Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 30:




Trác Hàn cảm thấy bản thân làm xử lý sự việc không gì không đúng, huống hồ đây lại là một người phụ nữ anh cũng không bỏ qua
Trác Hàn vẻ mặt nghiêm túc, liếm môi chậm rãi nói:"Tần tổng mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, nếu có gì tổn hại đến anh tôi có thể bồi thường. Dù gì đây cũng là một cô gái, nếu anh gây khó dễ thì thật làm mất mặt quân tử"
Tần Mặc buồn cười, còn dám muốn lên mặt dạy dỗ hắn làm quân tử?
Anh cười cười, hờ hững quét mắt về phía họ:"Ngại quá, kỳ thật tôi chưa bao giờ là quân tử"
Trác Hàn nghẹn họng, rồi nhìn lại người phụ nữ yếu ớt run rẩy trong lòng anh ta nhất thời có chút tức giận. Hắn cảm thấy đối mặt với người này nói đạo lý là đều không được
Tần Mặc đương nhiên không muốn gây khó dễ nhiều, dù gì cũng hất vào ông quần hắn chỉ là chuyện nhỏ, may mắn là chưa hất vào mặt. Nhưng cái thằng nhãi này muốn chạy đến làm anh hùng thân sĩ thì hắn cũng cho toại nguyện
Nếu tọc mạch nói trắng ra nữ nhân kia cố ý nhằm vào hắn nhưng đương nhiên là không có bằng chứng
Vài giây trôi qua, bữa tiệc rơi vào yên tĩnh đến quái dị, mọi người nơm nớp lo sợ rằng hai người này một lời không hợp liền chạy đến đánh nhau, Trác Hàn vẫn đỡ lấy Giai Hy kẻ đầu sỏ gây chuyện, Tần Mặc vẫn ung dung đút tay trong túi vân đạm phong vân, hờ hững nhìn họ
Giống như nhìn lũ sâu bọ đang ngo ngoe khiến người ta ngứa mắt
Giai Hy cảm thấy cô ta thật không xong rồi, cô muốn đến tạo sự chú ý một chút để người đàn ông đó chú ý mình một chút
Nhưng rồi sao? Hình như cô ta tự làm phá hư kế hoạch bản thân, người đàn ông này căn bản không bao giờ để những
thứ này vào mắt, chỉ cần làm anh ta nổi giận thì không cần biết là nam hay nữ đều sẽ nếm trải sự phẫn nộ của hắn
Trác Hàn nhận ra được người trong lòng mình run rẩy, ánh mắt anh ta phức tạp nhìn Tần Mặc
Hắn cảm thấy người đàn ông này quá hẹp hòi, nhưng nhìn lại mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ như kẻ ngốc
Tần Mặc vẫn như cũ nhìn bọ, dáng vẻ này hẳn không có ý định nhượng bộ
Tề Long đăm chiêu một sự kiện nhàm chán, quay sang cô vẫn hờ hững nhấp ít rượu ăn một ít đồ ăn
Hắn cạn lời:"Em nghĩ xem, tên chồng đó của em sẽ làm gì?"
Ninh Viên Viên nghe thế nhíu mày, huých vào bụng anh ta một cái:"Cái gì mà tên chồng của em, mà anh ta làm gì cũng không liên quan đến em"
Tề Long bị cô huých một cái suýt nôn ra hết đồ mình vừa ăn, hắn chỉ đau khổ cười cười
Chủ bữa tiệc là ông Từ đây cảm thấy không ổn, nhưng cũng không dám xen vào, ông cảm thấy vẫn là nên để Tần Mặc xử lý dù gì thằng nhóc này chắc sẽ không đáng người trong bữa tiệc của ông đâu
Trác Hàn cảm thấy sẽ không ai giúp mình, cắn răng nhẫn nhục:"Tần tổng, cứ thế không muốn bỏ qua?"
Tần Mặc quét mắt nhìn, Trác Hàn lại lần nữa nói chuyện:"Tần tổng, cô ấy là nhân viên trong công ty anh, chẳng lẽ anh muốn đối xử..." Hắn chưa kịp nói hết
Lúc này Tần Mặc mới mở lời vàng ngọc ra:"Chà...nhân viên công ty tôi?"
Trác Hàn đột nhiên cảm thấy hối hận, nhưng hắn không thể lý giải được, sau đó anh lại được Tần Mặc lại nói:"Công ty tôi...sao lại có thể tuyển một người ngu xuẩn như vậy?"
Mọi người:"......"
Mẹ kiếp, đúng là độc miệng
Tần Mặc:"Không lẽ...vị tiểu thư này cô dùng quan hệ?"
Giai Hy lúc này mím môi, trợn mắt nhìn Tần Mặc, cô ta căn bản không dùng quan hệ mà là nhờ thực lực mới có thể vào được, cô ta tủi thân muốn khóc
Trác Hàn thật không biết xử lý tình huống như nào, càng nói đối phương càng gây khó dễ
Tần Mặc đột nhiên nhìn về phía Ninh Viên Viên, đôi mắt anh cụp xuống xuống:"Mong cậu giữ chặt nữ nhân mình một chút, đừng để cô ta chạy loạn" Đây là một lời cảnh cáo
Mọi người đột nhiên khó hiểu, vị đại nhân này dễ dàng tha thứ như thế sao?
Câu trả lời đương nhiên là KHÔNG PHẢI!
Ninh Viên Viên một bên xem trò một bên uống rượu, tuy nồng độ cồn không cao nhưng vì uống quá nhiều sẽ khiến cho cô choáng váng, ánh sáng chiếu vào mắt cô, Ninh Viên Viên có chút chóng mặt
Buổi tiệc vì sự kiện của Tần Mặc cũng ồn ào trở lại
Ninh Viên Viên:"Em muốn ra ngoài hóng gió một chút"
Tề Long muốn đưa cô đi:"Anh đi cùng em"
Cô cự tuyệt:"Em muốn đi một mình, anh yên tâm sẽ không bị lạc, đi một chút là tự quay về!"
Tề Long an tĩnh mấy giây, cuối cùng cũng đáp ứng:"Được rồi" Ninh Viên Viên nhận mệnh rời đi lập tức, Tề Long rũ mắt nhìn bóng lưng cô
Hắn kỳ thật cũng lười quản cô, chẳng qua cô gái này đêm nay quá mức chói mắt, nhiều người muốn làm quen vô kể, nếu không có hắn bên cạnh thì không biết đám người đó lôi đi đâu rồi
Ninh Viên Viên đi dạo trong hoa viên, rượu ngấm vào người khiến cô có chút choáng váng, bước đi có chút lảo đảo
Cô ngồi xuống một cái bậc thang, ánh trăng chiếu sáng chói rọi, gió đêm có chút lạnh nhưng khiến cô rất thoải mái
Tần Mặc từ phía sau cách vài bật thang nhìn cô, hắn chậm rãi sải bước
Ninh Viên Viên nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy nhân vật chính toả sáng kia đang đằng sau cô
Câu đầu tiên là:"Nam Mô A Di Đà Phật!"
Tần Mặc:"......"
Cô thấy biểu hiện của mình có chút thất thố, luống cuống giải thích:"À...dạo này tôi tin Phật, à hãy tốt, lương thiện...."
Tần Mặc bật cười
Ninh Viên Viên bị tiếng cười trầm thấp của người đàn ông đánh gãy, người đàn ông cười rộ lên đẹp đến mức mê đảo chúng sinh
Ở chung với nhau lâu như thế, lần đầu tiên cô thấy hắn cười thoải mái như thế, bình thường toàn chỉ thấy hắn cười khinh bỉ hoặc cười lạnh lùng...
Nhưng nhìn hắn như thế đoán chắc là tâm tình không tốt, vì sao a?
Vì nữ chủ? Hay vì bị hất rượu nên tâm trạng không tốt cho nên chạy lại đây hù cô?
Hắn nên cảm ơn vì hắn sinh ra có khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi, bằng không cô suýt nữa bị doạ chết khiếp!
Cô từ từ đứng dậy, trợn mắt nhìn Tần Mặc:"Anh cười cái khỉ gì? À không, tại sao anh lại ở đây mới đúng!"
Tần Mặc chậm rãi đứng trước mặt cô, chiều cao hai người chênh lệch Ninh Viên Viên dường như có thể cảm nhận được sự áp bách của đối phương
Cô lảo đảo lùi về phía sau, tiếng người ở ngõ cầu thang vang lên, dường như họ đang nói chuyện, Tần Mặc nhanh chóng nhìn qua, bắt lấy cổ tay cô kéo vào góc khuất
Xong thành ra tư thế Tần Mặc ép cô vào tường, bụi cây lớn che khuất họ
Cả hai cơ thể tựa hồ muốn sát gần nhau, Tần Mặc có thể ngửi được mùi rượu phảng phất trên cơ thể cô, mùi không nồng, hòa trộn với mùi hương nước hoa nhè nhẹ cực kỳ dễ ngửi
Hắn một tay chống tường, một tay đặt trên eo cô. Ninh Viên Viên dùng tay chống lên ngực hắn cố gắng đẩy ra nhưng không thành
Đôi mắt đan phượng của cô trợn to, tựa như viên lưu ly lấp lánh, cả gương mặt cô ửng hồng vì rượu càng khiến bộ dạng cô vô cùng gợi cảm xinh đẹp, phiếm mắt đỏ lên như chứa lệ quang
Đêm nay hắn căn bản suýt nữa muốn điên rồi, thời khắc nhìn thấy cô hắn tựa như quên mất hô hấp, sánh vai cùng người đàn ông khác vào trong buổi tiệc thậm chí không hề thấy hắn
Một lúc sau còn cùng cái vị Tề thiếu kia cười nói vui vẻ, kể cả cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn. Tần Mặc cảm thấy cô gái này giống như đơn phương muốn phủ bỏ quan hệ giữa hai người
Tần Mặc kéo khoé môi lên một đường cong nhạt nhẽo, cặp mắt đào hoa thâm thúy tựa như lưỡi dao sắc bén vô cùng, cả cơ thể không giấu được tia lệ khí, khiến người đàn ông trở nên mỹ lệ vô thường, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp đó chỉ cần liếc mắt thôi đã khiến cho người khác sinh ra một loại ảo giác
Ninh Viên Viên không biết hắn vì sao lại nổi điên, cô có chút khẩn trương nuốt nước bọt, liếm liếm khoé môi khô khốc của mình, cảm giác được sự áp bức của Tần Mặc
Hắn thấy cô trầm mặt không nói nói chuyện, lúc cô im lặng giống như một con búp bê tinh xảo mà nghệ nhân xuất sắc nhất tốn cả đời mới điêu khắc ra được
Nhưng khi Ninh Viên Viên cất lời thì con búp bê tinh xảo kia lập tức biến thành con búp bê Kuma Thong:"Nhìn đủ chưa?" Cô nói:"Nhìn xong rồi thì cút ra"
Tần Mặc:"......"
Con bé này thật biết cách phá hoại bầu không khí
Ninh Viên Viên quả thật là cố ý, cô không thể chịu đựng được cái áp bức vô hình của tên đàn ông chó má này
Cả tháng nay vẫn yên yên ổn ổn, cô lại không chọc ghẹo gì hắn, chẳng lẽ tên này vì chuyện cô lừa hắn đi cùng Ninh Cảnh Thiên nên đăm ra bực bội, Ninh Viên Viên càng nghĩ càng có khả năng hai người này như nước với lửa
Hai công ty này lại vô cùng lớn, không ai chịu thua kém ai, gặp mặt trên thương trường cũng coi như là đối thủ
Dù gì chuyện này cũng duy trì được nhiều năm, tên này với vị chú nhỏ kia khoảng cách tuổi tác không quá lớn, cũng coi như cùng thế hệ
Mà nguyên thân cưới hắn, khác gì bảo hắn phải đi hiếu kính với Ninh Cảnh Thiên?
Ninh Viên Viên càng nghĩ càng buồn cười không chịu được, cô mím môi đè nén lại sự buồn cười. Đàn ông quả nhiên lòng tự trọng vô cùng cao, ai lại đi gọi đối thủ mình bằng một tiếng chú, khác gì tự vả vào mặt
Tay hắn để trên eo cô dường như thêm lực, nhưng không quá mạnh tựa như sợ cô sẽ bị bẻ gãy
Lúc này vị đại nhân kia mới mở miệng vàng:"Tần phu nhân hôm nay vô cùng vui vẻ?"
Ninh Viên Viên nghĩ nghĩ, quả thực là vậy được ăn ngon lại được xem kịch trong giới thượng lưu này, quả thật là lần đầu cô chứng kiến, thành thật nói:"Vô cùng vui vẻ"
Tần Mặc hận không thể moi não người phụ nữ này xem bên trong có gì, lúc trước bảo yêu hắn chết đi sống lại, hận không thể nhào vào lòng hắn
Giờ nhìn xem, hắn đã về rồi thì lập tức không đoái ngoài đến, hắn là cho rằng cô muốn li hôn là để muốn hắn níu kéo cô lại, mà con mẹ nó nói được là được
Thậm chí liếc mắt cũng không thèm cho hắn, mỗi ngày nhìn mặt nhau hận không thể đấm vào mặt hắn vài đấm. Chẳng lẽ những lời yêu thương mặn nồng năm đó là diễn?
Nhưng nếu vậy không có khả năng, hắn lại thấy giống như một người khác trong cô, giống như được tráo đổi linh hồn với nhau. Nhưng chuyện này vô cùng phi lý hơn nữa
Tần Mặc giống như bị suy nghĩ của mình chọc cười, hắn lẳng lặng nhìn cô:"Lừa tôi cũng vô cùng vui vẻ?"
Ninh Viên Viên giống như không chột dạ, lý lẽ hùng hồn sửa lại:"Tôi lừa anh lúc nào, tôi chỉ bảo là không muốn đi cùng anh" Hiểu chưa cái thằng nhãi này
Tần Mặc cau mày:"Tần phu nhân lại cùng người đàn ông khác động tay động chân như vậy thật không để tôi vào mắt "
Cô nhướng mày, có chút ngoài ý muốn. Cô nhớ rất rõ ràng tình tiết trong cốt truyện và vô cùng hiểu rõ tính chiếm hữu của Tần Mặc, nhìn biểu cảm đầy lệ khí của hắn. Ninh Viên Viên xác nhận hắn đã coi cô là người của hắn, không vì bất kỳ tình cảm nào
Có lẽ giá trị tồn tại của cô tăng lên trong nháy mắt, Tần Mặc nếu như cố ý muốn lờ cô cũng khó. Hắn căn bản mắc bệnh sạch sẽ nên hắn có tình cảm với cô hay không không quang trọng, trọng điểm là nam chủ có tính chiếm hữu rất mạnh
Một khi cô chưa li hôn với Tần Mặc thì cô không thể tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác, không phải hắn ghen mà căn bản căn bệnh sạch sẽ của hắn đã trấn qua cô
Tần Mặc thu hết biểu cảm cô vào mắt, nhìn cô không biết suy nghĩ cái mà cau mày lại giống như vô cùng chán ghét
Những ý nghĩ cô không sai mà cũng không hoàn toàn đúng, Tần Mặc căn bản lại không biết bản thân mình đang nhưng ý niệm trong đầu hắn chính là không muốn bất kì những sâu bọ ruồi nhặng kia chạm vào cô, thậm chí là cả ánh nhìn cũng không được
Hắn biết là Ninh Viên Viên rất xinh đẹp, nhưng hôm nay lại đẹp đến kinh động tâm phách như thế, phản ứng đầu tiên của anh là sững sốt sau đó cảm thấy bất an. Nhưng khoảnh khắc Tề Long hôn lên tay cô Tần Mặc suýt nữa bùng nổ, may mắn thay hắn là người có lí trí sẽ không làm chuyện ngu ngốc đến độ ra tay đánh người trước mặt đám đông
Tần Mặc đưa tay lên mặt cô, ngón tay thon dài tinh xảo đẹp mắt, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào má cô, khiến Ninh Viên Viên rùng mình hô hấp ngưng trệ
Hắn vén những cọng tóc mai ra cô, khuôn mặt cô gái xinh đẹp trước mắt tựa như một tác phẩm, hô hấp của Tần Mặc càng mãnh liệt, ngón tay cong lại
Giống như không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào, hắn là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái. Đối với người thiếu kinh nghiệm như chính là khẩn trương, nhưng sự khẩn trương đó chính là được hắn giỏi giấu diếm đè nén xuống
Ninh Viên Viên tuy rằng ở thế giới thật cũng đã hơn 30 tuổi, lại từng yêu đương, nhưng cũng không thể gọi là yêu
Thân mật lắm cũng chỉ nắm tay, nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm xúc với người đó, sau đó cũng cảm mờ rồi dứt khoát không qua lại nữa. Cộng thêm công việc bận rộn lại không có thời gian yêu đương nên độc thân đến tận 33 tuổi
Ninh Viên Viên lại không có hứng thú với việc cô sẽ trao tất cả cho người đó mặc dù họ là người yêu, cô không phải là người cổ hủ mà cô căn bản là thấy không cam tâm, quyết định giữ gìn trinh tiết cho người yêu cô thật lòng
Khác với sự khẩn trương của Tần Mặc thì cô vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vỏ bọc thôi, Ninh Viên Viên trong lòng khẩn trương đến mức tự bấm vào tay mình rồi, không hổ là diễn viên đến mức giấu diếm được như thế quá vi diệu, cô còn tự cảm thấy hoảng sợ bản thân nữa
Tần Mặc nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đối diện với với hắn, cặp mắt đào hoa màu hổ phách nóng bỏng tựa như chứa một ngọn lửa hừng hực thiêu cháy cô
"Tại sao phu nhân không trả lời?"
Ninh Viên Viên ngẩng ra, cô không cần biết Tần Mặc có ý gì, sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn, dây dưa nhiều chỉ khiến cô thêm phiền phức
Cô hất bàn tay kia ra, nhếch môi cười:"Phu nhân? Anh gọi thuận miệng quá nhỉ?"
Hắn nhìn cô, chậm rãi nói:"Không thích xưng hô này, hay gọi gọi là vợ yêu nhé?"
Ninh Viên Viên trừng mắt:"Cái, cái gì?"
Tần Mặc:"Hoặc gọi bà..."
Hắn chưa kịp nói hết câu cô đã dùng tay bịt kín miệng hắn, lo lắng nhìn xung quanh, đè nén giọng:"Mẹ nó, anh bị điên à!"
Ánh mắt hắn trầm xuống, bàn tay nhỏ nhắn áp lên hắn, những ngón tay thon dài cùng lòng bàn tay mềm mại, hương thơm từ cô
Tần Mặc nắm lấy, Ninh Viên Viên chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia đã dùng môi hôn lên sau đó lại chậm rãi liếm lấy, nước bọt dính lên tay cô, lòng bàn tay nhột
Mẹ kiếp, tên đàn ông chó má này
Ninh Viên Viên hoảng hốt đẩy hắn ra, người đàn ông vẫn như đinh đóng cột mà không lung lay chỉ lùi về sau một bước
"Tên họ Tần kia, anh không biết dơ à!" Cô vừa mắng vừa chùi đi, động tác có chút thô bạo, bàn tay cọ vào làn váy, dùng sức để chùi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.