Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi

Chương 35: Thưởng hà yến




Editor: Tiểu Nhã
Màn đêm xuống, khách và chủ ra về sau cung yến. Giờ Tuất, Chu Nhược Thủy cùng Chu Thái, Dư thị hồi phủ.
Vào mùa hạ, thời tiết nóng nực, ở các phủ hoa sen nở vừa lúc, Trấn Quốc Hầu phủ gửi thiệp mời, vào ngày mười tháng tám mời Dư thị cùng các vị tiểu thư tham dự thưởng hà yến.
Gió nhẹ thổ qua, ngoài cửa sổ bóng cây nhẹ nhàng nhẹ lay động, ánh đèn trong phòng chiếu sáng, Chu Nhược Thủy cúi đầu nhìn thiệp mời trên bàn. Kiếp trước, nàng nhớ rõ Trấn Quốc Hầu phủ không có tổ chức thưởng hà yến, nàng hồi tưởng.
"Tiểu thư làm sao vậy?" Mặc Trúc thấy Chu Nhược Thủy vẫn luôn nhìn thiệp trên bàn.
Mặc Lan đang trải chăn trên giường cũng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Chu Nhược Thủy. Nàng không trả lời Mặc Lan, bảo Mặc Trúc đem thiệp cất đi, sau đó nhìn Mặc Trúc, Mặc Lan rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy Lục thế tử là người như thế nào?"
"Tốt." Mặc Trúc nghĩ một hồi rồi trả lời.
"Nô tỳ cũng cảm thấy Lục thế tử khá tốt. Bình thường đối tiểu thư cũng ôn nhu săn sóc, ôn nhuận có lễ."
Mặc Lan hồi tưởng cảnh tượng mấy năm nay Lục Hiển Ngọc cùng Chu Nhược Thủy gặp mặt.
Thực tốt? Nàng nghe lời này cong cong khóe miệng, không nói.
Thời gian qua đi, thực mau tới ngày dự tiệc. Sáng sớm trong Thượng Thư phủ có tiếng người ồn ào, hạ nhân đi đi lại lại, các vị tiểu thư muốn đi dự tiệc đều bắt đầu trang điểm. Không thể không nói một câu, bởi vì Lý Như Mộng rời phủ, Chu Thái càng cảm thấy Chu Hàn Thiên hiểu chuyện, vì thế theo lời Chu Hàn Thiên thỉnh cầu, trước gọi Chu Dung trở về.
Hôm nay dự tiệc, Chu Dung cũng được tham dự. Chu Nhược Thủy biết được liền cười cười, Chu Dung có cảm tình với Lục Hiển Ngọc, nói không chừng hôm nay nhìn đến có ý tứ. Chu Dung mặc một thân váy màu da cam, Chu Liên một thân xiêm y màu hồng đào, hai người trên đầu đều theo yêu cầu Dư thị cài cây trâm đã chuẩn bị lại điểm xuyết mấy đóa hoa, hợp lại càng tăng thêm vẻ diễm lệ. Chu Nhược Thủy mặc áo váy xanh thêu bạch mai làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh, da như ngưng chi (1), mặt như bạch ngọc. Tóc búi kiểu lưu vân kế, cài một cây trâm ngọc bích khổng tước. Khi nàng đứng dậy ra cửa, một thân xiêm y màu lam tựa như có ánh sáng trắng lấp lánh, lại xứng với khí chất thanh lãnh, khiến người ta không khỏi cản thấy có chút rét lạnh. Khi Chu Nhược Thủy đi vào Triều Hà Uyển thì Chu Liên cùng Chu Dung sớm một bước tới trước. Con ngươi Chu Dung đen tối không rõ nhìn về phía Chu Nhược Thủy, càng thêm âm u. Người đến đông đủ, Dư thị kiểm tra mấy người mặc đã ổn, vì thế đoàn người ra sân đi vào cửa, ngồi trên xe ngựa đi Trấn Quốc Hầu phủ.
Bất quá sau nửa canh giờ, mấy người liền tới Trấn Quốc Hầu phủ, vừa mới xuống xe ngựa, có bà tử dẫn mấy người vào hậu viện hầu phủ. Chu Nhược Thủy nhìn quanh vài lần, cảnh sắc mỹ lệ như kiếp trước, phía Đông là mai trắng, vào mùa đông, hoa mai nở rộ, có thể nói là kinh đô tuyệt nhất.
Phía Bắc còn lại là hoa cỏ, hoa nhiều như vậy, từ hành lang gấp khúc có bốn tòa đình hóng gió ở cạnh nhau, hai bên hành lang gấp khúc trồng rất nhiều hoa quý khiến người thưởng thức. Phía Nam cùng phía Tây liên thông, phía Nam có núi giả, có thác nước nhỏ, dưới ánh mặt trời hiện ra nhiều bọt nước. Phía tây là hồ sen, giữa hồ nước nhiều hoa sen, ngẫu nhiên có cá chép nhảy lên, đúng là một bức tranh đẹp của cảnh ngày hè. Hôm nay sân chính mở tiệc là hồ sen phía tây. Bà tử dẫn các nàng vào dự tiệc, tới hồ sen lập tức liền có các nha hoàn diện mạo tú lệ đón, dẫn các nàng vào đình hóng gió, đi gặp lão phu nhân cùng Hầu phu nhân.
"Lão phu nhân, Hầu phu nhân."
Ngồi ở chủ vị là lão phu nhân hơn 50 năm tuổi, bà mặc áo ngoài màu đỏ sẫm in hoa, váy lụa màu xanh đen, trên đầu buộc đai trán, giữa đai trán nạm một viên phỉ thúy, phỉ thúy trong suốt, khuôn mặt hiền từ, cười hòa ái, tinh thần phấn chấn. Cười nhìn Dư thị nói: "Không cần chú ý nhiều lễ nghĩa thế này, mau đứng lên."
Nghiêm lão phu nhân đối Dư thị cùng Chu Nhược Thủy cảm giác đều không tồi, đặc biệt Chu Nhược Thủy vẫn là cháu dâu tương lai, càng xem trọng một bậc. Trong cung Lục Hiền phi không phải là nữ nhi hầu phủ, mà từ chi khác sinh ra. Năm đó có thể hầu phủ suy xét chỉ có Chu Nhược Thuỷ, Nghiêm lão phu nhân chọn nàng vì mang đến ích lợi nên vừa lòng. Hiện tại Thượng Thư phủ đứng bên Trấn Quốc Hầu phủ, tuy rằng Dư gia vẫn chưa có điều tỏ vẻ, Nghiêm lão phu nhân cũng không để ý. Một cái Binh Bộ thượng thư, tay cầm quyền cao, đã là trợ lực thực tốt. Hầu phu nhân Trương thị ngồi ở bên người Nghiêm lão phu nhân, tóc đen búi kiểu mẫu đơn kế, trên tóc nạm đá quý tinh xảo, đẹp đẽ, quý giá, trên cổ tay một đôi vòng tay phỉ thúy, áo váy màu đỏ thắm, mặt mày vũ mị, ánh mắt lộ ra khôn khéo. Giờ phút này cười khanh khách nhìn về phía Dư thị nói: "Bây giờ mới gặp được Chu phu nhân cùng Nếu Thủy... Hai vị này là nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư?"
"Chu Dung / Chu Liên gặp qua lão phu nhân, hầu phu nhân." Chu Dung, Chu Liên nghe lời này vội vàng tiến lên hành lễ. Trương thị đánh giá hai người một phen, tươi cười nói:
"Đều là hài tử ngoan, mau đứng lên......"
Trương thị một bên tiếp đón mấy người Dư thị, một bên cười nói:
"Ta coi năm nay hoa sen nở đặc biệt đẹp, liền cùng mẫu thân thương lượng tổ chức Thưởng hà yến náo nhiệt, đợi lát nữa chờ khách nhân đến đông đủ, chúng ta ra ngoài đi dạo, những bông sen đó hy vọng có thể lọt vào mắt các ngươi."
"Hầu phu nhân nói đùa, kinh thành người ai không biết, Trấn Quốc Hầu phủ vào mùa hè hoa sen nở đẹp nhất." Chu thi ngồi bên cạnh hầu phu nhân cười nói.
"Bất quá là trồng chơi, các vị khách sáo rồi." Trương thị cười mở miệng.
"Tổ mẫu, mẫu thân."
Dư thị mấy người mới vừa ngồi xuống, nha hoàn còn chưa dâng trà bánh, Lục Thành Sương một thân váy áo ấm vóc màu vàng hơi đỏ, ngọc bội leng keng đi đến.
"Sương Nhi, mau thỉnh an Chu phu nhân cùng ba vị tiểu thư."
"Chu phu nhân..." Lục Thành Sương cùng Dư thị đối mặt, hành lễ, lại cùng tỷ muội Chu Nhược Thủy thỉnh an.
Chờ thỉnh an xong, nghiêm lão phu nhân cười nói với Lục Thành Sương "Chúng ta ở chỗ này nói chuyện, tỷ muội các ngươi ra bên ngoài chơi đi, tiếp đón cho tốt, đừng chậm trễ ba vị khách."
"Vâng, tổ mẫu."
Lục Thành Sương gật gật đầu, mời các tỷ muội Chu Nhược Thủy ra đình hóng gió cạnh hồ sen, dọc theo đường đi Lục Thành Sương ở cạnh nàng nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng chưa cấp cho Chu Dung và Chu Liên.
"Đây là Chu gia đại tiểu thư, nhị tiểu thư, cùng tam tiểu thư." Cạnh hồ sen có không ít khuê tú thế gia, bên trong có không ít người quen Chu Nhược Thủy.
Lục Thành Sương dẫn ba người đi chào hỏi, thân là tiểu thư thế gia, tự nhiên đối các đích nữ, thứ nữ rõ như lòng bàn tay. Lập tức có ánh mắt thiện ý với nàng, trừ bỏ một người bên ngoài.
"Ngươi chính là Chu Nhược Thủy?" Thanh âm khiêu khích từ bên cạnh vang lên.
Chu Nhược Thủy theo tiếng nhìn lại, một thân áo váy thêu đinh hương tím cùng hải đường hoa, da thịt nàng trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa. Dáng người càng thướt tha, vai mảnh khảnh, eo mềm mại như liễu.
Quả thật là mỹ nhân!
Trong lòng nàng tán thưởng một câu, cũng mở miệng trả lời: "Ta là Chu Nhược Thủy."
"Đây là Ngô gia đại tiểu thư Ngọc Oánh, là cháu gái Liễu phu nhân, hai ngày trước mới đến kinh thành." Lục Thành Sương mở miệng giới thiệu.
Ngô tiểu thư? Liễu phu nhân? Chu Nhược Thủy suy nghĩ, liền nhớ ra Ngô Ngọc Oánh là ai.
Mà Ngô Ngọc Oánh đi đến cạnh Chu Nhược Thủy đánh giá. Nữ tử nhìn nữ tử đối lập, đầu tiên là dung mạo, Ngô Ngọc Oánh quan sát, liền phát hiện dung mạo mình không thể cùng nữ tử này so sánh, một khi so, có vẻ bản thân không bằng.
Vì thế ngược lại đem lực chú ý dời đi, rơi xuống thân phận, lại phát hiện mình là đích nữ tri phủ, mà nàng lại là đích nữ Binh Bộ thượng thư, so ra bản thân cũng có vẻ kém cỏi.
Đến cuối cùng, Ngô Ngọc Oánh thế nhưng không từ trên người Chu Nhược Thủy tìm được một điểm để bản thân cảm thấy vượt trội, trong lòng thất bại không thôi, hóa thành nồng đậm ghen ghét.
"Dung mạo Đại tiểu thư hoa dung nguyệt thẹn, ta nhìn đúng là xinh đẹp, nói đệ nhất mỹ nhân cũng không quá."Đáy mắt Ngô Ngọc Oánh toả ra ghen ghét, trên mặt lại cười nói.
Chu Nhược Thủy nhìn thoáng qua Ngô Ngọc Oánh, cảm giác Ngô Ngọc Oánh địch ý với mình, lại không biết địch ý này từ đâu mà đến. Phải biết rằng, hôm nay phần lớn là quý nữ quan to, mình không muốn đắc tội, địch quá nhiều, chung quy không tốt.
"Ngô tiểu thư quá khen, kinh thành còn có không ít mỹ nhân, cần phải nói, luận dung mạo, Lục tiểu thư đẹp đẽ quý giá, Lỗ tiểu thư thanh lệ thoát tục, liền nói Ngô tiểu thư, dung mạo dáng người, ở kinh thành cũng khó gặp."
Chu Nhược Thủy không đau không ngứa phản bác hai câu, đáy mắt Ngô Ngọc Oánh hiện lên suy nghĩ sâu xa. Một bên Chu Dung nhìn đến biểu hiện Ngô Ngọc Oánh biểu hiện, trong lòng có chủ ý.
Chu Nhược Thủy nói xong lời này, liền sang một bên đứng an tĩnh. Chu Dung lại tới bên cạnh Ngô Ngọc Oánh, không biết nói cái gì. Mà Chu Liên nhìn bốn phía, đi theo Chu Nhược Thủy, đứng ở bên người nàng.
"Tam muội muội sao không đi chơi?" Chu Nhược Thủy nhìn thấy Chu Liên đứng một hồi lâu, một câu cũng không nói, bộ dáng câu nệ, rốt cuộc mở miệng hỏi.
"Ta, ta không quen ai cả...... Đại tỷ tỷ, ta đi theo ngươi được không?"
Chu Liên vò khăn trong tay, nhút nhát sợ sệt hỏi. Chu Nhược Thủy nhìn Chu Liên, với Tề di nương cùng Chu Liên, nàng cũng không có ác cảm, vì thế tuỳ ý nàng.
"Tùy ngươi..."
Chu Nhược Thủy nói xong, Chu Liên trong mắt lộ ra kinh hỉ. Nàng thân là thứ nữ, ở đây toàn đích nữ, xưa nay chưa gặp bao giờ.
Nàng trước nay đều cực kỳ hâm mộ Chu Nhược Thủy, cũng có cảm tình, lập tức liền cao hứng nói mấy lời với nàng.
Chu Nhược Thủy phảng phất lần đầu tiên nhận thức Chu Liên, thế mới biết, Tam muội này là người hoạt bát thích cười, cũng lộ ra một tia ôn hoà.
(1)ngưng chi: dầu mỡ đông, ý ám chỉ da thịt trắng trẻo, mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.