Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 10:




“Hoàng thượng, thần thiếp không phục, thần thiếp không phục! Chuyện này Hoàng Quý phi cùng Ngũ Công chúa cũng nhúng tay, vì sao thần thiếp lại là người bị phạt nặng nhất?” Dung nhan của Trang Quý phi hoàn toàn biến mất, lại không thể khiến Chiêu Đức Đế mảy may thương tiếc.
Chiêu Đức Đế nhìn cũng không muốn nhìn nữ nhân thất thố kia, chỉ băng lãnh nói. “Lôi xuống.”
So với Trang Quý phi, không, phế phi Trang thị, Hoàng quý phi biểu hiện thông minh hơn nhiều. Vừa rồi nàng còn muốn vì Ngũ Công chúa cầu tình, thấy thế cục không đúng, nàng lập tức chuyển cách nói.
“Việc của Trường Thọ Công chúa, cũng là lỗi của Hàm Nhi, Hàm Nhi nên được dạy dỗ tốt hơn một chút, phụ mẫu tất nhiên không thể dung túng hành vi không tốt này của nữ nhi, Hàm Nhi chắc chắn sẽ hiểu nỗi lòng của Hoàng thượng. Về phần thần thiếp... Thần thiếp an bài người bên cạnh Hoàng thượng, tuy là xuất phát từ sự quan tâm, nhưng rốt cuộc vẫn phạm vào cung quy, thần thiếp cam tâm tình nguyện lĩnh phạt. Nếu không phải là có Hoàng thượng kịp thời tra ra sự tồn tại của người nọ, đánh thức thần thiếp, thần thiếp chỉ sợ sẽ còn mắc thêm lỗi lầm nữa.”
Hoàng Quý phi nhận sai thập phần thành khẩn, nhưng câu chuyện luôn mang theo ý tứ khác.
Chiêu Đức Đế nghe được lời nói của Hoàng Quý phi, liền không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Từ sau khi sự tình phát sinh, đến khi hắn điều tra thân phận của ba tên Thái giám, toàn bộ quá trình tựa hồ quá thuận lợi. Đương nhiên, Chiêu Đức Đế cũng không hoài nghi năng lực của đám cấp dưới, nhưng mặc dù là trong quá khứ, thuộc hạ của hắn muốn tra được thân phận của người nào, cũng cần tốn không ít công sức để tìm bằng chứng.
Mà lần này, quả thực giống như có người đem những tư liệu đó bày sẵn, giúp nhân thủ của hắn dễ dàng điều tra.
Nhưng, điều này có thể sao? Trong cung, còn ai có năng lực như vậy? Thái tử sao?
Vừa nghĩ đến biểu hiện trung dung của Thái tử ở trên triều, Chiêu Đức Đế liền phủ định suy đoán này. Thái tử không được tâm mọi người, không thể có năng lực này. Có lẽ, lúc này đây, là hắn đa tâm.
Hoàng Quý phi thấy Chiêu Đức Đế tựa như không nghi ngờ Thái tử, có chút tiếc nuối. Bất quá, nàng từ trước đến giờ là một người cực kỳ kiên nhẫn, cũng không để ý đến việc trong chốc lát không thể xong việc. Còn nữa, tình huống phát sinh như bây giờ, cũng không phải quá xấu.
Đừng nhìn quá sơ bộ, lúc này đây, Trang Quý phi bị phế, ngay cả Hoàng Quý phi cũng bị Chiêu Đức Đế phạt, nhưng Hoàng hậu cũng phải trả giá không hề nhỏ. Nếu không thể kịp thời thỉnh Quốc sư, chỉ sợ Trường Thọ Công chúa sẽ không qua được ải này.
Chỉ cần Trường Thọ Công chúa chết đi, Hoàng hậu chính là người mất lợi thế lớn nhất. Đến lúc thể, người cuối cùng cười, hơn phân nửa cũng không phải Hoàng hậu cùng Thái tử.
Hứa Hoàng hậu nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Hoàng Quý phi, hận không thể nhào đến lột cái mặt nạ kia xuống, nhưng nàng vẫn nhịn được.
“Hoàng thượng nhiều lần khen ngợi Hoàng Quý phi thâm minh đại nghĩa, quá khứ bản cung luôn luôn không tin, nay, không thể không khâm phục.” Lời này, Hứa Hoàng hậu nói ra có vài phần châm chọc. “Đều nói nữ nhờ phúc nương, nếu Ngũ Công chúa có thể học được một nửa từ Hoàng Quý phi, nghĩ đến ngày sau, Hoàng Quý phi sẽ không cần vì Ngũ Công chúa mà rầu rĩ.”
Nếu Hoàng Quý phi thật sự thâm minh đại nghĩa, Ngũ Công chúa sao có thể học theo mẫu thân, mà dưỡng thành tính tình kiêu căng như vậy? Ngay cả chuyện thả mèo hoang dọa Bảo Lạc cũng làm ra được! Ai cũng biết, mèo con rất khó thuần chủng, huống chi là mèo hoang? Nếu nó phát điên tấn công Bảo Lạc, hậu quả thật không lường trước được.
Dù cho việc đẩy Bảo Lạc xuống bậc thang không phải do Ngũ Công chúa gây nên, nhưng Ngũ Công chúa dụng tâm, cũng không thể không nói nàng hiểm ác.
“Biết sai là tốt, bản cung chỉ mong Hoàng Quý phi thật sự biết sai mà sửa, chứ không phải thuận miệng nói. Ngày sau, bản cung chờ xem biểu hiện của Hoàng Quý phi.”
Hứa Hoàng hậu không khách khí nói lời này, sau đó nói với Chiêu Đức Đế. “Thần thiếp lo lắng cho tình hình của Bảo Lạc, bây giờ phải về canh chừng nàng, thần thiếp cáo lui.”
Nàng cùng Chiêu Đức Đế, xưa nay không có cái gọi là phu thê tình thâm, Chiêu Đức Đế còn có thể cho nàng tiếp tục ngồi ở vị trí này, cũng không phải vì nàng ở trước mặt hắn ngoan hiền chịu đựng. Một khi đã như vậy, nàng có thất lễ một chút cũng không sao.
Dưới loại tình huống này, thất lễ như vậy, Chiêu Đức Đế cũng không so đo với nàng.
Nhìn bóng dáng Hứa Hoàng hậu đi xa dần, âm thanh do dự của Hoàng Quý phi lại vang lên bên tai Chiêu Đức Đế. “... Hoàng hậu nương nương, so sánh với lúc trước, tựa hồ thay đổi rất nhiều, thần thiếp chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nương nương uy nghiêm như vậy.”
“Là người đều sẽ thay đổi, tựa như Hoàng Quý phi ngươi, từ lúc tiến cung đến giờ, thay đổi rất nhiều.” Chiêu Đức Đế chăm chú nhìn Hoàng Quý phi, trong giọng nói có chút cảm khái. “Trẫm còn tưởng rằng, Hoàng cung này không thể thay đổi được ngươi. Nhưng cho tới bây giờ, trẫm mới phát hiện, đó chỉ là ảo giác của trẫm.”
Theo Chiêu Đức Đế nghĩ, Hứa Hoàng hậu thay đổi là có thể hiểu. Vì nương thì phải mạnh mẽ, nàng tuy tính tình yếu đuối, nhưng vì hài tử, cường thế một phen, cũng coi như tốt. Ngược lại là Hoàng Quý phi, khiến hắn có cảm giác xa lạ…
Hoàng Quý phi trong lòng căng thẳng, không dám nói nữa, sợ lộng xảo thành chuyết.
Trong đoạn thời gian tiếp theo, so với việc tranh đấu với Hoàng hậu, lần nữa lấy được sủng ái cùng tín nhiệm từ Chiêu Đức Đế, đối với Hoàng Quý phi mà nói, mới là chuyện cần nhất.
Từ lúc Trường Thọ Công chúa rơi xuống nước, mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của Hoàng Quý phi. Một bước sai, từng bước sai, bây giờ nàng không thể chịu được chuyện không may nào nữa.
Cùng lúc đó, tại Đông cung, Thái tử đang cùng phụ tá của hắn nói chuyện.
“Điện hạ, lần này người thật quá manh động, vận dụng thế lực của chúng ta để tra án thì thôi, còn trực tiếp đem tin tức của ba tên Thái giám kia đến trước mặt Hoàng thượng. Thế lực của chúng ta, thiếu chút nữa là bại lộ trước mặt Hoàng thượng. Tuy nói Hoàng thượng không có tra ra chúng ta, chỉ sợ cũng đã có hoài nghi. Điện hạ, ngày sau người phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, bằng không, sách lược chúng ta che giấu bao lâu, liền bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Ngày sau, loại lời này ngươi không cần nhắc lại, muội muội nay còn nằm ở trên giường, sinh tử chưa rõ. Bổn Thái tử biết hung thủ là ai, cũng không dám vì muội muội mà lên tiếng, bổn Thái tử còn ra dáng ca ca sao?”
“Điện hạ, không thể xử trí theo cảm tính...”
Thái tử lắc lắc đầu. “Bổn thái tử sẽ không vì bất cứ thứ gì mà hy sinh mẫu hậu cùng muội muội. Bổn Thái tử tranh giành cái ghế kia, vốn là muốn mẫu hậu cùng muội muội có thể an an ổn ổn sinh sống. Nếu mất đi mẫu hậu cùng muội muội, dù cho ngồi trên cái ghế kia, hết thảy đối với bổn Thái tử mà nói, đều không có ý nghĩa.”
Tên phụ tá nghe lời ấy, cảm khái nói. “Điện hạ trọng tình chi nhân.”
Người như vậy, chưa chắc là Đế Vương hoàn hảo nhất, nhưng nhất định là chủ tử đáng đi theo nhất.
Không ai thích đi theo một người lục thân không nhận, quân chủ lạnh nhạt vô tình, như vậy đối với hạ nhân bọn hắn, cũng chỉ có giá trị lợi dụng, khi có người khác liền có mới nới cũ, cục diện hoàn toàn thay đổi.
“Lần này nhất định phải dốc toàn lực tìm kiếm Quốc sư, dù cho có bại lộ thế lực của chúng ta, cũng không tiếc nuối. Mạng sống của muội muội đối với bổn Thái tử mới là quan trọng nhất, hiểu chưa? Chỉ cần có thể cứu muội muội, những thứ khác, đều không sao.”
Phụ tá này gật gật đầu.
Ý nghĩa của Trường Thọ Công chúa đối với Đông cung, bọn hắn hiểu rất rõ, có Trường Thọ Công chúa, chẳng sợ Thái tử không được sủng ái, chỉ cần không đi sai bước nào, địa vị vẫn được vững vàng. Bởi vậy, những ngày này, nhóm người thuộc phe Đông cung rất quan tâm đến an nguy của Trường Thọ Công chúa.
“Mẫu tộc của Hoàng thượng, Lam gia cũng đã phái người đi tìm Quốc sư, nếu người của chúng ta tìm được Quốc sư trước, có thể mượn danh nghĩa của Lam gia...” Mượn danh nghĩa Lam gia, như vậy sẽ không bại lộ thế lực dưới mí mắt của Chiêu Đức Đế.
Thái tử phất phất tay. “Kế này có thể làm, bất quá, trước mắt tìm Quốc sư vẫn là việc thiết yếu nhất.”
Sau khi Thái tử cùng phụ tá hợp kế, liền đi tới Phượng Nghi cung.
Từ lúc Bảo Lạc thụ thương tới nay, Thái tử mỗi ngày đều bỏ ra một ít thời gian đến lau mồ hôi cho Bảo Lạc, xoa bóp chân tay, cho nàng uống thuốc, hoặc là ngồi trước giường của nàng nói chuyện.
Đối với muội muội này, Thái tử vừa đau lòng vừa áy náy.
Muội muội nhà ngươi ta, đều được người nha nâng niu trong lòng bàn tay, vô ưu vô lo sống qua ngày. Duy chỉ có muội muội của hắn, tuổi còn nhỏ lại vì hắn suy tính, dùng thân hình non nớt để bảo vệ hắn.
Thái tử đương nhiên biết, muội muội của hắn thông minh cỡ nào. Mặc dù là ở trong Hoàng thất, hắn cũng chưa từng gặp qua hài tử nào thông minh giống nàng, còn nhỏ tuổi, liền có thể nhìn rõ tất cả những thủ đoạn chốn hậu cung.
Có lẽ là cảm giác không thể sống được bao lâu, từ lúc còn nhỏ tới nay, Bảo Lạc luôn buộc bản thân phải trưởng thành bằng tốc độ nhanh nhất. Nhưng mà, nàng có tâm tư như vậy, thân mình lại càng ngày càng suy nhược...
Nếu có thể, Thái tử muốn nàng không quá thông minh như vậy, chỉ mong nàng có thể là một hài tử bình thường, khỏe mạnh lớn lên. Đáng tiếc, đối với những kẻ đứng ở tâm bão như bọn hắn, cũng chỉ là giấc mộng xa xỉ.
“Điện hạ, người đã tới. Hoàng hậu nương nương đang đợi người.”
Nghe nói như thế, Thái tử liền biết cuộc thẩm vấn ở Kiền Nguyên cung đã kết thúc.
“Hoàng nhi, nhờ ngươi dạy mẫu hậu vài câu kia, mẫu hậu mới có thể trấn trụ, khiến Hoàng Quý phi cùng Quý phi phải chịu phạt.” Hứa Hoàng hậu từ trước đến giờ tính tình ôn hòa, trước mặt người khác đâu thể ăn nói sắc bén như vậy. Bất quá, sau khi ở trước mặt Chiêu Đức Đế nói những lời như vậy, nàng đã dần dần tìm được cảm giác, chắc chắn không lâu sau, nàng cũng có thể học được những lời này.
“Đáng tiếc, Hoàng thượng quá thiên vị Chu thị, rõ ràng nhìn ra chuyện này có bút tích của Chu thị, nhưng trừng phạt nàng không nhẹ cũng không nặng, thật sự là đáng giận.” Đối với kết quả lần này, chẳng những Trang thị không hài lòng, Hứa Hoàng hậu cũng là không hài lòng, Chu Thị cùng Trang thị bị phạt chênh lệch quá nhiều.
“Phụ hoàng xưa nay rất rộng rãi với Chu thị, mẫu hậu cũng không phải ngày đầu biết. Trang thị không có hài tử, phế đi cũng không có gì đáng ngại. Mà Chu Thị, chẳng những được phụ hoàng sủng ái, mà còn là mẫu phi của một vị Công chúa và hai vị Hoàng tử, suy nghĩ cho các Hoàng tử Công chúa, phụ hoàng sẽ không dễ dàng động vào Chu thị.”
Hứa Hoàng hậu nghe vậy, buông mắt, lặng im nửa ngày, mới nói. “Trang thị tuy không có hài tử, phía sau vẫn có Trang gia, phụ thân của Trang thị có quyền cao. Hoàng thượng xử phạt bất công như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ thần tử lạnh tâm sao?”
“Nếu sợ, phụ hoàng đã không làm như vậy. Trang Tướng quân trước nay cẩn thận, sợ là sẽ không vì việc này mà chất vấn phụ hoàng. Bất quá, Trang gia chắc chắn vì chuyện này mà kết thù với nương gia của Hoàng Quý phi, lúc cần thiết, chúng ta có thể lợi dụng Trang thị một chút..."
“Việc kia...” Nghĩ đến phế phi trang thị vừa bị biếm vào lãnh cung, Hứa Hoàng hậu vừa định hỏi, có nên cho người chăm sóc nàng một chút, nhưng ngẫm lại, Trang thị cũng tham dự vào việc mưu hại Bảo Lạc, lời này của Hứa Hoàng hậu, liền không muốn nói ra miệng.
Thái tử có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hứa Hoàng hậu, lắc lắc đầu với nàng. “Mẫu hậu, người nên làm như thế nào, liền làm như thế đó, không cần bởi vì bất cứ nào nguyên nhân nào mà đặc biệt chăm sóc Trang thị. Mặc kệ như thế nào, Trang thị là người hại muội muội, chúng ta cùng Trang gia, ngày sau có lẽ sẽ lợi dụng lẫn nhau, nhưng không có khả năng ái mộ tương giao.”
Hứa Hoàng hậu nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra. “Như vậy cũng đúng.”
“Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, An Quốc công phu nhân cùng An Quốc công Thế tử tiến cung, bọn họ muốn thỉnh an hai vị chủ tử, lại thăm Công chúa điện hạ một chút.” Hạ nhân đến bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.