Ôn Uyển suy nghĩ rất nhiều, chủ yếu là vì Linh Đông.
Mặc dù Thái tử ở trong hoàng cung, nhưng tình huống hiện giờ của thái tử không giống với Lục hoàng tử đang bị giam lỏng trong hoàng cung. Lục hoàng tử cùng đám tặc nhân mưu nghịch kia thông đồng ở chung một chỗ. Trước khi những chuyện đó xảy ra, thái tử đã gục xuống rồi. Nói trở lại, thái tử cũng coi như là tránh được một kiếp nạn.
Mặc dù Thái tử không có tác dụng gì lắm (thoáng cái đã bị hạ độc rồi), nhưng thái tử dù sao cũng là thái tử danh chính ngôn thuận. Ai biết đến ngày nào đó thái tử tâm huyết dâng trào, có thể lại muốn ra mặt thì sao? Nếu thái tử muốn ra mặt, Ôn Uyển cũng không lo lắng. Nhưng Ôn Uyển lo lắng vạn nhất nàng cùng thái tử có xung đột chính diện, khó xử nhất vẫn là Linh Đông.
Thời gian này Ôn Uyển nhiếp chính Linh Đông luôn theo sát bên cạnh. Thật ra thì mọi người cũng đã đoán được thái độ của Ôn Uyển. Đó chính là Ôn Uyển ủng hộ Linh Đông. Thái độ của Ôn Uyển, thật ra đã cho thái tử hi vọng. Nhưng cũng vì vậy mà có phiền toái, ai biết thái tử có thể mượn chuyện lần này mà làm cho nàng nhượng bộ nhiều hơn hay không? Thái tử hiện giờ đã là thái tử trên danh nghĩa, thừa dịp hiện tại khí thế nàng đang vượng, khí thế của thái tử bị hạ thấp, hoàn toàn đem thái tử chèn ép xuống mới đúng. Miễn cho đến lúc đó vợ chồng bọn họ mang Linh Đông ra uy hiếp nàng. Nàng không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn nhìn Linh Đông ba lần bốn lượt trở thành công cụ của bọn hắn.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyển cáo đến thái tử điện hạ, tạm thời Bổn cung không thoát thân được. Chờ ta không có chuyện gì sẽ đi thăm thái tử điện hạ.”
Thái tử nhận được đáp lời, có chút thất vọng. Vốn cho rằng thái độ Ôn Uyển mềm mỏng, nhân cơ hội này mời Ôn Uyển tới đây, hắn có thể cùng Ôn Uyển kể một ít chuyện. Nhưng thái độ của Ôn Uyển, nhìn càng giống như lừa gạt. Khụ, người đi trà lạnh.
Thái Tử Phi không đưa đám giống như thái tử. Hải Như Vũ vô cùng rõ ràng, Ôn Uyển đối với bọn họ khách khí, chính là nhìn mặt của Linh Đông. Nếu không, Ôn Uyển nơi nào còn có thể để ý đến cửa nhà bọn họ.
Thái Tử Phi chờ sau khi thái tử nằm ngủ rồi để Linh Đông đi trở về. Chờ sau khi Linh Đông đi, Thái Tử Phi nói với Dung ma ma bên cạnh: “Trước kia, Linh Đông chẳng qua là tạm thích ứng mà thôi. Hôm nay xem ra. . . . . .” Hôm nay xem ra Linh Đông sẽ là trụ cột của Đông cung, là hi vọng của bọn họ.
Dung ma ma ngược lại cảm thấy may mắn. Chỉ cần Quận chúa nguyện ý dốc lòng tương trợ, tiểu điện hạ học được bản lĩnh của Quận chúa, đường tương lai nhất định sẽ rộng mở. Nhưng Dung ma ma lại cảm thấy u sầu, nếu không có Quận chúa, chống đỡ Đông cung nhất định là trưởng tử. Thái tử và Thái Tử Phi nhất định sẽ vì trưởng tử mà trù tính. Nhưng bây giờ vấn đề là hiện tại Linh Đông có Ôn Uyển Quận chúa đến đỡ, bản thân lại là do Quận chúa dạy dỗ ra. Bất kể năng lực hay tâm tính, Linh Đông điện hạ vẫn xuất sắc hơn trưởng Tôn điện hạ. Bà không muốn giội cho Thái Tử Phi một gáo nước lạnh, nhưng sự thật chính là như vậy, phải nói trước để chuẩn bị sẵn sàng: “Thái Tử Phi, nếu Quận chúa tính đến đỡ Linh Đông điện hạ. Vậy trưởng tôn điện hạ phải làm sao bây giờ?” Quận chúa muốn đến đỡ Linh Đông điện hạ, vị trí của Linh Nguyên điện hạ sẽ lúng túng rồi.
Hải Như Vũ mới vừa buông lỏng tâm tình một chút đã phải gồng mình dậy. Đúng vậy a, Linh Nguyên phải làm sao bây giờ? Phong quang bây giờ của Linh Đông, Linh Nguyên lại càng ngày càng tối tăm. Hiện tại hai hài tử còn nhỏ, nhưng chờ hai đứa lớn thêm hai năm nữa thì khác biệt càng rõ ràng. Đến lúc đó hai huynh đệ chung đụng như thế nào đây.
Hải Như Vũ lẩm bẩm nói: “Sớm biết có hôm nay. Ban đầu nên để cho Ôn Uyển thu Linh Nguyên.” Nếu người Ôn Uyển dạy chính là Linh Nguyên, đến đỡ cũng là Linh Nguyên, sẽ không có khúc mắc hiện tại.
Dung ma ma cúi đầu không nói, thật ra thì dựa theo Dung ma ma mà nói, Ôn Uyển Quận chúa nguyện ý thu Linh Đông điện hạ làm học trò, thứ nhất là Thái Tử Phi mưu tính, thứ hai cũng là số phận. Ngẫu nhiên gặp phải hoàng đế yêu cầu Quận chúa dạy một tử tôn hoàng thất, ngẫu nhiên tính tình Linh Đông điện hạ được Quận chúa yêu thích. Nếu đổi thành trưởng tôn điện hạ, Quận chúa chắc sẽ không thu. Muốn Dung ma ma nói, chỉ cần trấn an tốt Linh Nguyên điện hạ, đến tương lai Linh Đông điện hạ thượng vị rồi, Linh Nguyên điện hạ cũng sẽ không thiếu một Vương tước.
Dung ma ma nghĩ rất tốt đẹp. Nhưng quy định tổ tiên là truyền cho đích trưởng tôn, Linh Nguyên từ nhỏ tiếp nhận giáo dục giành cho người thừa kế tinh anh nhất. Hiện giờ quan niệm này đã thành thâm căn cố đế trong đầu hắn, bảo hắn trong tương lai phải đứng dưới đệ đệ trước kia mọi thứ đều không bằng mình mà nói, sao có thể cam tâm cho được? Đây chính là một nút thắt không thể giải được.
Ban đêm, Linh Đông trở lại.
Ôn Uyển hỏi Linh Đông tình trạng của thái tử thế nào. Linh Đông cố gắng giữ bình tĩnh: “Thái y nói, phụ vương không được khoẻ. Cần tĩnh dưỡng. Cụ thể còn phải chăm sóc.” Thái y cũng không có mười phần nắm chặt, bất quá cũng nói có thể dưỡng tốt. Tạm thời sẽ không có nguy hiểm.
Ôn Uyển đối với chuyện lần này một chút cũng không kinh ngạc. Lúc trước nàng đã hỏi thái y rồi, thái y nói thân thể thái tử đã cạn kiệt. Hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đời này cũng sẽ chỉ là một ấm sắc thuốc. Không có vương triều nào lại có một hoàng đế là ấm sắc thuốc, không cần đến hoàng đế động thủ, thái tử cũng sẽ bị phế đi.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông không lộ ra bi thương, nhẹ giọng nói: “Linh Đông, nếu phụ vương cháu chết, cháu có khổ sở không?” Ôn Uyển nói lời này, thật ra là nhắc nhở Linh Đông.
Linh Đông ngạc nhiên, không rõ vì sao cô cô lại hỏi như thế.
Ôn Uyển lắc đầu: “Linh Đông. Có một số việc là phải che giấu dưới đáy lòng không thể để cho người khác nhìn thấu. Nhưng lo lắng đối với cha mẹ phải để cho mọi người thấy. Không ai lại thích hài tử không hiếu thuận với cha mẹ. Cho nên, không cần ở trước mặt cô cô cố giả bộ không có chuyện gì.” Ôn Uyển cảm giác mình uốn cong thành thẳng rồi. Vẫn để cho Linh Đông cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, thu liễm cảm xúc của bản thân. Không thể để cho người khác thấy hỉ nộ ái ố của mình. Kết quả, quá mức rồi…. Tình cảm của Linh Đông đối với thái tử và Thái Tử Phi cũng có xa lạ, nhưng còn không xa lạ đến mức ngay cả chút bi thương cũng không có. Chẳng qua là đứa bé này ở trước mặt mình che dấu tâm tình mà thôi. Rốt cuộc vẫn là hài tử, cần phải dạy dỗ còn rất nhiều.
Linh Đông hiểu được: “Cô cô, con biết rồi.”
Rạng sáng ngày hôm sau Ôn Uyển nhận được lời nhắn của Chu tướng quân. Chu tướng quân nói Lục hoàng tử yêu cầu được gặp Hà thị một lần. Nếu không đáp ứng, hắn sẽ tuyệt thực. Mà từ buổi trưa ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, Lục hoàng tử thật sự không ăn hạt gạo nào vào bụng.
Chu tướng quân cũng lo lắng. Lục hoàng tử có lẽ là đáng chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay hắn. Nếu chết trên tay hắn, hắn chịu trách nhiệm không nổi. Chu tướng quân không có biện pháp, chỉ có thể cho người báo tin với Ôn Uyển, chuyện này cũng chỉ có Ôn Uyển có thể đánh nhịp làm chủ mà thôi.
Hoàng hậu, Lục hoàng tử những người này, Ôn Uyển cũng không rảnh để ý tới bọn họ. Hoàng đế muốn chém giết muốn róc thịt cũng có thể, nhưng Ôn Uyển lại có nhiều cố kỵ. Cho nên chỉ có thể giam lỏng mà không động đến bọn họ.
Ôn Uyển nghe xong dở khóc dở cười, còn tuyệt thực kháng nghị, sao không tự sát kháng nghị luôn đi? Ôn Uyển như có điều suy nghĩ nhìn Linh Đông một cái: “Hoàng gia cũng có thể xuất ra một kẻ si tình đây!” Trong lời nói, tràn đầy châm chọc, nếu không phải lúc trước quỷ thần khiến xui phát hiện thân phận Hà thị, còn không biết nàng này sẽ lợi dụng hắn làm bao nhiêu chuyện tổn hại đến triều đình.
Hạ Ảnh muốn mở miệng, bị Ôn Uyển ngăn lại. Ôn Uyển nhìn Linh Đông nói: “Linh Đông, cháu cảm thấy lục hoàng thúc của cháu làm như vậy, có nên đáp ứng hắn hay không?” thật ra Ôn Uyển muốn cho Linh Đông biết, si mê một nữ nhân đối với triều đình có bao nhiêu nguy hại.
Thái tổ có lệnh, hậu cung không được can chính. Ôn Uyển không thừa nhận cũng không được, lời này thật ra rất có đạo lý. Bởi vì thời đại này nữ nhân bị ứơc thúc quá nhiều, hơn nữa được nuôi dạy nên vì gia tộc cống hiến, gia tộc có tốt, ngươi mới có trợ lực, có người lo lắng. Bị những tư tưởng này giới hạn, một khi nữ nhân hậu cung cầm quyền, tám chín phần mười sẽ thích dùng người không khách quan. Lịch sử ngoại thích tham gia vào chính sự chính là như vậy mà ra. Không thể nói các nàng sai, chẳng qua là chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh sinh tồn và giáo dục của các nàng mà thôi.
Trước kia Ôn Uyển đối với nữ nhân thời đại này bị áp bách như thế, cũng có nghĩ qua đi thay đổi. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện không thể thực hiện được. Bởi vì nữ nhân nơi này đã bị áp bách đến thành tự nhiên rồi. Tam tòng tứ đức, đã cắm rễ trong óc của các nàng. Nam nhân chính là chúa tể của thế giới này, rất đau xót, nhưng cũng phải nhượng bộ thực tế.
Linh Đông đối với vấn đề này thật khó khăn: “Cô cô, cháu cảm thấy không nên để lục hoàng thúc thấy nàng ta. Thấy thì có thể thế nào?” Thấy còn có thể thay đổi cái gì, có thể thay đổi chuyện người đàn bà kia là nghịch tặc, có thể thay đổi chuyện lục hoàng thúc tạo thành nguy hại cho triều đình hay sao? Cái gì cũng không cải biến được.
Ôn Uyển cười nhẹ một tiếng, không phản đối cũng không tán thành.
Hạ Ảnh lại có ý kiến ngược lại: “Quận chúa, nếu Lục hoàng tử đã muốn gặp vậy hãy để cho bọn họ gặp. Hơn nữa mang theo mấy nữ nhi của Hà thị đến cho Hà thị trông thấy. Có lẽ không biết chừng sẽ có thu hoạch đấy.”
Thu hoạch, Ôn Uyển nghe được hai chữ này thì nhún vai. Thế nào mới có được thu hoạch, Hà thị cũng là một con cờ tương đối trọng yếu, nhưng vẫn kém xa đám người bên cạnh Thích Ngọc. Nhưng Hạ Ảnh đã kiên trì, Ôn Uyển không biết Hạ Ảnh đánh cái chủ ý gì, lập tức đi theo Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh tự mình mang Lục hoàng tử và ba hài tử Hà thị sinh ra đến thiên lao gặp Hà thị. Hà thị không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Lục hoàng tử, ngây ngốc một hồi. Chờ đến khi thấy được ba hài tử, Hà thị cắn răng không muốn nhìn. Cho dù ba hài tử khóc gọi mẹ, Hà thị cũng không lên tiếng.
Hạ Ảnh mang ba hài tử đi qua, quá trình như thế nào Ôn Uyển vốn không định hỏi. Nhưng Hạ Ảnh lại chủ động nói cho Ôn Uyểnnbie6t1, Hà thị nửa chữ cũng không cung khai. Cho dù là làm trò trước mặt Hà thị, đem nữ nhi thân sinh của Hà thị giết, Hà thị cũng không lên tiếng.
Ôn Uyển trợn tròn mắt, thấy Hạ Ảnh mặt không đổi sắc, có chút khinh bỉ nói: “Lục hoàng tử có phản ứng gì?” Thật là độc ác, làm trò đem hài tử giết trước mặt mẫu thân, mà ác độc hơn chính là Hà thị lại vẫn có thể cắn răng không nói lời nào, thật là đủ cường hãn. Cũng không biết bọn họ huấn luyện những người này như thế nào. Đều nói mẫu tử liền tâm. Ôn Uyển tự nhận nếu đổi lại thành mình, vì hài tử, có thể vì bất cứ giá nào. Đừng nói bí mật, cho dù là tính mạng cũng có thể không cần.
Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Lục hoàng tử lập tức té xỉu.” Nhìn nữ nhi của mình bị giết, thê tử vì những người đó mà tình nguyện nhìn nữ nhi chết cũng không mở miệng, đả kích này đúng là đủ lớn.
Ôn Uyển hừ lạnh nói: “Nói đi, lại muốn bảo ta làm cái gì? Ngươi sẽ không cố ý tới nói cho ta biết, Hà thị tàn nhẫn cỡ nào, quyết tuyệt cỡ nào chứ?” Nàng mới không tin Hạ Ảnh nữ nhân này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó nói cho nàng nghe cái chuyện máu tanh như vậy.
Sở dĩ Hạ Ảnh nói cho Ôn Uyển chuyện máu tanh như vậy, cũng là hi vọng Ôn Uyển có thể trợ giúp. Dù sao Hạ Ảnh cho rằng, nếu Ôn Uyển có thể chỉ ra chút ít điểm quan trọng, so với bọn nàng dụng hình thì hữu dụng hơn nhiều.
Ôn Uyển lầm bầm, đều muốn coi nàng thành cố vấn rồi, cái gì không hiểu đều tới hỏi nàng, thật xem nàng là nữ siêu nhân. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Hạ Ảnh một cái, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Là tấu chương khẩn cấp Hải Sĩ Lâm đưa tới, trong quá trình cứu nạn thiên tai gặp phải một chút khó khăn, Hải Sĩ Lâm không giải quyết được, cần Ôn Uyển giải quyết.
Linh Đông lại trầm mặc nhìn tấu chương Ôn Uyển đưa hắn. Sau khi xem xong, viết xuống quan điểm của mình, sau đó chờ Ôn Uyển phê duyệt xong thì nhìn lại xem Ôn Uyển xử trí như thế nào, đối chiếu xem, có gì khác nhau. Đoạn thời gian này, hắn học thêm được không ít. Giống như trước, trong lòng tích góp từng tí từng tí một những nghi vấn không có đáp số, mà Ôn Uyển lại không có thời gian cho giải đáp.
Lúc Ôn Uyển gần xong, Hạ Ảnh mặt dày hỏi lại Ôn Uyển: “Quận chúa, ta cảm thấy nếu có thể cậy miệng Hà thị, nhất định sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn đấy. Quận chúa, người không phải vẫn muốn bắt được kẻ đứng phía sau màn kia sao? Có lẽ đây cũng là một đầu mối đấy.”
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Hai ngày trước ngươi nói cho ta biết, cậu đã phái người đi. Người này còn chưa đến kinh thành sao? Nói cho ta nghe một chút tình huống cụ thể.”
Hạ Ảnh cũng khó xử: “Ta cũng không rõ lắm. Hoàng thượng phái người tới hẳn không phải là ám vệ.” Lão Đại ám vệ sẽ không rời khỏi hoàng thượng. Nhưng trừ hắn ra, những người khác không có ai có thể áp chế được Lý Nghĩa. Cho nên theo Hạ Ảnh suy đoán, hẳn là phó thống lĩnh Thần Cơ Doanh. Nhưng suy đoán là suy đoán, Hạ Ảnh cũng không thể nói rõ được với Ôn Uyển, sợ đến lúc đó không phải như vậy.
Ôn Uyển nghe xong cũng lộ ra nụ cười, không phải ám vệ, thì chính là Thần Cơ Doanh. Ở trong lòng Ôn Uyển, người của Thần Cơ Doanh so với ám vệ còn đáng tin hơn.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh vẫn trông mong nhìn mình, không khỏi cười mắng: “Ngươi cho rằng ta là thần tiên, cái gì cũng biết sao? Chuyện cung khai cũng hỏi ta.”
Sở dĩ Hạ Ảnh hỏi Ôn Uyển, là vì trước kia Ôn Uyển nghĩ biện pháp cũng không tệ. Hiệu quả đều rất tốt, cho nên mới hỏi.
Ôn Uyển cảm thấy nữ nhân lợi hại như thế rất khó đối phó: “Trong các ngươi có nhân tài đặc thù hay không, ví dụ như thông thạo thuật thôi miên, thôi miên ở trình độ cao.” Sở dĩ Ôn Uyển nói đến thôi miên, là bởi vì nàng cho rằng dù Hà thị có ác độc hơn nữa, trong lòng cũng sẽ khổ sở. Cho dù nàng ta không nhận tội cung khai, tâm tình khẳng định cũng loạn thành một đoàn. Lúc này thôi miên, Ôn Uyển cảm thấy vừa lúc thích hợp.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Trước kia cũng đã thôi miên qua rồi, không có hiệu quả.”
Ôn Uyển cười khẽ: “Tình huống không giống nhau, kết quả tự nhiên cũng sẽ không giống với lúc trước.” Lúc trước thôi miên, Hà thị nhất định đã có phòng bị, lần này bị kích thích lớn như vậy, khẳng định trong lòng tích tụ phiền não. Là một người, thấy con gái bị giết tâm tình sẽ không thể bình tĩnh. Chỉ cần không thể gắng giữ lòng bình thường, thì sẽ có chỗ sơ hở để chui vào. Nhân cơ hội này, túm lấy chỗ sơ hở, là được rồi.
Hạ Ảnh chờ sau khi Ôn Uyển nằm ngủ liền đi ra ngoài. Ngày thứ hai trở lại, Hạ Ảnh nói cho Ôn Uyển, Hà thị cung khai rồi. Lý Nghĩa căn cứ lời khai của Hà thị, đang thẩm vấn phạm nhân.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh có chút tránh né, thật giống như không muốn hồi đáp vấn đề của nàng: “Không phải các ngươi lại giết người rồi chứ? Ừ, không phải là giết nhi tử của Kỳ Phong rồi?”
Hạ Ảnh vội vàng lắc đầu: “Không có. Không có.” Thấy Ôn Uyển không tin, vô lực nói: “Không có chết. Nhưng cũng bị vây ép đến gần điên rồi.” Bị bọn họ khiến cho phát điên, cũng là hài tử được nuông chiều mà lớn lên, đột nhiên đối mặt với chuyện khủng bố như vậy, không bị hù dọa phát điên mới kỳ quái.
Ôn Uyển kính nể vạn phần, không nhịn được cảm thán nói: “Các ngươi thật là người tài ba a! Đối với hài tử cũng có thể xuống tay nặng như vậy. Các ngươi không sợ cậu hoàng đế trở lại, tìm các ngươi tính sổ hay sao?” Vứt bỏ huyết mạch hoàng gia, lợi dụng mấy hài tử để đạt được mục đích, đến thủ đoạn ti tiện như vậy mà cũng dùng. Ôn Uyển thật lòng xem không được. Đây phải nói là cái gì, chính là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đấy.
Hạ Ảnh thật giống như không nghe thấy lời Ôn Uyển, chỉ cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế có lệnh, người dính dấp trong đó, giết không tha.” Cho dù lần này bọn họ không có làm gì, mấy hài tử này cũng sẽ không thể giữ lại. Chẳng qua những lời này Hạ Ảnh không dám nói cho Ôn Uyển biết. Sợ Ôn Uyển biết được trong lòng lại có bóng ma, đến lúc đó đối với hoàng đế lại thêm hai phần kiêng kỵ.
Ôn Uyển lắc đầu: “Các ngươi cũng thật là. . . . . . Thôi , không nói chuyện này, Hà thị cung khai cái gì?” Chuyện của ám vệ nàng không quản, làm thế nào nàng cũng không có quyền can thiệp. Dù có bất mãn, nàng cũng không nói được cái gì. Chỉ có thể nói, những người này toàn là tay quái tử.
Ôn Uyển vẫn cho rằng Hà thị chỉ là một con cờ tương đối trọng yếu, nhưng không thể liên quan đến chuyện phía ngoài. Nhưng khiến người ngoài ý chính là Hà thị cung khai. Bên kia ám vệ lại nhận được không ít tin tức.
Lý Nghĩa căn cứ đầu mối Hà thị cung cấp, cẩn thận thăm dò bắt được một con cá lớn. Con cá lớn này chính là kẻ chịu trách nhiệm công tác tình báo ở kinh thành (căn cứ lời cung khai, người này chỉ phụ trách tình báo chuyện ở kinh thành). À, thật ra thì người này đã sớm bị bắt, chẳng qua là bị giam ở thiên lao, ban đầu bị cho rằng chỉ là một tiểu nhân vật.
Hạ Ảnh nhân cơ hội nói đến chuyện lúc trước Ôn Uyển làm khó dễ Lý Nghĩa: “Quận chúa, Lý Nghĩa đại nhân cũng không muốn để lộ ra chỗ sơ hở. Nhìn như tiểu nhân vật, cũng có thể là cá lớn.”
Ôn Uyển bĩu môi: “Người này đã cung khai chưa?” Theo Ôn Uyển suy đoán, khẳng định còn không có cung khai đâu. Một Hà thị đã hao tâm tốn sức như vậy, thì một người làm công tác tình báo, nhân vật trọng yếu như vậy lại càng khó cậy miệng.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Còn chưa có cung khai.”
Mặc dù không cung khai, nhưng Ôn Uyển vẫn tán dương một câu. Một câu để cho Hạ Ảnh nhịn không được 囧: “Từ khi ta biết ngươi đến bây giờ, đây là chuyện duy nhất khiến cho ta vừa lòng đấy.”
Hạ Ảnh vui vẻ không dứt hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, người này không thể khinh thường, một loại hình phạt đều vô dụng. Lý Nghĩa đã dụng hình qua rồi, đáng tiếc người này kiên trì cắn răng nói mình chỉ là một gã sai vặt bình thường.”
Lý Nghĩa rất lo âu.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đã xác định người này thật sự là người chịu trách nhiệm tình báo cho Thích Ngọc?” Nếu người này thật là người chịu trách nhiệm tình báo cho Thích Ngọc và Điền thị, có thể đoán được nếu cạy mở miệng người này, chẳng khác nào đánh gãy đường lui của Thích Ngọc. Cho dù không chặn được đường lui, cũng có thể phán đoán được thế lực còn lại. Con cọp nếu đã không còn răng, cũng sẽ không còn đáng lo.
Ôn Uyển vẫn lo lắng Thích Ngọc gây bất lợi đối với nhi tử của mình. Nếu người này thật sự là kẻ đứng đầu tình báo cho Thích Ngọc, vậy nàng đúng là cần phải phí một phen tâm tư khiến người này mở miệng.
Ôn Uyển không cho rằng người chịu trách nhiệm tình báo kinh thành và người chịu trách tình báo toàn bộ nhất định phải là hai người khác nhau. Chẳng qua chỉ là, bắt được một, căn bản đã có thể rút ra tất cả.
Hạ Ảnh gật đầu: “Xác định.” Hạ Ảnh cho rằng Ôn Uyển sẽ cho nàng ý kiến hay, không nghĩ tới Ôn Uyển tiếp tục xử lý chính vụ. Hạ Ảnh rất thất vọng. truyện tiên hiệp hay
Dùng xong bữa tối, thái y tới xem mạch bình an mạch. Thân thể Ôn Uyển không thành vấn đề, chờ thái y xem xong mạch bình an mạch, Ôn Uyển hỏi thái y không ít vấn đề.
Hạ Ảnh đối với chuyện này không có hứng thú.
Chờ sau khi thái y đi rồi, quay sang Hạ Ảnh đứng một bên nói: “Ta có một biện pháp có thể thử một lần. Nhưng mà cần phải qua thời gian khá dài mới có thể thấy hiệu quả. Phải xem các ngươi có đủ nhẫn nại hay không.”
Ôn Uyển nghĩ đến một biện pháp tương đối nham hiểm. Người như vậy năng lực thừa nhận phải cực mạnh. Thuật thôi miên đối với người này căn bản không có tác dụng. Người này không thể so sánh với Hà thị, có hài tử nhiễu loạn suy nghĩ. Cho nên, chỉ có thể dùng biện pháp như thế. Đối phó với người như vậy, cũng chỉ có loại biện pháp nham hiểm này mới có thể thấy được hiệu quả.
Hạ Ảnh mặt lộ vẻ vui mừng, đồng thời có chút nghi ngờ: “Quận chúa, là biện pháp gì.”
Ôn Uyển cười đến bí hiểm: “Bảo Lý Nghĩa tới đây gặp ta. Ta phải xác định người này có thật là trọng yếu như vậy không.” Vẻ mặt bí hiểm này của Ôn Uyển khiến Hạ Ảnh buồn bực không dứt.
Một canh giờ sau, Lý Nghĩa tới đây, cho Ôn Uyển câu trả lời chắc chắn, người này đúng là người chịu trách nhiệm tình báo của Thích Ngọc. Nếu người này có thể cung khai, có thể diệt đám người Thích Ngọc.
Ôn Uyển giao cho Lý Nghĩa một tờ giấy viết đầy những thứ gì đó: “Bắt đầu từ hôm nay, bỏ những thứ viết trên đây vào đồ ăn của hắn. Ngươi cũng không cần gấp, không đến một hai tháng hắn cũng sẽ không cung khai đâu. Cứ từ từ chờ xem!” Phương pháp Ôn Uyển dùng chính là bỏ thuốc vào trong thức ăn của người này. Loại thuốc này cũng không phải là thuốc bình thường, mà là cây thuốc phiện. Cũng chính là ma túy ở hiện đại, ăn lâu sẽ nghiện. Hiện tại rất nhiều người đều nói có thể cai nghiện thành công, cai nghiện thành công đúng là có, nhưng phải có đủ ba điều kiện, một là thời gian người này hít thuốc phiện phải ngắn hơn nữa liều thuốc nhỏ, hai là lực ý chí của người này phải rất mạnh, ba là bên cạnh có người trợ giúp hắn. Ôn Uyển chưa từng thấy người hít thuốc phiện thời gian dài liều thuốc lớn nào cai nghiện thành công qua. Đầu lĩnh tình báo này lực ý chí khẳng định không kém. Nhưng hít vào liều thuốc lớn, Ôn Uyển không tin hắn có thể chống cự đi qua, chẳng qua cái duy nhất không tốt chính là hiệu quả quá chậm.
Lý Nghĩa có chút do dự.
Ôn Uyển thấy thần sắc của Lý Nghĩa cười nói: “Biện pháp của ta thấy hiệu quả chậm, nếu ngươi cảm thấy không tốt có thể không dùng biện pháp của ta. Ngươi có thể coi biện pháp của ta là dự bị.”
Lý Nghĩa không có lên tiếng. Tạm thời thử biện pháp này một lần xem sao! Như biện pháp của Ôn Uyển cho là dự bị.
Ôn Uyển cũng không có nhiều thời gian dông dài với hắn, đối với người như vậy thì dụng hình cũng vô dụng. Chỉ dùng cực hình là vô dụng, nếu không phải mọi mặt đều rất tốt, người bình thường cũng làm không được vị trí này. Làm một tay tình báo, nếu tiết lộ chẳng khác nào bị bấm cổ họng. Cho nên đây tuyệt đối là một khối xương cứng khó gặm .
Ôn Uyển dùng biện pháp này, thật ra thì tốn hao cũng không ít. Cây thuốc phiện ở chỗ này là thuốc, tương đối đắt tiền. Dùng một lần chính là một hai tháng, cũng muốn tốn hao không ít tiền ( mọi người ói một cái: tham tiền ).
Lý Nghĩa gật đầu: “Quận chúa. Ta từ trong miệng một phạm nhân nhận được một tin tức. Bên cạnh Đông Thanh, thủ hạ đắc lực của Quận chúa có mật thám. Người này không biết cụ thể là người nào, chỉ biết người này đang ở bên cạnh Đông Thanh.” Hiện tại hai vị công tử đều ở hải khẩu, mặc dù không biết ở nơi đâu. Nhưng nếu trở lại, bên cạnh Đông Thanh có một người như vậy chính là bom hẹn giờ, nhất định phải giải quyết.
Thật ra lúc trước Ôn Uyển đã sớm mơ hồ suy đoán, người có thể phát hiện hành tung của Đông Thanh, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ôn Uyển cũng không hoài nghi người nào, chỉ có thể để Đông Thanh tự mình đi tra xét. Hiện tại nhận được một đầu mối như vậy, sợ rằng người này giấu diếm rất sâu.
Lý Nghĩa dựa theo Ôn Uyển phân phó, tăng thêm chút đồ trong thức ăn và nước uống của người nọ. Người nọ rất nhạy cảm, biết bên trong những thứ này có bỏ thêm đồ. Nhưng nếu hắn không ăn, những người này cũng có thể kín đáo đưa hắn ăn. Bất kể là cái gì, coi như là độc dược, ăn trước rồi hãy nói.
Ôn Uyển nghe được Lục hoàng tử bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng. Tận mắt nhìn thấy nữ nhi bị người giết, nhi tử bị bức điên, nữ nhân hắn ái mộ là con rắn độc, không điên mà chỉ bệnh, năng lực thừa nhận coi như không kém.
Ôn Uyển không có ngược đãi Lục hoàng tử, để thái y trị liệu cho hắn. Ôn Uyển nói thầm, cũng không biết hoàng đế lúc nào thì trở lại, hi vọng có thể trở lại trước lễ mừng năm mới a! Cách lễ mừng năm mới còn ba tháng, nếu có thể trở lại trước lễ mừng năm mới, nàng chỉ cần cực khổ thêm ba tháng nữa là được giải phóng.
Ngày hôm đó là sinh nhật của Tô Hiển, không có làm lớn. Ở nơi đầu sóng ngọn gió này, không có nhà đại thần nào làm lớn chuyện vui. Mà tình huống của Tô gia cũng không đặc thù, lão tướng gia đã nghỉ ngơi nhiều năm, Tô Hiển mới bị Ôn Uyển bãi quan rồi, Tô Dương nhậm chức bên ngoài. Tô gia đã đi vào giai đoạn suy thoái, trên đà xuống dốc. Tô Hiển cũng tỏ vẻ muốn cùng cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Sinh nhật của phụ thân, thân là nữ nhi, cho dù sinh nhật này không làm lớn, cũng phải về nhà chúc mừng. Lần này mang theo bốn hài tử cùng đi Tô phủ, kể từ khi có chuyện từ hôn, Chân Chân luôn chỉ dẫn Phúc ca nhi đi qua. Nhưng tình huống ngày hôm đó đặc thù, nên dẫn tất cả hài tử đi qua.
Từ sau khi chuyện kia phát sinh, đây là lần đầu tiên Mộng Lan tới cửa Tô phủ. Lúc trước mỗi lần tới, luôn luôn có một chút thấp thỏm cùng bất an. Lần này lại đến Tô phủ, tâm tình rất phức tạp.
Mộng Tuyền thấy thần sắc phức tạp của Mộng Lan, thấp giọng nói: “Đại tỷ, hôm nay là sinh nhật ngoại tổ phụ, chờ hành lễ cho ngoại tổ phụ xong chúng ta liền đi trở về.” Thấy Mộng Lan không nói chuyện, không khỏi nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, tỷ đừng lo lắng. Đại biểu ca không có trở lại.” Nếu không phải Đại biểu ca ở bên ngoài chưa trở lại, nàng sẽ kiên quyết không để đại tỷ ra ngoài, miễn cho gặp phải chuyện lúng túng.
Mộng Lan nhỏ nhẹ nói: “Muội yên tâm, ta không sao. Chẳng qua là đột nhiên có chút cảm khái.” Đoạn thời gian kia nàng sống không bằng chết, hiện giờ đến Tô phủ, tâm trạng tự nhiên rất phức tạp.
Hải thị tới đây chào hỏi đám người Chân Chân. Hải thị nhìn ba tiểu cô nương như hoa như ngọc. Đặc biệt là thấy Mộng Lan thanh tú xinh đẹp, đáy lòng có chút chua xót. Sau khi từ hôn, Mộng Lan vẫn tốt, nhưng nhi tử của nàng còn không biết đang ở nơi đâu. Chẳng qua hôm nay là sinh thần của lão gia tử, nàng cũng không thể làm mọi người mất hứng, nghĩ xuống liền đầy mặt nụ cười đón bọn họ đi vào.
Nói về Hải thị cũng không phải không nhận được chỗ tốt. Mẹ chồng bị đưa đi từ đường, nàng trở thành đương gia thực sự, hoàn toàn được giải phóng. Trừ đại nhi tử còn chưa về nhà, những chuyện khác đều hài lòng.
Mộng Tuyền ngầm chép miệng. Mộng Tuyền đối với vị mợ cả này rất là oán giận. Nếu bà ta không biết chuyện cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại còn cố ý hãm hại tỷ tỷ của nàng. Đây mà cũng coi là thân nhân sao, chẳng qua vẫn phải duy trì chút mặt mũi. Không tiện khiến mẹ mang trên người tội danh bất hiếu ảnh hưởng tới mấy tỷ đệ bọn họ, nàng mới đem buồn bực chôn trong lòng không lên tiếng. Có điều Mộng Tuyền cũng đem khoản này sổ sách ghi ở trong lòng.
Không nói Mộng Tuyền, chính là Phúc ca nhi cũng thể hiện sự bất hòa với ngoại tổ phụ của mình. Ví dụ rõ ràng nhất chính là nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không đến Tô phủ.
Thật ra Hải thị và Tô Chân cũng muốn vãn hồi quan hệ giữa hai nhà, nhưng ngăn cách đã tạo thành rồi, mấy hài tử đều có tâm tình mâu thuẫn, muốn khôi phục như lúc ban đầu là không có khả năng.
Hải thị nhìn Mộng Nam, nhớ tới chị dâu nói Mộng Nam là một người không tệ, nhưng có chuyện lần trước, nàng quyết định sẽ không mở cái miệng này.
Chân Nhan không trở lại, mà ngốc ở thôn trang. Chân Mai trở lại, dẫn theo vị hôn phu và hài tử của nàng ta. Lúc này Chân Mai cũng ở riêng rồi, hiện giờ đã trở thành đương gia phu nhân. Đến Tô phủ, trò chuyện với Chân Chân rất vui vẻ. Trong lời nói, đối với Mộng Nam rất thân thiết.
Chân Mai thân thiết với Mộng Nam, cũng không phải vì muốn kết thân, thật ra cũng không phải là Chân Mai không muốn, mà vì ban đầu hôn sự của Mộng Lan và Tô Hàng chính là lấy lí do biểu ca biểu muội không thể kết thân mà cự tuyệt. Không cần nói ra khỏi miệng, đã biết nhất định sẽ kết không thành. Hai nhà siêng năng qua lại, để cho hài tử và mấy tỷ đệ Mộng Lan thân cận một chút, sau này cũng là thân thích, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Mấy người Mộng Lan Mộng Tuyền được ma ma giáo dưỡng tỉ mỉ dạy dỗ, đối nhân xử thế đều là nhất đẳng. Người ta đã có lòng giao hảo, bọn họ tự nhiên sẽ không khước từ, giúp mọi người làm điều tốt, cũng tốt cho mình.
Sau khi ra khỏi Tô phủ một quãng xa, Mộng Tuyền mới lên tiếng: “Mẹ sau này nếu không có chuyện gì, đừng để con và tỷ tỷ tới nhà ngoại tổ phụ, miễn cho có vài người nói huyên thuyên đâu.”
Sắc mặt Tô Chân cứng đờ: “Con nghe được người nào nói huyên thuyên?”
Mộng Tuyền không có lên tiếng. Thật ra cũng không có người nói chuyện huyên thuyên, Mộng Tuyền cũng thêu dệt không ra được. Nhưng nhìn ánh mắt đại cữu mẫu nhìn đại tỷ, nàng rất không thoải mái. Làm sai chuyện chính là đại biểu ca, cớ gì lại dùng ánh mắt như vậy trách đại tỷ. Chẳng lẽ biết rõ đó là một hố lửa, còn muốn để đại tỷ nàng nhảy vào. Nếu không phải có cô cô che chở, cả đời này của đại tỷ nàng nhất định bị hủy hoại trong tay đại cữu mẫu. Hiện tại lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn đại tỷ nàng, chỉ nghĩ đến Mộng Tuyền liền khó chịu.
Mộng Lan cũng nhân cơ hội này nói: “Mẹ sau này nếu không có chuyện gì, con không muốn tới.” Đừng nói ánh mắt đại cữu mẫu nhìn nàng làm cho nàng không thoải mái, chính là ánh mắt nha hoàn bà tử cũng khiến nàng cũng không thoải mái.
Tô Chân thất vọng nói: “Không đến thì không đến, theo ý con đi.” Nàng ta vốn định mở miệng cầu phụ thân, để cho mẹ trở lại. Mẹ lớn tuổi như vậy còn đang chịu khổ ở từ đường. Nhưng vừa định mở miệng đã bị phụ thân cắt đứt, thần sắc đó rất không dễ chịu. Nàng là nữ nhi đã xuất giá, quản không được chuyện nhà mẹ đẻ. Hiện tại nữ nhi cũng không thích tới nhà mẹ đẻ, sau này vẫn ít về nhà mẹ đẻ đi thôi.
Mộng Tuyền cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mẹ nàng chính là biết nghe lời khuyên. Kể từ sau chuyện kia, chỉ cần lời của tỷ đệ bọn họ có lý, mẹcũng sẽ nghe theo. Coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Sau khi Hải thị tiễn người đi, nằm nghiêng trên giường. Bên cạnh nha hoàn nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người đang nghĩ đến Đại thiếu gia sao?” Đại thiếu gia đã đi mấy tháng rồi, chút tin tức cũng không có. Hỏi lão gia, lão gia chỉ bảo phu nhân đừng động tới. Điều này làm cho trong lòng phu nhân thấp thỏm bất an.
Hải thị gật đầu: “Ta cuối cùng cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc.” Ngày đó chỉ nói để cho Hàng Nhi tránh đi tiếng gió. Nhưng bây giờ tiếng gió đã qua, sinh nhật tổ phụ còn không cho trở lại. Rốt cuộc là đi nơi nào? Trong lòng Hải thị thoáng hiện quá cảm giác không ổn.
Bên cạnh tâm phúc suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là đem tin tức ngầm lấy được nói ra: “Phu nhân, ta nghe nói Tiết gia cô nương không có trở lại Giang Nam, mà mất tung tích, là mất tích trên đường trở lại Giang Nam.” Nói cách khác, biểu tiểu thư và đại thiếu gia là chân trước chân sau mất tích.
Hải thị đột nhiên ngồi dậy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng xem nào.” Thay đổi này không thể không khiến Hải thị suy nghĩ nhiều! Lão thái gia làm việc luôn luôn lòng dạ ác độc. Nhưng lòng dạ ác độc hơn nữa cũng không thể giết tằng tôn (cháu cố) của mình. Nhưng nữ nhân này và nhi tử chân trước chân sau biến mất khỏi kinh thành, biệt tăm tin tức, rốt cuộc Lão thái gia có ý gì?
Tâm phúc bên cạnh lắc đầu, tỏ vẻ không biết: “Phu nhân không cần lo lắng, có thể là Lão thái gia muốn cho Đại thiếu gia nếm chút khổ sở. Sao có thể làm gì đại thiếu gia?” Cốt nhục ruột thịt của mình, chẳng lẽ còn có thể lấy cả tính mạng, chỉ cần tính mạng còn đó, những cái khác đều dễ nói.
Hải thị không biết là, Tô Hàng, không, hiện tại hẳn phải gọi là Chu Thiểu Khang (đã đổi tên), trên văn thư hắn gọi là Chu Thiểu Khang. Hắn không còn là đại thiếu gia Tô gia, không còn là con cháu thế gia thư hương môn đệ. Hắn hiện giờ, chỉ là một dân chúng nhỏ bé không có gì đặc biệt.
Chuyện Tô tướng đã quyết định làm, nhất định sẽ không cho Tô Hàng lưu lại đường lui. Đưa Tô Hàng và Tiết Minh Ngưng đến một cái trấn vắng vẻ, an trí cho bọn họ một căn nhà đơn giản chỉ có hai gian phòng. Hai nô bộc an trí xong, buổi tối hôm đó liền biến mất (ngầm giám thị).
Tiết Minh Ngưng vẫn cho rằng nàng bị Tô gia bán đi, bán đến cái địa phương dơ bẩn nào đó. Lúc ấy cũng muốn chết, nhưng toàn thân mềm nhũn, nửa phần khí lực cũng không có. Thời điểm kinh hồn còn chưa hồi đã thấy Tô Hàng. Nàng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy Tô Hàng kia, trong lòng liền buông xuống, cho rằng Tô Hàng đã đấu tranh thắng Tô gia, tới đón mình.
Hai người cùng nhau bày tỏ nỗi lòng, Tiết Minh Ngưng nghe đến Tô Hàng nói bỏ qua thân phận đại công tử Tô gia, chỉ vì muốn cùng nàng thiên trường địa cửu, cả người đều ngu ngơ. Chuyện này hoàn toàn không giống những gì nàng ta suy nghĩ.
Tô Hàng chỉ cho rằng Tiết Minh Ngưng quá vui mừng … được rồi, chỉ nói có thể ở cùng Tiết Minh Ngưng, cho dù có ăn món ăn kham khổ, hắn cũng cao hứng.
Tiết Minh Ngưng trầm tư một lúc lâu. Nàng không tin Tô gia thật sự bằng lòng buông tha cho Tô Hàng. Tô Hàng là trưởng tử Tô gia, tốn hao không biết bao nhiêu công sức mới bồi dưỡng ra được, là người nối nghiệp Tô gia sau này. Tiết Minh Ngưng lại cho rằng rất có thể người Tô gia đang khảo nghiệm Tô Hàng.
Hai người hầu chỉ để lại mấy lượng bạc vụn. Tô Hàng từ xưa tới nay chưa bao giờ vì tiền tài mà rầu rỉ. Tô Hàng cầm mấy lượng bạc này, đặt mua một bàn thức ăn ngon.
Thực tế thì tàn khốc, không có tiền cũng không thể ngồi chờ chết. Nếu Tô Hàng không đổi tên đổi họ, hắn vẫn có công danh cử nhân, có thân phận này đã có thể cho hắn cả đời áo cơm không lo. Nhưng ở chỗ này, hắn chỉ là một dân chúng tóc húi cua, đương nhiên phải vì ba bữa cơm ấm no mà bôn ba rồi.
Tô Hàng là một thư sinh văn nhược, vai không thể khiêng tay không thể vác, có thể làm được cái gì. Chính là muốn đi làm tây tịch cho người ta, nhưng không có công danh thì cũng không có người mời. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể mang hai kiện y phục tùy thân không tệ đi cầm, đặt mua văn chương, viết thơ cho người ta, hi vọng kiếm được ít tiền sống tạm. Cũng may chữ của hắn viết không tệ, rất nhiều người muốn tìm hắn viết thay, thu vào miễn cưỡng cũng có thể lấp đầy bụng.
Ngày hôm đó, Tô Hàng kéo bước chân nặng nề về đến nhà, nhìn căn phòng nhỏ bé cũ rách, nghĩ tới cuộc sống cẩm y ngọc thực trước kia, trong lòng ảm đạm không dứt. Hối hận sao? Tô Hàng nắm chặt quả đấm, không hối hận, con đường này là chính bản thân hắn chọn lựa, không thể hối hận.
Tiết Minh Ngưng đã sớm nghe được bước chân của Tô Hàng, chẳng qua là nàng ta không muốn đi ra ngoài. Đừng nói đến lúc ở Tô gia, mà ngay cả ban đầu vẫn oán trách cuộc sống ở Tiết gia khổ sở, cũng tốt hơn ngàn vạn lần so với nơi này. Ở chỗ này, phải tự mình giặt quần áo nấu cơm, không khác gì một vú già.
Tô Hàng ngẩn người nhìn Tiết Minh Ngưng trong phòng: “Ngưng nhi, sao còn chưa nấu cơm?” Hắn mệt nhọc một ngày, về đến nhà đã trễ thế này, đã sớm đói bụng. Thật ra thì Tô Hàng cũng không nỡ để cho Tiết Minh Ngưng làm việc nặng, hắn cũng muốn mua nha hoàn bà tử, chẳng qua là trong túi ngượng ngùng.
Tiết Minh Ngưng lại đem đồ thêu của nàng ta giao cho Tô Hàng: “Thiếp định đem mấy hà bao thêu tốt một chút, cũng có thể bán kiếm thêm một chút tiền thu. Cho nên chưa có xuống bếp nấu cơm.” Đoạn thời gian này, Tiết Minh Ngưng cũng ở nhà làm nữ công kiếm tiền trợ cấp gia đình.
Tô Hàng có chút áy náy, nhưng tình thế mạnh hơn so với người: “Ngưng nhi, đi theo ta khiến nàng chịu khổ rồi.” Trước kia là muốn cùng Ngưng nhi sống tốt, nhưng bây giờ lại để cho Ngưng nhi cùng hắn trải qua cuộc sống vất vả như vậy.
Tay Tiết Minh Ngưng hơi khựng lại, cười đến rất miễn cưỡng: “Làm sao có thể. Đi theo biểu ca, thiếp cảm thấy thế là đủ rồi.”
Tiết Minh Ngưng nhìn Tô Hành đã gầy đến không nhận ra dung mạo, nàng đã không còn xác định được rốt cuộc Tô gia là khảo nghiệm Tô Hàng, hay là thật sự đã bỏ qua Tô Hàng rồi. Nếu không buông tha, thì khảo nghiệm cũng nên đủ rồi đi.
Hiện giờ nơi nào còn có cẩm y ngọc thực, đồ ăn cũng là lương thực phụ. Ở chỗ này nữ nhi luôn muốn được nuông chiều, mặc dù Tiết Minh Ngưng ăn nhờ ở đậu, nhưng thuở nhỏ nuông chiều, sau lại đến Tô gia, cuộc sống lại càng an nhàn sung sướng. Mấy tháng này, đã đến cực hạn của nàng ta rồi.
Cơm nước xong, Tô Hàng cùng Tiết Minh Ngưng nói mấy câu, mệt mỏi ngã xuống giường nằm ngủ. Tiết Minh Ngưng nhìn Tô Hàng gầy rộc ngủ được say sưa, nhìn lại bàn tay mình càng ngày càng thô ráp, mười ngón tay nổi gân, làn da trắng nõn đã bắt đầu sạm vàng. Nàng không rõ, tại sao phải đi tới tình trạng ngày hôm nay, rõ ràng hết thảy đều tốt, rõ ràng biểu cữu mẫu đã đáp ứng chờ Mộng Lan xuất giá liền nạp nàng làm nhị phòng. Tại sao phải đi đến ngày hôm nay?
Trong tâm Tiết Minh Ngưng có một giọng nói không ngừng vang lên, là Ôn Uyển Quận chúa, nếu không phải nàng cường thế kiên quyết từ hôn, nếu không phải nàng, cũng sẽ không có những mưa gió này. Đáy mắt Tiết Minh Ngưng lóe lên tia phẫn hận, tại sao, tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại gây sự với nàng? Nàng chỉ là một nữ hài tử cô nhi không nơi nương tựa, muốn tìm một chỗ an thân, vì sao lại không thể dung nổi nàng?
Ôn Uyển không biết, Tiết Minh Ngưng thậm chí còn hận lên cả nàng. Nếu biết, chỉ sợ cũng chỉ có cười lạnh. Ôn Uyển không phủ nhận thời đại này cái nhìn đối với nữ tử quá nặng nề. Nhưng nếu thân đã sinh ra vào thời đại này, thì phải tuân thủ quy tắc của thời đại này. Ngay cả nàng cũng không phải ngoại lệ, cũng phải đàng hoàng tuân thủ quy tắc này. Tiết Minh Ngưng này nhận nền giáo dục tam tòng tứ đức, đáng lẽ càng phải biết câu nói mệnh cha mẹ lời bà mối. Nhưng nàng ta lại làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Tình yêu không có sai, Tiết Minh Ngưng thích Tô Hàng cũng không có sai. Ở nơi này thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết, đối với người khác phái sinh hảo cảm, thậm chí bắt đầu sinh ra tình cảm yêu mến cũng rất bình thường. Không bình thường chính là chuyện phát sinh phía sau, Hải thị cũng đã nói đặt mua cho nàng ta một phần đồ cưới, chọn lựa cho nàng ta một hộ giàu có trung hậu, cả đời có thể không có được đại phú đại quý, nhưng cả đời áo cơm khẳng định không phải lo. Nhưng Tiết Minh Ngưng sống chết cũng muốn làm nhị phòng của Tô Hàng, cái gọi là nhị phòng còn không phải là thiếp sao? Một nữ nhân nguyện ý làm thiếp, Ôn Uyển thật khinh bỉ.
Nếu thật sự si tình, tình nguyện làm thiếp cũng muốn ở cùng nhau còn chưa tính. Nhưng Ôn Uyển lại từ bên trong thấy được toan tính của nàng ta. Tiết Minh Ngưng không đảm đương nổi chính thất cũng bằng lòng làm tiểu thiếp. Nguyên nhân chân chính, Ôn Uyển nhìn thấy từ chuyện Tô Hàng bằng lòng vì nàng ta mà liều mạng. Cho dù Tô Hàng cưới chính thê, cũng không thể rung chuyển được địa vị của nàng ta.
Tiết Minh Ngưng tính toán đến tính cách của trưởng bối Tô gia, tính toán đến tính cách mềm yếu của Tô Chân, bình thường mà nói vì quan hệ hai nhà, cửa hôn sự này nhất định sẽ lui không được. Đáng tiếc, Tiết Minh Ngưng lại không nghĩ tới, nửa đường nhảy ra một Ôn Uyển. Ôn Uyển kiên trì muốn lui cửa hôn sự này, đến nỗi vì chuyện này mà chọc giận người cầm quyền chân chính của Tô gia, Tô lão thái gia Tô Tướng.
Dĩ nhiên, mặc dù Ôn Uyển không thích Tiết Minh Ngưng, cũng không tin tưởng Tiết Minh Ngưng thật tâm thích Tô Hàng, đối với phần toan tính này của nàng ta nhìn không thuận mắt. Nhưng Ôn Uyển đồng tình với Tô Hàng. Mặc dù nói Tô Hàng vì một nữ nhân mà không cần cha mẹ, không cần người nhà, liều mạng chỉ vì người yêu, điểm này rất ích kỷ. Nhưng cũng nên hiểu, dù sao ở độ tuổi này chưa đủ thành thục, ở tuổi này rất dễ làm ra chuyện phản nghịch. Cho nên, Ôn Uyển đề nghị Tô tướng cho Tô Hàng một cơ hội.
Nếu Tô Hàng có thể lột xác, xóa đi tật xấu trên người, tiền đồ sẽ bất khả hạn lượng. Nếu không thể lột xác, cứ như vậy đần độn ngốc xuống, cho dù không có chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào đáy cốc.
Chẳng qua Tô Hàng thành tài hay thành trùng, chuyện này không người nào có thể biết được.