Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 8: Hoàn mỹ phản kích [ hai ]




Nói được câu đầu tiên, những câu sau sẽ càng dể nói hơn.
Trương Viễn càng trấn định, kỳ quái liếc nhìn Vân thị, tiếp tục dựa theo lời Tần Tích hướng dẫn, nhẹ giọng nói,“Nô tài không dám nói dối, di nương nếu không tin, có thể đi Tịnh Từ Tự hỏi Tịnh Tâm sư thái, sư thái là người phật môn, chắc chắn sẽ không nói dối.”
“Không có khả năng!” Vân thị không tin Từ bà tử có lá gan dám lừa mình, bà chỉ Trương Viễn lạnh lùng nói,“Nhất định là các ngươi thu mua Tịnh Tâm sư thái, các ngươi cho nàng lợi ích gì!”
“Câm miệng!” Lão thái thái nãy giờ không nói gì nghe vậy lập tức mở hai mắt, phật châu trong tay dừng lại, mắt bà lạnh lùng nhìn thẳng Vân thị, lạnh lùng nói,“Hồ ngôn loạn ngữ! Tịnh Tâm sư thái là sư thái đức cao vọng trọng, sao có thể cho ngươi nói lời ô uế như vậy!”
Vân thị cả kinh, bây giờ mới nhớ tới lão thái thái tin phật, rất kính trọng sư thái của Tịnh Từ Tự, bà một lòng muốn định tội Tần Tích, thế nhưng phạm vào kiêng kị của lão thái thái.
Vân thị cuống quít bổ cứu,“Lão thái thái, thiếp thân không có ý này. Chính là...... Chính là Từ bà tử chính mắt nhìn thấy nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng, chuyện này dù cho thiếp thân một trăm lá gan thiếp thân cũng không dám bịa đặt a!”
“Vậy truyền Từ bà tử!”
Lão thái thái hừ lạnh, nàng nguyên bản cũng không tin Tần Tích làm việc không để ý đến an nguy của Tần gia, hơn nữa mới vừa rồi Tần Tích nhắc đến Tịnh Tâm sư thái, trong lòng bà đã rõ đại khái. Bà phân phó Lý ma ma,“Lập tức gọi Từ bà tử đến.”
“Dạ!”
Trong đại sảnh yên tĩnh đến dọa người, không khí như nén lại.
Lão thái thái không hé răng, sắc mặt Tần tướng quân cũng có chút hồ nghi, mà Vân thị cũng không có lạnh nhạt như lúc đầu, sắc mặt thập phần khó coi. Tần San thấy vậy, híp mắt liếc nhìn Tần Tích, nhẹ nhàng cầm tay Vân thị.
Từ bà tử rất nhanh liền đến, vừa tới liền quỳ trên mặt đất thỉnh an mọi người.
“Được rồi.” Lão thái thái không kiên nhẫn vẫy tay, mắt lạnh nhìn bà,“Từ bà tử, ngươi kể lại toàn bộ sự tình một lần cho ta!”
“Dạ, lão thái thái.” Từ bà tử thẳng lưng, sắp xếp lại sự việc, lúc này mới chậm rãi nói,“Trưa hôm nay nhị tiểu thư cầm thẻ bài vội vã xuất môn, lão nô nghĩ nhị tiểu thư là một cô nương xuất môn cũng không mang theo hộ vệ, lo lắng nhị tiểu thư gặp chuyện không may, cho nên lão nô liền đi theo sau nhị tiểu thư. Ai ngờ, nhị tiểu thư thế nhưng trực tiếp đi phủ thừa tướng, còn vào trong. Lão nô biết sự tình trọng đại, liền hỏi binh lính tuần tra, mới biết nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng là đi nhặt xác một nhà Tô thừa tướng......”
“Lão nô ở bên ngoài đợi hồi lâu, chừng nửa canh giờ cũng không thấy nhị tiểu thư ra, trong lòng sợ có chuyện, liền nhanh chóng trở về bẩm báo Vân di nương.” Từ bà tử tiếp tục nói,“Hôm nay nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng cũng không chỉ một binh sĩ nhìn thấy, lão thái thái nếu không tin, lão nô có thể đối chất với bọn họ. Hơn nữa theo lời của binh lính tuần tra, nhị tiểu thư còn đánh Kiến Xương Hầu, chuyện này chỉ cần hỏi Kiến Xương Hầu sẽ rõ.”
Lão thái thái trầm ngâm không nói.
Hai bên đều có lý, bà có chút do dự .
“Mẫu thân! Còn hỏi cái gì, trước mắt bao người, nhân chứng nhiều như vậy, nàng dù có chối cũng không được.” Tần tướng quân tức giận, lạnh lùng nói,“Mẫu thân, con biết người yêu thương nha đầu kia, nhưng chuyện này không phải việc nhỏ, nếu xử lý không tốt, sẽ liên lụy đến Tần gia, lúc này người không thể do dự !”
Tần Tích nghe Tần tướng quân nói, trong lòng hơi đau xót.
Không phải vì nàng, mà là vì Tần Tích đã chết đi. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, là một phụ thân, hắn không hỏi nguyên do liền phán định tội danh cho nàng, đây quả thực là một loại bi ai!
Nàng không khỏi tưởng, nếu là phụ thân, ông sẽ làm như thế nào? Nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ nàng, mặc kệ nàng phạm vào lỗi gì, phụ thân luôn gánh vác cho nàng.
Hốc mắt hơi đau xót, vành mắt Tần Tích đỏ lên.
Nàng mở mắt ra, một đôi mắt ngấn lệ. Yên tĩnh và buồn bã nhìn Tần tướng quân, một bộ dáng thương tâm,“Phụ thân, người võ đoán như thế, không sợ nữ nhi thương tâm sao!”
Thấy sắc mặt ngưng trọng của Tần tướng quân, nàng lau khóe mắt, nhìn về phía lão thái thái, nghẹn giọng nói,“Tổ mẫu, công đạo tại lòng người, Tích nhi không làm chính là không làm, không sợ đối chất. Người nếu do dự, có thể đi phủ Kiến Xương Hầu mời Hầu gia đến, hỏi Hầu gia xem hôm nay có gặp qua Tích nhi ở phủ thừa tướng hay không! Còn có...... Nếu Từ bà tử luôn miệng nói là có rất nhiều người gặp qua Tích nhi đi vào phủ thừa tướng, vậy càng dể, phụ thân thân là đại tướng quân, điểm ấy quan hệ vẫn phải có, phụ thân có thể tìm tất cả binh lính tuần tra hôm nay ở phủ thừa tướng đến, hỏi bọn họ rốt cuộc có từng gặp qua nữ nhi ở phủ thừa tướng hay không!”
Tần Tích một điểm cũng không sợ phải đối chất, Triệu Thuần nếu nói ra việc nàng xuất hiện ở phủ thừa tướng, như vậy việc nàng nhặt xác cho cha mẹ chị dâu sẽ không giấu được. Đương kim thánh thượng rất đa nghi, nếu việc này lộ ra, Hầu gia như hắn cũng không cần làm!
Cho nên, hắn nhất định đã sớm hạ lệnh cấm, bằng không sẽ chuốc họa vào thân!
“Đối chất liền đối chất!”
Vân thị căm tức nhìn Tần Tích, ngực bị đè nén từng đợt, bà cũng không tin, đen cũng có thể bị nói thành trắng, bà nhìn về phía Tần tướng quân,“Lão gia, chuyện này ông nói ông có lý bà nói bà có lý, chúng ta cho đối chất. Nhị tiểu thư tin tưởng như vậy, chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ oan uổng nhị tiểu thư, nếu không chỉ sợ người khác sẽ cho rằng ta này làm di nương không dung được tiểu thư con vợ cả, cố ý hãm hại nàng!”
“Câm miệng, còn ngại náo chưa đủ sao!” Tần tướng quân lần này không hướng về Vân thị, tức giận trừng mắt liếc bà, hiện tại hắn hận không thể đem chuyện này áp chế xuống, một điểm tiếng gió cũng không lộ. Giờ phút này đi tìm người đối chất, thật là muốn mọi người đều biết sao! Ánh mắt Tần tướng quân phức tạp nhìn Tần Tích, hiện tại hắn cũng thật sự không phân biệt được nàng là nói thật hay nói dối.
Nếu là thật, hắn vô duyên vô cớ oan uổng nữ nhi, quả thực mất mặt.
Nếu là giả...... Nàng nói dối nói cũng quá tốt đi.
“Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây.” Lão thái thái liếc Vân thị cảnh cáo, trong lòng nhận định chuyện này là Vân thị cố ý hãm hại Tần Tích. Lạnh lùng liếc Vân thị, lão thái thái rời khỏi chổ, tự mình nâng Tần Tích dậy, lấy khăn ra lau đi vết máu trên trán nàng, vỗ vỗ cánh tay nàng ôn nhu nói,“Tích nhi, chuyện hôm nay ủy khuất con ...... Là tổ mẫu không phải, tin lời tiểu nhân trách lầm con, giờ đã rõ ràng, chuyện này đến đây thôi.”
Tần Tích cúi đầu mắt đầy lãnh ý.
Thập phần minh bạch ý tứ của lão thái thái, dù hôm nay nàng bị Vân thị oan uổng, cũng không cho nàng truy cứu. Tuy rằng biết lão thái thái không muốn làm lớn chuyện, nhưng trong lòng Tần Tích lạnh như băng.
Dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn cười trả lời,“Hết thảy do tổ mẫu làm chủ!”
Lão thái thái gật đầu vừa lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Nhưng mà, Tần Tích không truy cứu cũng không đại biểu Vân thị sẽ buông tay.
Thật vất vả Vân thị mới bắt được nhược điểm, làm sao có thể dễ dàng buông tha! Hơn nữa ngày thường Tôn thị cùng Tần Tích đều không rời nhà, nếu có làm gì, cũng đều là việc nhỏ không đáng kể, căn bản không đủ uy hiếp địa vị của bọn họ.
Cho nên, lúc này đây, nàng nhất định kéo hai mẹ con họ xuống đài, nếu không, không biết phải đợi bao lâu mới có cơ hội tiếp theo!
Vì điểm này, sắc mặt Vân thị hơi đổi, nhẹ nhàng nhéo Tần San.
Tần San hiểu ý, sắc mặt hiện ra lo lắng, chậm rãi tiến lên hai bước nâng Tần Tích dậy,“Muội muội, là chúng ta hiểu lầm ngươi, thật là xin lỗi.”
Đôi mắt lấp lánh, Tần San thấp giọng nói,“Bất quá...... Cũng chẳng trách tổ mẫu. Hôm nay muội muội xuất môn vội vã, lại có Từ bà tử nói như vậy, cũng khó trách chúng ta sẽ nghĩ nhiều. Tỷ tỷ cũng rất tò mò, hôm nay muội muội xuất môn, để làm việc gì đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.