Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 270: Cẩn Tiểu Bảo náo người




Ngày đó Ôn Uyển trở lại, trước lúc dùng bữa tối, Minh Cẩn không biết có chuyện gì, nhất định phải nghe Ôn Uyển kể cho bé chuyện xưa “Mẹ, chuyện xưa, con muốn nghe chuyện xưa.” Ôn Uyển nói lúc nào buồn ngủ mới có thể nghe, hiện tại không được.
Cẩn ca nhi vừa nghe vậy, vừa khóc vừa náo. Ôn Uyển nghe thấy Cẩn ca nhi khóc rống không ngừng, tim bắt đầu đau. Không muốn nuông chiều bé, chỉ nói buổi tối trước khi ngủ sẽ kể, hiện tại không kể. Cẩn ca nhi dùng chiêu bài của bé, bắt đầu khóc. Đáng tiếc lần này lại thất sách. Ôn Uyển mặc kệ bé khóc thế nào, cũng không mở miệng đáp ứng.
Hạ Dao nhìn có chút đau lòng “Quận chúa, bằng không để ta tới kể chuyện a! Người đã mệt mỏi một ngày rồi.” Không phải muốn nghe chuyện xưa sao? Có thể kể những cái khác mà.
Không nghĩ tới, Cẩn ca nhi cũng không đồng ý: “Ta chỉ muốn mẹ nói.”
Ôn Uyển không đáp ứng Cẩn ca nhi…, dụ dỗ gần nửa ngày, Cẩn ca nhi vẫn không thuận theo. Ôn Uyển nóng giận rồi, ôm lấy đặt trên mặt đất, hướng đến cái mông của bé bành bạch mấy cái. Lần này Ôn Uyển không giống lúc trước, lần này thật là dùng lực, Cẩn ca nhi rất ủy khuất, khóc càng lớn tiếng.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển phát giận có chút ngoài ý muốn. Nhưng bé thành thật đứng đó, cũng không khuyên can, mà đứng đó nhìn
Hạ Dao muốn can ngăn, nhưng Ôn Uyển lại liếc mắt qua: “Nó bây giờ còn không hiểu chuyện, đã biết dùng cái biện pháp này đạt tới mục đích. Chờ sau này hiểu chuyện rồi, cũng không thể được voi đòi tiên, đến lúc đó muốn trăng trên trời, chẳng lẽ ta còn phải hái xuống cho nó. Để cho nó khóc, ta liền nhìn xem có thể khóc tới khi nào.”
Ôn Uyển cũng không quản Cẩn ca nhi khóc đến thương tâm cỡ nào, mang theo Duệ ca nhi, còn có người trong phòng đồ chơi toàn bộ đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Minh Cẩn khóc trong phòng.
Chu ma ma nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nếu không để nô tỳ đi coi chừng.”
Quan ma ma cũng lo lắng nói: “Quận chúa, ca nhi vẫn còn nhỏ, từ từ. . . . . .”
Ôn Uyển cự tuyệt: “Đừng, để cho nó ở đó đi, càng quan tâm càng rối. Hiện tại tuổi nhỏ còn có thể sửa chữa, nếu cứ nuông chiều như vậy, sau này càng khó khăn. Ngươi cứ chờ xem, tiểu tử thúi này rất cơ trí, thấy không ai để ý đến hắn, bảo đảm sẽ dừng khóc.” Ôn Uyển kiên quyết không để cho bất luận kẻ nào đi vào nhìn.
Minh Cẩn một mình trong phòng, khóc cũng không có ai để ý, liền ngừng khóc to, khóc thút thít nhưng không gọi Mẹ, mà gọi ca ca. Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển đáp ứng thì hắn sẽ đi vào. Ôn Uyển vẫn là câu nói kia: “Đừng để ý đến nó. Để cho một mình nó trong đó. Tiếp nhận dạy dỗ.”
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, cảm thấy mẹ hắn, ừ, rất quái dị. Việc nhỏ như vậy không phải mẹ chỉ cần thỏa hiệp thôi sao? Tại sao phải nổi tính tình?
Duệ ca nhi nghiêng đầu nhỏ, len lén liếc Ôn Uyển một cái, thấy mẹ hắn luôn không tự chủ nhìn về phía phòng đồ chơi, trong mắt không giấu được lo lắng, phát hiện mình đang nhìn nàng, vội vàng quay đầu lại, làm bộ không sao cả. Minh Duệ cúi đầu cười khẽ, mẹ hắn nha, thật ra có đôi khi, ừ, cũng rất đáng yêu.
Thật ra Ôn Uyển sau khi phát tính tình liền hối hận, cảm thấy gần đây tính tình hình như có chút nóng nảy rồi, mới vừa rồi không nên đánh Minh Cẩn. Nhưng đã bắt đầu rồi, cộng thêm tính tình này của Minh Cẩn cũng cần được dạy dỗ, thế nên mới cố nhịn mà không để ý đến bé. Nhưng đáy lòng vẫn có lo lắng, tiểu tử thúi này làm sao khóc giỏi như vậy chứ, nghị lực cũng thật ghê gớm.
Qua một hồi lâu, trong phòng mới không còn tiếng khóc. Ôn Uyển nghe thấy không còn tiếng khóc nữa, mới mang theo Duệ ca nhi đang đứng xem cuộc vui đi vào, vừa vào phòng đồ chơi, đã nhìn thấy Cẩn ca nhi đang ôm một búp bê vải. Cũng không có nhào lên người Ôn Uyển như bình thường, mà ngược lại nhìn Ôn Uyển một cái, cụp đầu xuống, không nói lời nào.
Ôn Uyển cũng không đi tới dụ dỗ bé, mà mang theo Minh Duệ cùng nhau chơi trò chơi. Ôn Uyển ở trong lòng mắng: “Tiểu tử thúi tính tình thật đúng là lớn. Ngay cả mẹ với ca ca cũng đều không để ý, thật là tên nhóc thù dai mà.”
Thật ra Minh Cẩn cũng len lén nhìn Ôn Uyển mấy lần, hi vọng Ôn Uyển gọi bé tới. Nào biết đâu mẹ bé cũng không thèm nhìn bé, chỉ cùng ca ca chơi đùa.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn len lén nhìn nàng một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không cho Ôn Uyển nhìn thấy. Trong lòng Ôn Uyển bật cười, tên nhóc lanh lợi này. Muốn nàng đi qua dỗ dành, lại không làm như ý của bé: “Đi, cục cưng, chúng ta đi ăn cơm.” Nói xong, ôm lấy Minh Duệ định đi ra ngoài.
Minh Duệ liếc Minh Cẩn, cười híp mắt : “Đệ đệ, đệ có ra ngoài không. Nếu đệ không đi cùng, ta liền đem tất cả món ăn đệ thích đều ăn sạch, không còn chút gì.”
Minh Cẩn không chống đỡ nổi nữa rồi, chạy chậm đến gần Ôn Uyển, lôi kéo làn váy Ôn Uyển, tội nghiệp nói: “Mẹ, không cho phép ca ca ăn của con. Không cho phép, mẹ, ôm.”
Ôn Uyển nén cười. Duệ ca nhi thật phối hợp: “Không muốn ca ca ăn hết món đệ thích, thì theo chúng ta đi ăn.” Chu ma ma đi tới giúp Minh Cẩn đi giầy. Cẩn ca nhi hướng ánh mắt trông mong nhìn Ôn Uyển muốn Ôn Uyển ôm, Ôn Uyển lại không để Minh Duệ xuống tới ôm bé, mà để Chu ma ma dắt tay bé. Minh Cẩn vừa muốn khóc, nhưng Ôn Uyển đã ôm Minh Duệ đi xa rồi. Không thể làm gì khác là khóc thút thít một chút, tùy ý Chu ma ma ôm.
Buổi tối trước khi ngủ, Ôn Uyển lại kể chuyện xưa cho hai bé. Minh Cẩn cũng nghe không hiểu Ôn Uyển nói cái gì, nhưng bé thích giọng nói dịu dàng của Ôn Uyển, giống như bài hát ru con vậy.
Ôn Uyển không nhịn được ngáp một cái, cả buổi trưa bận rộn cũng không có thời gian ngủ. Mí mắt nàng đang đánh nhau rồi, thật buồn ngủ.
Hạ Dao nhìn không đành lòng. Ôn Uyển hôm nay bận chuyện trong cửa hàng đã đủ mệt mỏi, còn phải chiếu cố tốt hai đứa bé. Hôm nay mệt nhọc cũng chưa được ngủ.
Ôn Uyển lắc đầu “Không cần, ngươi nói tiểu tử kia cũng không nghe đâu. Không có chuyện gì, ta cũng không mệt, chẳng qua là nói một chút chuyện xưa, một hồi bọn nhỏ ngủ là tốt. Đã chuẩn bị nước rồi chứ?”
Hạ Dao gật đầu.
Ôn Uyển kể chuyện xưa, dỗ dành Minh Cẩn ngủ, sau đó đi tắm. Trở về lại thấy Duệ ca nhi vẫn còn mở to mắt chưa ngủ. Ôn Uyển sờ sờ đầu Duệ ca nhi “Cục cưng, đã muộn rồi. Sao con còn chưa ngủ?”
Minh Duệ tiểu đại nhân vuốt vuốt mặt Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Mẹ, gần đây người gầy đi nhiều. Nếu quá mệt mỏi thì đừng làm.”
Ôn Uyển xoa xoa mặt, cười híp mắt nói: “Gầy thật tốt, gầy thì càng đẹp.”
Minh Duệ nghe lời này liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, bộ dáng như tiểu đại nhân nói: “Không tốt. Mẹ mập một chút nhìn mới tốt. Mẹ, lần trước người ngã bệnh, làm con với đệ đệ rất sợ hãi.”
Ôn Uyển cảm tưởng như có một đám quạ bay qua. Cái gì gọi là mập mạp nhìn mới tốt, chẳng lẽ cần phải trở thành mẹ mập mới dễ nhìn. Nhưng nghe câu phía sau, liền cười, hôn một cái lên trán Duệ ca nhi: “Cục cưng đừng lo lắng, Mẹ sẽ chú ý thân thể, không để cho chính mình mệt mỏi. Mẹ còn có cục cưng và Tiểu Bảo cần phải chiếu cố, sao có thể làm cho mình vất vả? Cục cưng thật ngoan, mau ngủ thôi!”
Minh Duệ lúc này mới gật đầu đi ngủ.
Ôn Uyển quá mệt mỏi, nửa đêm hai hài tử đứng lên đi ngoài nàng cũng không biết. May chuyện này Quan ma ma cùng Chu ma ma làm được rất tốt, cũng không ồn ào nàng, mà hai hài tử cũng rất biết điều, buổi tối đứng lên cũng không khóc, chỉ hừ hừ hai tiếng.
Ôn Uyển ngủ một giấc tới hừng sáng, lúc thức dậy, hai đứa bé cũng đã mặc quần áo tử tế, còn đang chơi đùa rất vui vẻ!
Qua nửa tháng xử lý, Ôn Uyển căn bản đã xử lý những vấn đề kia. Nhưng ngân hàng vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý. Hiện tại việc cấp bách nhất, chính là tìm được đại chưởng quỹ thích hợp. Như vậy Ôn Uyển mới rảnh tay, một lần nữa lên kế hoạch cho hướng phát triển của thương hành.
Đáng tiếc những người Hạ Dao tìm đến cho vị trí đại chưởng quỹ, Ôn Uyển cũng không hài lòng lắm. Muốn tìm một người hợp ý, xem ra không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Ôn Uyển phát thiệp xuống “Đi mời La phu nhân đến quý phủ một chuyến.” Cũng đến mấy tháng không gặp Mai nhi rồi, bận rộn đến không có thời gian gặp.
Ôn Uyển nhìn thấy Mai nhi nâng cao eo, nở nụ cười: “Lại mang bầu?” Cái dáng đi này còn không phải chính là phụ nữ có thai sao.
Mai nhi cười: “Đúng vậy, hai ngày trước mới chẩn ra. Một tháng.” Di nha đầu cũng được hơn một năm, chăm cũng được tốt lắm rồi. Hài tử vẫn là càng nhiều càng tốt.
Ánh mắt Ôn Uyển quét qua bụng nhỏ còn chưa nổi lên của Mai nhi, nghĩ thầm năng lực gieo giống của tên La Thủ Huân kia thật giỏi : “Này đã là đứa thứ tư rồi. Nếu lại là tiểu tử thì thành ba nhi tử rồi, ngươi còn muốn sinh nữa sao?” Nếu dựa theo cách nói của Ôn Uyển, nàng chỉ cần một trai một gái, nhi nữ song toàn là tốt rồi. Bởi vì nuôi dạy một hài tử là chuyện rất cực khổ. Có điều thời đại này chính là muốn đông con nhiều cháu. Cũng may là Bạch Thế Niên không có bên cạnh, nếu không Ôn Uyển thật lo lắng có phải cũng giống Mai nhi không, cách một năm lại một đứa ( Ôn Uyển cũng không xác định được thai tiếp theo có phải lại là một đôi nữa hay không?).
Mai nhi khó hiểu nhìn Ôn Uyển: “Có thể thì cứ sinh nha, làm sao lại không sinh? Ngươi sau này không có ý định sinh nữa?” Đây là ý gì, chẳng lẽ sau này Ôn Uyển không muốn sinh nữa. Hiện tại Bạch Thế Niên không có ở đây, tự nhiên sẽ không có hài tử. Nhưng nếu hắn trở lại, cũng không sinh sao?
Sau khi Ôn Uyển ngồi xuống cười nói: “Cũng không phải là không sinh, nếu có duyên phận có được một nữ nhi đương nhiên là tốt. Không có thì cũng không cưỡng cầu.”
Mai nhi cùng Ôn Uyển nói một hồi, mới hỏi: “Ôn Uyển, hiện tại ngươi một lần nữa trông coi thương hành. Ta cũng không muốn úp mở gì. Nếu có thể, ta muốn từ ngươi nhập hàng. Ngươi nhìn xem có thể hay không?” Ở trước mặt Ôn Uyển, chuyện như vậy trực tiếp nói so với quanh co lòng vòng thì tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển luôn theo quy tắc, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn. Mặc dù Ôn Uyển rất chiếu cố Mai nhi, bất quá cái chiếu cố này cũng không thể vượt qua giá cả cho những thương nhân buôn bán lớn kia được: “Ngươi muốn mở rộng cửa hàng của ngươi? Hay là có ý định mở thêm hai cửa hàng?”
Mai nhi cười khẽ: “Cái gì cũng không thể gạt được ngươi. Ta tính toán mở lại hai cửa hàng. Ôn Uyển, trong thương hành kia không phải Hạ gia mới rút lui sao? Vậy để lại một chút hàng cho ta có được không?”
Ôn Uyển trầm ngâm rồi nói: “Có thể. Giá tiền ta cho ngươi có thể thấp hơn nửa thành. Nhưng ngươi cần phải chuẩn bị tốt một chút, ta muốn mở thêm chi nhánh ngân hàng trong kinh thành.”
Mai nhi sửng sốt một chút: “Ngươi muốn ở kinh thành mở chi nhánh ngân hàng? Trong kinh thành những cửa hàng kia. . . . . .” Ôn Uyển trực tiếp tiêu hàng, mấy mặt hàng này nếu không rẻ hơn so với trước kia. Nàng thu lợi nhuận không phải là nhỏ, nhưng cũng có thể hao vốn.
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ta không định tự mình tiêu thụ hàng, chẳng qua là giảm đi trung gian thôi. Sau này những thương gia kia có thể trực tiếp tìm ta mua hàng.” Lược bớt đi một tầng lợi nhuận trung gian, Ôn Uyển xuất hàng giá tiền có thể cao hơn so với trước đây, mà thương gia nhập hàng lại có lợi hơn so vói trước đây. Hẳn là tất cả đều vui vẻ rồi.
Mai nhi vừa nghe liền thấy hồi hộp: “Được rồi, ta muốn mở lại hai cửa hàng như vậy.” Đầu tiên nói trước xem mua bao nhiêu hàng. Như vậy Ôn Uyển biết được số lượng, cũng tiện phân phó người phía dưới làm việc.
Hai người lại nói một hồi, Ôn Uyển nhìn nàng tinh thần không tốt lắm, vốn muốn cho nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi, lại thấy nghỉ ngơi cũng không yên lòng, nên để nàng nhanh chóng đi về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.