Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 4: Việc khẩn cấp trước mắt




Sau khi Diệp Trần đuổi đám người Chu Thành Công, quay lại quán ăn, phát hiện Tô Lam nhìn hắn với ánh mắt kì quái, không thể không gãi đầu cười trừ: "Dì Lam, chuyện vừa rồi không có dọa được dì sợ đi?"
Tô Lam vẫn còn hơi bối rối "Cháu thực sự là tiểu Trần sao? Học được đánh nhau khi nào? Mà còn lợi hại đến như vậy!"
Diệp Trần sớm đoán được Tô Lam sẽ rất kinh ngạc, vì vậy hắn đem lý do mà hắn đã chuẩn bị từ trước ra để giải thích.
"Dì Lam, dì có chỗ không biết, thực ra từ lúc cháu còn rất nhỏ, gặp một ông già có bộ râu bạc, được ông ấy dạy cho một môn võ công, nhưng cháu không được phép nói cho bất cứ ai..."
Sau khi nghe Diệp Trần giải thích, mặc dù Tô Lam vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng sự thực đã hiện ra ở trước mắt cô, nhưng vẫn làm cho cô có chút không thể tin được, cuối cùng thở dài và nói:
"Tiểu Trần, dì phát hiện sau khi cháu xuất viện trở về, có vẻ như toàn thể con người cháu không có giống như trước đây..."
Diệp Trần âm thầm nghĩ trực giác của người phụ nữ rất nhạy cảm, ngay lập tức kéo lấy cánh tay Tô Lam, cười nói:
"Dì Lam, mỗi người đều có lúc lớn lên nha, và cho dù ngay cả khi cháu có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, cháu vẫn luôn là tiểu Trần biết nghe lời dì nhất!"
Tô Lam nghe được điều này, cái nhìn lo âu giữa hai hàng lông mày, lập tức biến mất không có dấu vết.
...
Sau khi mấy người Chu Thành Công tới quậy phá quán mì như vậy, tất cả khách của quán mì Tô thị đều sợ hãi bỏ chạy, và trời đã tối rồi, hai người dứt khoát đóng cửa quán mì, quay lại tầng hai nghỉ ngơi. Tô Lam một mình mở ra quán mì nhỏ này, mặc dù những năm này cũng kiếm được một số tiền, nhưng nó không thể chịu được tên Chu Thành Công khốn kiếp kia ba ngày thì hai lần tới vơ vét, do đó tiền tiết kiệm cũng chẳng còn là bao, Tô Lam vì vậy cũng không có tiền để mua một căn nhà tốt hơn.
Quán mì ở tầng một, tầng hai dựng tạm mấy vách ngăn, miễn cưỡng cũng tạo thành hai gian phòng ngủ và một phòng khách. Mặc dù các điều kiện sinh hoạt rất đơn giản, nhưng Diệp Trần cảm thấy được tất cả sự ấm áp, đây là tám trăm năm tu luyện ở Tu Chân giới trước đây chưa từng có, cảm giác về nhà!
"Mặc dù ở đây khiến người ta tưởng nhớ, nhưng chờ khi ta nghĩ ra cách kiếm tiền, vẫn muốn mua một căn nhà lớn cho dì Lam, để cho dì ấy sống yên vui sung sướng!" Diệp Trần vừa nhìn căn phòng nhỏ kích thước chỉ có 50m vuông vừa âm thầm hạ quyết tâm.
...
Vào lúc nửa đêm, Diệp Trần một mực ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, thế nhưng hắn đột nhiên lại nặng nề thở dài "Ôi! Linh khí trên trái đất thực sự quá mức mỏng manh, không đủ để giúp ta tu luyện, xem ra ta muốn tăng thực lực lên, nhất định phải tìm một nơi phù hợp nào đó càng sớm càng tốt, chế tạo ra đạo tràng để tu luyện. và còn phải mua sắm một chút dược liệu, chỗ bắt buộc trong tu luyện là phải có đan dược, mà muốn có đan dược thì cần phải có tài liệu luyện đan, mà tất cả những thứ này, đều cần không ít tiền tài a...". Truyện Tiên Hiệp
Người tu đạo chú trọng pháp, lữ, tài, địa. Diệp Trần chính là Cuồng Đế chuyển thế, trong đầu hắn có trí nhớ của tám trăm năm tu chân, "Pháp" chính là phương pháp tu luyện, dĩ nhiên Diệp Trần có nhiều không kể xiết, căn bản không cần cân nhắc. Hắn tu luyện chính là pháp môn ma đạo, chú trọng theo ý mình, "Lữ" là bạn bè, bạn đồng hành thì Diệp Trần bây giờ có cũng được mà không có cũng được, nói chung là không cần thiết. Cho nên "Tài" và "Địa" là hai thứ Diệp Trần thiếu nhất trước mắt. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chỉ cần có "Tài" là tiền tài, thì "Địa" là địa vị, là đất đai tự nhiên sẽ không có khó khăn đáng kể gì.
"Xem ra việc khẩn cấp trước mắt của ta, là phải kiếm tiền càng sớm càng tốt!"
Sau khi suy tính rõ đường đi nước bước của mình, Diệp Trần cũng không có hao tâm tốn sức, đi hấp thụ năng lượng quá mỏng manh xung quanh có chút đáng thương của thế giới này, dứt khoát nằm trên giường, bắt đầu âm thầm suy tư, tìm cách nào có thể nhanh chóng kiếm ra được tiền.
...
"Đinh đinh đinh ~ " Ngày hôm sau, chuông báo thức dồn dập đánh thức Diệp Trần từ trong giấc ngủ. Ngay sau đó, có tiếng thúc giục của Tô Lam vang lên bên ngoài phòng "Tiểu Trần, thời gian không còn sớm, tranh thủ thời gian xuống giường đến trường đi học a!"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, tiếp theo thầm cười khổ. "Suýt chút nữa thì quên mất, bây giờ ta vẫn đang là học sinh lớp mười hai ở trường trung học số một của Vân Châu, còn phải đến trường đi học..."
Mặc quần áo tử tế một cách nhanh chóng, sau khi rời khỏi phòng, Tô Lam đã làm bữa sáng cho hắn. Mặc dù đối với tu vi của hắn bây giờ, ngay cả khi hắn không ăn hoặc uống trong vài ngày hắn cũng không cảm thấy đói khát chút nào, tuy nhiên để cho Tô Lam không phải lo lắng, hắn vẫn thành thật ăn cơm sạch sành sanh, lúc này mới nhặt lên ba lô cũ màu đen của mình, nói thêm một vài chuyện khác với Tô Lam, rồi đi ra ngoài.
Ngoài quán mì, ánh nắng tươi sáng, và thời tiết tốt. Sau khi rời khỏi quán mì, Diệp Trần đi qua ba bốn cái giao lộ phía trước, cố tình đi vòng quanh rồi đi tới một đoạn đường hẻo lãnh, đột nhiên đứng yên, quay đầu nhìn lại, mở miệng nhàn nhạt nói: "Theo ta lâu như vậy, còn chưa cút ra đây?"
Hóa ra, từ khi Diệp Trần bắt đầu đi ra ngoài, đã nhận thức được rằng có ai đó đang theo sau, nhưng hắn không muốn dính dáng đến Tô Lam, vì vậy hắn mới đi vòng quanh một đoạn dài, không để đối phương biết được.
"Ha ha ha! Anh bạn nhỏ quả nhiên là cao thủ! Bội phục! Bội phục!"
Theo giọng nói này rơi xuống, có ba người đi từ đằng sau tới, mà người cầm đầu, hóa ra lại chính là anh Bưu, hôm qua bị Diệp Trần đuổi đi.
Nhìn thấy người này, Diệp Trần không thể không cau mày một chút.
"Làm sao? Dường như hôm qua ta đã ra tay quá nhẹ, ngươi còn dám tới, là muốn tìm chết sao?"
Anh Bưu mặt hơi hơi trắng lên, vội vàng cười làm lành nói:
"Không không! Anh bạn nhỏ đừng hiểu lầm! Hôm qua là ta có mắt không thấy núi thái sơn, dám đụng độ với cao nhân, hôm nay ta đặc biệt tới đây để xin lỗi anh bạn nhỏ!"
Khi anh Bưu đang nói chuyện, đã móc ra một xấp tiền từ trong ngực, khoảng một vạn đồng tiền, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần.
Lông mày của Diệp Trần hơi nhíu lại, cũng không đưa tay ra nhận, giống như cười mà không phải cười nói:
"Ngươi mà có lòng tốt như vậy? Hãy nói về mục đích của ngươi một chút đi!"
Trên mặt anh Bưu xuất hiện vẻ lúng túng, tiếp tục cười làm lành nói:
"Anh bạn nhỏ quả nhiên là người thẳng thắn, vậy ta sẽ nói thật!"
Nói đến đây, anh Bưu dừng lại một chút, cố ý tỏ ra vẻ mặt thần bí, nói:
"Ta nghĩ anh bạn nhỏ bản lĩnh không kém, anh đây ở chỗ này có một con đường phát tài, không biết anh bạn nhỏ có hứng thú hay không?"
"Ồ?"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại.
"Ngươi hãy nói rõ ra xem!"
Bây giờ hắn đang vì chuyện tiền tài mà phát sầu, mặc dù thực lực hiện tại của hắn, tùy tiện tìm một gia đình giàu có, có thể kiếm được tiền dễ như trở bàn tay, tuy nhiên hắn đường đường chính là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu như đi trộm, đi cướp, sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn như vậy, thực sự quá mất mặt, Diệp Trần hắn khinh thường làm mấy chuyện đó.
Anh Bưu vừa mới nói xong thấy Diệp Trần có vẻ như hứng thú đối với lời đề nghị của mình, đột nhiên tâm tình chấn động, vội vàng tiếp tục nói:
"Là như thế này, ở phía nam thành phố Vân Châu có một sàn đấm bốc dưới lòng đất, gần đây tổ chức một cuộc thi đấu quyền vương, chỉ cần thắng một trận, chính là được chừng này..."
Nói đến đây, anh Bưu giơ ra cả bàn tay phải, ý là năm vạn đồng tiền.
"Nếu có thể thắng liên tiếp mười trận, tiền thưởng trực tiếp có thể tăng lên gấp trăm lần!"
Sau khi nói xong, anh Bưu nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trước mắt này, trong đôi mắt hiện ra vẻ tự tin.
Theo suy nghĩ của hắn, mặc dù võ công của Diệp Trần sâu không lường được, nhưng dù sao còn trẻ và hoàn cảnh trong nhà không tốt lắm, nghe kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đồng ý.
Thật không may, hắn đã thất vọng. Khuôn mặt của Diệp Trần vẫn luôn bình tĩnh như nước, chỉ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Vẫn là nói về mục đích thực sự của ngươi đi!"
Anh Bưu bị Diệp Trần lạnh lùng liếc qua, lập tức toàn thân bị đánh cho rùng mình, ban đầu hắn nghĩ có thể đánh Diệp Trần một chút chủ ý, dù sao vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể suy tính được sâu xa?
Chỉ cần mình lấy lợi ra để dụ, hơi dùng chút thủ đoạn, là có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng đến bây giờ, mắt mới nhận ra là mình đã sai, sai hoàn toàn!
P/S: Ta thích đi nha ;))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.