Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 113: Căn cứ Thành Đông (12)




Thích Miên nhất thời không nói chuyện.
Nhưng thật mau Tần Chiếu đã chuyển biểu tình tàn nhẫn thành ánh mắt tràn đầy nhu tình: "Nhưng mà em không giống vậy."
"Em là thế giới của anh."
Vừa dứt lời, một dây leo vèo đến trước mắt Tần Chiếu, nổi giận đùng đùng tay năm tay mười tạo ra mấy vết cắt trên gương mặt trắng nõn của hắn.
Nếu không phải Tần Chiếu phản ứng mau dùng nhật nguyệt dị năng chặn lại hơn phân nửa công kích, hắn đã có thể bị phá tướng.
Kết quả, miễn cưỡng không bị dây leo cắt phá tướng, lại bởi vì hắn lần nữa sử dụng dị năng mà máu thấm ra trên mặt, nhìn thấy thật cũng không khác gì bị phá tướng.
Tần Chiếu: "......"
Dây leo quét xong, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà trở lại phía sau Giang Hành Chu. Giang Hành Chu cau mày, không nhẹ không nặng đập đập vài cái lên dây leo: "Thật không nghe lời!"
Tần Chiếu: "......" Mày con mẹ nó đừng nói giống như dây leo và mày là hai bên khác nhau!
1
Không ngờ Thích Miên cũng nói theo, vô cùng sầu lo: "Chu ca, có phải anh không được thoải mái hay không, không khống chế được nó hoàn toàn? Em đưa anh đi nghỉ ngơi trước."
Ngữ khí còn thật nghiêm túc.
Tần Chiếu: "............" Tự bế!
Thiếu niên đối với đám người quỳ đầy đất cũng phát nhức đầu, trong lòng cậu cũng cảm thấy nhóm người này nói chuyện thật cổ quái, lại còn có cảm giác như "các người còn muốn đoạt Thích đội trưởng của đế đô chúng tôi hay sao".
Cậu lập tức tiến lên hạ lệnh cho người dân Thành Đông về nhà, người trên khoảng đất trống mới dần dần tan đi.
Thích Miên nhẹ nhàng thở ra, quyết định làm việc cho nhanh để sớm ngày thoát thân.
Cô quay đầu nhìn Nút: "Tần Chiếu hiện tại bị hạn chế dị năng, có cách nào tìm ra nguyên nhân không?"
Nút nhìn chằm chằm Tần Chiếu một lúc lâu, chậm rãi gật đầu: "Có, gà có nuốt thăm dò công nghệ đen, có thể tìm ra."
Cô lại giơ lên gà đen: "Nhưng mà, hiện giờ gì cũng không lấy ra được. Nếu lấy ra, trong vòng một tháng họ không thể đi vào trở lại."
Trong miệng gà đen bị cột là gia đình họ La. Nói ngắn gọn, nếu họ muốn mọi thứ đơn giản, nhanh chóng cùng với nhà họ La rời khỏi nơi này, miệng con gà là tuyệt đối không thể mở ra.
Thích Miên nhíu mày, Tần Chiếu cứ mãi nhìn chằm chằm Thích Miên, biết được Nút cũng không có biện pháp gì, hắn mím miệng giấu đi nụ cười vui sướng, thong thả lấy khăn lau máu trên mặt: "Không cần gấp, anh không sợ bị thương. Đồ có thể hạn chế anh chắc chắn không dễ tìm, chúng ta cứ từ từ thôi."
Tìm không thấy Thích Miên sẽ không đi, tốt nhất cả đời tìm không thấy.
Thích Miên liếc một cái là nhìn ra tính toán của hắn: "Nếu trong vòng hai ngày không tìm thấy, chúng ta cứ xuất phát. Chuyện sau đó, anh tự mình cầu phúc đi!"
Tần Chiếu có điểm gấp: "Ngay cả hạn chế dị năng của anh không được giải trừ, chẳng lẽ em không muốn tìm diệt loại bào tử này hay sao?"
"Tôi không muốn lấy họ ra mạo hiểm." Thích Miên trả lời.
Căn cứ đế đô chung quy không phải căn cứ Phương Nam, không cho cô được cảm giác an toàn, cô cứ cảm thấy nếu mình không đi sẽ có chuyện gì đó đáng sợ phát sinh, đặc biệt là căn cứ Thành Đông truyền ra tiên đoán quỷ dị chỉ thẳng tới dị năng của Chu ca.
Nếu Thích Miên không biết chuyện đời trước, cô sẽ cảm thấy việc Chu ca hủy diệt thế giới là lời vô căn cứ, nhưng rõ ràng anh đã từng là vua dị chủng, chẳng sợ đời này đã hoàn toàn khác đời trước, cô vẫn bất an.
Thích Miên: "So với việc dừng lại ở đây, tìm kiếm bào tử không biết đến khi nào mới tìm ra, tôi tình nguyện cùng Chu ca quay lại căn cứ Phương Nam, nếu bào tử thật sự khuếch tán, chúng tôi sẽ bảo vệ căn cứ Phương Nam cho đến cuối."
Ngón tay Thích Miên căng ra, tay Giang Hành Chu cùng cô mười ngón tay đan vào nhau. Miệng Thích Miên hơi cong lên.
Tần Chiếu không cam lòng mà trầm lặng xuống, đôi mắt hơi nhấp nháy: "Cũng đúng. Ít nhất còn hai ngày, anh đi tìm với em."
Hắn vừa mới nói xong, một dị năng giả căn cứ Thành Đông bước nhanh lên, kích động: "Đại nhân Tần Chiếu, ở Thần Điện của ngài chúng tôi tìm được một trang bị có vẻ là dùng để hạn chế ngài, chúng tôi không thể gỡ bỏ, ngài mau mau đi nhìn!"
2
Tần Chiếu: "......"
Dị năng giả vừa kêu xong liền cảm thấy từ chỗ Tần Chiếu truyền đến một luồng sát khí, cả người lạnh căm đến muốn mệnh. Hắn run rẩy, mê man nhìn lại, thấy Tần Chiếu vẫn một bộ không vui không buồn, hắn lặng lẽ chửi thầm là chính mình nghĩ ngợi quá nhiều.
Đây thật là tin tốt, có lẽ có thể giải trừ hạn chế dị năng của đại nhân, đại nhân Tần Chiếu sao lại không cao hứng?
Ánh mắt Thích Miên sáng lên, cô bước nhanh theo dị năng giả đi về phía trung tâm căn cứ.
Thần Điện là chỗ ở của Tần Chiếu và mẹ hắn. Ban đầu là viện điều dưỡng của mẹ hắn, sau khi Tần Chiếu tìm được bà ta, lấy viện điều dưỡng làm trung tâm, mở rộng ra phía ngoài, nhờ vào dị năng giả sùng kính hai mẹ con Tần Chiếu mà xây dựng thành bộ dáng hiện tại của Thần Điện.
Còn chưa đi tới nơi, Thích Miên đã thấy vòm kính Thần Điện cao ngất trong mây. Khung đỉnh sau khi sóng thú và sóng dị chủng tấn công, vốn nên tan vỡ đổ nát, nhưng dị năng giả đã bất kể bất cứ giá nào cũng hồi phục Thần Điện lại như cũ, nhìn chung quanh, nó trở thành một kiến trúc hoàn hảo duy nhất bên trong đám phế tích Thành Đông.
Giờ phút này đã có không ít người căn cứ Thành Đông quỳ gối ngoài Thần Điện, có người rõ ràng đói đến chỉ còn da bọc xương, hoặc thân bị trọng thương, cũng không muốn đi làm kiếm thức ăn, hoặc tìm bác sĩ, hoặc dị năng giả chữa trị trợ giúp. Cả đám chỉ dựa vào bên ngoài Thần Điện bố thí một chút cháo loãng và "nước thần" để sống sót.
Tất cả đều không ngoại lệ đang lầm bầm nói nhỏ gì đó, giống như chỉ cần quỳ gối ở đây sẽ có thể có được mọi thứ mong muốn.
Tần Chiếu và Thích Miên đã đến, những người quỳ ở đó lại hô to "Tần Chiếu đại nhân, thần nữ đại nhân", Tần Chiếu nhìn cũng không nhìn một cái, mang mấy người đi vào trong Thần Điện.
Cửa Thần Điện đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt khát cầu bên ngoài.
Bên trong Thần Điện là một sảnh vô cùng rộng lớn, rất cao, hoàn toàn khác với bên ngoài hoang vu xơ xác, nơi này lóng lánh xa hoa, đá cẩm thạch lát tường, đèn sáng đến độ có thể soi bóng người, ánh mặt trời từ chóp kính năm màu chiếu rọi xuống đất, phóng ra màu sắc sinh động như chim tước, theo mặt trời chuyển động mà tựa như phượng hoàng vỗ cánh.
Giữa sảnh là một bức họa to lớn được chế tác tinh xảo từ châu báu, đó là một người phụ nữ dung mạo vũ mị, đôi mắt được khảm bằng hai viên đá đen to lớn lóng lánh, bàn tay bà ta hơi rũ, tạo hình như Quan Thế Âm vuốt tịnh bình, nhìn qua có vẻ vô cùng từ bi.
Nút và gà cùng nhìn lên bức họa mà chảy nước miếng, thậm chí muốn đi moi moi xem những châu báu đó rốt cuộc có phải đồ thật hay không.
Thích Miên vốn dĩ cho rằng trong đại sảnh sẽ trưng bày hình ảnh của Tần Chiếu, không nghĩ tới đó lại là một phụ nữ: "Đây là ai?"
Tần Chiếu nhàn nhạt trả lời: "Mẹ anh."
"A......" Thích Miên bừng tỉnh, khích lệ, "Mẹ anh thật rất xinh đẹp."
Tần Chiếu nghe vậy: "Có lẽ thế? Bằng không thì làm sao lên vị trí đó được, mạt thế chẳng có bản lĩnh gì mà có thể câu được những người đàn ông đó muốn chết muốn sống vì bà ấy. Diệp Tân Hoa lên nắm quyền, việc đầu tiên là tiếp bà ấy từ chỗ bị cầm tù ra."
Hắn nói tới chuyện mẹ mình bị cầm tù thật nhẹ nhàng bâng quơ.
Người dị năng giả đi báo tin chỉ lên đỉnh chóp: "Chúng tôi phát hiện được vật khả nghi ở trên kia, người tới tu sửa khung đỉnh vốn dĩ cho rằng nơi này hẳn là hoàn toàn bị đổ nát, sau mới thấy được khung đỉnh bị sóng thú đánh vào vẫn hoàn toàn hoàn hảo, trên chóp đỉnh có một vật thể không rõ ràng vẫn luôn luôn sáng lên, nhìn giống như dị năng nhật nguyệt của đại nhân Tần Chiếu, nhưng màu sắc ảm đạm hơn rất nhiều, còn có vẻ xám xịt."
"Lúc trước chúng tôi không nghĩ tới hướng này, sau đó thủ hạ thần nữ đại nhân nhắc tới hiện tượng dị thường trong thành, người tu sửa mới nhớ tới nó. Chúng tôi đến đây xem, thấy được đồ vật kia khi sáng khi mờ, chính xác thật đối ứng với tần suất dị năng đại nhân Tần Chiếu sử dụng."
Thích Miên nhìn lên.
Như vậy xem ra, thứ này xác thật có khả năng rất lớn liên quan đến dị năng của Tần Chiếu.
Chỉ là, tòa kiến trúc này cao ngất trong mây, đỉnh chóp cách mặt đất rất xa, vật thể kia lập lòe sáng lại vô cùng rõ ràng, cô không thấy rõ đó là vật gì.
"Chúng tôi là thần dân hèn mọn không có tư cách bước lên tầng hai. Cho nên chỉ có thể báo cáo chuyện này tới hai vị đại nhân." Dị năng giả dẫn đường cung cung kính kính cúi người, lui về sau vài bước, tỏ vẻ đã nói xong toàn bộ chuyện mình biết.
Thích Miên nhìn nhìn phía trên: "Tòa nhà này chỉ có hai tầng? Chúng tôi có thể đi lên sao?"
Thần Điện này nhìn rất cao, khung đỉnh thẳng tắp, dẫn ánh mặt trời tới bức tranh như Bồ Tát kia làm nó càng thêm sặc sỡ lóa mắt, giống như hình sống, ánh mắt từ bi khoan nhân, thương hại chúng sinh.
"Có thể." Tần Chiếu vẻ không sao cả, gật đầu, "Tôi dẫn lên."
Tần Chiếu dẫn họ đến một tòa ngai nạm đá quý.
Sáu dị năng giả mặc quần áo hầu triều, kính cẩn quay chung quanh tòa ngai, dị năng rót vào bánh răng xe, nâng tòa ngai dần dần cao lên.
Rõ ràng tòa ngai này chỉ cần nhiều nhất hai người là có thể nâng lên xuống, họ dùng gấp ba số người để nâng, chỉ để biểu hiện sự long trọng, kính trọng đối với thần, không biết đã bao nhiêu sức lực dị năng giả bị lãng phí vì cái này.
Tòa ngôi xa hoa nâng lên cao mấy chục mét, cho đến khi người dưới lầu nhìn nhỏ như con kiến, chỉ có bức hình Bồ Tát châu báu mới còn có thể thấy được, tòa ngôi rốt cuộc dừng lại.
Bọn họ đã tới lầu hai, cách đỉnh tuy rằng còn một khoảng nhưng cũng đã có thể mơ hồ thấy rõ đó là một hạt châu cỡ bằng nắm tay, hạt châu chứa đầy ánh sáng lóa mắt, thỉnh thoảng lại xẹt qua từng luồng chớp màu xám.
Thanh âm vặn vẹo từ đối diện với tòa ngôi phát ra, từ trong căn phòng cũng nạm đầy đá quý tràn ra tiếng kêu xu.ân t.ình đầy phó.ng đ.ãng, tràn ngập sung sướng.
Thích Miên dừng lại, Giang Hành Chu đã che tai Nút lại, ngón tay cũng đè lên mắt cô gái nhỏ.
Tần Chiếu vốn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói đã xem đó như thói quen, nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang Thích Miên, nhìn thấy ánh mắt cổ quái của cô, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi nhói trong lòng.
Đáy lòng đã lâu không có chút gợn sóng nào bỗng nhiên như cuộn sóng, cảm thấy thanh âm vốn dĩ đã trở thành thói quen này lại trở nên không thể chịu đựng được.
Hắn tiến nhanh lên, dùng sức đánh vào cánh cửa kia: "An tĩnh đi!"
Người bên trong hiển nhiên nghe được, thanh âm lập tức ngừng lại, sau đó truyền ra tiếng tất tất sách sách mặc quần áo.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa kia mở ra.
Người phụ nữ thân mình yểu điệu lay động eo mông đi ra, áo ngủ tơ lụa cũng không cài kỹ, lộ ra bộ ng.ực tr.ắng nõn cao vút.
Hàng mi họa thật tinh xảo đang nhăn lại, ngữ khí tuy nóng nảy nhưng mỗi câu nói lại vô cùng câu dẫn: "Tâm can ngoan ngoãn của mẹ, không có việc gì chứ? Nghe nói bên ngoài đánh tới lui con còn bị thương, thương đến chỗ nào? Để mẹ nhìn xem!"
Tần Chiếu lộ vẻ ghê tởm: "Kêu người đàn ông bên trong kia cút đi, mặc quần áo đàng hoàng vào, an tĩnh lại, nếu không tôi ném bà từ chỗ này xuống ngay lập tức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.