Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 16:




Mùa xuân là thời tiết tốt nhất để đạp thanh, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, Bảo Lạc cả một mùa xuân đều trên giường bệnh, đến thời điểm nàng có thể ngồi dậy đi học, đã đến ngày hè.
Bởi vì lần rơi xuống đất trước, ở Phượng Nghi cung, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử đã hạn chế thời gian đọc sách của nàng, bởi vậy, sau khi trở về lớp, Bảo Lạc không thể không cố gắng học tập gấp bội.
Mới đầu nàng thích đọc sách, chỉ là bởi vì Chiêu Đức Đế thích học tập thật tốt, yêu hài tử đọc sách, sau này nàng thích đọc sách, là bởi vì, chỉ có khi ở cùng sách vở, nàng mới có thể tìm đến một chút yên bình. Không cần phải đi nghĩ đến những tranh đấu gay gắt của hậu cung, không cần phải tự hỏi về quan hệ rắc rối của tiền triều, chỉ cần tĩnh hạ tâm lai, làm tốt chuyện như vậy, đối với Bảo Lạc mà nói, đó là khoảng thời gian cực kỳ xa xỉ.
Bảo Lạc trở lại vị trí của nàng, lúc này không có Ngũ Công chúa trêu cợt nàng, những Hoàng tử Công chúa muốn làm ra ít hành động nhỏ với nàng cũng dần nhát gan. Bảo Lạc phát hiện, bàn học cùng ghế dựa của nàng rất sạch sẽ, tựa hồ mỗi ngày đều có người quét tước.
Lục Công chúa Cơ Thường Nhạc lặng lẽ nói với Bảo Lạc. “Lam Thế tử mỗi ngày đều để thư đồng của hắn lâu bàn học cho Hoàng muội, hắn đối Hoàng muội, coi như là thật tâm.”
Bảo Lạc “Ừ” một tiếng. “Lam Thế tử là người tốt.”
Tam Công chúa Cơ Minh Mặc ngồi phía trước quay đầu lại nói. “Lam Thế tử không có quan tâm những người khác như vậy, hắn chiếu cố Thất Hoàng muội như vậy, nghĩ đến cũng là bởi vì Thất Hoàng muội phá lệ thân với người ngoài. Không nói tới người bên ngoài, thì nói ta đi, cũng thực thích Thất Hoàng muội. Nếu Lam Thế tử không phân phó người lau chùi bàn ghế, ta cũng sẽ làm như vậy. Thất Hoàng muội nếu cần giúp gì, cứ tới tìm ta.”
Nói rồi Cơ Minh Mặc lấy cùi chỏ chọc Lục Công chúa Cơ Thường Nhạc bên người, Cơ Thường Nhạc vội vàng nói tiếp. “Ta cũng giống như vậy, nếu có thể giúp đỡ Thất Hoàng muội, ta tuyệt đối không chối từ.” Nói xong, nàng do dự một chút, lại nói. “Từ lúc Ngũ Hoàng tỷ đi chùa miếu lễ Phật, bầu không khí của Thượng Thư phòng, thật là hài hòa không ít.”
“Đúng rồi! Không có thứ giỏi gây sự kia, chúng ta ngày càng thoải mái, tỷ muội hòa hoà thuận thuận. Thất Hoàng muội, ngươi nói phải không?”
“Chúng ta nghị luận sau lưng Ngũ Hoàng tỷ, nếu để người khác biết, có phải không tốt lắm?” Bảo Lạc chớp i mắt, nghiêm túc nói. “Phụ hoàng từng nói, nghị luận phía sau người khác, không phải việc quân tử nên làm, chúng ta nên nghe phụ hoàng nói.”
Cơ Minh Mặc không có được câu trả lời muốn có, trên mặt lóe lên một tia không vui, nhưng rất nhanh, nàng lại lộ ra nụ cười nhu thuận của một tỷ tỷ trước mặt Bảo Lạc. “Thất Hoàng muội nói đúng, nhờ có Thất Hoàng muội chỉ điểm, bằng không, ta sợ là đã phạm vào kiêng kỵ của phụ hoàng.”
Bảo Lạc chung quy bất đồng với Cơ Thanh Hàm. Cơ Minh Mặc dám châm chọc thẳng mặt Cơ Thanh Hàm, cũng không dám lỗ mãng với Bảo Lạc.
Cũng không phải bởi vì Bảo Lạc được sủng ái hơn Cơ Thanh Hàm, mà là Cơ Thanh Hàm tính tình bá đạo, thích khi dễ người, Cơ Minh Mặc châm chọc nàng, cũng hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm lên Cơ Thanh Hàm. Người bên cạnh quá nửa sẽ tin Cơ Thanh Hàm gây sự trước, sẽ không trách móc quá nặng Cơ Minh Mặc.
Nhưng Bảo Lạc lại là hài tử ngoan, từ trước đến nay không chủ động trêu chọc thị phi, nếu Cơ Minh Mặc dám đối đầu với Bảo Lạc, sẽ không có lý do nào để đổ tội cho đối phương.
“Tam Hoàng tỷ, Lục Hoàng tỷ, phu tử sắp đến, ta phải xem sách giáo khoa, không thể hàn huyên với các ngươi.” Bảo Lạc cười ngọt ngào với Cơ Minh Mặc cùng Cơ Thường Nhạc, liền lật sách giáo khoa ra.
Bảo Lạc đương nhiên biết Cơ Minh Mặc cùng Cơ Thường Nhạc muốn câu trả lời như thế nào từ nàng, nhưng nàng không thể đưa câu trả lời này cho các nàng. Chỉ có Lão Thiên mới biết, nếu nàng trả lời như vậy, lời của nàng được họ truyền ra ngoài, cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.
Dù Bảo Lạc có bất mãn với Cơ Thanh Hàm thế nào, nhưng tuyệt nhiên không thể để Cơ Minh Mặc cùng Cơ Thường Nhạc lợi dụng.
Thật đúng là thời khắc không thể buông lỏng cảnh giác, Bảo Lạc nghĩ.
Nhưng vào lúc này, Bảo Lạc cảm giác bên người có người đẩy cánh tay mình, ngay sau đó, một quyển sách nhỏ được nhét vào trong tay nàng. Bảo Lạc nhận ra đó là chữ viết của Lam Thừa Vũ, có chút hoang mang nhìn Lam Thừa Vũ, mở cuốn sách kia ra, là ghi chép học tập trên lớp.
Thấy Bảo Lạc đã đọc sách hắn đưa, Lam Thừa Vũ cúi đầu, viết trên giấy một hàng chữ, rồi sau đó nhét vào trong tay Bảo Lạc: Cho ngươi, không cần trả cho ta.
Những ghi chép này, là Lam Thừa Vũ cố ý để cho nàng? Chỉ vì muốn nàng nhanh chóng đuổi kịp tiến độ?
Không biết như thế nào, trong lòng Bảo Lạc dâng lên một cỗ ấm áp. Cảm giác được người khác quan tâm, được người khác tôn trọng, thực tốt.
Bảo Lạc cười với hắn, cúi đầu, viết hai chữ: Đa tạ.
Không biết Lam Thừa Vũ có phải xấu hổ hay không, xoay đầu đi, cả giờ học cũng không nhìn Bảo Lạc.
Bảo Lạc lại thấy ở cạnh bàn món điểm tâm nàng cực kỳ thích được làm bởi đầu bếp của Lam gia, cười híp mắt, nghĩ rằng, Lam Thừa Vũ da mặt mỏng như vậy, ngày sau, nàng cần phải trêu ghẹo hắn nhiều một chút.
Nhân việc Ngũ Công chúa hãm hại Bảo Lạc dẫn đến hậu quả xấu, phu tử ngày gần đây phá lệ coi trọng kính nhường, hôm nay liền nói về việc huynh đệ trong một nhà cãi cọ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Hắn hy vọng có thể được các Hoàng tử Công chúa chú ý, sau đó tìm cách giải quyết các vấn đề này, khiến cho các Hoàng tử Công chúa huynh hữu đệ cung, tỷ muội hòa thuận.
Bảo Lạc nghĩ, đây là việc chỉ có gia đình bình thường tình nguyện thôi. Từ cổ chí kim, Hoàng thất phân tranh, chưa bao giờ ngừng lại.
Chỉ cần là người có tham vọng, chỉ cần còn có lợi ích trước mắt, việc huynh đệ trong nhà cãi cọ, tỷ muội phản bội lẫn nhau, không hề có khả năng ngăn chặn.
Bất quá, rốt cuộc cũng là nội dung học tập hôm nay, mặc kệ ý nghĩ trong lòng như thế nào, Bảo Lạc cũng chân thực nghe vào tai lời của phu tử.
“...Huynh đệ Tề Hằng cãi nhau, Tề quốc bị phá hủy trong nháy mắt; huynh đệ Phù Tô Hồ Hợi trong nhà cãi cọ, nhà Tần diệt vong; Lưu Biểu Viên Thiệu từng trấn giữ một phương, nhưng vì tranh chấp mà thua trận; vết xe đổ của Cao gia Bắc Tề không xa; còn có Dương Dũng Dương Quảng...”
Phu tử dẫn chứng phong phú, nói rất nhiều ví dụ về huynh đệ cãi cọ mà gia tộc diệt vong, ý nghĩa cũng chỉ có một: Gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh, mặc kệ Hoàng tử Công chúa các ngươi có ý kiến gì, đều yên tĩnh một chút đi.
Tam Công chúa Cơ Minh Mặc ngày thường lên lớp coi như là có chút nghiêm túc, duy chỉ có tiết học này, rất thiếu hứng thú, thừa dịp phu tử không chú ý thì nàng cúi đầu, che miệng ngáp một cái. Còn Lục Công chúa, thoạt nhìn thì nghe rất nghiêm túc, trên thực tế cũng không biết hồn phách đã chu du tới nơi nào.
Lại nhìn nhóm các Hoàng tử, chỉ thấy Nhị Hoàng tử thần sắc uể oải, mẫu phi cùng muội muội vừa mới bị Chiêu Đức Đế răn dạy, bản thân hắn cũng bị đưa tới chỗ Phùng Đức Phi, hiển nhiên còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Tam Hoàng tử ngược lại là liên tiếp gật đầu, hắn được một phi tần phân vị thấp sinh ra, mẫu tộc không có tiếng nói, không phải đích không phải trưởng, tài năng bình thường, ngôi vị Hoàng đế dù có thế nào cũng không rơi xuống đầu hắn, ở phương diện này, hắn dù sao cũng không có suy nghĩ tới. Hắn chỉ hy vọng, các huynh đệ của hắn có thể nghe lọt lời của phu tử, đến thời điểm bất kể là ai ngồi trên cái vị trí kia, đều đừng động tới hắn.
Về phần Tứ Hoàng tử do Phùng Đức phi sinh ra, tính tình cũng trầm ổn giống Phùng Đức phi, mặc kệ là làm cái gì cũng chăm chú nghiêm túc, người đứng nhìn rất khó tìm ra được tật xấu của hắn.
Ngũ Hoàng tử thân mình hư nhược, thái hậu thương tiếc Ngũ Hoàng tử, liền nhận Ngũ Hoàng tử nuôi dưỡng bên người, ngày thường lên lớp cũng là phu tử khác dạy, không có đọc sách cùng các Hoàng tử Công chúa khác.
Về phần Lục Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi vào Thượng Thư phòng học.
Còn các Công chúa bên này, Đại Công chúa đã xuất giá, Nhị Công chúa cũng đã đính hôn, chuẩn bị được gả đi, tất nhiên không đến Thượng Thư phòng học. Tứ Công chúa chết yểu, Ngũ Công chúa Cơ Thanh Hàm nay đang ở trong miếu Hoàng Gia tự, tính ra, Công chúa ở đây chỉ có Tam Công chúa Cơ Minh Mặc, Lục Công chúa Cơ Thường Nhạc, cùng Thất Công chúa Cơ Bảo Lạc.
Trừ các Hoàng tử Công chúa, cũng chỉ có tử tôn mẫu tộc của Thái hậu cùng mẫu tộc của Chiêu Đứa Đế học tại Thượng Thư phòng. Có thể được gia tộc lựa chọn cho vào trong cung học, đều không phải dạng ngu xuẩn. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt ngoài cũng thể hiện rất tốt.
Điều này cũng khiến cho Tam Công chúa cùng Nhị Hoàng tử đang lười biếng ở giữa đám người chăm chỉ, nhìn khác biệt hoàn toàn. Về phần Lục Công chúa, bởi vì nàng xưa nay gần như không có cảm giác tồn tại, hoàn toàn bị bỏ quên.
Phu tử không vui nhìn Nhị Hoàng tử. “Lão thần thấy Nhị điện hạ không cho rằng lời lão thần vừa nói là đúng, không biết Nhị điện hạ có giải thích khác hay không?”
Nhị Hoàng tử không dự đoán được mình sẽ được gọi, ngẩn người, hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, tự hỏi rốt cuộc là nên nhận sai, hay là trực tiếp tìm ví dụ thực tế, phản bác phu tử.
Lúc này, Nhị Hoàng tử nhớ tới Hoàng Quý phi từng nói với hắn, Chiêu Đức Đế không thích người bình thường. Câu trả lời của hắn, có thể ngẫu nhiên phạm chút sai lầm, nhưng tuyệt đối không thể bình thường.
Nếu hắn trực tiếp nhận sai với phu tử, thì đã thừa nhận mình không chăm chú nghe giảng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ rất thất vọng về hắn.
Nhị Hoàng tử trong lòng rất nhanh liền có quyết định. Hắn ngẩng đầu, nói với phu tử. “Lời nói của tiên sinh, học sinh đích xác cảm thấy không đúng. Triệu Huệ Văn Vương không hợp huynh đệ, nước Triệu không suy; Ninh Vương chi loạn, Minh quốc chưa vong; Huyền Vũ môn chi biến, càng làm cho nhà Đường thịnh thế. Có thể thấy, huynh đệ trong nhà có hòa thuận hay không, không can hệ quá lớn vào diệt vong của gia tộc, chủ yếu là dựa vào quyền lực.”
Nghe Nhị Hoàng tử nói, phu tử chưa đưa ra bình luận, lại hỏi Tam Công chúa ngồi dưới. “Tam Công chúa cũng cảm thấy như vậy?”
Tam Công chúa do dự, chớp mắt một cái, cuối cùng nói “Ta chỉ là một nữ tử, không hiểu những chuyện hưng suy này.”
“Tam Công chúa là vì không hiểu, mới thờ ơ sao?” Phu tử gật gật đầu, lại lắc đầu, bên môi xẹt qua một tiếng than nhẹ
“Hoàng thượng, lão thần đã dựa theo phân phó của người, dạy bài học này cho các Hoàng tử Công chúa. Chỉ là, lão thần tài học hữu hạn, sợ là dạy không được Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa.” Phu tử có thể dạy học thức cho một đám học sinh của hắn, lại không thể thay đổi tính vốn có của bọn họ.
Mọi người nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, Chiêu Đức Đế đã đứng ở cửa phòng học, đem những gì vừa phát sinh thu hết vào mắt.
“Dựa vào quyền lực, tốt lắm! Nếu hôm nay trẫm không ở nơi này, chỉ sợ sẽ không biết, Nhị Hoàng tử của trẫm lại hùng tâm tráng chí như vậy!”
Chiêu Đức Đế nhìn về phía Nhị Hoàng tử, ánh mắt hết sức phức tạp sâu thẳm, rốt cuộc tìm không được một tia của từ phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.