Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 7: Nhược điểm trí mạng




Thanh toán tiền xong, Dạ Mặc Nhiễm cũng không dừng lại quá lâu, tuy rằng thành phố B hiện tại chưa phải là nơi an toàn, nhưng dù sao cũng là thủ đô.
Quân đội nếu nhiều thì phòng ngự ở hậu phương tự nhiên là rất mạnh.
Hơn nữa ở nơi đó người cần tới hắn cũng không ít, mà chính mình vốn dĩ là người thành phố B, chỉ có thể trở về đó.
Qua nửa giờ chạy xe đã đến gần khu vực thành thị, người đi đường vội vội vàng vàng, những cửa hàng bên đường vẫn buôn bán, chung quy cũng không có nhiều thay đổi.
Một ít siêu thị bán hàng lâm vào cảnh điên cuồng tranh cướp hàng hóa, những người đó không cần biết ai với ai, chen lấn xô đẩy tạo thành sự cố giẫm đạp chồng chất lên nhau.
Xe cảnh sát duy trì trật tự, xe cứu thương di chuyển, đoạn đường nào bị kẹt xe thì chỉ có đứng yên một chỗ, không di chuyển nổi.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn dòng xe rồng rắn không lùi không tiến kia, nếu không phải lo lắng tang thi sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, thì nói không chừng trong lúc kẹt xe này hắn vẫn có thể ung dung đứng xem náo nhiệt. Dù sao chuyện này cũng thực hi hữu, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp chứ không thể cầu.
Dạ Mặc Nhiễm nghe tin tức trên radio phát đi nói tình hình bệnh dịch càng ngày càng nghiêm trọng, tỉ lệ tử vong cao, một khi phát hiện lập tức phải đưa vào bệnh viện.
Nếu như bây giờ lên internet, thì tuyệt đối sẽ tràn ngập thông tin về ngày tận thế.
Điện thoại di động vẫn không bắt được sóng, Dạ Mặc Nhiễm lo lắng nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Trên ghế sau đều được đặt kín những ống tuýp sắt lớn, ngay cả dưới chân ghế lái của hắn cũng để một cây.
Thời gian càng dài cũng có nghĩa tang thi xuất hiện sẽ càng nhiều.
Để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, vũ khí buộc phải đặt tại chỗ có thể vươn tay ra là cầm lấy được.
Dạ Mặc Nhiễm có bệnh sạch sẽ, nhưng vốn bị tang thi ăn thịt qua một lần, cho nên dù sạch sẽ đến mấy cũng có thể bỏ qua.
Bất quá có một vấn đề mặc kệ hắn đã chết bao nhiêu lần đều không thể thây đổi, đó chính là nhát gan.
Từ nhỏ Dạ Mặc Nhiễm đã rất khiêm tốn lễ phép, là con cưng được chiều chuộng, trừ thân phận có chút nhập nhằng ra, có thể nói là thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.
Hồi nhỏ chỉ có vài nhóc hư tìm hắn gây phiền toái, lớn lên nữa thì chỉ có một vài thầy giáo cùng mấy ông có chức có quyền là có thể gây ảnh hưởng tới hắn, chỉ có điều, tuy hắn vẫn tôn trọng bọn họ, nhưng chẳng bao giờ để vào mắt.
Thế mà trong mắt những kẻ không thân thiết lắm, Dạ Mặc Nhiễm lại là một người gan to, không có chuyện gì là không dám làm.
Nhưng nào ai biết hắn luôn có một nỗi sợ hãi đặc biệt không muốn ai biết tới, ví như sợ sâu bọ, đặc biệt là đám sâu bọ lúc nhúc trên mặt đất, thứ hai là con gián đập mãi không chết, và thứ ba là con chuột.
Hắn còn sợ những thứ tồn tại siêu nhiên, nói trắng ra chính là sợ quỷ. Ban ngày ban mặt xem phim về cương thi cũng phải kéo theo người khác xem cùng mình. Những phim do nước ngoài sản xuất về đề tài tang thi này so ra tuy có khác với cương thi của Trung Quốc về bản chất, nhưng về quan niệm thì cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.
Nếu hiện giờ tang thi xuất hiện ngay bên cạnh hắn làm trò làm bộ, hắn có thể không sợ sao!
Đối với Dạ Mặc Nhiễm mà nói, sự sợ hãi khi thấy tang thi cũng đại khái giống như khi người bình thường nửa đêm dậy đi WC, lúc đi ra bỗng thấy ma nữ đang bò từ trên lầu xuống.
Dạ Mặc Nhiễm chú ý tình hình bốn phía, hắn bị kẹt ở đây cũng gần hai tiếng đồng hồ rồi, xe cứu thương đã qua lại mấy lượt, xem chừng thương vong cũng không ít.
Cuối cùng ngay cả quân đội vũ trang đều được điều động, nhìn thấy những người này trở nên điên cuồng, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nghĩ vì bọn họ đánh một bản nhạc tử vong khúc quân hành. Quả nhiên linh cảm sáng tác đều gắn liền với thực tế cuộc sống.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Đối với âm nhạc, hắn chỉ là yêu thích đơn thuần, cũng không chấp nhất.
Sơ tán được đoàn người, siêu thị cũng đóng cửa.
Cũng may xe cộ đều ngay ngắn nối đuôi nhau đi thẳng, chứ không rẽ ngang rẽ dọc gì, nên đoạn đường tắc nghẹt đó cuối cùng cũng khôi phục lại tốc độ bình thường.
Hiện tại đã là hai giờ chiều, mặt trời đang chiếu sáng mãnh liệt.
Tuy rằng cũng không phải chỉ có một con đường này để đi, nhưng chính Dạ Mặc Nhiễm cũng không biết tại sao lại tự dưng chạy đến chỗ này.
Đỗ vào ven đường, hắn ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn cổng lớn trường đại học.
Dạ Mặc Nhiễm có một bạn gái, là sinh viên cùng trường với hắn.
Bất quá Dạ Mặc Nhiễm là nghiên cứu sinh, còn bạn gái hắn Dư Vi thì là sinh viên năm tư.
Tuy hắn đã không tin ái tình, nhưng sinh hoạt cá nhân của hắn rất chú ý giữ gìn.
Từ trước đến giờ hắn cũng chỉ có ba người bạn gái, Dư Vi là người hắn gặp gỡ lâu nhất cho tới giờ, cũng là người mà Dạ Mặc Nhiễm dự định sẽ kết hôn.
Dư Vi không xinh đẹp, thậm chí còn không dễ coi như Dạ Mặc Nhiễm, chỉ bất quá thoạt nhìn rất hiền lành biết điều.
Tuy đã ở bên nhau hai năm nhưng Dư Vi đối với Dạ Mặc Nhiễm vẫn luôn dịu dàng nhu thuận. Dạ Mặc Nhiễm công việc bề bộn, cô có thể giúp sẽ giúp, còn nếu không thể thì an tĩnh ngồi đợi ở một bên, chứ không giận dỗi hắn câu nào, chỉ thỉnh thoảng hắn quá đáng lắm cô mới ngúng nguẩy làm nũng.
Dư Vi không thích hàng hiệu, Dạ Mặc Nhiễm ở nhà cùng cô ăn một bữa cơm còn khiến cô vui hơn là tặng cô một món đồ xịn.
Trong mắt Dạ Mặc Nhiễm, Dư Vi thật biết điều, và cũng rất nhẹ nhàng am hiểu ý tứ người khác.
Đối với cô gái như thế, hắn rất thoả mãn, mà dù sống cùng cô cả đời cũng không có gì không tốt.
Cho nên trong lúc phải rời khỏi thành phố không an toàn này, Dạ Mặc Nhiễm cũng không thể bỏ lại Dư Vi.
Đáng tiếc đời trước khi hắn tới trường học cũng không có tìm được Dư Vi, người mà đáng lẽ phải đang học hành trong đó.
Dư Vi không phải là người địa phương, cho nên ngoại trừ trường học, chỗ duy nhất có thể đi chính là nhà của Dạ Mặc Nhiễm, nhưng cả tuần rồi hắn cũng không thấy mặt cô.
Đáng tiếc đời trước không có nhiều thời gian để Dạ Mặc Nhiễm tự hỏi cô có phải đã phản bội hắn hay không. Thời gian đó trường học không có kỳ nghỉ, khi mọi chuyện xảy ra máy bay tàu lửa đều ngừng hoạt động, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Nơi nhiều khí tức người sống như vậy tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít tang thi. Dạ Mặc Nhiễm không tìm được Dư Vi, cũng không kịp chạy trốn mà đã bị vây ở trường học.
Thời gian của Dạ Mặc Nhiễm cơ bản đều dùng để luyện cầm, bình thường cũng rất ít vận động, hắn đối với tang thi là sự sợ hãi từ bản năng, cho nên có thể trốn thì tuyệt không chính diện đối mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.