triệu Trùng Cửu nở nụ cười, Lý Dung quay đầu, hơi có chút nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”
“Điện hạ.” Triệu Trùng Cửu cúi đầu: “Quân đội ở phương Bắc thiên về tập kích và kỵ binh, trước khi khai chiến thì bách tính sẽ không biết. Đều là đột nhiên công thành vào lúc đêm, hoặc là không tấn công nổi mọi người đều chạy mất, hoặc là sẽ đánh hạ được, hoàn toàn không kịp nghĩ quá nhiều.”
Triệu Trùng Cửu vén màn lên, nhìn người đi đường đi về phía cổng thành, những người này đều là bách tính cảnh giác nhận được tin tức vì động thái khác thường của quân hộ thành, Triệu Trùng Cửu quan sát bọn họ: “Ngài xem bọn họ đi, vẫn còn được mật báo. Tây Bắc thì không có, tỉnh lại sau giấc ngủ có lẽ đầu đã không còn nữa, đây vẫn tính là tốt, thành trì có vận may không tốt gặp phải thì liều chết chống cự lại bị công phá, thủ tướng chưa kịp tổ chức rút lui, đó mới là thảm nhất.”
Thê thảm như thế nào thì Lý Dung đã không dám hỏi nữa.
Nàng ngồi trên xe ngựa, lần đầu tiên cúi đầu nhìn chúng sinh xung quanh.
Xe ngựa rời đi từ cổng thành Nam Thành, nơi đó là chỗ của quân phòng thủ Bùi gia, lúc Lý Dung ra khỏi thành, nàng quay đầu lại, nhìn tường thành trải qua mưa gió kia đứng sừng sững tại chỗ giống như người đưa mắt nhìn nàng đi xa.
Nàng sắp rời khỏi nơi này.
Rời khỏi nơi nàng đã sống năm mươi năm.
Rời khỏi triều đình mà nàng mưu cầu danh lợi quyền lực, nàng vì đó mà phấn đấu cả đời.
Nàng có loại hoảng hốt đang dần dâng lên, cũng không biết vì sao mà đột nhiên hiểu rõ nỗi buồn của anh hùng gãy kiếm, mỹ nhân xế chiều.
Nàng hoàn toàn không thể nghĩ đến cuộc sống sau khi đi đến Thanh Châu, mỗi một bước xe ngựa đi về phía trước, nàng cảm thấy có một sợi dây thừng quấn chặt tim mình. Nàng đột nhiên dâng lên sự giãy giụa, bỗng rất muốn thử một lần.
Nàng có thể làm tốt một chút hay không.
Nàng muốn tình cảm, cũng muốn quyền lực, nàng muốn hết, có người nào đứng trên vị trí tối cao bất bại mà chỉ có lòng nghi ngờ của người bình thường hay không?
Nàng nhìn hai chữ “Hoa Kinh” càng ngày càng mơ hồ, chính vào lúc này, bên trong Hoa Kinh bỗng nhiên truyền đến tiếng chém giết.
Tiếng động rung trời, sau đó toàn bộ Hoa Kinh giống như nước bỗng nhiên sôi trào, tiếng thét chói tai, tiếng hét to vội vàng truyền đến.
Bàn tay Lý Dung đặt ở rìa xe ngựa, nàng nhìn chằm chằm chiến trường năm mươi năm thuộc về nàng kia.
Mà bên trong cung thành Hoa Kinh, binh sĩ chém giết nhau, Lý Xuyên ôm kiếm đứng ở cửa cung, nhìn cửa cung từ từ mở ra, hắn lạnh lùng nhìn con đường phía sau cửa cung kéo dài đến đại điện trên cùng, hắn hét to lên tiếng: “Yêu phi Tiêu thị, mê hoặc quân chủ, làm loạn triều cương, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, luận tội đáng chém. Nay cưỡng ép thánh thượng, một mình nhận lời mời của bệ hạ, vào cung thanh trừ kẻ gian, bảo đảm an nguy thánh giá.”
“Người ngăn cản…” Lý Xuyên đưa tay rút kiếm, đứng trước cửa cung: “Đáng chém!”
Sau khi nói xong, binh sĩ vào triều như nước, Lý Xuyên rút kiếm bước nhanh vào cung.
Lý Dung nghe động tĩnh ở nơi xa, nàng không dám nhìn nữa, đang muốn buông rèm xuống thì nhìn thấy một thiếu nữ cưỡi ngựa phi ra từ trong thành, một đường băng băng chạy về phía nàng.
“Dừng lại!” Thượng Quan Nhã không dám gọi tên Lý Dung nên hô to chiếc xe ngựa trước mặt: “Dừng lại!”
Lý Dung nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Nhã thì lập tức gọi xe ngựa: “Ngừng!”
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Thượng Quan Nhã liền đứng trước mặt Lý Dung, nàng ấy thở hổn hển, Lý Dung nhìn vẻ mặt nàng ấy là biết không tốt: “Sao vậy?”
“Tô Dung Hoa mới tới tìm ta, Tô Dung Khanh phản rồi. Hắn đã lấy được quyền khống chế Tô gia, Tô thị cùng thế gia khác liên thủ với Nhu phi, lại điều một vạn tinh binh từ Thiên Thủ quan.”
“Vậy hiện tại hắn ra tay sao?” Lý Dung lập tức vội hỏi, Thượng Quan Nhã lắc đầu: “Không có.”
Hiện tại vẫn chưa ra tay, vậy là Tô Dung Khanh đang chờ Lý Xuyên.
Một khi Lý Xuyên thật sự ra tay giết Lý Minh thì Tô Dung Khanh sẽ có thể danh chính ngôn thuận giết Lý Xuyên.
Nếu như thế gia trong thành và hắn liên thủ với nhau, vậy thì chỉ trong thành Hoa Kinh, Tô Dung Khanh đã có thể tiếp cận hơn vạn người ngựa, tối nay điều binh từ xung quanh Hoa Kinh, binh mã có thể đến Hoa Kinh vào ngày mai của Vương thị và Tô thị là hai vạn.
Lý Xuyên giết Lý Minh, chỉ dựa vào một vạn nhân mã trong tay bọn họ thì chuyện thua là không thể nghi ngờ.
Lý Xuyên không giết Lý Minh, vậy thì chỉ còn lại một con đường, đồng ý với Lý Minh san bằng cả Thượng Quan thị, sau đó liên thủ với Lý Minh thì còn có phần thắng.
“Điện hạ…” Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung: “Bây giờ thế nào, xin điện hạ quyết định.”
Quyết định? Quyết định như thế nào.
Tô Dung Khanh không động chính là vì cho rằng bọn họ vẫn không rõ tính toán của hắn ta, nếu không hiện tại Tô Dung Khanh đã phục kích Lý Xuyên từ sau, cùng Lý Minh nội ứng ngoại hợp, Lý Xuyên thua là điều không thể nghi ngờ, mà Bùi Văn Tuyên tham dự binh biến cũng tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Nếu như bây giờ nàng rời đi, còn có thể trở lại Thanh Châu thì có lẽ Tô Dung Khanh sẽ dựa theo ước định, cho nàng một con đường sống.
Nếu như bây giờ nàng quay lại thì chẳng qua cũng chỉ là nhìn bọn họ chết.
Khi chữ chết xẹt qua đầu nàng, nàng bỗng dưng nhớ tới vấn đề mà Bùi Văn Tuyên hỏi nàng.
“Nếu như hôm nay ta chết, điện hạ sẽ thế nào?”
Sẽ thế nào?
Nàng cho rằng đây là chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra, nhưng giờ phút này nàng rõ ràng ý thức được, đó cũng không phải là chuyện sẽ không xảy ra.
Nếu như Bùi Văn Tuyên chết rồi…
Nếu như Bùi Văn Tuyên chết rồi…
Lý Dung nhắm mắt lại.
“Quay về.”
Nàng khàn giọng mở miệng: “Ta vào cung đón Thái tử ra, đừng làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, ta sẽ ở trong cung trấn giữ, tiếp tục chỉ huy công thành. Triệu Trùng Cửu ngươi đi nói cho Bùi Văn Tuyên biết, nói ta xảy ra chuyện trên đường, bảo chàng đi cứu ta, sau đó có thể đưa người của Thượng Quan thị và Bùi thị ra khỏi thành được bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. A Nhã, ngươi cũng ra khỏi Hoa Kinh…” Lý Dung giương mắt, nhìn về phía Thượng Quan Nhã: “Bảo toàn thực lực, chỉ cần Thái tử không chết, chờ Tuân Xuyên tới, các ngươi lập tức công thành.”
Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung, rất lâu về sau, nàng ấy hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta phải ở lại trong cung.” Lý Dung nhìn nàng ấy: “Không có người chỉ huy, chẳng mấy chốc Tô Dung Khanh sẽ phát hiện Xuyên nhi rời đi, hơn nữa ta ở đó, cho dù bị phát hiện thì cũng có thể ngăn cản Tô Dung Khanh một khoảng thời gian.”
Thượng Quan Nhã không nói lời nào, Lý Dung đẩy nàng ta một cái: “Nhanh chóng đi đi, ngay.”
Thượng Quan Nhã hít sâu một hơi rồi gật đầu nói: “Vâng.”
Sau khi nói xong, Thượng Quan Nhã cưỡi ngựa rời đi, Lý Dung ngồi trở lại vị trí, nàng nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Về đi.”
Bọn họ đi ra ngoài không xa, xe ngựa mang theo Lý Dung vào thành.
Lúc đi ra, nàng mờ mịt luống cuống.
Nhưng giờ phút này xe ngựa chạy về Hoa Kinh, mang theo nàng lao tới chiến trường, nàng lại có một cảm giác bình tĩnh lạ thường.
Xe ngựa của nàng xuyên qua con phố dài đã hoàn toàn hỗn loạn, đi vào cửa cung, lúc tách khỏi Triệu Trùng Cửu, nàng giao bức thư trên xe ngựa cho hắn: “Đưa phò mã đến nơi xa rồi đưa thư cho chàng.”
Triệu Trùng Cửu nhận lệnh rồi nhanh chóng lui xuống.
Bùi Văn Tuyên dẫn người của Bùi thị và Đốc tra tư canh giữ ở ngoài thành cung điện, Triệu Trùng Cửu tìm được Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên nhìn thấy Triệu Trùng Cửu thì có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây? Điện hạ đâu?”
“Điện hạ đã xảy ra chuyện.” Triệu Trùng Cửu đè thấp giọng nói, có vẻ vô cùng sốt ruột: “Ở khách trạm ngoài thành, phò mã, điện hạ bảo ngài lập tức qua đó.”
Triệu Trùng Cửu nói xong thì đưa ra lệnh bài của Lý Dung. Bùi Văn Tuyên nhìn thấy lệnh bài, nhất thời có chút hoảng.
Hắn nhìn cung thành rồi nhìn lệnh bài trong tay, Triệu Trùng Cửu lập tức nói: “Đại nhân, mau đưa ra quyết định, nếu như chậm…”
“Bùi Minh!” Bùi Văn Tuyên gọi Bùi Minh, Bùi Minh tiến lên: “Đại công tử.”
“Ngươi trông coi ở đây trước, ta ra khỏi thành một chuyến, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Bùi Văn Tuyên nói xong, kiểm kê một nhóm cao thủ đứng đó rồi dẫn người theo Triệu Trùng Cửu ra khỏi thành.
Bùi Văn Tuyên đuổi gấp ra ngoài thành, Lý Dung khoác áo lông cáo, ôm lò sưởi, từng bước một đi về phía trong cung.
Mà trong tẩm cung, Lý Minh nằm trên giường nhỏ, nhìn Lý Xuyên ôm kiếm đứng trước mặt ông ta.
“Trẫm vốn muốn cho ngươi lựa chọn.” Nét mặt Lý Minh có chút suy yếu: “Không ngờ ngay cả lựa chọn ngươi cũng không muốn, trực tiếp cho trẫm kết quả. Lý Xuyên, ngươi có biết giết trẫm thì trên sử sách thì ngươi phải cõng bêu danh gì không?”
“Ta không quan trọng bêu danh hay không bêu danh.”
Vẻ mặt Lý Xuyên rất lạnh lùng, Lý Minh trào phúng ra tiếng: “Bêu danh còn không sợ, xem ra ngươi quả nhiên là cẩu tạp chủng của người bất trung bất nghĩa. Ngươi muốn ngôi vị Hoàng đế này đến điên rồi nhỉ? Ồ, không đúng…” Lý Minh như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Không phải là con muốn đến điên, là mẫu hậu ngươi, tỷ tỷ ngươi và Thượng Quan gia mới đúng.”
Lý Minh nâng tay tán thưởng, giống như là đã đoán đúng chuyện gì đó, ông ta nâng ngón tay chỉ vào hắn: “Bọn chúng muốn đến điên rồi.”
“Phụ hoàng…” Lý Xuyên nghe lời nói của Lý Minh, tựa như có chút khổ sở: “Ta không rõ.”
“Không rõ cái gì?”
“Vì sao ngài… lại không thể chấp nhận ta chứ?”
“Đã là lúc nào rồi.” Lý Minh giống như thấy buồn cười: “Ngươi lại còn hỏi trẫm vấn đề này. Xuyên nhi…” Lý Minh thở dài: “Ai dạy cho ngươi lời nói ngây thơ như vậy? Không phải trẫm không chấp nhận ngươi, ngươi là con của trẫm, trẫm một tay ôm ngươi đến lớn, người trẫm không chấp nhận là mẫu thân của ngươi.”
Khi hai người nói chuyện, Thượng Quan Nguyệt đẩy cửa nước vào.
Lý Minh giương mắt nhìn thấy nữ nhân đi vào phòng, lời nói của ông ta không dừng lại, nói cho Thượng Quan Nguyệt nghe: “Thượng Quan thị bọn chúng, mưu cầu vô độ, chúng xem Lý thị ta là con rối, mưa đồ dùng hôn nhân để cùng cai quản thiên hạ với Lý thị ta. Trong lòng chúng không có tình cảm, ngươi cho rằng mẫu thân ngươi yêu ngươi sao? Thượng Quan thị có xem ngươi là người thân không? Không, Lý Xuyên à…” Lý Minh cười rộ lên: “Ngươi chính là một quân cờ của Thượng Quan thị. Một công cụ chúng dùng để thống trị Đại Hạ.”
Thượng Quan Nguyệt nghe lời nói của Lý Minh, từng bước một đi đến phía sau Lý Xuyên.
Vẻ mặt bà rất bình tĩnh, bà nhìn nam nhân ở trên trường.
Ông ta già rồi.
Hơi thở mục nát luẩn quẩn xung quanh người ông ta, hoàn toàn không nhìn ra được một chút dáng vẻ thiếu niên lang ngày xưa cùng bà chơi diều, sửa tháp Bắc Yến.
Bà thương hại nhìn ông ta, ánh mắt như vậy đã chọc giận Lý Minh, ông ta hét lớn ra tiếng: “Ngươi nhìn cái gì!”
“Nhìn ngươi lần cuối cùng, Lý Minh…” Giọng điệu của Thượng Quan Nguyệt rất bình tĩnh: “Ngươi già rồi.”
Thượng Quan Nguyệt nói xong thì đảo mắt nhìn về phía Lý Xuyên: “Còn chờ cái gì, ra tay đi.”
Lý Xuyên ôm kiếm không nhúc nhích, Thượng Quan Nguyệt nhíu mày: “Lý Xuyên! Bên ngoài có bao nhiêu người chờ con, con đăng cơ trễ một khắc thì sẽ sinh biến, nhanh!”
Lý Xuyên cúi đầu, Thương Quan Nguyệt lấy gối mềm từ bên cạnh, đưa tới tay Lý Xuyên: “Mau, không thể dùng đao kiếm, quá rõ ràng, cho ông ta ngạt chết.”
Lý Xuyên ngẩng đầu, nhìn Thượng Quan Nguyệt trước mặt: “Mẫu hậu…”
“Thượng Quan Nguyệt, hắn là con của ta!” Lý Xuyên nhìn thấy sự giằng co của Lý Xuyên và Thượng Quan Nguyệt thì bắt đầu vui vẻ: “Ngươi cho rằng giết cha đơn giản như vậy sao? Ta chưa từng tốt với hắn sao? Ta từng ôm hắn, ta dạy viết chữ, hắn đói bụng, nửa đêm ta dẫn hắn đến trù phòng ăn tiểu táo*. Ngươi phạt hắn viết chữ, ta giúp hắn chép…”
*Tiểu táo là tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.
Lý Minh nói ra chuyện xưa lúc nhỏ của Lý Xuyên.
Khi đó mâu thuẫn của ông ta và Thượng Quan thị vẫn chưa gay gắt như vậy, ông ta và Thượng Quan Nguyệt vẫn là phu thê ân ái, tháp Bắc Yến vẫn chưa sửa xong, ông ta vẫn là một đứa trẻ to xác, lôi kéo Lý Xuyên, để Lý Dung ngồi trên vai vui đùa.
Ông ta vốn muốn nói để k1ch thích Thượng Quan Nguyệt và Lý Xuyên nhưng nói xong, giọng của ông ta đã khàn đi.
Tẩm cung nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Thượng Quan Nguyệt đỏ mắt: “Con không ra tay có phải không?”
Nói xong, Thượng Quan Nguyệt chợt rút kiếm: “Ta làm!”
“Mẫu hậu!”
Lý Xuyên thấy Thượng Quan Nguyệt rút kiếm chạy đi thì ôm lấy Thượng Quan Nguyệt: “Từ từ… chờ một chút…”
“Chờ cái gì!”
Thượng Quan Nguyệt quay đầu lại cho một bạt tai vào mặt Lý Xuyên: “Con không quyết đoán như vậy, làm sao làm Thái tử, làm sao trở thành đế vương! Giết ông ta đi!”
Thượng Quan Nguyệt đặt kiếm vào tay Lý Xuyên: “Giết ông ta! Bình thường ông ta đối xử với con như thế nào con quên rồi sao? Ông ta tốt với Lý Thành như vậy, đối với con chỉ có một chút xíu tốt như vậy thôi mà con không muốn giết ông ta nữa sao?”
Thượng Quan Nguyệt nói xong thì kéo Lý Xuyên tiến lên.
Kiếm của Lý Xuyên vẫn luôn run rẩy, Thượng Quan Nguyệt ép hắn.
“Giết ông ta.”
Thượng Quan Nguyệt ch ảy nước mắt, phảng phất như đều lấy sự điên cuồng cả đời đặt ở đây: “Giết ông ta, mọi thứ đều kết thúc. Con chính là Hoàng đế, thiên hạ đều là của con.”
“Con là Thái tử, đừng yếu đuối như vậy, giết một người mà thôi, giết một người phụ thân không tốt với con chút nào, con do dự cái gì!”
Mũi kiếm từng chút một đến gần lão già trên giường, mà bên ngoài cửa cung, Lý Dung bước từng bước lên bậc thang.
Khi mũi kiếm chống trên cổ Lý Minh, Lý Dung đẩy cửa bước vào.
Gió lạnh rót vào trong phòng, ba người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Lý Dung mang trường bào màu đen viền vàng, bên ngoài khoác áo lông cáo màu trắng, trong tay ôm một cái lò sưởi, nàng đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lý Xuyên không thể tin được mà nhìn nàng, trong mắt nhanh chóng hiện lên ánh nước.
Lý Dung nhìn Lý Xuyên, trong nháy mắt, nàng cảm thấy bản thân mình giống như đã quay về thời gian rất nhiều năm trước.
Đứng trên điểm mấu chốt của vận mệnh, nàng có cơ hội sửa đổi.
“Bỏ thanh kiếm xuống…” Giọng nói của nàng rất nhẹ: “Xuyên nhi, lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.