Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 115: Thuật thấu tâm




Dạ Mặc Nhiễm ngốc lăng một chút, sau đó trong lòng càng ngày càng ngọt ngào. Quay đầu nhìn về phía Phương Cẩm, thấy anh vẫn mặt không chút thay đổi nhìn mình, không mang dấu hiệu xấu hổ của người bị nhìn thấu tâm tư, Dạ Mặc Nhiễm thật sự bị thái độ này của anh đánh bại. Ngẩng đầu lên hôn môi anh, lại nhẹ nhàng cắn một cái mới buông ra, nhìn về phía tiểu Võ
“Tiểu Võ, cậu muốn trả thù Tá Thỉ chuyện gì?”.
Tiểu Võ gương mặt quẫn bách, nhìn qua Tá Thỉ vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì, lại nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm, cuối cùng là trừng mắt nhìn Dụ Duy Quang “Nếu cậu còn dám nhìn lén tâm tư của tôi, tôi sẽ làm thịt cậu”.
Lí Băng Băng xấu hổ, mặt càng ngày càng đỏ, quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn ai, cũng may có tiểu Võ phân tán lực chú ý của mọi người nên không có ai nhìn cô. Dạ Mặc Nhiễm nhìn Kha Địch Ân
“Cẩm, anh nói xem phải làm gì bây giờ?”.
“Giết”.
Phương Cẩm vừa nói xong trong tay đã âm thầm ngưng kết dị năng, Dư Vi rơi lệ nhìn Kha Địch Ân không nói nên lời, vẻ mặt có chút không đành lòng. Dạ Mặc Nhiễm trong lòng ai thán “Trương Hạo, để anh ấy ngồi xe khác, đừng làm gì anh ấy”.
Kha Địch Ân nhìn Dư Vi, gương mặt trắng bệch đi xuống xe, Dạ Mặc Nhiễm không bỏ hắn lại đã là tận tình tận nghĩa. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Phương Cẩm tươi cười “Nếu em cũng có thấu tâm thuật thì tốt rồi, sẽ không có chuyện người ở bên cạnh mình lâu như vậy cũng nhìn không thấu”.
“Tiểu Nhiễm…”
Dạ Mặc Nhiễm có chút tự giễu nhếch môi ”Chẳng lẽ không đúng sao, em biết anh đã lâu như vậy mà chưa hiểu anh”.
Nếu không phải vì kiếp trước…nếu không phải được sống lại thêm một lần thì hiện tại sao có thể cảm nhận được hạnh phúc như vậy. Tay Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm càng thêm chặt một chút, Dạ Mặc Nhiễm nằm lên đùi Phương Cẩm nhìn khung cảnh bên ngoài xe. Tiểu Võ cũng hiểu được cảm giác khi bị phản bội, nhất thời liền lo lắng cho Dạ Mặc Nhiễm, đem chuyện muốn trả thù Tá Thỉ quăng sang một bên.
Dụ Duy Quang vẫn nhìn Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt chứa đầy nghi hoặc, có một thanh niên bên cạnh có vẻ nhỏ hơn Dụ Duy Quang kéo cấu ang một bên nói “Được rồi, cậu đừng nhìn nữa, xem chuyện riêng tư của người khác là không đúng, nếu trong xe không còn người nào có ý xấu thì đừng xem chuyện riêng tư của người khác nữa”.
Dụ Duy Quang lắc đầu nhìn Thu Diệp “Tôi không xem được tâm của người tên Dạ Mặc Nhiễm, còn người tên Phương Cẩm trong tâm chỉ có tên của một người thật kỳ lạ”.
Dạ Mặc Nhiễm nghe vậy quay đầu nhìn Dụ Duy Quang cười nhẹ “Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, Phương Cẩm yêu tôi, trong tâm anh ấy đương nhiên chỉ có tên của tôi, cho nên cậu thấy trong tâm anh ấy chỉ có duy nhất tên của tôi cũng không có gì kỳ lạ”.
“Vậy vì sao tôi không thể xem được tâm của cậu?”.
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nói “Là do năng lực của cậu có vấn đề, sao tôi biết được”.
Dụ Duy Quang suy nghĩ cả nữa ngày mới nói “Cậu cũng là dị năng giả, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn tôi rất nhiều, nếu không cũng không có khả năng tôi không xem được tâm của cậu”.
Dạ Mặc Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu “Có lẽ do cậu chưa từng bị thất thủ nên cậu vẫn luôn nghĩ không có ai là cậu không xem tâm được, tôi khuyên cậu tốt nhất nên bỏ đi ý nghĩ tự phụ đó, nếu không cũng sẽ có ngày cậu bị dị năng của cậu hại chết”.
Dụ Duy Quang nhíu mày “Cậu nói như vậy có ý gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm không thèm nói lại, tiếp tục ở trên người Phương Cẩm tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm vẫn luôn chuyên chú nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy thâm tình nhưng lại không chút gợn sóng, làm người ta không thấy được tình cảm trong đó. Dư Vi nhìn bọn họ, Dạ Mặc Nhiễm khi ở bên cạnh cô cũng chưa từng có vẻ mặt này, ngay cả lúc ngủ cũng đều mang theo một cỗ xa cách không dính thế tục, nhưng khi ở bên cạnh Phương Cẩm lại toát ra một loại hương vị nhân gian. Có lẽ, chỉ có một người luôn chuyên tâm với cậu, ngoại trừ tên cậu ra cái gì cũng không đặt trong lòng mới xứng với sự tốt đẹp của Dạ Mặc Nhiễm.
Nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đã ngủ tiểu Võ mới lấy lại tinh thần “Nè, cậu là thấu tâm thuật vậy những người khác là gì?”.
“Thu Diệp là băng hệ lực công kích rất mạnh, Trương Kì là tiên đoán có giác quan thứ sáu rất mạnh có thể cảm giác được nguy hiểm”.
Tiểu Võ gật gật đầu, xem ra Trương Hạo rất lo lắng cho an toàn của Dạ Mặc Nhiễm
“Có nguy hiểm”.
Trương Kì vừa dứt lời thì chiếc xe đột nhiên thắng gấp, những người trên xe vẫn còn đang ngủ mơ mơ màng màng, nếu không phải Phương Cẩm đang ôm Dạ mặc Nhiễm thì chắc cậu đã té xuống rồi. Những người khác đương nhiên sẽ không tốt số như vậy, những người đó đều té xuống lăn mấy vòng, có người còn đụng vào nhau. Trương Hạo cảnh giác cầm súng đi xuống xe “Có chuyện gì?”.
Một binh lính vội vàng chạy tới “Báo cáo đội trưởng, vừa rồi có người đột nhiên lao ra nên xe mới phải đột nhiên thắng gấp”.
Trương hạo liền đá binh lính kia một cước “Vậy nếu tang thi ở phía trước xông ra có phải cũng dừng lại cho tang thi lại ăn không?”.
Binh lính bị Trương Hạo đá không nói gì tiếp tục chịu đựng
____________
Ngẫu Hồ *tung tăng* 3 chương…3 chương goy nga~ trong một buổi đã mần được ba chương không biết có tiếp thêm được một chương nữa không *cố gắng-ing*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.