Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 229: Thủ phạm thật sự phía sau (hạ)




Gió trong tháng chạp, thổi tới trên mặt, chà xát cho cả người đau đau nhức nhức. Đây là dạng thời tiết bình thường tại đây, không phải là nguyên nhân đặc thù Ôn Uyển cũng không ra cửa.
Ôn Uyển làm ổ trong xe ngựa, nghe phía ngoài gió lớn thôi vù vù, lầm bầm : ” Khí trời thì như vậy, Minh Duệ và Minh Cẩn còn phải lên đường. Chắc bị không ít cực khổ.” Ôn Uyển lại nhớ Minh Duệ và Minh Cẩn ồi.
Đồng thời cũng nhớ thương tới trượng phu. Trời lạnh như vậy vốn là không nên lặn lội đường xa. Thế nhưng hoàng đế kiên trì muốn trở lại trước tết cũng không còn biện pháp. Chịu tội vẫn là người phía dưới.
Thu Hàn cười nói: “Chờ thêm hai ngày nữa đại công tử,nhị công tử sẽ trở lại rồi. Sau này không để cho bọn họ cách bên người là được.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Chim non trưởng thành, cũng nên rời ổ. Ở đâu có thể cả đời giam giữ bọn hắn ở bên người. Làm cha mẹ nhớ mong, cũng hi vọng bọn họ có thể bay được cao xa.” Đây chính là tâm tư làm cha mẹ. Nửa không nỡ, nửa cũng hi vọng bọn họ có thể bay cao.
Thu Hàn hiện tại chỉ có mười lăm tuổi,thời gian đi tới bên cạnh Ôn Uyển quá ngắn, đối với Ôn Uyển chưa quen thuộc, lập tức nghe lời Ôn Uyển nói…, không biết tiếp lời như thế nào.
Hạ Ảnh thật là biết điều, không có việc thì không nhiều hơn nửa chữ. Sợ nói sai cái gì lại bị Ôn Uyển nạt. Một mình nàng nói thì tốt, nếu là người bên cạnh làm trò nói nàng, mặt mũi của nàng sẽ bị ném sạch sẽ. Cho nên đặc biệt đàng hoàng.
Ôn Uyển nhìn phía ngoài, hướng về phía Thu Hàn nói: “Ngươi đi trên xe ngựa phía sau.” Thu Hàn chỉ là một nha hoàn hầu hạ, không có bị qua huấn luyện chánh quy. Tương lai tối đa cũng chỉ có thể như Hạ Ngữ vậy. Lần này cũng là tình huống đặc thù, nếu không sẽ không theo bên cạnh.
Thời điểm trong xe ngựa chỉ còn lại có Ôn Uyển và Hạ Ảnh, trong lòng Hạ Ảnh thấp thỏm, không biết Ôn Uyển lại muốn mắng nàng cái gì. Trong khoảng thời gian này, Hạ Ảnh đã bị Ôn Uyển giáo huấn đến nỗi trong lòng nổi lên phản xạ có điều kiện.
Ôn Uyển lần này không muốn dạy dỗ Hạ Ảnh: “Thu Vân và Thu Nga cũng không được, chờ sau khi Hạ Dao trở về cho bọn họ lui về. Cũng không biết ngươi có ánh mắt gì, tìm người thế cho ta? Ngươi có phải cố ý hay không?”
Thu Nga quá mức cơ trí rồi, quá cơ trí … rồi. Thu Vân ban đầu còn cảm thấy tốt, nhưng sau khi Hạ Ảnh trở về liền bại lộ khuyết điểm. Thu Vân có dục vọng khống chế quá mạnh mẽ, bắt đầu chẳng qua là cảm thấy có cái khuynh hướng này, nhưng sau khi Hạ Ảnh trở về, biểu hiện có chút quá rồi.
Ôn Uyển vô cùng phiền chán loại hành vi này. Hiện tại có thể nói Hạ Ảnh không tốt, vậy đến tương lai lúc hồi báo tin tức cho hoàng đế, vì lấy lòng hoàng đế, ai biết nàng sẽ truyền nói cái gì. Ôn Uyển đã quyết định đem hai người bỏ qua.
Thật ra thì Thu Vân làm không phải không tốt, nhưng nguồn gốc là ở chỗ Ôn Uyển mặc dù phiền chán Hạ Ảnh, cũng không hi vọng Thu Vân theo người ta nói xấu Hạ Ảnh. Ôn Uyển cùng Hạ Ảnh sớm chiều chung đụng hơn hai mươi năm, có thể nói là một trong người quan trọng nhất bên cạnh Ôn Uyển. Ở trong thư Ôn Uyển, cũng đem Hạ Ảnh như người nhà đối đãi. Chẳng qua là Hạ Ảnh ba lần bốn lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của Ôn Uyển, làm cho nàng rất phiền chán, nhưng phiền chán đi nữa thì loại cảm tình này vẫn còn, phai mờ không hết. Ôn Uyển không có nói với người, những ngày kia, không có Hạ Ảnh ở bên cạnh, Ôn Uyển vô cùng không quen, cảm giác, cảm thấy bên cạnh thật giống như thiếu một chút gì đó.
Cũng bởi vì loại tình cảm này, mới có thể để cho Hạ Ảnh tiếp tục lưu lại bên cạnh. Nếu không, Ôn Uyển nên giống như đối với Hạ Hương và đối với Hạ nhàn. Không để cho nàng tới lui tại bên cạnh mình.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Đây là Lý Nghĩa đại nhân đề cử, Thu Vân có thể chịu được cực khổ, Thu Nga rất cơ trí.” Nàng thật không ngờ Ôn Uyển ghét bỏ hai người. Chẳng qua là nhìn biểu hiện gần đây của bọn họ, còn có Lý Nghĩa nói, cảm thấy không tệ.
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Chờ Hạ Dao trở lại thì giúp đỡ cho bọn họ trở về. Bên cạnh ta không thiếu người.” Ôn Uyển chuẩn bị chờ Hạ Dao trở lại, để cho Hạ Dao từ người của mình lựa chọn người có ích. Người của Hoàng đế, bây giờ một người nàng cũng không muốn. Đưa cho đều là dạng không đứng đắn không nói, còn có thêm tư tâm. Thật là một đời không bằng một đời. Không đúng, trong tất cả {ám vệ} đều là hàng thấp kém. Cầm đầu cũng là kém đến không thể kém hơn nữa, người phía dưới có thể là đồ tốt gì.
Hạ Ảnh đàng hoàng mà ngậm miệng lại.
Thời điểm Ôn Uyển đến Đông cung, cảm giác không khí cả phủ đệ rất đè nén. Nếu nói lần trước là hoang vu, lần này đè nén thật sự là làm cho người ta thở không được. Giống như bầu trời bao phủ một mảnh mây đen.
Linh Đông tới nghênh đón Ôn Uyển: “Cô, mẫu phi biết cô tới thăm, nàng rất vui mừng.” Hải Như Vũ biết Ôn Uyển sang đây nhìn xem nàng, quả thật thật sự cao hứng. Đến tinh thần đều tốt hơn rất nhiều.
Ôn Uyển nhìn khí sắc Linh Đông không tốt. Ở phủ Quận chúa mặc dù mệt nhọc, nhưng khí sắc cũng không tệ. Nếu khí sắc không tốt, Ôn Uyển sẽ cưỡng chế hắn đi nghỉ ngơi . Lúc này mới về Đông cung một ngày, khí sắc đã khó coi như vậy.
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông, ôn nhu nói: “Chú ý thân thể, đừng để mệt nhọc.” Những thứ khác, Ôn Uyển thật khó mà nói cái gì.
Ôn Uyển nhìn thấy Hải Như Vũ, phát hiện còn sắc mặt trắng bệch như ngọc, đôi môi cũng là màu xanh. Cùng dĩ vãng nhìn thấy chính là đoan trang đại khí, dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn đại gia khuê tú có khác.
Hải Như Vũ áy náy nói: “Ôn Uyển, muội bận rộn như thế còn phải tự mình sang đây xem ta. Thật là xin lỗi.” Ôn Uyển có nhiều bận rộn, đáy lòng nàng đều biết .
Ôn Uyển cười nói: “Bận rộn nữa cũng không sẽ qua đây. Hiện tại khỏe chưa? Thái y nói tẩu phải thoải mái, buông lỏng tinh thần.” Đụng phải chuyện như vậy, Ôn Uyển cũng không biết an ủi như thế nào.
Hải Như Vũ cười lắc đầu: “Chết sống có số, thuận theo tự nhiên thôi” Thân thể của mình tự mình biết, hiện tại chính là chịu đựng thời gian. Thái y nói nếu là kiên trì uống thuốc, cắt không được gốc, nhưng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Đã đến trước mắt thế này, lại oán giận cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng tích cực đối mặt đây! Vì hài tử cũng phải kiên trì. Chí ít có nàng, còn có thể vì hài tử ngăn cản một hai.
Ôn Uyển đối với Hải Như Vũ thông suốt như thế, có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Hải Như Vũ sẽ lâm vào bi thống và trong sự sợ hãi, rốt cuộc là nàng coi thường Hải Như Vũ.
Hải Như Vũ cùng Ôn Uyển nói một hồi lâu, cuối cùng nắm tay Ôn Uyển nói: “Đời này, ta không có gì tiếc nuối. Ta chỉ là không yên lòng Linh Nguyên và Đông Nhi ba huynh muội bọn hắn. Ôn Uyển, nhìn ở tình cảm chúng ta trước kia, chờ ta đi rồi, hãy giúp ta chiếu khán bọn họ nhiều hơn, có được hay không?” Lúc nói lời này, sắc mặt tràn đầy cầu khẩn.
Ôn Uyển lập tức vỗ vỗ tay Hải Như Vũ tay, cười nói: “Tẩu đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng dưỡng bệnh. Chỉ có tẩu còn ở đây họ mới có thể trôi qua tốt. Vì hài tử, tẩu phải bảo trọng mình.” Ôn Uyển không thể nào đáp ứng Hải Như Vũ nhờ vả. Nếu là hứa hẹn rồi, đến lúc đó nàng sẽ gia tăng bao nhiêu phiền toái. Nếu là Mai nhi, Ôn Uyển sẽ xem xét . Nhưng Thái Tử Phi, thôi được rồi. Ôn Uyển không cho là nàng và Hải Như Vũ có tình cảm thâm hậu như thế, đáng giá cho lưng nàng đeo những thứ phiền toáinày.
Hải Như Vũ còn muốn nói điều gì, Ôn Uyển liền dời đi đề tài: “Linh Nguyên, ta thấy cháu khí sắc không đúng. Mẫu phi hiện tại bệnh, cháu là huynh trưởng, không chỉ có phải bảo trọng tốt chính mình, còn phải chiếu cố tốt mẫu phi cùng đệ đệ muội muội.” khí sắc Linh Nguyên không có vấn đề, nhưng ánh mắt kia lại chứa thần sắc hung ác.
Lần trước cũng là Linh Nguyên nhìn thấy bộ dáng kia của đệ đệ, thật sự là nhịn không được mới kêu Linh Đông đi qua, đem lời chôn dấu dưới đáy lòng nói ra. Chẳng qua Linh Nguyên thật không nghĩ tới, Linh Đông sẽ đem những lời này nói với Ôn Uyển. Linh Nguyên rốt cuộc đánh giá thấp địa vị Ôn Uyển ở trong lòng Linh Đông.
Ở trong suy nghĩ của Linh Đông, Ôn Uyển không chỉ có là Lão sư, là cô, lại càng giống như mẹ ruột. Ôn Uyển không đối đãi hắn như con trai ruột, nhưng Linh Đông đối với Ôn Uyển tràn đầy cảm kích, tôn kính cùng kính yêu. Loại cảm tình này đã vượt qua tình cảm mẹ đẻ dưỡng dục rồi.
Ôn Uyển mới vừa nói xong Linh Nguyên, Thu Hàn từ bên ngoài đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm. Ý là Hộ bộ Thượng thư tìm Ôn Uyển có chuyện quan trọng.
Ôn Uyển xin lỗi đứng lên: “Chờ chuyện trên đầu ta bỏ xuống rồi sẽ trở lại thăm tẩu.” Chuyện gần nhất rất nhiều, cũng không phải là chuyện đặc biệt quan trọng, chỉ là một chút chuyện vụn vặt. Những người này sợ làm không tốt, đến lúc đó khiến hoàng đế bất mãn. Cho nên mọi chuyện thích cùng Ôn Uyển trình báo. Ôn Uyển không sợ người khác làm phiền, nhưng không có biện pháp, phải đứng vững cương vị cuối cùng. Hoàng đế trở lại, nàng cũng được giải thoát.
Hải Như Vũ để cho Dung ma ma tiễn Ôn Uyển, nhìn hai đứa con trai, trong bụng bi thương, nước mắt không nhịn được tuôn ra. Nói không sợ chết là giả, nàng còn có ba hài tử, ở địa phương ăn thịt người này nếu không có người mẹ như nàng che chở, sau này còn không biết như thế nào. Nhưng khó hơn nữa, thái y cũng nói độc đã vào lục phủ ngũ tạng, chỉ có thể dùng thuốc khắc chế, trừ tận gốc không được. Sống sót, chẳng qua là kéo dài thời gian. Nhưng rốt cuộc có thể kéo thời gian bao lâu, thái y cũng không biết chắc.
Linh Nguyên nhìn bóng lưng Ôn Uyển rời đi, để cho Linh Đông cũng đi theo đưa Ôn Uyển. Chờ trong phòng không ai mới oán hận nói: “Nếu không phải nàng, mẫu phi làm sao sẽ trúng độc. Bây giờ lại còn đã chạy tới thăm mẫu phi. Mèo khóc chuột giả từ bi.”
Hải Như Vũ còn không biết Linh Nguyên hoài nghi Ôn Uyển là chủ sử phía sau màn. Nghe lời này rất là giật mình: “Linh Nguyên, con nói gì vậy?”
Chờ Hải Như Vũ nghe được Linh Nguyên hoài nghi, lập tức thiếu chút nữa ngất xỉu: “Con nghe người nào xúi giục. Trừ đối với mẫu phi nói lời này, còn có nói như vậy với người nào.”
Linh Nguyên lắc đầu: “Không có, trừ nói cùng mẫu phi, ai cũng chưa nói qua.” Vốn là nghĩ cộng thêm Linh Đông, nhưng thử nghĩ xem hai ngày này Linh Đông đều đi theo mình, cộng thêm hàng năm không có ở phủ đệ cũng không có người của mình, cho dù muốn đưa tin tức đi ra ngoài cũng đưa không ra. Đợi một lát xuống cảnh cáo hắn, tin tưởng Linh Đông cũng không dám nói lung tung.
Hải Như Vũ nghe được không nói với người ngoài, liền buông lỏng xuống: “Vậy con có nói với mẫu phi xem, ai nói cho con những lời này. Có phải Hoàng tổ mẫu của con hay không?”
Mặc dù Linh Nguyên trải qua sự kiện kia, tính tình có chút thay đổi. Nhưng đối với Hải Như Vũ vẫn là vô cùng tín nhiệm kính yêu. Linh Nguyên không giống với Linh Đông, Linh Nguyên từ nhỏ ở bên cạnh Hải Như Vũ. Cũng là Hải Như Vũ tự mình dạy, tình cảm mẫu tử cực kỳ thâm hậu. Thấy Hải Như Vũ lớn tiếng hỏi, lập tức cũng không giấu diếm: “Dạ, là Hoàng tổ mẫu nói. Nhưng con cho là Hoàng tổ mẫu nói đúng.”
Trán Hải Như Vũ gân xanh đều nhảy ra: “Mẫu phi dạy con nhiều năm như vậy, đại nho cũng dạy nhiều như vậy, mà con lại bị Hoàng tổ mẫu con nói vài ba câu thì tâm trí đã bị che mắt. Không biết tự mình phán đoán. Con, con làm cho mẫu phiquá. . . . . .” Thất vọng hai chữ rốt cuộc là nuốt trở về.
Nội tâm Linh Nguyên là hận Ôn Uyển. Nếu đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ không bị hoàng hậu nói vài ba câu khích bác. Nhưng người này là Ôn Uyển thì lại đừng nói tới. Ngày đó hắn thiếu chút nữa bị nghịch tặc giết, nhưng Ôn Uyển không chỉ có không cứu hắn, ngược lại cho nghịch tặc muốn giết hắn được ăn uống hoàn hảo. Còn phái người bảo vệ hắn ta. Linh Nguyên đối với điểm này của Ôn Uyển thống hận vô cùng. Như vậy cũng đúng, so sánh với chán ghét một người, nghe được hắn nói xấu tự nhiên tin tưởng.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng chủ yếu là giáo dục tạo thành. Linh Nguyên là bị Thái Tử Phi cùng với Đại nho tỉ mỉ dạy. Nhưng dạy khá hơn nữa, Linh Nguyên cũng bị cha mẹ thiên kiều vạn sủng ra tới, giống như đóa hoa trong nhà ấm ở hiện đại.
Ôn Uyển không phủ nhận Linh Nguyên rất thông tuệ, cũng rất có tâm tư thủ đoạn, có lẽ học được thủ đoạn lục đục với nhau không ít. Nhưng hắn từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước, chưa từng đụng phải chuyện không như ý. Trong khoảng thời gian này mới khiến hắn chân chính đối mặt với tàn khốc phía ngoài. Nhưng không có ai hướng dẫn chính xác, những thứ mặt trái cảm xúc này sẽ áp chế ở trong lòng. Cuối cùng bộc phát ra. Chuyện Ôn Uyển thật ra chính là một chỗ phát tiết.
Hải Như Vũ nắm cánh tay Linh Nguyên: “Đứa bé này, làm sao con lại tin tưởng lời của Hoàng tổ mẫu con. Người nào hạ độc cho mẫu phi cũng không thể là cô cô Ôn Uyển của con. Nàng sẽ không hạ độc ta.” Hải Như Vũ rất hiểu Ôn Uyển, Ôn Uyển không thể nào hạ độc hại nàng. Bởi vì hại chết nàng, đối với Ôn Uyển không có nửa phần chỗ tốt.
Linh Nguyên cũng không tin cái quan điểm này. Nói thẳng theo như lời hắn nói với Linh Đông. Hắn nhận định Ôn Uyển muốn nâng Linh Đông thượng vị.
Hải Như Vũ cười khổ, lôi kéo tay Linh Nguyên: “Hài tử ngốc này. Cô c ôÔn Uyển của con cho dù bồi dưỡng Linh Đông là tâm tư khác. Nhưng tuyệt đối không phải để cho Linh Đông làm thành con rối. Linh Nguyên, Hoàng gia gia của con vẫn còn ở đây!” Hoàng đế còn đang tại vị,thân thể thái tử đã phế đi. Nếu Ôn Uyển bồi dưỡng một con rối ra ngoài, hoàng thượng làm sao có thể để ý Linh Đông. Hoàng đế cũng không phải là không có những thứ con cháu khác.
Trong lòng Hải Như Vũ thật ra đều biết. Ôn Uyển hẳn là có ý nghĩ muốn bồi dưỡng Linh Đông làm người thừa kế, nhưng nàng cho là vừa vặn ngược lại với Linh Nguyên. Ôn Uyển chỉ biết tận tâm dạy Linh Đông, để cho Linh Đông trở thành một người thừa kế hợp cách. Mà không phải một con rối. Thứ nhất Linh Đông biến hóa nàng xem ở trong mắt. Thứ hai nếu Ôn Uyển muốn bồi dưỡng một con rối, hoàng đế cũng không đồng ý.
Hải Sĩ Lâm đến nhìn qua Hải Như Vũ. Hải Sĩ Lâm nói thẳng Linh Đông so sánh với Linh Nguyên thích hợp hơn. Sau này hắn sẽ nâng đỡ Linh Đông. Thật ra thì ngầm ý cũng chính là bỏ qua Linh Nguyên.
Hải Như Vũ không thừa nhận cũng không được, tư chất Linh Đông so ra có lẽ kém Linh Nguyên, nhưng hiện tại Linh Đông rõ ràng so sánh với Linh Nguyên bảo trì bình thản hơn. Mấy ngày nay ở bên người chiếu cố mình, nàng xem rất rõ ràng, bàn về tâm tính, Linh Nguyên so sánh với Linh Đông kém xa. Đến bây giờ, nàng không thừa nhận cũng không được,phương thức Ôn Uyển giáo dục so sánh với nàng mạnh hơn. Càng là như thế, Hải Như Vũ càng hối hận. Linh Nguyên thượng vị, Linh Đông có thể bình yên vô sự. Nhưng Linh Đông thượng vị, Linh Nguyên nên tự xử như thế nào.
Hiện tại Hải Như Vũ không lo lắng cho Linh Đông, nhưng cực kỳ lo lắng Linh Nguyên. Kể từ sau khi lần cung biến này tâm tính của Linh Nguyên thay đổi rất nhiều. Nàng dùng rất nhiều biện pháp, nhưng cảm giác cũng không dùng được. Nàng cũng muốn hướng Ôn Uyển học hỏi kinh nghiệm, Ôn Uyển nhưng bận việc chính vụ không có thời gian này. Vốn định chờ Ôn Uyển buông việc sẽ tìm Ôn Uyển, nhưng bây giờ lại xuất hiện chuyện như vậy.
Linh Nguyên nghe Hải Như Vũ như đinh chém sắt nói Ôn Uyển không phải là hung phạm kia, thì lấy làm khó hiểu nhìn mẹ: “Mẫu phi, tại sao người có thể khẳng định như vậy?”
Hải Như Vũ vuốt cái trán của Linh Nguyên: “Đứa ngốc, ta với cô cô Ôn Uyển con biết nhau hai mươi năm rồi, nàng là hạng người gì mẫu phi hiểu rất rõ? Cô cô con khinh thường dùng thủ đoạn như vậy, hơn nữa cô cô con sẽ không đi hại người, cho nên nàng sẽ không làm chuyện như vậy. Hoàng tổ mẫu con hận thấu nàng, tất nhiên là nói xấu với con. Mục đích của bà, chỉ là muốn khích bác quan hệ của Linh Đông và cô cô. Nhưng con nên biết, đến lúc đó người lỗ lả chính là con và Linh Đông.” Linh Nguyên là do hoàng hậu ngã bệnh muốn hắn đến, hắn đi thăm Hoàng Hậu mới nghe lời của Hoàng Hậu.
Linh Nguyên không có lên tiếng, hiển nhiên không có hoàn toàn đồng ý lời này.
Hải Như Vũ kiên nhẫn nói rất nhiều cho Linh Nguyên, phân tích cũng rất đúng chỗ. Cuối cùng thần sắc Linh Nguyên có chút trì hoãn.
Linh Đông đứng bên ngoài một hồi lâu, thấy hai người nói chuyện thời gian dài như vậy còn không có ý dừng lại. Linh Đông lui ra ngoài.
Qua thật lâu, Dung ma ma từ bên ngoài đi vào, hướng về phía Hải Như Vũ cho cái vẻ mặt. Hải Như Vũ để cho Linh Nguyên đi.
Chờ sau khi Linh Nguyên đi, Dung ma ma thấp giọng nói: “Thái Tử Phi, đã điều tra xong. Là Hoàng hậu nương nương hạ độc Thái Tử Phi.” Nếu là Dung ma ma nói những người khác hạ độc, Hải Như Vũ có lẽ sẽ hoài nghi. Bởi vì thời gian quá ngắn, nơi nào thời gian ngắn như vậy đã ra tìm ra hung phạm. Nhưng hoàng hậu thì đừng nói tới rồi. Nghe lời này, Thái Tử Phi nổi gân xanh: “Tại sao?”
Sắc mặt Dung ma ma cũng có chút khó coi: “Thái Tử Phi, hoàng hậu đã biết là Thái Tử Phi giết chết Quách thị, còn hại chết. . . . . .” Hại chết nhi tử Quách thị.
Thái Tử Phi hận cực: “Không nghĩ tới, thế nhưng vì con tiện nhân Quách thị kia.” Những năm này nàng ẩn nhẫn bao nhiêu. Không ngờ cuối cùng thế nhưng vì tiện nhân này, còn bị hoàng hậu cho một đao.
Ôn Uyển ra khỏi Đông cung, ở xe ngựa thử nghĩ xem rồi nói ra: “Đi dò tra. Ta nghĩ có thể là có liên quan cùng bọn nghịch tặc.”
Ôn Uyển cho là, trừ những người này khả năng những người khác mưu hại Thái Tử Phi rất nhỏ. Bởi vì, Thái Tử Phi có chết hay không liên quan đến ván cờ này. Thái tử không chết, còn tốt, Thái Tử Phi chết hắn có thể tái giá cho danh môn khuê tú khác, sinh thêm cho hắn nhi tử. Về phần hoàng hậu, đã không nằm trong suy nghĩ của Ôn Uyển. Hoàng hậu ngu xuẩn đi nữa cũng không thể hạ độc Thái Tử Phi a! Trừ phi là bị điên rồi.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển.
Hạ Ảnh mặc dù không linh mẫn, nhưng nàng hiểu ý củaÔn Uyển, nói là chuyện này đến đây chấm dứt, để cho Ôn Uyển không nên nhúng tay: “Chuyện này vẫn nên tra rõ ràng mới tốt. Ta không muốn làm cho Linh Đông hiểu lầm ta giết mẫu phi hắn bằng thuốc độc. Chỉ sợ có thể là một phần vạn cũng không được.” Biện pháp ngăn chặn, tất nhiên là tra được hung phạm.
Hạ Ảnh cảm thấy thật là phiền toái, thế nhưng vẫn đáp ứng nói: “Được.” Đưa Ôn Uyển trở lại phủ đệ, nàng liền đi ra ngoài.
Sau khi Hạ Ảnh trở về, hướng về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, hung thủ chính là hoàng hậu. Nô tì không có lừa gạt người, hung thủ thật là hoàng hậu.”
Ôn Uyển kinh ngạc: “Thật là hoàng hậu.”
Hạ Ảnh đối với chuyện Ôn Uyển bắt đầu hoài nghi tính chính xác tin tình báo của mình vô cùng im lặng. Được rồi, không chỉ có là tình báo, đối với bất cứ chuyện gì, Quận chúa đều xác nhận ba phần: “Đúng là hoàng hậu. Có điều là Hà thị nói cho hoàng hậu biết, nói Quách thị và nhi tử Quách thị cũng là Thái Tử Phi hại chết. Những nhi tử khác của Thái tử đều là Thái Tử Phi mưu hại. Nên Hoàng hậu mới động sát tâm với Thái Tử Phi.” tin tức kia của Hạ Ảnh là thật sự, không phải lừa gạt Ôn Uyển .
Ôn Uyển không hiểu: ” Tại sao Hà thị muốn nói những lời này với hoàng hậu? Hải Như Vũ và Hà thị có cừu oán sao?” Hai người chẳng qua là chị em bạn dâu, uh, đến là chị em bạn dâu cũng không tính.
Hải Như Vũ rất hòa hợp với người khác, nếu không có xung đột ích lợi, thì không thể nào kết thù cùng Hà thị. Tại sao Hà thị muốn giết Hải Như Vũ bằng thuốc độc. Điểm này để cho Ôn Uyển trăm mối vẫn không có cách giải. Nhưng đối với cái tin tứcnày, Ôn Uyển không có hoài nghi. Có đôi khi người không thể nào là hung thủ, ngược lại chính là hung thủ. Ôn Uyển suy đoán, có lẽ hai người ngầm kết oán gì.
Hạ Ảnh đối với hai người là kết thù như thế nào thì không biết. Nhưng tin tức kia không có sai : “Quận chúa, tin tức đã truyền ra ngoài. Nô tì nghĩ Thái Tử Phi hẳn đã biết.” Cho dù hiện tại Thái Tử Phi không biết, sau này cũng sẽ biết. Thế nhưng quá trình chuyện này vẫn còn có chút vượt qua dự liệu của Hạ Ảnh.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Đem chuyện này nói với Linh Đông.” Ôn Uyển không chỉ không muốn làm cho Linh Đông có cái nút thắt này. Còn muốn cho Linh Đông biết được nơi này tàn khốc. Hoàng hậu có thể không vừa mắt thì hạ độc độc chết Thái Tử Phi, giống nhau, sau này thời điểm Linh Đông và Linh Nguyên tranh giành ngai vị, cũng có thể đối với hắn hạ độc thủ giống nhau. Đây chính là sự tàn khốc của hoàng gia.
Hạ Ảnh gật đầu đáp ứng: “Nô tì sẽ bảo Hạ Ngữ tự mình đi qua một chuyến. Để cho Hạ Ngữ đem chuyện này nói với Linh Đông điện hạ. Quận chúa, nếu người muốn biết Hà thị rốt cuộc lúc nào mưu hại Thái Tử Phi, nô tì cho người đi một chuyến.”
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Hải Như Vũ hẳn là muốn biết, ta cũng không lãng phí thời gian này.” Cũng không phải là hại nàng, nơi nào nhiều lòng hiếu kỳ như vậy. Nguyên nhân gì thì để cho Hải Như Vũ biết là được.
Hạ Ảnh đi mà quay lại.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Chuyện này thật sự là hoàng hậu hạ độc thủ sao? Nếu ta suy đoán được không sai, hẳn là Hà thị hạ độc thủ, hoàng hậu biết thời biết thế a!” Nhìn ý ban đầu của hoàng hậu, là muốn chờ sau khi thái tử thượng vị, cất nhắc Quách thị. Nếu tương lai nhi tử Quách thị thượng vị, Quách gia có thể vẫn hiển hách tiếp. Đáng tiếc Quách thị vận khí không tốt, liên tiếp sinh nhiều nữ nhi. Cũng làm cho Hoàng hậu giận nàng ta không tranh giành. Nếu khôngthì cuộc sống Hải Như Vũ càng khổ sở.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Hà thị cung cấp độc dược, Hoàng hậu nương nương ngầm đồng ý.” ý của Hạ Ảnh là chuyện này Hà thị và hoàng hậu hợp mưu.
Ôn Uyển khóe miệng co quắp, để cho Hạ Ảnh đi xuống.
Linh Đông nghe được là trắc phi Lục hoàng thúc hạ độc cho mẫu phihắn, hắn cũng không còn suy nghĩ nhiều lập tức đem tin tức kia nói cho Hải Như Vũ: “Mẫu phi, đây là tin tức của phủ cô cô cho người điều tra đến.” Về phần tại sao Hà thị hại mẫu phi, hắn rất muốn biết.
Hải Như Vũ nghe được hung thủ là Hà thị, không có giật mình như Ôn Uyển vậy. Nàng cùng Hà thị không tính là thù lớn, nhưng hai người cũng là âm thầm giao thủ vô số. Hà thị ở trên tay nàng ăn thật nhiều thiệt thòi. Nếu là muốn hại chết nàng, hoàn toàn có thể có.
Hà thị tự biết đối phương đã nắm giữ chứng cớ xác thực, nói thẳng nàng chính là không ưa Hải Như Vũ. Nói Hải Như Vũ tâm cơ thâm trầm, giữ lại sẽ là một mối họa. Tình huống thật thì Hà thị ở trong tay Hải Như Vũ ăn vô số thiệt thòi. Nàng tự nhận là thủ đoạn cũng không kém, nhưng hết lần này tới lần khác thua mấy lần ở trong tay Hải Như Vũ. Vì thế ghen ghét lên. Sau lại được thế liền nói cho hoàng hậu biết ban đầu bởi vìQuách thị chết đi. Giựt giây hoàng hậu hạ độc dược mạn tính cho Hải Như Vũ.
Hải Như Vũ nghe được người đáp lời, hận không được một tay bóp chết hoàng hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.