Trái lại vẻ mặt Lang Vương bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Sở Đắc Thắng, nói: “Ngươi chỉ là biểu ca thân thích của bổn vương thôi, không quan không chức, nếu bổn vương thực sự có cơ mật đại sự gì, sao ngươi có thể biết được, chẳng lẽ ngươi là trợ tá bổn vương mới mời sao?”
Trên mặt Sở Đắc Thắng có vẻ đắc ý, nói: “Tuy tại hạ là hạng người vô danh, nhưng gia phụ lại là người lão Lang Vương tín trọng, lúc nhỏ tại hạ thường ra vào Lang Vương phủ. Lão Lang Vương phi đã từng đưa một phong thư cho gia phụ, nói nếu thánh thượng giá lâm Giang Đông, bảo phụ thân ta đưa lá thư này cho Lang Vương bây giờ. Gia phụ mất, thư này truyền đến tay ta, biết thánh thượng đến Giang Đông, tại hạ giao thư cho Sở Tà. Nhưng lúc giao thư, tại hạ nhất thời tò mò, lén lút đọc thư. Sau đó mới biết Thái Hậu đã từng uy hiếp lão Lang Vương phi, ám chỉ muốn lấy mạng bà ấy. Hình như lão Lang Vương phi đã sớm đoán trước, cố giao phong thư này cho gia tổ phụ. Không lâu sau, quả nhiên lão Lang Vương phi qua đời. Sở Tà đọc được thư này, muốn báo thù cho lão Lang Vương phi nên có ý mưu hại thánh thượng.”
Nói rồi móc ra một phong thư từ trong ngực, trình cho Nhị hoàng tử, nói: “Điện hạ, chư vị đại nhân, đây là thư ta dập in từ phong thư gốc của lão Lang Vương phi.”
- -----
Nhị hoàng tử nói: “Thư này bổn vương đã đọc qua, chư vị đại nhân đọc đi.” Nói rồi chuyển thư cho Hồ đại nhân bên cạnh. Hồ đại nhân đọc kỹ, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ vì thánh thượng và lão Lang Vương phi có ẩn tình, vui vì phong thư này là nguyên nhân vì sao Lang Vương mưu hại thánh thượng, tất nhiên là hắn nhận định hoàng họ Lưu thị chính là đầu sỏ gây tội hại mẫu thân của hắn, lần này vạn tuế đích thân đến, muốn báo thù rửa hận, hợp tình hợp lý, thêm nữa vạn tuế ở trong Lang Vương phủ một mình, không thể chống chế.
Các đại thần còn lại cũng đọc hết.
Đợi mọi người đọc thư xong, Nhị hoàng tử nói: “Theo lời Sở Đắc Thắng, thư này in từ bản gốc, chữ viết dấu vết giống thư gốc như đúc. Bổn vương đã đọc, quả thật là bút tích của Thái Hậu. Vì vậy đã giải thích được vì sao Lang Vương nổi lòng xấu xa mưu hại thánh thượng.”
Lại chuyển hướng sang Lang Vương, hai mắt tỏa sáng, nói: “Lang Vương, việc đã đến nước này, ngươi còn có gì để nói?”
Vừa rồi lúc chúng đại thần truyền đọc thư tín, Lang Vương ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt không sợ không giận, không vui không bi, làm người không nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn.
Nhị hoàng tử lại an tâm. Sau khi đưa thư, Thượng Vân Thiên định âm thầm giết chết Sở Đắc Thắng này để diệt khẩu, lại bị mẫu phi của mình ngăn cản kịp thời.
Lúc này, lời của Sở Đắc Thắng trở thành bằng chứng Lang Vương căm thù hoàng gia Lưu thị.
- -----
Bây giờ theo quần thần thấy, năm đó mẫu thân hắn câu dẫn hoàng đế không thành công, ngược lại bị Thái Hậu nhìn thấu. Mà nay Lang Vương ghi tạc thù hận này lên đầu vạn tuế hậu đãi hắn.
Ti tiện như mẫu thân hắn, xem hắn còn có đường sống không. Theo tính Lang Vương, sao có thể tùy ý để người khác bôi nhọ mẫu thân của mình chứ? Tất nhiên sẽ tức giận mất khống chế, đến lúc đó mọi chuyện sẽ như ý hắn.
Có điều không ngờ, phong thư ám chỉ mẫu thân hắn gian díu bị thông báo thiên hạ mà Lang Vương vẫn chưa thay đổi sắc mặt, nhưng khóe mắt đuôi lông mày nhuộm dần băng sương: “Mẫu thân của bổn vương và Thái Hậu là di mẫu và ngoại chất nữ, thật ra tình như mẫu nữ. Năm đó mẫu thân chưa được Thái Hậu đồng ý đã gả cho phụ vương, Thái Hậu không vui. Làm mẫu thân viết thư trách cứ nữ nhi không đúng vài câu, sao lại biến thành chứng cứ bổn vương mang ý xấu rồi? Vả lại mẫu thân của bổn vương từ thế vì bệnh, có ai không biết? Vì sao bổn vương phải oán trách Thái Hậu và Hoàng Thượng? Hay là điện hạ… còn có chứng cứ gì có thể chứng minh mẫu thân của bổn vương không phải chết vì bệnh, mà là bị mưu hại sao?”
Nhị hoàng tử híp mắt, bị Lang Vương hỏi đến cứng lại, chưa kịp nói chuyện, Tĩnh Mẫn Phi bỗng nhiên mở miệng: “Lang Vương, về thư từ ai đúng ai sai không phải nhất thời nửa khắc là có thể nói rõ ràng. Có điều thánh thượng ở trong Lang Vương phủ của ngươi hơn nửa ngày, trở về trúng độc, Vương gia không thể thoái thác tội của mình. Bây giờ việc cấp bách là trị độc cho thánh thượng. Ta khởi hành về kinh ngay trong ngày, nếu Vương gia không thể chứng minh mình trong sạch, mời về kinh cùng, để triều đình tra rõ chuyện này. Nếu thật sự không liên quan đến Vương gia, tất nhiên sẽ trả lại trong sạch cho Vương gia.”
Hồ đại nhân và đám đại thần liên tục nói phải, cảm thán Tĩnh Mẫn Phi nghĩ chu đáo. Lúc này, có người tinh đoán ra chuyện Hoàng Thượng đột nhiên ngã xuống vô cùng kỳ quặc.
Nhưng đất quan trường không vững như đá, thường như mặt hồ đầu xuân, bỗng nhiên nhẹ đi, không quan sát kỹ sẽ rơi vào hầm băng mà chết.
Chỉ có phát hiện ra sớm, rời xa mặt hồ, mới có thể bảo toàn lâu dài.
Nếu mẫu tử Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi cùng ra mặt, lại có sẵn người chịu tội thay —— Lang Vương, cớ sao quần thần lại không làm chứ, sớm quay lại kinh thành, tránh cho vạn tuế chết lúc có mình, lưu lại tội danh thiên cổ.
Nhị hoàng tử thấy quần thần không lên tiếng, càng thêm nắm chắc, nói: “Đã vậy, mời Lang Vương cùng về kinh. Người đến! Mời Lang Vương nghỉ ngơi một lát!”
Hai thị vệ mặc giáp đeo đao bước nhanh từ ngoài cửa vào, đứng phía sau Lang Vương, nói: “Mời Lang Vương đi theo thuộc hạ nghỉ ngơi.” Nói rồi hai người đồng thời duỗi tay muốn bắt Lang Vương.
Hai tay Lang Vương bỗng nhiên duỗi ra sau, tóm lấy cổ tay hai người, dùng sức vòng một vòng lên trước người, hai thị vệ bị kéo đi, chân cách mặt đất, va vào nhau, ngã xuống đất.
Lang Vương đứng lên, hừ một tiếng, nói: “Bổn vương không thẹn với lương tâm, về kinh với ngươi thì đã sao? Nhưng vạn tuế sống chết chưa rõ, lí do trúng độc chưa biết, các ngươi không nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, cứu lấy Hoàng Thượng, lại đồng thời tụ tập ở đây thẩm vấn bổn vương, bổn vương nghĩ nghịch thần lại muốn mưu hại hoàng đế vẫn còn ở đây. Bổn vương là Giang Đông phiên vương vạn tuế thân phong, không có thân triệu của thánh thượng, ai dám bắt bổn vương? Hôm nay nhất định phải gặp vạn tuế một lần!”
Lúc nói chuyện, càng nhiều thị vệ ùa vào từ ngoài phòng, muốn bắt Lang Vương.
Thường Tiến bên cạnh Lang Vương không nói hai lời, lập tức cởi y phục ra, lộ ra ống trúc đầy người.
Lang Vương lười biếng nói: “Thường Tiến, bọn họ chưa từng nhìn thấy vật lợi hại này, ngươi ném một cái vào trong viện bọn họ thử xem.”
Thường Tiến đã có ý này từ lâu, thấy Lang Vương nói vậy, tiện tay đốt dây nổ một ống trúc rời ném ra ngoài sảnh.
Nghe thấy pháo trúc “oanh” một tiếng, những thị vệ ngoài phòng phát ra tiếng như sói tru, ầm ầm một vùng, trên mặt mỗi người máu thịt lẫn lộn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hoá ra cho vào ống trúc không ít đinh thép, ống trúc thô to nổ lên, đinh thép bắn ra khắp nơi, không ít thị vệ trúng chiêu, đầy mặt là máu, thậm chí có người ngất luôn tại chỗ.
Ngoài phòng máu thịt lầy lội, trong phòng Thường Tiến vênh mặt dữ tợn nói: “Mấy gia hỏa đến, đứng ở cửa không được nhúc nhích cho gia! Nếu không tay gia run lên, mặt của mấy đại nhân trong phòng sẽ nổ thành nhím máu đấy, không may thì xuyên qua mắt, sau này không viết tấu chương được đâu!”
Lời này vừa ra, lập tức có người hô lên thay Nhị hoàng tử: “Đừng có tiến vào! Đừng có tiến vào!”
Nhị hoàng tử cũng hoảng sợ giận giữ nói: “Lang Vương, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn mưu phản, nếu ngươi để thuộc hạ của ngươi làm vậy, chẳng phải chính ngươi cũng sẽ bị thương mất mạng sao?”
Lang Vương cười, nhìn Nhị hoàng tử chằm chằm: “Hoặc là sống cả đời ở Hoàng Tự, hoặc là đền mạng, nhị điện hạ, không phải ngài hiểu bổn vương nhất sao? Ngươi đoán bổn vương sẽ lựa chọn thế nào?”
Lưu Diệm biết, Lang Vương tuyệt đối không hù dọa người. Khó trách hắn đọc được phong thư kia rồi vẫn có thể kiềm chế bất động. Nhất định là Quỳnh Nương cũng đã nói hết chuyện kiếp trước với hắn. Không ngờ Sở Tà luôn bảo vệ mẫu thân lại nghe Quỳnh Nương khuyên…
Sắc mặt Nhị hoàng tử trầm xuống, không ngờ đến bây giờ Lang Vương vẫn dám càn rỡ như vậy, có điều hắn thoải mái, để hắn ta càn rỡ một lúc thì đã sao.
Nghĩ vậy, hắn nghĩ đến cảnh mẫu thân âm thầm hướng ánh mắt đến Hoa Tần vừa rồi, Hoa Tần lặng lẽ lui ra, hắn càng an tâm, chỉ cần lát nữa hắn và mẫu phi cách xa Lang Vương, không cùng một phòng, sẽ gọi người bắt lấy hắn.
Đến lúc đó dù hắn có lỗ mãng đốt pháo trúc đinh thép cũng không sao… tính ra, Hoa Tần cũng nên có kết quả rồi…
Đúng lúc này, Văn công công nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện ở cửa, phảng phất đã già đi mười tuổi, run giọng nói: “Thánh thượng… băng hà rồi!”
Câu này tức khắc như đốt pháo trúc đinh thép trong phòng, trong lúc đám người ngạc nhiên, Hồ đại nhân hai chân mềm nhũn, chảy nước mắt khóc rống đầu tiên: “Hoàng Thượng… sao ngài có thể bỏ vi thần rời đi như vậy…”
Tiếp theo, các đại thần khác cũng kêu khóc.
Nhị hoàng tử, Tĩnh Mẫn Phi và chư vị đại nhân, tính cả Lang Vương cùng bước vào phòng bên cạnh, nhìn thấy thánh thượng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, toàn bộ thân mình đều đã cứng đờ.
Tĩnh Mẫn Phi run rẩy duỗi tay đến mũi thánh thượng, ngừng một lát, xác nhận không có hơi thở, hai mắt rơi lệ, hu hu khóc lên.
Nhị hoàng tử ôm lấy cơ thể thánh thượng, không ngừng bi thương gọi phụ hoàng phụ hoàng, khóc đến ngất xỉu mấy lần. Chư vị đại nhân cũng khóc lớn.
Khóc một trận, Hồ đại nhân ngừng trước, nói với Nhị hoàng tử: “Thánh thượng bị kẻ gian làm hại, đột nhiên ly thế, có điều quốc không thể một ngày không quân, đứng trước gian nguy, thần mong nhị điện hạ kế thừa ngôi vị hoàng đế, thống nhất đất nước.”
Mấy vị đại nhân khác thấy Hồ đại nhân dẫn đầu bèn thấy hối hận, vội vàng quỳ xuống: “Thần cũng mong điện hạ đăng cơ, kế thừa ngôi vị hoàng đế, bình ổn giang sơn muôn đời của Đại Nguyên.”
Một lúc lâu sau Nhị hoàng tử mới ngừng tiếng khóc, nói: “Chư vị ái khanh, tiên hoàng bị người làm hại, đầu tiên là phải bắt hung thủ, báo thù cho tiên hoàng.”
Hồ đại nhân nói: “Thánh thượng nói đúng. Lang Vương báo thù cho mẫu thân, mưu hại thánh thượng, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể giảo biện, bắt hết gia quyến, đưa về kinh thành, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.”
Các đại thần khác cũng nói Lang Vương lòng lang dạ sói, tội ác tày trời, phải xử cực hình.
Nhị hoàng tử bi thương nói: “Các khanh nói đúng. Sở Tà phát điên, mưu hại tiên hoàng, trẫm phải giết hắn.”
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói thanh thúy vang lên: “Nhị hoàng tử và chư vị đại nhân bị che dấu rồu, hung thủ thật sự là một người khác.”
Nhị hoàng tử và chúng đại thần cả kinh, ngẩng đầu nhìn qua, không biết Quỳnh Nương đã đứng trong phòng từ khi nào, có hộ vệ và Thúy Ngọc đi theo sau.