Trở lại trong phòng Long Lâm, đem nửa tháng đồng thoại đặt trên đầu bàn, lật nhanh trang kêu gọi tiểu luận, đó là về tuyển tập truyện cổ tích phiêu lưu của Yueban Fairy Tale vào tháng 9. Sau khi xem xét, người biên tập của Yueban Fairy Tale sẽ xem xét và chọn ra top 10, sẽ được xuất bản trong Yueban Fairy Tale. Sau đó, độc giả sẽ bình chọn bằng thư trên trang bình chọn ở cuối tạp chí để chọn ra top 3. Phần thưởng cho vị trí đầu tiên là Mười nghìn tệ.
10.000 nhân dân tệ đã là rất cao so với mức giá vào thời điểm này, nhưng vẫn còn hơi xa so với mục tiêu của Long Lâm, nhưng phần lớn thực sự của tiểu luận truyện cổ tích này là phí bản quyền điện ảnh và truyền hình ẩn đằng sau bài báo.
Long Lâm thở dài thườn thượt xem ngày rằm đồng thoại, trọng sinh đã gần hai tháng rồi, vô số biến cố nối tiếp nhau khiến tay hắn suýt nữa sinh ra, nhớ tới năm đó hắn còn duy trì kỷ lục hơn 10.003, sau khi bắt đầu sáng tác văn học, hắn chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.
Bây giờ nghĩ lại trước khi chết, quyển sách trong tay mới vừa viết về nơi hắn sẽ tiến vào V địa phương, đó là điểm cao trào, vì vậy hắn không thể làm như vậy với lương tâm cắn rứt. Tuy rằng người ta không thể sống lại, bài viết này cũng không phải hắn muốn phá đám, nhưng nghĩ đến những độc giả đã vào hố rồi, ta cảm thấy có chút khổ sở, bị phá ở chỗ như vậy cũng khó chịu quá..
"Hừ ~" Long Lâm lắc đầu nguầy nguậy, đó không phải là chuyện mà hắn muốn phá bỏ, nếu không muốn, hắn sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng và dựng tóc gáy khi nghĩ đến điều đó, như thể có một nhóm độc giả đang thúc giục đằng sau hắn vậy.
hắn tỉnh táo trở lại và tập trung toàn bộ sự chú ý vào yêu cầu viết của ngày rằm đồng thoại. Đây là một tuyển tập truyện cổ tích dành cho những cuộc phiêu lưu ở mọi lứa tuổi. Năm sau gây sốt về truyện cổ tích, bộ phim hoạt hình chuyển thể từ ba tác phẩm đoạt giải nhất của tiểu thuyết này đã được phát sóng suốt một năm từ đầu năm đến cuối năm, khắp ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao về ba bộ phim hoạt hình này. Khi phát triển, Long Lâm cho rằng những người hâm mộ bộ ba hoạt hình có thể phá bỏ trang mạng xã hội.
Nhưng khi mới đến thành phố Hải Châu, những rắc rối lần lượt chồng chất, nên hắn không mấy để ý đến chúng.
Nhìn lại ba bài báo đoạt giải năm đó, Long Lâm cảm thấy viết một bài theo phong cách đó không khó, nhưng hắn không muốn lợi dụng sự biết trước của mình để giẫm lên người khác, tổng cảm thấy như vậy có chút không thể nói tới phúc hậu, cho nên vẫn là bằng bản lĩnh ăn cơm đi.
Theo phong cách viết của Long Lâm, viết một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu dành cho thiếu nhi thiên về mọi lứa tuổi là một thử thách, đối với hắn vốn đã quen viết theo kiểu online, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều ý tưởng.
Sau khi suy nghĩ, Long Lâm cấp lấy truyện ngày rằm đồng thoại này trên giá sách gần hắn nhất cạnh bàn học, gần đây có nhiều loại sách hắn phải dùng đến, hắn đặt quyển sách này ở vị trí gần hắn nhất, thuận tay xé một tờ giấy ghi chú, viết hạn chót là ngày 20 tháng 9 trên đó, dán nó lên bức tường trước bàn trong tích tắc.
Sau khi Long Lâm dán xong, sân ở tầng dưới trở nên ồn ào, hắn từ cửa sổ nhìn xuống tất cả năm người ban đầu thuê ở đây cũng đã đến, ba người trong số họ được bố mẹ mang theo, lức này đang ở phía dưới dọn hành lý.
Do vị trí của khu đất, trước đây tám phòng của Long Lâm đều đã kín chỗ, nhưng ba phòng đã hết hợp đồng thuê sau khi tốt nghiệp cao trung. Vì vậy, Giang Mộ Nghĩa cùng gia đình đã thuê tổng cộng là sáu phòng.
"Đồng học, Long Lâm có ở nhà không?" Một cậu bé cao lớn nắm lấy Giang Mộ Nghĩa hỏi.
Giang Mộ Nghĩa gật đầu với hắn, chỉ vào vị trí của phòng chính, nói: "Ở nhà." Sau đó chuẩn bị rời đi, buổi tối hắn còn có việc bán thời gian, định giúp nhà hàng xóm để rửa bát đĩa, ở vãn liền tới không kịp
"Ồ, đừng gấp, ngươi là Giang Mộ Nghĩa từ sơ nhị nhất ban đi, không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở đây." Cao nam nhân thần sắc nhìn Giang Mộ Nghĩa, trước mắt cái này chính là đệ nhất năm học kì 1, vẫn là đem đệ nhị danh đạp lên dưới chân đệ nhất danh, nhìn thấy người thật cũng không dễ dàng đâu.
Giang Mộ Nghĩa cẩn thận nhìn người đàn ông cao lớn kia, khẳng định không phải người mình quen, lịch sự gật đầu, bỏ qua sự ngăn cản của bọn họ, lập tức bỏ qua bọn họ rời đi.
"Năm đoạn đệ nhất, vậy ngươi cùng nhà ta ở chung hảo một chút a." Vóc dáng mụ mụ cao lớn nghe được năm đoạn đệ nhất, sau lưng Giang Mộ Nghĩa rời đi bỗng nhiên nhiệt liệt hơn, "Khang Văn, ngươi có nghe nói không?"
Nguyên Khang Văn đảo mắt sau lưng sau lưng mụ mụ, đáp lại một cách yếu ớt, "Ta đã biết." Bất quá ta tưởng cùng người ở chung hảo một chút cũng muốn nhân gia lý ta mới được.
Nguyên mụ mụ nghe con trai đồng ý liền vỗ vai Nguyên Khanh Văn cười, "Được rồi, đồ vật ta sẽ thu xếp mọi việc cho, Tiểu Lâm có ở nhà không, đến đem tiền thuê nhà cho nhân gia, ngươi nói với dì cho ta hỏi một chút ở đây còn phòng thuê hay không, chúng ta phải cùng người khác quyết định trước. "
"Ở đây, Giang Mộ Nghĩa vừa mới nói. " Nguyên Khanh Văn chỉ vào phòng chính rồi nói.
Một số người thuê nhà đã gom hết tiền và rắc rối với mụ mụ của Nguyên Khanh Văn để yêu cầu nàng đưa cho cô ấy. Nhà ở đây không lớn, nếu muộn quá thì không có chỗ ở, nghỉ ngơi, ở khách sạn ngoài một đêm thì tốn kém, không dư dả gì.
Long Lâm chú ý tới mẹ của Nguyên Khanh Văn tới chỗ mình, mới nhớ tới tiền thuê nhà, liền đóng quyển đề cương có đề tài viết trên bàn, xoay người đi xuống lầu.
"Ồ, Tiểu Lâm, đây là tiền thuê nhà của mọi người trong học kỳ này, ngươi có thể đếm xem có chênh lệch không." Nguyên mụ mụ mỉm cười đưa tiền cho Long Lâm.
Long Lâm nhận tiền, nhưng không có chút ấn tượng nào với a di trước mặt, sau nhiều năm như vậy, hắn cũng không nhớ được lúc này là ai đang thuê nhà của mình, chỉ có thể mỉm cười kiểm tra tiền thuê nhà. "Không sao đâu, dì."
Nguyên mụ mụ nắm lấy Long Lâm cười hỏi: "Tiểu Lâm, nhà ngươi có phòng nào cho thuê không?"
"Uh, ngài còn muốn thuê sao?Mấy gian?"
"Đây không phải là môi trường nhà ngươi thích hợp để học tập sao? Thằng nhóc Khang Văn nói với ta trước đây rằng bên ngươi luôn an an tĩnh tĩnh, con của muội muội ta năm nay đã được nhận vào cao trung, vậy nên ta cũng muốn thuê một phòng ở đây." Nguyên mụ mụ giải thích.
Long Lâm gật đầu, " Có một cái, nhưng nhà ta không nhận nữ sinh. "Người thuê nhà trong nhà hắn đều là con trai, nếu có một cô gái đột nhiên đi vào thì không có cách nào lấy được.
"Đừng lo lắng, đó là một cậu bé."
"Được rồi, có hai gian phòng bên phải, một gian là 120, gian kia là 155, ngài có muốn đi xem một chút không?" Long Lâm chỉ vào căn phòng trên đúng và cho biết.
Nguyên mụ mụ ngay lập tức trả 150 tệ và nói: "Không cần đâu, chỉ cần 150 tệ thôi, sẽ trả tiền cho ngươi trước."
"Chờ một chút." Long Lâm quay người từ trên lầu cầm xuống một cái hợp đồng thuê nhà, đương trường khiến Nguyên mụ mụ ký ngay tại chỗ
"A Lâm! Đã lâu không gặp, không phải ngươi nói nghỉ hè sẽ đến nhà ta chơi sao? Ta đã đợi kì nghỉ hè rồi, nhưng không có tin tức gì cả." Một cậu bé hơi mập lao về phía Long Lâm, ôm cậu ấy một cái, thiếu chút nữa đem Long Lâm dọa tới.
Long Lâm phản ứng một hồi mới nhớ ra người trước mặt là ai, hình như là Hạo Triệt ngồi ở bàn sau khi học năm đệ nhất trung học. Chà, hẳn là cái tên này, năm đó rời đi quá sớm có điểm phản ứng không kịp, hắn nhất thời nghĩ không ra, "Có một tai nạn trong kỳ nghỉ hè, ta nằm trong bệnh viện vài ngày, vì vậy ta không thể đi được."
"Vậy thì ngươi không sao chứ?" Hạo Triệt nhanh chóng hỏi.
"Nếu có việc ta còn có thể đúng đây sao." Long Lâm cười nói, nhìn khuôn mặt căng thẳng nhăn lại của Đinh Hạo Triệt, chợt nhớ ra vài điều về hắn, không nhớ rõ tên hắn, nhưng vẫn có một chút ấn tượng về biệt danh của hắn, hình như hồi đó mọi người trong lớp luôn gọi hắn là chuột. (giống mình ghê luôn á)
Đinh Hạo Triệt thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ Long Lâm, "Hôm nay ba mẹ muốn đưa ta tới đây, đột nhiên có việc không đến được, ta mang cho ngươi tinh bột củ sen nhà làm, mụ mụ ta đóng gói một lon lớn.
Long Lâm nghe hắn nói blah blah không ngừng, liền ý thức mà hướng dẫn hắn giới thiệu tình hình của những người thuê trong sân, mãi sau đó hắn mới phát hiện ra trong số 5 người thuê ở của mình, ba người đều học cùng với lớp hắn, chỉ có Nguyễn Khanh Văn và Tô Hưởng là tam trung, Đinh Hạo Triệt cũng học nhất trung, hai người còn lại là trung cao nhị học trưởng, còn có một cái tam trung sơ tam học trưởng, mối quan hệ của mọi người đều tốt.
"Đúng rồi, ta vừa nhìn thấy Giang Mộ Nghĩa, hắn cũng thuê nhà của ngươi sao? "Đinh Hạo Triệt đột nhiên thần bí nói.
Long Lâm gật đầu nói: "Là hắn, sao? Ngươi biết hắn?"
"Ngươi không biết?" Đinh Hạo Triệt kinh ngạc nhìn Long Lâm.
"Làm sao ta biết được?" Long Lâm nói không nên lời, họ đều học ở các trường khác nhau, nếu không phải hắn đời trước nhận thức tên kia, có quỷ mới biết hắn, hắn đều không nhớ rõ trước kia chính mình thời điểm đọc sách thế nhưng là cùng Giang Mộ Nghĩa ở cùng thành phố, còn vẫn luôn cho rằng hắn là người Hải Châu.
"Kia nhưng xuất sắc." Đinh Hạo Triệt một bên nói chuyện phiếm mà quay qua đây.