Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 242: Người một nhà




Ngày cuối cùng của tháng chạp, sương giăng đầy sân.
Trong ngày sương rét mướt thế này, Minh Duệ và Minh Cẩn vẫn như ngày thường, đến giờ thì luyện công. Sau khi hai huynh đệ luyện công xong, đi đến chính viện.
Hai người đến chính viện thì phát hiện có chuyện không bình thường. Trong viện quá an tĩnh. Đến nha hoàn đi lại cũng không có. Thường ngày, cho dù mẹ không có ở đây, trong phòng cũng có nha hoàn làm việc.
Thu Hàn bước tới nhỏ giọng nói: “Đại công tử, nhị công tử, nói khẽ một chút. Tướng quân và quận chúa còn chưa dậy. Đừng đánh thức hai người.” Hai người còn chưa rời giường, hạ nhân cũng đợi đến lúc được gọi mới vào.
Minh Cẩn buồn bực: “Sao cha và mẹ đều ngủ nướng vậy? Sao cô cô không vào đánh thức cha mẹ đi? Cũng đã đến lúc ăn sáng rồi.” Trước kia không phải mẹ nói không được ngủ nướng sao, hiện tại mẹ lại ngủ nướng rồi. Không đúng, sao cha trở về mẹ lại ngủ nướng rồi? Có phải cha khi dễ mẹ không. Nhớ tới cha như vậy, Minh Cẩn càng cho rằng suy nghĩ của mình là đúng.
Minh Duệ hỏi Thu Hàn: “Mẹ và cha còn chưa dậy ư?” Theo lẽ thường mà nói mẹ chưa dậy là bình thường, sao cha còn chưa dậy. Cùng nhau ngủ nướng? Thật khó hiểu.
Thu Hàn lắc đầu nói: “Không phải! Quận chúa còn đang ngủ say, trong khoảng thời gian này quận chúa rất mệt mỏi. Để quận chúa ngủ ngon một giấc.”
Ngày hôm qua chính phòng thay hai lượt nước, Thu Hàn lại ở trong viện sao có thể không biết. Lại nói quận chúa cũng rất vất vả. Không chỉ ban ngày mệt mà ban đêm cũng rất mệt mỏi, thật là một nữ cường nhân.
Minh Cẩn muốn vào phòng ngủ, Minh Duệ kéo Minh Cẩn lại nói: “Chúng ta tự ăn sáng.” Xem ra cần đào tạo cấp tốc cho Minh Cẩn một khóa rồi.
Hạ Dao nhìn Minh Duệ nhân tiểu quỷ đại (người nhỏ nhưng tâm tính đã thành thục), len lén cười: “Minh Cẩn, ăn sáng xong còn phải lên lớp với tiên sinh đó! Cũng không được lười biếng nếu không tiên sinh sẽ phạt cháu.”
Minh Cẩn mặt ủ mày chau. Còn tưởng cha trở về sẽ được nghỉ hai ngày, kết quả vẫn phải đi học như mọi ngày. Không phải là nhóc trộm lười, chỉ là muốn có thêm thời gian ở bên cha mẹ thôi. Nhưng hôm qua mẹ về liền đi ngủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ, lúc nào thì mẹ lại thích ngủ như vậy.
Minh Cẩn có không hài lòng thì cũng chỉ có thể thành thành thật thật cùng Minh Duệ đi ăn sáng, sau đó ngoan ngoãn đi học.
Ôn Uyển mở mắt, nhìn ra ngoài, rất rõ ràng đã ngủ dậy muộn rồi, Ôn Uyển khẩn trương: “Hiện tại là giờ nào rồi?” Nếu là ngày thường ngủ trễ thế này thì cũng thôi đi, hai ngày nay đang có chuyện, lại ngủ nướng làm trễ nải chính sự rồi.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển dậy cũng dậy theo.
Bạch Thế Niên đã sớm tỉnh chẳng qua hắn không dám động, sợ mình dậy sẽ khiến Ôn Uyển tỉnh giấc: “Bây giờ là cuối giờ thìn (9 giờ sáng).” Thấy bộ dáng gấp gáp của Ôn Uyển, cười nói: “Đừng nóng vội, hoàng thượng không có cho người đến đây tuyên nàng.”
Hoàng đế cũng biết khoảng thời gian này Ôn Uyển quá bận rồi, đến nỗi hôm qua trên đường về, ở xe ngựa cũng ngủ say. Hoàng đế có hà khắc đến mấy cũng không thể nói gì nữa.
Ôn Uyển nghe vậy cũng không gấp nữa. Dù sao tình huống này buổi sáng cũng không làm được gì, ăn trưa xong rồi vào cung vậy. Chuyện đầu tiên Ôn Uyển làm tất nhiên là tắm rửa, bữa sáng thì tùy ý ăn một chút.
Bạch Thế Niên cho là sau khi ăn sáng xong Ôn Uyển sẽ vào cung, thấy Ôn Uyển không có động tĩnh gì, nha hoàn từ từ lau tóc cho nàng: “Không tiến cung sao?”
Ôn Uyển khẽ cười: “Ăn trưa xong rồi đi. Một nhà chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm đó!” Nói tới đây mới nhớ hôm qua chưa hỏi Bạch Thế Niên ở chung với hai con thế nào.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, khuôn mặt không biểu tình, đưa tay vuốt mặt Bạch Thế Niên cười nói: “Không dọa sợ Minh Cẩn sao?” Bộ dáng này đoán chừng sẽ khiến Minh Cẩn khiếp sợ rồi.
Bạch Thế Niên trầm ngâm một chút rồi nói: “Rất tốt. Chẳng qua như lời nàng nói, Minh Cẩn có chút yếu ớt. Sau này chú ý một chút là được.” Bạch Thế Niên cũng tưởng con trai đi theo Ôn Uyển thời gian dài xung quanh toàn là nữ nhân sẽ nhiễm phấn son.
Ôn Uyển có chút ngượng ngùng: “Ta nghĩ rằng chàng không có ở nhà, khó tránh thương yêu nhiều thêm một chút. Nhưng mà Minh Cẩn trừ có chút yếu ớt, những cái khác đều rất tốt. Chàng cũng không cần trách móc nặng nề, Minh Cẩn còn nhỏ, có chàng dạy dỗ, nhất định có thể sửa lại.” Trước đó Ôn Uyển đã lo lắng, sau lời của Minh Duệ lại khiến nàng càng lo lắng hơn. Thái độ của Minh Duệ cho thấy sửa chữa khuyết điểm của Minh Cẩn là việc lửa sém lông mày rồi, cũng may hiện đã có người tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Bạch Thế Niên gật đầu một cái: “Ừ, nàng không cần lo lắng.” Con trai hắn tuyệt đối không thể yếu ớt. Hắn nhất định phải uốn nắn lại Minh Cẩn mới được.
Nói xong chuyện con cái, Bạch Thế Niên nói với Ôn Uyển chuyện người đón tiếp khách khứa. Hắn có một việc muốn hỏi ý kiến Ôn Uyển. Ngày thường Ôn Uyển đều để quản gia xử lý. Nhưng lúc này thân thích đến nhà không thể để quản gia tiếp đón được.
Bạch Thế Niên nói: “Vợ, ta muốn để đại tẩu giúp đỡ đón khách, nàng thấy có được không?” Mấy ngày này Ôn Uyển không rảnh nhưng giữa lúc thân thích đến thăm viếng lại không thể vì Ôn Uyển bận mà lùi lại được. Cho nên nhất định phải có một người giúp đỡ tiếp khách. Mà đại tẩu là sự lựa chọn tốt nhất.
Ôn Uyển gật đầu cười nói: “Được, chuyện của phủ tướng quân chàng nói thế nào thì là thế đó.” Thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, phủ tướng quân thế nào là do Bạch Thế Niên định đoạt, nói cách khác phủ quận chúa không chiêu đãi khách khứa. Tất cả thân thích, bằng hữu đều đi phủ tướng quân.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Ừ, tất cả thân bằng cố hữu đều đến phủ tướng quân. Chờ đến lúc nàng không bận qua đó ứng phó là được.” Bạch Thế Niên cũng không bất mãn gì. Thân phận Ôn Uyển đặc thù, phủ quận chúa quả thật không tiện mở rộng cửa tiếp đãi. Dù sao phủ tướng quân và phủ quận chúa là hai khái niệm khác nhau. Lần này phủ tướng quân tiếp đón là thân bằng hảo hữu, nếu phủ quận chúa cũng mở rộng cửa, đại thần văn võ trong triều sẽ đều đến chúc mừng mất.
Một loại thê bằng phu quý, nhà họ thì ngược lại, vợ quý, quá quý rồi. Cho nên người làm chồng đây phải lui về phía sau.
Ôn Uyển cũng không có biện pháp: “Chờ đến lúc chàng được phong hầu chúng ta sẽ làm lớn vậy!” Bạch Thế Niên được phong hầu là chuyện ván đã đóng thuyền. Ôn Uyển cũng không kiêng kỵ gì.
Làm lớn là nhất định. Chuyện quang tông diệu tổ chẳng lẽ còn phải khiêm tốn. Nhất định phải làm lớn, không làm tiệc mười ngày mười đêm thì không được. Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy a! Bạch Thế Niên cười gật đầu: “Ừ, đến lúc đó sẽ làm lớn.”
Ôn Uyển mỉm cười không đáp ứng cũng không cự tuyệt: “Đúng rồi, qua sang năm sẽ phong tước. Lão công, người phủ tướng quân chàng giữ lại những người tin được thôi, người của phủ quận chúa không tiện thả ra.” Ôn Uyển nghĩ cho dù muốn thả người trong phủ cũng phải thăm dò cặn kẽ.
Bạch Thế Niên có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Hạ Dao biết Ôn Uyển có kiêng kỵ đối với hoàng đế, chính nàng cũng có kiêng kỵ. Nhưng có thân thiết hơn nữa thì cũng có những lời Hạ Dao không tiện nói, sẽ không nói cho Bạch Thế Niên điều kiêng kỵ này: “Hạ Ảnh, Thu Vân, Thu Nga đều là người cậu hoàng đế cho. Để ở phủ quận chúa thì không sao nhưng không thể vào phủ tướng quân. Ta không hi vọng bọn họ giám thị chàng.”
Chân mày Bạch Thế Niên nhăn lại, ý của những lời này chính là những người này ngoài mặt thì là bảo vệ Ôn Uyển thật ra chỉ là biến tướng của giám thị. Nhưng mà nghĩ đến những chuyện Ôn Uyển làm, nếu không đặt những người này ở đây mới là kỳ quái. Ít nhất như vậy là để ngoài sáng, Bạch Thế Niên suy nghĩ rồi gật đầu: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Bạch Thế Niên cũng biết ý Ôn Uyển, Ôn Uyển không hi vọng hắn bị ảnh hưởng bởi việc này.
Ôn Uyển lại nói với Bạch Thế Niên tình hình xây dựng đảo: “Ta cũng chưa đi qua. Bây giờ chàng cũng từ chức rồi, chờ sau khi chuyện kinh thành hết bận, sẽ tìm cơ hội đi xem một chút. Nếu có gì không được, chàng có thể sửa đổi.” Bạch Thế Niên đã từng đánh thủy chiến, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú với giặc Oa. Có hắn đi khảo sát, Ôn Uyển trăm phần trăm yên tâm.
Bạch Thế Niên gật đầu một cái: “Ừ, có cơ hội sẽ đi.” Đây là đại bản doanh của nhà hắn, là chỗ cho hậu nhân, phải thận trọng.
Ôn Uyển cảm thấy chỉ nói mấy câu đã sắp đến trưa rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh: “Cho người gọi Minh Duệ, Minh Cẩn đến. Nói với Phương tiên sinh hôm nay ta muốn ăn sớm một chút. Ăn xong ta còn phải vào cung.” Buổi sáng đã trì hoãn, buổi chiều muốn đến sớm một chút.
Hai đứa bé đến đây. Sau khi Minh Duệ hành lễ với Bạch Thế Niên và Ôn Uyển, an tĩnh đứng một bên, Minh Cẩn hành lễ xong thì dựa vào người Ôn Uyển.
Minh Cẩn đã được Minh Duệ nói trước, nói mẹ mệt mỏi nên dậy trễ, dặn hắn đừng nháo: “Mẹ, sau này mẹ đừng vất vả như vậy nữa. Phải chú ý thân thể, không phải mẹ vẫn dạy bọn con cần lao động và nghỉ ngơi thích hợp sao? Không được để bản thân mệt nhọc quá, vạn nhất mệt đến bệnh thì làm sao bây giờ?”
Minh Duệ bất mãn: “Mỏ quạ đen.” Minh Cẩn vội vàng ngậm miệng.
Nhìn Minh Duệ trưởng thành sớm, hiểu chuyện có chút ngượng ngùng, đoán chừng Minh Duệ biết chuyện gì xảy ra rồi. Khụ, có một nhi tử trưởng thành quá cũng không tốt mà.
Bạch Thế Niên liếc Minh Cẩn đã lớn vậy rồi còn dựa vào Ôn Uyển một cái. Lớn vậy rồi còn dựa sát vào vợ làm nũng, thật kỳ cục.
Bạch Thế Niên nhìn Minh Duệ gật đầu, ừ, huynh trưởng như cha, rất tốt. Minh Cẩn nghe lời Minh Duệ như vậy, Minh Duệ lại hiểu chuyện, chút tật xấu trên người Minh Cẩn có thể sửa chữa. Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Thế Niên rơi vào bụng Ôn Uyển. Xem ra chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, hắn sẽ cố gắng, lại cố thêm, tranh thủ năm sau cho Minh Duệ và Minh Cẩn một đệ đệ hoặc muội muội. Để trong nhà càng thêm náo nhiệt một chút.
Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên đã trù tính đại kế hưng vượng nhân đinh. Hạ nhân mang đồ ăn tới. Bữa trưa có tám món một canh, thức ăn rất thịnh soạn, sắc hương vị đều đủ cả.
Hôm qua Minh Cẩn khoe mẽ với Bạch Thế Niên, thực ra bọn họ ăn không cần người khác gắp thức ăn cho, có thể tự mình gắp. Bởi vì bàn cơm nhà nhóc đã cải tiến, có thể chuyển động, vì thế người trong phủ quận chúa không cần chia thức ăn.
Muốn ăn gì, chuyển động đến trước mặt mình gắp là được.
Một nhà bốn người ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Ôn Uyển đang ăn, đột nhiên ánh mắt một mực chuyển qua lại giữa ba phụ tử đang ngồi ăn cơm.
Bạch Thế Niên nhỏ giọng hỏi: “Ôn Uyển, sao vậy?” Bộ dáng này của Ôn Uyển khiến hắn thấy là lạ. Có phải có cái gì mà mình không biết không!
Ôn Uyển cười nói: “Ta vẫn luôn nghĩ chờ chàng trở về rồi một nhà bốn người chúng ta có thể ngồi chung một chỗ ăn cơm. Hiện tại nguyện vọng này rốt cuộc thực hiện được.” Thời điểm Ôn Uyển nói những lời này trong lời nói có cảm thán không cần nói.
Trên mặt Bạch Thế Niên có áy náy.
Minh Duệ thấy vậy cười nói: “Mẹ, sau này người một nhà mình ngày ngày đều cùng nhau dùng bữa.” Minh Duệ không hi vọng loại xúc động này sẽ kéo dài. Không khí vốn rất ấm áp bị một câu sát phong cảnh của mẹ phá hư hầu như không còn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.