“Lão gia, phu nhân, thiếu gia tỉnh rồi.” Hạ nhân bẩm báo việc này bước chân nhẹ nhàng, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
An Quốc công cùng An Quốc công phu nhân nghe vậy, tất nhiên là mừng rỡ. Tuy rằng Thái y đã sớm nói Lam Thừa Vũ không có nguy hiểm về tính mạng, nhiều nhất một hai ngày sẽ tỉnh lại, nhưng bọn hắn vẫn không thể không lo lắng. Lam Thừa Vũ từ nhỏ thân mình cường tráng, hiếm khi sinh bệnh, chứ nói chi là bị thương nặng như vậy, bọn họ thật sự rất khó thích ứng việc nhi tử nhà mình vẻ mặt suy yếu nằm ở trên giường.
Phu thê họ chỉ có một nhi tử, có bao nhiêu coi trọng Lam Thừa Vũ, không cần nói ra cũng biết. Vừa mới nhận được tin tức, hai người liền khẩn cấp chạy tới phòng của Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ vừa tỉnh, liền nhìn chằm chằm trần nhà. Vì mất máu, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng tổng thể so với Bảo Lạc thì tốt hơn nhiều.
“Thừa Vũ, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh. Nếu ngươi không tỉnh, chỉ sợ mẫu thân sẽ đích thân chạy vào cung, bắt cho bằng được tên hại ngươi bị thương.” An Quốc công phu nhân mở miệng trước tiên.
“Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt.” An Quốc công từ trước đến giờ trầm ổn lại nói lời này đến hai lần, có thể thấy được tâm tình có bao nhiêu kích động.
Tròng mắt Lam Thừa Vũ xoay chuyển, theo lời An Quốc công cùng An Quốc công phu nhân nói, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Lam Thừa Vũ trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, vừa nghĩ đến một màn kia, hắn không khỏi run rẩy cả người.
“Bảo Lạc... Trường Thọ Công chúa, nàng... Thế nào rồi?” Tiếng nói non nớt của Lam Thừa Vũ có chút khàn khàn.
An Quốc công phu nhân không dự đoán được câu nói đầu tiên của Lam Thừa Vũ sau khi tỉnh là hỏi tình hình của Bảo Lạc, liền giật mình. Bất quá, nghĩ đến nhi tử nhà mình vì cứu Bảo Lạc nên mới bị thương, An Quốc công phu nhân dần dần bình thường trở lại.
“Không tốt, thật sự không tốt. Trường Thọ Công chúa bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, Thái y nói, thân mình của nàng vốn suy yếu, nếu không tìm được biện pháp khiến nàng tỉnh lại, sợ là...” Nàng lắc lắc đầu, bên môi xẹt qua một tia thở dài.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, hô hấp trở nên trầm trọng không ít, An Quốc công phu nhân vội vàng trấn an nhi tử của mình. “Nghe nói, Thái tử đã phái người đi thỉnh Quốc sư, nếu có thể mời Quốc sư tới, Trường Thọ Công chúa sẽ không còn gì đáng ngại.”
“Quốc sư, không ở trong kinh thành sao?” Cho dù Lam Thừa Vũ thông minh, nhưng hiện tại cũng chỉ là một hài tử, không có khả năng nắm trong lòng bàn tay tung tích của đại nhân vật như vậy.
“Nếu hắn ở trong kinh thành, chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm thỉnh hắn vào xem bệnh cho Công chúa.” Lam Thừa Vũ đầu óc xoay chuyển rất nhanh, ở điểm này, hắn hiển nhiên thật không mù mờ. Loại an ủi này, không có tác dụng với hắn.
An Quốc công phu nhân nhất thời nghẹn lời, một lát sau, nàng mới nói. “Thừa Vũ rất quan tâm Trường Thọ Công chúa sao?”
“Vâng, nàng... Đối với ta, nàng là người đặc biệt nhất, ta không muốn nàng chết.”
Trong đầu Lam Thừa Vũ chợt lóe lên hình ảnh lúc xảy ra sự việc.
Nữ hài nhi nho nhỏ, giống như diều đứt dây, từ chỗ cao rớt xuống, thoạt nhìn nàng, là lo sợ và nghi hoặc. Trong mắt nàng vừa có lo sợ cái chết, vừa có cảm giác được giải thoát.
Tại một khắc đó, Lam Thừa Vũ thực sự may mắn, Bích Nghiêu kịp thời tìm được hắn, sau khi hắn nghe Bích Nghiêu tiết lộ tin tức, kịp thời chạy tới gần Bảo Lạc, lại vừa đúng lúc Bảo Lạc bị người ta đẩy xuống, đứng ở nơi có thể đỡ được nàng.
Một vòng, thoạt nhìn tràn đầy trùng hợp, chỉ có người trong cuộc, mới có thể nhận thấy tính nguy hiểm... Chỉ cần có một hành động sai sót, trên thế giới này, khả năng sẽ không còn có Cơ Bảo Lạc.
“Trường Thọ Công chúa quả thực khiến người khác đau lòng. Mà thôi, nếu Thừa Vũ quan tâm nàng như vậy, nhà chúng ta cũng phái người đi tìm Quốc sư. Quốc sư tuy nói quy ẩn, nhưng những năm gần đây vẫn có thư từ với Hoàng thượng, hành tung cũng coi như cố định. Ở điểm này, chúng ta có thể cung cấp cho Thái tử ít manh mối.”
Lam Gia dù nói thế nào, cũng là mẫu tộc của Hoàng đế, đương nhiên sẽ biết một số tin tức người ngoài không nghe được.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, không có triệt để yên lòng, hắn cố chấp lôi kéo An Quốc công phu nhân. “Cứu, cứu nàng...”
“Được rồi, mẫu thân sẽ tận lực. Ngươi vì cứu Trường Thọ Công chúa mới bị thương như vậy, tốt xấu gì cũng phải khiến cho kẻ gây ra việc này phải trả giá.” Trừ người nhà, Lam Thừa Vũ hiếm khi quan tâm một người như vậy. Lam Thừa Vũ đối với Trường Thọ Công chúa cố chấp như vậy, khiến An Quốc công phu nhân có chút kinh ngạc.
Nếu nàng nhớ không lầm, trước kia, Lam Thừa Vũ không có hảo cảm với bất kỳ vị Công chúa nào trong cung, nói họ còn nhỏ tuổi mà đã giỏi về tâm kế, đặc biệt là Trường Thọ Công chúa.
Nhưng An Quốc công phu nhân đối với vấn đề này lại có cách nghĩ ngược lại. Xuất thân trong hoàn cảnh như vậy, nếu không có tâm cơ cùng thủ đoạn, sao có thể sống đến hôm nay? Lúc này đây, tính cách của Trường Thọ Công chúa, không phải chứng minh cho điều này sao?
Thừa Vũ không còn chán ghét Trường Thọ Công chúa như trước, xem ra, đã chân chính trưởng thành, An Quốc công phu nhân nghĩ.
Lam Thừa Vũ lấy được sự cam đoan của An Quốc công phu nhân, tinh thần ổn định lại, cả người liền bắt đầu buồn ngủ
Trên người hắn còn mang theo thương tích, thân mình suy yếu, tất nhiên cần điều dưỡng nhiều hơn.
“Chớ ngủ! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi! Thừa Vũ, ngươi còn nhớ Trường Thọ Công chúa ngã xuống thế nào không? Ngươi có thấy người đẩy nàng xuống không?” An Quốc công dù quan tâm nhi tử, nhưng hiển nhiên cũng không quên chính sự.
“Hiện tại Hoàng thượng đang vì chuyện này mà giận dữ, nếu ngươi biết cái gì thì nói ra, tránh để kẻ hãm hại Công chúa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Người nọ hành động ngoan độc như thế, nếu không bắt được, hậu hoạn không thể lường trước.”
Đối với nhi tử thông minh, An Quốc công hiển nhiên hiểu rõ trong lòng. Bởi vậy, khi nói chuyện, hắn cũng không dùng cái giọng điệu ngọt ngào dỗ hài tử, ngược lại rất bình đẳng trao đổi ý tứ với nhi tử.
“Ta thật sự không biết ai muốn hại Trường Thọ Công chúa.” Lam Thừa Vũ vươn tay đặt lên trán mình, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ. “Bậc thang thực sự rất cao, ta chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một thân ảnh.”
“Nếu như vậy, không cần phải suy nghĩ thêm.” An Quốc công phu nhân vội vàng chặn lại. “Hoàng thượng đã bắt đầu thẩm tra vụ án này, dù là ai ra tay, cũng không thể thoát tội.”
“Hoàng Quý phi... Có phải nàng làm hay không?” Lam Thừa Vũ nghĩ tới Bảo Lạc vì đối phó Hoàng Quý phi mà làm ra đủ loại việc. Bảo Lạc mà chết thì người hưởng lợi nhất là Hoàng Quý phi, hơn nữa, trên lập trường là kẻ địch, Lam Thừa Vũ hoài nghi Hoàng Quý phi, thật sự chẳng có gì lạ.
“Rất khó nói. Bất quá, khi tất cả mọi người đều hoài nghi việc này có liên quan đến Hoàng Quý phi, thì nàng không thể đứng ngoài.” An Quốc công nhân cơ hội chỉ bảo Lam Thừa Vũ. “Nhưng người thông minh vĩnh viễn sẽ không ra tay tại thời điểm then chốt này.”
Cùng lúc đó, tại hậu cung, nhận thấy Chiêu Đức Đế hoài nghi mình, Hoàng Quý phi cũng nói ra lời tương tự. “Khoảng thời gian trước, Trường Thọ Công chúa rơi xuống nước trong cung của thần thiếp, đã có không biết bao nhiêu người nghi ngờ thần thiếp không vừa mắt Trường Thọ Công chúa được sủng ái, hạ thủ với Trường Thọ Công chúa. Thần thiếp cho dù thật sự muốn hại Trường Thọ Công chúa, cũng sẽ không chọn khoảng thời gian này để xuống tay.”
Chiêu Đức Đế đăm chiêu, hiển nhiên, lời này hắn nghe lọt, nhưng tin bao nhiêu, chẳng ai biết được.
“Nói vậy cũng không đúng, có lẽ, Hoàng Quý phi nương nương cũng biết, người bình thường đều cho rằng, người sẽ không hạ thủ với Trường Thọ Công chúa trong thời gian này, nên người mới lợi dụng để hành động. Đây là người tự đánh vào điểm yếu của mình.” Trang Quý phi nói.
“Quý phi nếu không có chứng cứ rõ ràng, tốt nhất là đừng có mở miệng.” Hoàng quý phi nói.
Từ lúc Trang Quý phi tiến cung tới nay, vẫn luôn đối phó với nàng. Trang Quý phi ỷ vào gia thế tốt hơn nàng, liền không hòa hợp với nàng.
Lúc trước nàng chưởng quản lục cung, Trang Quý phi trước mặt nàng ít nhất vẫn tỏ ra cung kính. Nay, quyền chấp chưởng lục cung đang ở trong tay Hứa Hoàng hậu, Trang Quý phi cùng Phùng Đức phi lại cùng nhau giúp đỡ cai quản hậu cung, Trang Quý phi liền từ đó mà kiêu ngạo, thậm chí còn dám đối mặt trực tiếp với nàng.
Nghĩ đến đây ở, Hoàng Quý phi nhìn về phía Trang Quý phi, trong ánh mắt mang theo một chút hàn ý.
“Nếu nói Trang Quý phi không có chứng cứ rõ ràng, thì lời nói của Hoàng Quý phi, cũng chỉ xuất phát từ phía Hoàng Quý phi, không được tính.” Làm người ta kinh ngạc là, Hứa Hoàng hậu một mực yên lặng từ trước đến giờ cư nhiên lại lên tiếng.
Trước đó, ai cũng không nghĩ việc này sẽ phát sinh.
Hứa Hoàng hậu tính tình yếu đuối, lại không có được Thánh ý, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Khi Chiêu Đức Đế cùng hậu phi thảo luận về vấn đề nào đó, nếu có thể không mở miệng, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Lúc này đây, Hứa Hoàng hậu lại nói ra như vậy, nghĩ đến, cũng là bị bức vào đường cùng.
“Đúng là như thế. Hoàng hậu nương nương nói như vậy, người nghe có lý không?” Trang Quý phi cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Hoàng Quý phi.
Tuy rằng không biết vì sao trong khoảng thời gian ngắn, tính tình của Hứa Hoàng hậu lại thay đổi như vậy, nhưng chỉ cần loại biến hóa này có lợi cho Trang Quý phi, Trang Quý phi chắc chắn sẽ không để ý.
“Lời của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tất nhiên không dám cãi. Bất quá...” Hoàng Quý phi khó xử nhìn Chiêu Đức Đế. “Cho tới nay, Hoàng hậu nương nương đối với thần thiếp, sợ là có chút hiểu lầm. Hoàng hậu nương nương cũng vậy, Thái tử cũng vậy, Trường Thọ Công chúa cũng vậy, đều không thích thần thiếp... Thần thiếp thật sự không biết hóa giải hiểu lầm này như thế nào.”
Đây là đang ám chỉ Hứa Hoàng hậu đối với nàng có thành kiến, không thể công bình công chính mà phán đoán.
“Có hiểu lầm hay không, cuối cùng, cũng phải dựa vào chứng cớ mới nói được.” Hứa Hoàng hậu sắc mặt thản nhiên, không biết có hiểu lời nói của Hoàng Quý phi hay không.
“Nói vậy, nếu Hoàng Quý phi không đưa ra bằng chứng xác thực, sợ là không thể chứng minh người trong sạch.” Trang Quý phi có chút sung sướng khi người khác gặp họa.
Mắt thấy một đám người miệng lưỡi sắc bén, Phùng Đức phi vội vàng nói. “Hiện tại mọi việc vẫn còn điều tra, các tỷ tỷ chớ sốt ruột, chúng ta trước tiên chớ nói đến việc này.”
Nàng xưa nay là người lanh lợi, bằng không, gia thế của nàng so với Trang Quý phi thấp hơn một bậc, cũng không thể cùng với Trang Quý phi là một trong tứ phi.
“Nhân sinh thần của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng cố ý mở khố phòng, mệnh ba Thái giám đưa một ít kỳ trân dị bảo tới cho Thái hậu nương nương. Ba người này đi ngang qua một thân cây thì một con mèo hoang chạy ra, khiến cho một người trong đó thụ kinh hách, tiến độ không ổn, đụng ngã hai người khác, vì thế, ba người cùng nhau bị rách đai lưng.”
“Ba người này, có một kẻ đánh ngã hai người khác là rất khả nghi. Hắn lại nói, là có người ngáng chân hắn, hắn mới đụng vào người hai người kia... Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cảm thấy, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Đang lúc điều tra, nhờ Thái tử cho người tới nhắc nhở, Chiêu Đức Đế đã biết tên làm hai người khác ngã là người của Hoàng Quý phi, mà tên Thái giám ngáng chân hắn, chính là người của Trang Quý phi.