Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 39: Trấn quốc công qua đời




Ôn Uyển đang ở trong phòng phụng bồi các con thì nghe thấy Hạ Ảnh tới đây cười nói: “Quận chúa, hoàng thượng bảo ngài cùng đi ngắm rừng đào.” Xong lại thêm một câu: “Quận chúa, ngoài trời đang mưa.” Hôm qua Hạ Ảnh đi cùng trong toàn bộ hành trình cũng biết những lời Ôn Uyển nói với Hoàng đế.
Ôn Uyển ra khỏi phòng. Thấy ngoài trời quả nhiên đang lắc rắc mưa bụi. Mưa nhỏ rả rích, tạt vào mặt có chút khẽ khàng cùng se lạnh. Rơi vào tay ẩm ẩm ướt ướt.
Từ xa Ôn Uyển đã thấy Hoàng đế và Hạo thân vương đứng dưới mưa, không mang theo áo mưa. Nhìn trời, hôm nay cũng không mưa lớn được, dù sao thân thể của Hoàng đế và Hạo thân vương cũng tốt, chút mưa nhỏ này cũng không cảm lạnh được.
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển cười nói: “Nếu bây giờ không ngắm thì phải chờ đến sang năm rồi.”
Ôn Uyển phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương lên núi.
Đến rừng đào, thấy trên núi khắp nơi đều là cây đào dưới màn mưa bụi, dưới màn mưa bụi tháng ba là tầng tầng hồng vụ. Màu hồng như phấn mới bôi trên má các cô nương, từ từ thấm vào rồi mới lên màu. Tăng thêm một phong tư khác.
Hạo thân vương nhìn cảnh đẹp trước mắt, gật đầu không dứt: “Ừ, đúng là cảnh đẹp khó gặp. Nếu có thể vẽ ra thì thật tốt.” Đáng tiếc Hạo thân vương không am hiểu hội họa.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, con vẽ cảnh đẹp này lại được không?”
Ôn Uyển thầm kêu khổ, đúng là xem nàng toàn năng, cái gì cũng biết: “Mặc dù con biết vẽ nhưng chỉ là nhân vật tương đối am hiểu hội họa, không am hiểu vẽ tranh sơn thủy. Cậu hoàng đế, nếu cậu muốn vẽ lại cảnh đẹp này thành bức tranh, hãy để lão sư của con đến vẽ. Sư phụ có thể vẽ được cảnh đẹp này, con thì không thể.” Cho dù nàng tả được cảnh sắc này cũng không toát lên được tinh túy. Bởi vì nàng không tiến nhập tâm hồn vào, cũng như lần đó nàng vẽ rừng trúc trong đêm, đó là hoàn toàn tiến nhập tâm hồn vào, lần đó là nàng mèo mù với cá rán. Hiện tại nếu để nàng vẽ, nhất định sẽ không vẽ được cái thần vận này.
Rất nhiều họa sĩ có kĩ thuật nhưng không thể trở thành đại họa sĩ, chính là nguyên nhân này.Dĩ nhiên Ôn Uyển không hiểu tại sao Yến Kỳ Hiên có thể trở thành họa sĩ. Hơn nữa Tống Lạc Dương còn nói hắn có tiềm chất trở thành đại họa sĩ.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Ôn Uyển xuống núi đã nghe hạ nhân nói La thế tử và La phu nhân trở về. Nói là Quốc công gia bệnh tình nguy kịch. Hai người nhận được tin liền vội vội vàng vàng rời sơn trang trở về kinh thành.
Ôn Uyển cũng biết Quốc công gia bệnh tình nguy kịch. Lần này hai người vợ chồng Mai Nhi có thể tới cũng bởi vì tình huống của Quốc công gia tốt hơn. Thái y nói cứ an tâm điều dưỡng thì có thể kéo dài được một khoảng thời gian. Sau khi hai người xác nhận không có chuyện gì mới lên thôn trang.
Ôn Uyển lầm bầm mới rời đi được mấy ngày đã bệnh tình nguy kịch rồi. Chẳng lẽ mấy huynh đệ thứ xuất của La Thủ Huân làm cái gì khiến Quốc công gia giận, nếu không sao lại bệnh tình nguy kịch được. Ôn Uyển còn định để Mai Nhi chơi thêm vài ngày nữa.
Hôm sau Hoàng đế ngự giá hồi kinh. Hoàng đế muốn Ôn Uyển cùng về kinh thành. Ôn Uyển không đồng ý, nói sẽ ở lại một tháng rồi mới trở về kinh thành. Nàng trở về kinh thành thì lại phải bắt đầu bận rộn. Mặc dù nàng trở về càng muộn đến lúc đó càng bận nhưng nàng tình nguyện hiện tại thả lỏng lúc về bận rộn.
Hoàng đế trước nay đều không miễn cưỡng Ôn Uyển, nếu không nguyện ý thì cũng tùy nàng. Ôn Uyển cũng nói với Hoàng đế chuyện xây hành cung: “Cậu hoàng đế, cậu muốn sau này hàng năm đều đến đây tránh đông thì khẳng định sẽ dẫn theo rất nhiều người đến như năm nay. Cậu hoàng đế, đến lúc đó muốn xây biệt viện ở đây thì phải theo giá thị trường.” Hoàng đế xây hành cung ở đây, hàng năm tới thả lỏng một chút, Ôn Uyển tất nhiên là cao hứng, nhưng theo đó cũng có cả đống vấn đề. Đó chính là rất nhiều huân quý khẳng định cũng muốn xây biệt viện ở đây.
Dĩ vãng họ muốn nhưng không ai dám tới mở miệng, hiện tại Hoàng đế muốn xây hành cung, Ôn Uyển không ngăn được. Đã có khá nhiều người tiết lộ ẩn ý trước mặt nàng. Những thứ này không nói, đến Hạo thân vương cũng từng tiết lộ tâm tư này. Như hiện tại, Ôn Uyển nhất định phải nhượng bộ. Chẳng qua Ôn Uyển nói đến bây giờ vẫn chưa có kế hoạch tốt, muốn bọn họ trước chờ một chút.
Hoàng đế gật đầu: “Con định làm thế nào?” Vùng này vốn là tư sản của Ôn Uyển, ông đã từng nói những người khác muốn ở chỗ này xây biệt viện phải được sự đồng ý của Ôn Uyển.
Ôn Uyển rất buồn bực. Nơi đây, sau này sẽ không còn thanh tĩnh như trước. Tính toàn được mất: “Con định sau khi quy hoạch chỗ này xong liền bán đất xung quanh đi cho bọn họ xây biệt viện. Tiền bán đất toàn bộ đưa vào từ thiện đường. Cậu hoàng đế, cậu thấy thế nào?” Ôn Uyển tính chia đất xung quanh hành cung thành từng miếng sau đó bán ra hết. Ôn Uyển không đẩy giá lên trời nhưng khẳng định cũng không rẻ gì. Nếu bán toàn bộ, nơi này hơn ngàn mẫu, trừ của nàng và Hoàng đế giữ lại, những mảnh đất khác khẳng định sẽ bán được một khoản tiền lớn. Ôn Uyển không cần số tiền kia nhưng khoản tiền đó sẽ khiến không ít người đỏ mắt, thậm chí bất mãn. Sâu hơn còn có thể đắc tội tôn thất (đến lúc đó muốn biệt viện tôn thất chiếm đa số). Trực tiếp đưa số tiền kia vào từ thiện đường tin tưởng mọi người sẽ không còn gì để nói. Dù sao số tiền này cũng không vào túi Ôn Uyển mà đi làm việc thiện.
Hoàng đế gật đầu: “Có thể.” Hàng năm từ thiện đường cũng chi một khoản lớn. Không có quyên tiền thì cũng là một mình Ôn Uyển gánh chịu. Có thể có một bút tiền lớn như vậy thật không tồi.
Bởi vì hiện tại phương án cụ thể của hành cung còn chưa có, Ôn Uyển cũng không tiện nói đưa mảnh đất kia cho Hạo thân vương. Nhưng cũng hứa hẹn với Hạo thân vương, chờ khi có bản thiết kế của hành cung, nàng quy hoạch xong sẽ đưa vị trí tốt nhất cho Hạo thân vương.
Thời điểm Ôn Uyển về viện của mình đã thấy Hứa Tịnh Thu nâng eo. Ôn Uyển từng có con, nhìn tư thế kia cũng biết nàng ta mang thai.
Sau khi trở về Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh, quả nhiên, Hứa Tịnh Thu mang thai. Hơn nữa không chỉ có Hứa Tịnh Thu, Giang Vi cũng mang thai. Ôn Uyển nghe trong lòng thầm oán không thôi, năng lực gieo giống của Hoàng đế không phải cường hãn bình thường. Mang tới ba nữ nhân mà có tới hai người mang thai.
Ôn Uyển dẫn phát bát quái từ chuyện này: “Trân tiệp dư được sủng ái như vậy sao còn không mang thai?” Đây chính là chỗ quái dị, ba nữ nhân, Trân tiệp dư được sủng ái nhất. Hơn nữa được sủng ái hơn ba năm còn chưa thất sủng, nhưng đã nhiều năm như vậy còn chưa mang thai. Có thể không kì quái sao?
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái sau đó nói: “Trân Tiệp dư từng mang thai một lần, khi đó Trân tiệp dư không biết mình mang thai, bị người tính kế nên sinh non. Hình như nói lần đó sinh non, cơ thể bị thương tổn, sau này khó mang thai.” Hạ Ảnh không quá nguyện ý nói chuyện hậu cung với Ôn Uyển. Mỗi lần nói Ôn Uyển đều mang vẻ mặt giễu cợt.
Ôn Uyển ồ một tiếng cũng không như trước mỗi lần nhắc đến chuyện hậu cung sắc mặt liền không dễ chịu: “Ta nhớ trước kia hài tử trong hoàng cung ra đời tới tấp, tại sao hai năm nay trẻ con ra đời ít hơn nhiều? Hơn nữa số chết non cũng nhiều. Còn sống chỉ loe ngoe mấy cái. Là thủ đoạn của hậu cung phi tần hay còn có hoàng tử tham dự vào, hay là đều có?” Theo Ôn Uyển biết thì hẳn là đều có.
Hạ Ảnh trả lời đều có.
Ôn Uyển không lên tiếng. Nhưng trong lòng Ôn Uyển cũng có tính, con của Hoàng đế cũng nhiều rồi, con trai cũng không ít. Cho nên hiện tại không quan tâm con nối dòng như trước. Cũng vì thái độ này mà hậu cung so với trước kia lại càng đao quang kiếm ảnh, oan hồn vô số.
Hạ Ảnh thấy thần sắc của Ôn Uyển, cười nói: “Quận chúa, ngài chẳng phải vẫn thường nói muốn hưởng thụ bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu sao? Những người này muốn hưởng vinh hoa phú quý, cũng muốn trèo lên cao. Tương đối mà nói phải trả giá thật nhiều.”
Ôn Uyển không lên tiếng.
Giang Lâm cũng nhận được tin Giang Vi mang thai. Trong lòng rất vui mừng. Tặng không ít dược liệu, nhưng đầu óc nha hoàn bên cạnh Giang Lâm cũng vô cùng thanh tỉnh: “Thế tử phi, nương nương lần này có thể tùy giá, cũng không biết người nào giúp nương nương một tay.” Không có người giúp thì không thể theo tùy giá.
Giang Lâm từ trong vui sướng phục hồi tinh thần. Xem ra chuyện này phải tìm cơ hội nói chuyện với muội muội một chút. Dựa vào người thì phải có mắt nhìn, chọn không cẩn thận sẽ bị đưa ra làm bia đở đạn.
Trở về kinh thành Giang Lâm sẽ biết Giang Vi dựa vào ai. Giang Vi dựa vào Văn quý phi, bởi vì bây giờ nghe nói Văn quý phi tự mình chiếu cố Giang Vi mang thai. Về phần Hứa Tịnh Thu, những nữ nhân trong hậu cung kia có đủ loại hâm mộ, ghen tỵ. nghĩ lại Kỳ Lâm năm nay cũng được bảy tuổi rồi.
Hạ Dao thay đổi rất nhiều, không lãnh mạc như ngày thường, cả người càng thêm nhu hòa so với trước. Trên mặt hàm chứa vô vạn xuân sắc. So với trước kia thì có nhân khí hơn.
Hạ Ảnh biết ý nghĩ của Ôn Uyển liền vô cùng khinh bỉ. Quần áo hiện tại của Hạ Dao toàn bộ đều thay đổi. Trước kia quần áo của Hạ Dao lấy nhẹ nhàng, mộc mạc làm chủ, hiện tại do Ôn Uyển yêu cầu, quần áo căn bản đều là màu sắc rực rỡ. Hơn nữa trang điểm, ăn mặc không giống trước, khẳng định dễ coi hơn trước, cũng tràn đầy xuân sắc hơn.
Ôn Uyển vốn muốn cho Hạ Dao và Võ Tinh một tuần trăng mật khó quên, đáng tiếc Ôn Uyển nghĩ thì hay nhưng thực tế không cho phép.
Hạ Ảnh tới nói với Ôn Uyển: “Quận chúa, Trấn quốc công đã qua đời. Ngay tối hôm qua.” Theo suy đoán của Hạ Ảnh, với quan hệ tốt của Quận chúa cùng La thế tử và thế tử phu nhân, nhất định phải đi thắp nén hương.
Ôn Uyển có chút kỳ quái hỏi Hạ Ảnh: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lúc trước chẳng phải nói Quốc công vẫn còn tốt sao?Tại sao đột nhiên lại phát bệnh?” Phải biết người thường xuyên sinh bệnh lại không dễ chết. Có lúc ngược lại còn sống lâu hơn người khỏe mạnh nữa!
Hạ Ảnh cũng không nói chi tiết: “Đều là chuyện của phủ Trấn quốc công.” Hạ Ảnh không nói nhiều là cảm thấy không cần thiết, chuyện nhà người ta hiểu rõ nhiều như vậy làm gì?
Ôn Uyển nhận được xác nhận của Hạ Ảnh khẽ thở dài. Cho nên mới nói phải nuôi dạy con cái thật tốt, nếu có tôn tử bất hiếu, đến già sẽ là bùa đòi mạng.
Ôn Uyển phân phó người thu thập hành lý, ngày mai trở về kinh thành, Mai Nhi và La Thủ Huân đều là bạn thân của nàng, trong nhà có người lớn qua đời, về tình về lý nàng đều phải đi một chuyến, thắp nén hương mới đúng. Bằng không là không có nhân tình.
Trước khi về kinh thành Hạ Ảnh nói với Ôn Uyển ngày mai là mười bốn tháng tư, ngày hôm đó Hạ Ảnh thực sự cảm thấy không tốt: “Quận chúa, mười lăm rồi về! Thu thập đồ cũng cần thời gian.” Cổ đại mọi người đều mê tín, ra cửa cũng phải xem ngày. Tứ và tử hài âm (phát âm gần giống nhau), đều không chọn ngày này để xuất môn.
Ôn Uyển cười nói: “Kiêng kị cái gì, ngày mai về.” Người ở đây kiêng kị tứ với tử, nàng cho rằng những thứ này tin thì có, không tin thì không có.
Thời điểm Ôn Uyển thu dọn đồ đạc, nhìn cuốn sách vỡ lòng thứ hai mình biên soạn xong, ừ, mỏng hơn một phần ba so với cuốn thứ nhất, nói cách khác còn một phần ba chưa hoàn thành. Ôn Uyển buồn bực, nàng thực lòng không có thời gian mà, đáng tiếc lão sư không trở về quản, lão sư trở về lại phê bình một trận cho xem.
Sáng sớm ngày hôm sau trở về, Ôn Uyển phải đi phủ quốc công. Ôn Uyển nhìn Mai Nhi tiều tụy đi không ít, liền nhỏ giọng nói: “Càng là những lúc như thế này càng phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhất định phải ăn uống cho tốt, bằng không sau một cuộc tang lễ này ngươi sẽ mệt mỏi đến ngã gục mất.” Nơi này lễ nhiều đến dọa người, ngủ ngon khẳng định là không thể. Tang lễ Bình lão phu nhân khi đó có thể thấy một hai, một cuộc tang lễ, con trai con dâu toàn bộ đều bầm dập. Ôn Uyển khi đó mặc dù chỉ có tác dụng đưa đến để uy hiếp, bên cạnh còn có ma ma giúp đỡ, cũng chút nữa là mệt đến nằm bò ra.
Mai Nhi lắc đầu: “Ăn gì cũng không có khẩu vị.” Chuyện rất rườm rà, nhà giàu làm tang lễ xong, đương gia chủ mẫu đến cuối cùng đều bị gục ngã, không ngã mới khó. Đều phải nghỉ ngơi một hai tháng mới lấy lại sức sống.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ một chút sau đó nói: “Không có khẩu vị cũng phải ăn. Nếu không ta đưa Quỳnh ma ma tới cho ngươi. Ngủ không được nhưng nhất định phải ăn được, cần giữ vững thể lực.” Ôn Uyển cũng không phải là hẹp hòi không đưa Hạ Nhàn sang đây giúp đỡ, chẳng qua Hạ Nhàn quá bắt mắt, tang lễ nhà người ta ngươi lại đưa nữ đầu bếp đến đây, cái này thì quá khoe khoang rồi. Thật rõ ràng, Ôn Uyển lo lắng đến lúc đó sẽ có người nói Mai Nhi bất hiếu. Còn về Quỳnh ma ma, Quỳnh ma ma bản thân vẫn luôn thâm cư giản xuất (ở trong nhà ít ra ngoài). Trừ những người trong phủ quận chúa, số người biết bà đã ít lại càng ít. Ôn Uyển chỉ đưa Quỳnh ma ma tới đây, tùy tiện đổi xưng hô sẽ không có người biết. Dĩ nhiên có người biết cũng sẽ ngậm chặt miệng.
Mai Nhi gần đây đúng là rất lao tâm lao lực. Thấy Ôn Uyển vì mình suy nghĩ như vậy trong lòng vô cùng cảm kích: “Được, Ôn Uyển cảm ơn ngươi.” Thủ nghệ của Quỳnh ma ma rất tốt nàng cũng biết. Tài nấu nương chỉ kém có Hạ Nhàn.
Ôn Uyển nghĩ một chút rồi nói: “Về phần mấy kẻ kia ngươi cũng đừng để trong lòng. Nếu bọn họ muốn gây thì cứ để cho họ gây, gây lớn cũng tốt. Đến lúc đó ngươi cho họ chút sản nghiệp, thể hiện sự nhân hậu, rộng lượng của các ngươi. Ngươi cũng nên khuyên mẹ chồng ngươi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mẹ chồng ngươi đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng không kém hai năm này. Ngươi thấy sao?” Mấy kẻ thứ xuất này một khi thoát ly phủ quốc công, La Thủ Huân lại xác nhận không che chở họ, thì dù là gia tài bạc vạn cũng không giữ được. Phải biết rằng hai huynh đệ thứ xuất của La Thủ Huân, lão nhị mặc dù làm quan, nhưng nếu không có phủ quốc công che chở hắn đến rắm cũng không phải, không có người che chở, không có chỗ dựa sớm muộn gì cũng bị người chèn ép. Kẻ nhỏ nhất lại tay trắng, muốn thu thập bọn họ có ngàn vạn biện pháp, cho nên Ôn Uyển thấy nếu bây giờ hà khắc với bọn họ là không có lời.
Mai Nhi gật đầu: “Ừ, ta sẽ nói với mẹ chồng.”
Sau khi Ôn Uyển về, tối đó liền để Quỳnh ma ma lén lút đến phủ quốc công. Hiện tại quốc công phủ có tang, trong phủ không thể ăn mặn. Cứ thế mà làm tang sự thân thể sẽ không chịu nổi. Ý của Ôn Uyển là để Quỳnh ma ma ở đó, không bị người ta nói thì điều kiện tiên quyết là phải làm chút đồ dinh dưỡng cho Mai Nhi, như vậy mới có thể bổ sung thể lực.
Hạ Ảnh có chút buồn cười vì bộ dáng lén la lén lút này của Ôn Uyển: “Quận chúa, nếu thực tâm muốn giúp Mai Nhi cô nương, có thể phái tới mấy ma ma lão luyện, tới giúp La phu nhân một tay.”
Ôn Uyển lắc đầu cự tuyệt. Nàng đưa người tới là có ý tốt, nhưng như vậy sẽ để lại ấn tượng xấu. Đầu tiên là nàng bị hiềm nghi nhúng tay vào việc của phủ người khác, thứ hai sẽ ảnh hưởng không tốt với Mai Nhi, nếu người khác biết nàng đưa ma ma qua giúp đỡ, không rõ tường tận còn tưởng Mai Nhi – nữ chủ nhân tương lai của phủ quốc công đến tang lễ cũng làm không xong. Vậy năng lực của phu nhân tương lai phủ quốc công trong lòng người khác sẽ giảm đi nhiều.
Mai Nhi tốn nhiều công sức khuyên quốc công phu nhân, dù sao ý chính là hiện tại hài cốt quốc công gia còn chưa lạnh, nếu ầm ĩ ra chuyện đến lúc đó mất mặt là La Thủ Huân. Còn không bằng chờ sau tang lễ quốc công gia, thoải mái cho bạc để họ chia. Về phần những chuyện khác sau này từ từ tính sổ.
Nếu dùng lý do khác quốc công phu nhân tất nhiên sẽ không nghe, nhưng vì con trai, dù trong lòng vạn phần không muốn cuối cùng vẫn nhượng bộ.
Mai Nhi thấy thuyết phục được lão phu nhân nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong lúc tang sự xảy ra chuyện gì thật sự sẽ bôi đen trượng phu.
Ôn Uyển trở lại kinh thành cũng bắt đầu bận rộn. Được rồi, bận rộn còn bị phê bình. Tống Lạc Dương đến cửa kiểm tra tiến độ sách mới phát hiện vẫn chưa xong. Đến một năm rồi mà vẫn chưa xong, Tống Lạc Dương giận không chịu nổi!
Ôn Uyển lành lạnh nói: “Lão sư, con phải quản ba đứa bé, còn có nhiều việc như vậy, nếu không phải thừa dịp mấy tháng nghỉ phép, những thứ này cũng không có. Lão sư đừng ép con nữa, con thực sự không có thời gian, sắp mệt chết rồi.”
Tống Lạc Dương vốn định phê bình Ôn Uyển một trận, nhưng thấy bộ dáng mệt mỏi kia của Ôn Uyển (Ôn Uyển giả dạng), cũng không nhẫn tâm. Trong lòng thầm oán Hoàng đế thật không có nhân tính, sao lại để Ôn Uyển mệt nhọc như vậy. Khụ Hoàng đế cho Ôn Uyển là người sắt sao?
Ôn Uyển nói chuyện biên soạn “Tây Du Ký” với Tống Lạc Dương. Tống Lạc Dương cười một tiếng: “Con chẳng phải không có thời gian sao? Lại còn biên soạn sách giải trí nữa?”
Ôn Uyển cười khổ nói là Hạo thân vương bức bách: “Lão sư cũng biết cách hành văn của con. Muốn con hoàn thành thì không được rồi. Lão sư, chỉ có thể làm phiền người.”
Tống Lạc Dương đồng ý, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rồi, nếu chuyện xưa hay ông cũng vui vẻ. Ôn Uyển đem bản nháp lấy ra. Những cái này là do Hạ Dao viết. Trải qua Ôn Uyển tinh tế sửa đổi, nếu lại có Tống Lạc Dương nhuận bút, hẳn là không kém bao nhiêu so với nguyên tác.
Tống Lạc Dương nhận lấy, mở ra nhìn, trên cùng là hàng chữ “Tây Du ký” tác giả Ngô Thừa Ân: “Ngô Thừa Ân là ai? Chuyện xưa này không phải do con nghĩ sao?” Tống Lạc Dương chưa từng nghe qua người nào như vậy.
Tuy Ôn Uyển biết phải giải thích rõ ràng, rất phiền toái nhưng Ôn Uyển vẫn viết tên tác giả “Tây Du ký”. Đây không phải sách vỡ lòng, sách vỡ lòng mặc dù không phải sáng ý của nàng, nhưng thư tịch là tốn tinh lực biên ra, lấy tên của nàng là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Tây Du ký không giống, da mặt nàng không dầy như vậy, mà viết lên tên mình.
Tống Lạc Dương cũng không phải người truy cứu căn nguyên, xem một chút cảm thấy rất có ý tứ: “Được, ta sửa lại cho con.” Nghe Ôn Uyển nói không lấy tên của nàng cũng cười đáp ứng. Dù sao cũng là một quyển sách giải trí, lúc rảnh rỗi mọi người xem thôi.
Giải quyết được một chuyện Ôn Uyển cũng nhẹ nhõm được không ít. Quay đầu phân phó người gọi đại chưởng quỹ và Tiễn chưởng quỹ của ngân hàng tới đây. Ba tháng không ở kinh thành, chuyện lớn Ôn Uyển rõ như lòng bàn tay nhưng cụ thể Ôn Uyển muốn nghe Nghê đại chưởng quỹ hồi báo cặn kẽ.
Ôn Uyển ở trong phòng nhìn bảng biểu, nghe thấy bên ngoài có người nói Nghê đại chưởng quỹ tới, còn dẫn theo Tiễn chưởng quỹ.
Tiễn chưởng quỹ dùng không đến một năm đã khiến một chi nhành ngân hàng lỗ vốn có lãi, hơn nữa lợi nhuận không nhỏ. Trong tất cả các chi nhánh ngân hàng cũng thuộc hàng phía trên. Ôn Uyển rất hài lòng cho nên năm mới liền gọi hắn về. Sự thật chứng minh đúng là nhân tài. Ôn Uyển nhất định phải trọng dụng. Cho nên lần này cũng để Tiễn chưởng quỹ tới đây.
Ôn Uyển nhìn Tiễn chưởng quỹ mặc một thân trường bào màu xanh da trời, ria mép hoa râm, cúi mình. Nghe nói là so với Nghê đại chưởng quỹ còn nhỏ hơn nhưng trông lại già hơn Nghê đại chưởng quỹ. Nhưng Ôn Uyển nhìn tinh thần lão rất tốt, nếu không Ôn Uyển thật không dám dùng. Bởi vì giữ trọng trách sẽ rất bận rộn, chuyện ngân hàng rất nhiều. Vạn nhất mệt mỏi suy sụp sẽ rất phiền toái.
Tiễn chưởng quỹ thấy Ôn Uyển có chút kích động, lập tức quỳ rạp trên mặt đất: “Ra mắt Quận chúa, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thời điểm Ôn Uyển nghe đến thiên tuế, cả người không được tự nhiên. Như vậy chẳng phải thành lão yêu quái rồi, nào được thiên tuế chứ. Dĩ nhiên chủ yếu là Ôn Uyển rất ít khi được hành đại lễ như vậy: “Đứng lên đi!”
Nghê đại chưởng quỹ nói : “Quận chúa, sư huynh vô cùng cảm kích Quận chúa năm đó rửa sạch hàm oan cho huynh ấy. Cho nên khi nhìn thấy Quận chúa có chút thất thố, kính xin Quận chúa lượng thứ.”
Ôn Uyển nghe được bốn chữ rửa sạch hàm oan, trong lòng oán thầm ta cũng không phải Bao Thanh Thiên, bất quá nhìn người già hơn không ít so với Nghê đại chưởng quỹ, cũng có lòng trắc ẩn. Nếu thực tham ô thì cũng thôi, nhưng một người phẩm tính tốt lại bị vu hãm là cướp, vì sự kiện này trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được, trong lòng bi phẫn là không cần nói. Điều này cũng có thể lý giải tại sao Tiễn chưởng quỹ trông lại già hơn Nghê đại chưởng quỹ. Bị oan khuất này hành hạ.
Được rồi, Ôn Uyển cũng rất không phúc hậu mà nghĩ, như vậy ngược lại rất tốt. Có kinh nghiệm bị diệt lạc trần ai, sau này dù có đối mặt với hấp dẫn lớn hơn cũng có thể giữ mình được.
Ôn Uyển nói với Tiễn trưởng quỹ còn quỳ trên mặt đất: “Đứng lên đi, nếu ngươi cứ quỳ trên mặt đất, bổn cung làm sao đàm luận cùng ngươi được.”
Tiễn chưởng quỹ lúc này mới run rẩy đứng lên.
Ôn Uyển khẳng định thành tích lúc trước của Tiễn chưởng quỹ, cũng nói tính toán kế tiếp của mình. Ôn Uyển bước kế tiếp định mở một chi nhánh ngân hàng. Tranh thủ trong vòng ba năm, chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên sẽ có ở mọi châu huyện trên Đại Tề: “Không biết Nghê đại chưởng quỹ và Tiễn chưởng quỹ có lòng tin này không.”
Tiễn chưởng quỹ còn không biết chuyện này có liên quan đến lão: “Quận chúa, thảo dân……..”
Ôn Uyển khoát tay: “Bổn cung tính để Nghê chưởng quỹ trấn giữ kinh thành. Còn ngươi chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện chi nhánh ngân hàng. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có lòng tin hay không?” Lòng tin cũng tương đương với năng lực. Không có năng lực thì nơi nào có lòng tin. Ôn Uyển chỉ cần kết quả, bất kể quá trình. Nàng sẽ ủy quyền nhưng người cũng phải có khả năng tiếp được.
Tiễn chưởng quỹ rất kích động, từ đôi bàn tay run rẩy có thể thấy được lúc này tâm tình của lão có bao nhiêu kích động: “Chỉ cần Quận chúa tin thảo dân, thảo dân có lòng tin.” Không thể không kích động a, Quận chúa Ôn Uyển tỏ ra toàn tâm tín nhiệm lão.
Ôn Uyển nhìn Tiễn chưởng quỹ nói xong câu đó, phảng phất như trẻ ra mấy tuổi. Ôn Uyển cũng hiểu rõ một chút tại sao Nghê chưởng quỹ lại nói Tiễn chưởng quỹ là một nhân tài. Từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy Tiễn chưởng quỹ rất có lòng yêu nghề nghiệp này. Vì yêu thích nên toàn tâm toàn ý làm.
Ôn Uyển âm thầm gật đầu: “Tiễn chưởng quỹ, bổn cung ở đây giao nhiệm vụ cho ngươi, bổn cung dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý, dốc sức vì bổn cung, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Âm thanh của Tiễn chưởng quỹ đột nhiên vang lên: “Tạ ơn Quận chúa.” Vốn tưởng đời này coi như xong, không ngờ lại có ngày lại được xuất hiện dưới ánh mặt trời. Vì báo đáp ân tình của Quận chúa, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ (Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: không cần khoa trương như vậy, chỉ cần ngươi thật lòng làm việc, kiếm thật nhiều tiền cho ta thanh nhàn là được rồi).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.