Tới đón Tân Độ và Vu Hạo Nhiên là một chiếc xe việt dã, mặt trước xe là một nhãn hiệu rất phổ biến. Nhưng Vu Hạo Nhiên quan sát tất cả các bộ phận của xe cũng không thấy xe này với nhãn hiệu kia có liên quan đến nhau, kể cả phiên bản giới hạn, phiên bản kỉ niệm. Dù sao đối với xe đàn ông đều có hiểu biết nhất định.
Mà lúc Vu Hạo Nhiên lên xe mới hoàn toàn sáng tỏ, hóa ra đơn giản là xe ngụy trang, hơn nữa bên trong thay đổi khá sang trọng, trên buồng lái không dưới năm mươi cái nút, có thể nhận xét là siêu thông minh, toàn bộ cảm ứng nổi ba chiều, đèn nền màu xanh sẫm phủ lên toàn bộ bàn điều khiển kim loại, khí phách không thể nói nên lời.
“Mèo nhỏ thích xe này?” Tân Độ nhìn anh tỉ mỉ xem, có lẽ đều là bệnh chung của đàn ông, thấy xe hợp mắt đều hận không thể lấy băng dính dính chặt mình vào cái xe.
Vu Hạo Nhiên không ngẩng lên, trực tiếp mỉm cười gật đầu nói: “Chiếc xe này đã được thay đổi đúng không?”
“Không phải, là một người bạn cũ đặc chế giúp, xem như xe concept (*)” Tân Độ rất thực tế, thấy anh thích như vậy, lập tức giống như được dâng vật báu bắt đầu cùng anh thảo luận chức năng và cách sử dụng xe.
Vu Hạo Nhiên chăm chú nghe hắn giảng, mặc dù rất muốn thử cảm giác một lần, nhưng lời giảng rất hay làm cho anh kiềm chế được loại ý nghĩ này, chỉ yên lặng nghe, thường thường hỏi một hai câu. Sau khi phát hiện lòng bàn chân kia mỗi lần ấn xuống bàn đạp tất cả đều có thể mở rộng nhịn không được lộ ra ý kinh ngạc. Loại cảm giác này giống như đứa con nít chưa từng nhìn thấy đồ chơi, vừa vui sướng lại vừa bối rối.
Tân Độ thấy anh như thế hai mắt đều nheo lại thành một khe nhỏ. Bởi vì đối với con mèo nhỏ mà nói, mặc kệ đối với chuyện gì, anh đều tỏ vẻ khá lạnh nhạt, ánh mắt có thể đạt đến mức chăm chú đã nói lên suy nghĩ của anh. Hiện tại anh có thể toát ra vẻ mặt kia, chắc chắn là thích đến tận xương tủy. Hình như con mèo nhỏ đối với hắn cho tới bây giờ chưa từng biểu lộ ra như vậy, điều này làm cho Tân Độ cảm thấy có chút bất công, mặc dù đối tượng khiến hắn ghen là một chiếc xe.
Vu Hạo Nhiên nghiên cứu xe nửa ngày, mãi tới lúc xe đột ngột tăng tốc mới chú ý tới trên xe hình như còn có một người, đó chính là tài xế.
Vốn một người tài xế cũng không nhất thiết phải chào hỏi, hơn nữa Tân Độ cũng không có ý muốn giới thiệu, nhưng lúc Vu Hạo Nhiên vô tình nhìn thấy gương mặt phản chiếu trên kính chiếu hậu không kiềm chế được hỏi:
“Burns tiên sinh?” Đây là đối tác lớn của anh, hai phần ba khí giới bình thường được sản xuất anh đều hợp tác cùng vị này – Burns Oreo – nhân vật số một của tập đoàn Liên Minh Tinh Hoa Đông Âu. Ấn tương của anh với người này là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (1). Anh nhớ năm đó để có thể ký kết hiệp ước với hắn ước chừng vồ hụt mười ba lần.
Mà hiện tại, cái người luôn bận bịu, vội vàng cả ngày này lại tự mình đi làm tài xế cho Tân Độ!
“A….Ha ha….” Burns bất đắc dĩ cười cười, coi như một dấu hiệu nhỏ biểu thị sự tồn tại của mình. Người ta đã nói muốn nghiêm túc ẩn thân, tại sao vẫn bị phát hiện chứ? “Xin chào, thật khéo…”
Cái này hình như không hề “khéo” đi?! Vu Hạo Nhiên trong lòng oán thầm. Khỏi phải nói, tính tình người này bình thường vô cùng nóng nảy, những người từng làm việc với hắn chưa hề dám nịnh bợ hắn một câu, nhóm thiết kế nào được đưa đi thảo luận đề án người nào khi gặp hắn cũng thà cách xa ba cây số. Ngay cả Vu Hạo Nhiên mỗi lần gặp hắn cũng phải giản từ lược ý, chỉ nói đúng trọng điểm, người này, thế nhưng lúc này lại xuất hiện vẻ mặt chột dạ?
“Burns tiên sinh và Tân Độ quen nhau?” Vu Hạo Nhiêu đem nghi vấn trong đầu hỏi ra, lại xoay ra nhìn người nào đó đang tự nghịch nghịch bàn tay giả vờ vô hình, trực giác hình như mình bị lôi vào một nơi “bất hảo”.
Nghe xong, Burns hít sâu một hơi, liếc mắt lên kính chiếu hậu cẩn thận quan sát Tân Độ, thấy hắn dường như không có biểu hiện gì, liền cười hai tiếng nhạt nhẽo nói: “Đại…đại khái biết một chút, nhỉ!”
“Nói dối! Tôi không biết anh.” Tân Độ lập tức hạ giọng gầm gừ.
“Vậy thì không biết! Chúng ta tuyệt đối không quen nhau, chỉ là trùng hợp! A? Hai người tại sao lại ở trên xe của tôi?! Thật là trùng hợp…” Burns tự mình cho rằng bản thân giả bộ rất tốt, nhưng sau khi vừa thấy người nào đó nửa mặt liền đen sì, ngay lập tức rụt đầu tiếp tục tàng hình, hận không thể giơ một cái thẻ vàng lên được. (2)
Vu Hạo Nhiên không hỏi được gì, liền xoay người nhìn đầu ngón tay người kia: “Hai người từng quen nhau?”
“Thì quen quen một chút, không quá thân biết, anh chỉ biết tên anh ta là gì mà thôi.”
“Không giới thiệu một chút sao?”
“Anh với anh ta không quen.” Tân Độ nói xong, dừng một chút, lại nói: “Tên tầm thường này với anh không có chút xíu quan hệ, anh dùng tiểu Tân Độ xin thề.”
Vu Hạo Nhiên bị lời nói của hắn khiến cho vành tai đỏ lên, ngay lập tức thanh minh: “Tôi không hỏi quan hệ lén lút của hai người.”
“Lúc tổng kiểm tra không phải đã nói qua sao. Mèo nhỏ tại sao luôn quan tâm người khác lại không quan tâm anh.” Tân Độ yếu ớt nói, trong lòng vô cùng ấm ức, đặt tay lên tấm nệm ghế phó lái, không lâu sau đã khiến tấm nệm màu da trâu mới toanh hở ra một cái lỗ, lộ ra miếng xốp màu trắng bên trong, lập tức làm cho cả nội thất vừa xa hoa vừa hoàn mỹ này thiệt hại nghiêm trọng.
Vu Hạo Nhiên thấy vậy trong lòng cảm thấy rất xót xa, miệng mấp máy lại không biết nói cái gì, chiếc xe này không phải của anh, anh mặc dù thích cũng không dùng, mà hành động của chủ nhân chiếc xe như vậy đơn giản chính là không muốn đề cập đến chuyện này, vì thế chuyển sang nghĩ tới lần tổng kiểm tra Tân Độ nhắc đến.
…
Vu Hạo Nhiên đột ngột hiểu ra, khi đó người này quả thực đề cập qua Oreo, anh còn tưởng hắn tùy tiện nghĩ ra tên một loại bánh bích quy nên nói nhăng nói cuội, có điều nếu Oreo là người đứng đầu Đông Âu, như vậy Tiểu Hôi Hôi có phải Hồng vương Từ Hôi cho vay ngầm ở Nam Phi? Gã đàn ông tàn nhẫn kia trắng đen chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào, từng giết lão cha cờ bạc ngay trước mặt mình!
Tân Độ nhìn bộ dáng ngổn ngang tâm sự của Hạo Nhiên, đoán anh còn đang băn khoăn chuyện vừa rồi, vì thế nhân cơ hội ôm lấy bả vai Vu Hạọ Nhiên, sau đó lắc lư giống như gấu koala, như thể ăn được thần đan.
Vu Hạo Nhiên biết, mỗi khi người này tự đem bản thân biến thành giọt sương đọng trên lá cây (ý là hành động ôm anh như gấu Koala ý) biểu thị hắn muốn lảng tránh vấn đề, mà cho dù có ép buộc hắn cũng chỉ cười ha ha mà thôi, bởi vậy anh nghĩ chuyện này trước cứ tạm không nhắc tới.
Burns thấy Hạo Nhiên không truy hỏi nữa, có phần cụt hứng, sau đó tiếp tục tàng hình.
Một tiếng sau xe chạy vào bên trong một khu phố buôn bán bên bờ biển, sau đó đi qua một cánh cổng lớn.
Vu Hạo Nhiên vốn tưởng rằng Tân Độ sống ở trong biệt thự của quân đội, không ngờ đi vào mới nhớ ra, nơi này là quảng trường bên bờ biển. Phía Đông quảng trường nhìn ra biển, phía Nam đối diện chính xác là một thành phố thương mại rất phồn hoa, cảnh đêm quả thật dễ làm cho người ta lưu luyến không rời. Dựa vào địa thế nơi này, chỉ cần mở một phiên dao dịch, ước chừng “lợi nhuận đạt tối đa” thu về không hề ít.
Xe chậm rãi dừng lại chính giữa quảng trường, tiếp đến chạy tới nghênh đón là một nhóm đàn ông có vẻ vừa chạy bộ từ trên cao xuống, bộ âu phục phẳng phiu ướt đẫm mồ hôi, cửa xe mở ra, bộ dáng vốn vô cùng mệt mỏi trong nháy mắt đều tươi cười xúc động.
Giống như lúc Hạo Nhiên bước ra cửa xe, mọi người đều “tất cung tất kính” xưng một tiếng “chị dâu”, mặc dù có nhiều thanh âm không rõ ý tứ nhưng nhìn chung đều không có ác ý.
Vu Hạo Nhiên định biểu hiện một chút quan điểm của của mình về danh xưng này, nhưng đến lúc anh đứng ngoài cửa xe mới phát hiện trên quảng trường là một biển người, bố trí đứng rạt sang hai bên, cảm giác không có một tia ồn ào, cả trai lẫn gái mặc dù biểu tình trên mặt không đồng nhất, nhưng đều biểu hiện như đã được luyện tập hàng ngày. Khi Vu Hạo Nhiên đi vào giữa biển người, bọn họ tự giác tách sang hai bên. Giống như một con đường nối thẳng đến bờ bên kia Đông Hải, mặc dù không phải rất dài nhưng lại rất long trọng.
Vụ Hạo Nhiên lúc đang đi bị Tân Độ đột ngột kéo tay, theo bản năng anh định né tránh, nhưng Tân Độ hôm nay lại vô cùng nghiêm túc, đi theo sau hắn cảm giác có một loại áp lực mãnh liệt, dường như quay về tính cách lạnh lẽo độc tài của một vương giả, khiến cho anh ngoan ngoãn tuân theo ý muốn của hắn.
Tân Độ không hề làm hành động gì khiến cho Vu Hạo Nhiên xấu hổ, ít nhất cả đoạn đường đi xuống hắn chỉ kéo anh mà thôi, hơn nữa còn rất tôn trọng nhường làn đường bên trái, hai người một trước một sau tiêu sái, hài hòa thuận mắt nói không nên lời và trong đám người thỉnh thoảng truyền đến từng đợt âm thanh ngưỡng mộ, tán thưởng.
Tân Độ thấy Vu Hạo Nhiên không phản đối. Điều này làm hắn xúc động, cố nhịn xuống cảm giác muốn đem anh ôm vào trong lòng ngực. Hắn biết tính cách anh thẳng thắn lại mạnh mẽ, ban đầu hắn định dùng thủ đoạn bất chính để cầm tay anh, khó chịu này trong lòng con mèo nhỏ đoán chừng vẫn chưa tiêu hết, tuy vậy, những người đằng sau cứ việc gây sức ép, nếu trước mặt người khác làm cho anh khó xử, không chừng mèo nổi nóng sẽ cào chết người.
Vu Hạo Nhiên thấy Tân Độ không có ý giới thiệu anh trước mặt mọi người, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái lại có chút kì quái, những người này dường như không hề ngạc nhiên hay kinh ngạc, ngược lại đa số đều ngưỡng mộ và chúc phúc. Vu Hạo Nhiên nghĩ, mặc dù đồng tính luyến ái trong thời đại này không còn bị kì thị, nhưng nhiều người vẫn rất lúng túng. Ít nhất… không ai tùy tiện công khai quan hệ như vậy, hơn nữa trong một tình huống kinh người như vậy.
Tân Độ thấy Vu Hạo Nhiên ngẩn người nhìn chăm chăm một chỗ, rõ ràng lại băn khoăn mấy chuyện dư thừa, có điều đó đã trở thành thói quen của anh, mèo nhỏ hay suy nghĩ nhiều. Cho nên để giúp anh cố gắng thả lỏng hơn, hắn lại giống như gấu Koala quắp lấy người anh, sau đó uốn lưỡi nói: “Buổi trưa chúng ta trước tiên ra mắt người nhà anh một chút, đến buổi tối sẽ qua nơi ở của anh, mèo nhỏ em thấy có được không?”
Vu Hạo Nhiên thấy tấm lòng này của hắn so với bộ dáng vừa rồi ở trong đám đông hoàn toàn giống như hai người khác biệt. Nhưng Tân Độ như vậy lại khiến lòng anh ấm lên vài phần. Dù sao Tân Độ anh biết chỉ là Tân Độ này, nhưng mà hai người vẫn chưa rời khỏi đám người, hành động này không phải thái quá sao?!
“Anh mau đứng thẳng lên, người nhà anh đều đang nhìn!” Vu Hạo Nhiên ngượng ngùng nhìn thấy những ánh mắt vô ý lẫn cố ý đang hướng về phía mình, có lẽ nào người này không biết mất mặt? Rõ ràng vừa rồi còn làm điệu bộ vương giả.
“Không được. Anh muốn ôm mèo nhỏ, không phải ôm vợ nhà bọn họ. Mặc kệ họ.” Ông lớn Tân Độ chẳng thèm tự giác, dù sao chuyện mất mặt hắn thường xuyên làm, vốn định nửa người bám lấy Vu Hạo Nhiên, sau lại đổi toàn bộ tư thế, tư thế kia, vô cùng sung sướng, quăng vào tầm mắt mọi người, ai ai cũng cả kinh thiếu chút nữa cằm với tròng mắt rớt xuống đất. Tân ca hình như chưa bao giờ ôn nhu như vậy đi?!
(*) Concept Car: Một chiếc xe hơi hoàn chỉnh nhưng chỉ được thiết kế để trưng bày, chưa được đưa vào dây chuyền sản xuất.
(1) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chỉ người bí ẩn, dấu diếm chân tướng, khó nắm bắt. gần nghĩa: Thâm tàng bất lộ.
(2) Trong bóng đá thẻ vàng là cảnh cáo thẻ đỏ là tước quyền thi đấu. Một cầu thủ bị nhận thẻ vàng khi có hành động không phù hợp với trận đấu. Chắc bạn ý muốn tự cảnh cáo mình để tự nhận lỗi về chuyện giả vờ ngớ ngẩn của bản thân.