Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Mọi người tố cáo với Quốc Công phu nhân xong, Quốc Công phu nhân xoay Phật châu trong tay không nói một lời, tràng diện lập tức lâm vào trong yên tĩnh.
Mai Nhi nhìn La Thủ Huân: “Thế tử Gia, nếu như thiếp nói. Những
chuyện này không liên quan tới thiếp, chàng có thể tin tưởng thiếp hay
không?” Mai Nhi thật sự không biết đây là chuyện gì xảy ra. Theo Mai Nhi thấy, cho dù không phải là gài tang vật vá hoạ thì cũng là bọn họ đã hạ thủ lẫn nhau. Nàng sẽ không hạ độc thủ diệt trừ người khác, làm những
thứ chuyện thương thiên hại lý kia, nhưng cũng sẽ không đi quản tranh
đấu giữa thiếp thất.
La Thủ Huân ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn Mai Nhi bình thản, không có
đau lòng, không có sợ, chỉ có thản nhiên. Hắn lập tức xoắn xuýt. Hắn nên tin tưởng Mai Nhi. Nhưng là. . . . . .
Mai Nhi thấy La Thủ Huân không nói lời nào, liền hỏi một lần cuối
cùng: “Tướng công, ta muốn biết, chàng có tin ta hay không?” Mai Nhi gọi chính là tướng công, không phải là thế tử. Là bởi vì Mai Nhi rất muốn
biết, trong lòng La Thủ Huân là thấy nàng thế nào, nghĩ nàng ra sao?
Trong mắt La Thủ Huân có giãy dụa. Hắn muốn nói tin tưởng nhưng sự
thật bày ở trước mắt từng thứ từng cái một, bảo hắn tin tưởng như thế
nào đây? Nhưng La Thủ Huân nhìn thần sắc Mai Nhi càng ngày càng lạnh.
Trong bụng có chút bối rối. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy cái bộ dáng này
của Mai Nhi.
Mai Nhi khổ sở vạn phần: “Ôn Uyển ban đầu nói với ta, chàng có rất
nhiều khuyết điểm. Nhưng khẳng định vẫn có một chút đáng giá, chàng sẽ
đối tốt với ta. Chàng sẽ rất tôn trọng ta, đúng vậy a, Ôn Uyển đối với
chàng rất hiểu, chàng đối với ta là tốt, chàng cũng rất tôn trọng ta.”
Chỉ so với thế gia phu nhân khác mà nói, La Thủ Huân đối với nàng thật
sự rất tốt. Không có ái thiếp diệt thê, đối với việc nàng quản lý hậu
viện vẫn tín nhiệm nguyên vẹn. Nàng không thích nữ nhân nào thì hắn
không nhét vào hậu viện. Nhưng trong lòng Mai Nhi chua xót gay gắt. Đây
là hạnh phúc sao? Nhìn Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên thân mật khắng khít,
nhìn Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển hỏi lạnh hỏi nóng, tỉ mỉ chăm sóc,
không nỡ cho Ôn Uyển chịu một chút ủy khuất. Ngay cả xảy ra chuyện như
vậy. Vẫn không hoài nghi Ôn Uyển chút nào. Ôn Uyển thật sự rất hạnh
phúc, có trượng phu tốt như vậy.
La Thủ Huân nghiêm nghị. Ôn Uyển? Trong mắt Ôn Uyển từ trước đến giờ
chứa không được hạt cát. Nếu Mai Nhi thật làm chuyện như vậy, Ôn Uyển
biết cũng sẽ khuyên can. La Thủ Huân nhìn lại trong mắt Mai Nhi bình
tĩnh, cuối cùng mở miệng nói: “Ta tin tưởng những chuyện này không liên
quan tới nàng.”
Mai Nhi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lộ ra một loại vẻ mặt rất phức tạp.
Lão phu nhân nhìn người ở chỗ này, nhìn lại La Thủ Huân một cái, trên mặt xuất hiện nụ cười “Huân Nhi, con rốt cục đã trưởng thành.” Gật đầu
với Mai Nhi: “Ta cũng tin tưởng Mai Nhi không phải là người như thế.”
Đậu Thị cùng thiếp thất quỳ trên mặt đất, nghe lời của La Thủ Huân và Quốc Công phu nhân. Mặt Đậu Thị xám như tro tàn, mấy cơ thiếp tay chân
cũng như nhũn ra.
Nước mắt của Mai Nhi lập tức ngăn không được mà rơi xuống. Đi tới quỳ gối trước mặt Quốc Công phu nhân: “Nương. . . . . .” Gọi xong một tiếng này, Mai Nhi khóc không thành tiếng.
Lão phu nhân nhìn La Thủ Huân, lại vỗ vỗ tay Mai Nhi: “Đem những
người này đưa trở về, toàn bộ đều giam lại. Các ngươi theo ta vào đi!”
Vào trong phòng, những người khác đều đi xuống, trong phòng chỉ còn
lại ba người. Phật châu trong tay lão phu nhân vẫn chuyển động, hồi lâu
không nói chuyện. Trong phòng an tĩnh đến dọa người. Cuối cùng nhìn La
Thủ Huân nói: “Mấy người cơ thiếp gây chuyện toàn bộ đều bán đi. Đậu
Thị, hưu đi.”
La Thủ Huân ngạc nhiên. Vẻ mặt Mai Nhi cũng kinh ngạc. Bởi vì rất
nhanh Mai Nhi ý thức được chỗ có vấn đề, tâm tình lập tức rất quấn quýt. Qua hồi lâu mới lên tiếng: “Dạ, Nương.”
La Thủ Huân cũng là khuôn mặt không thể tin: “Nương? Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Bọn họ, bọn họ cũng là cháu của ngươi.”
Lão phu nhân chuyển động hạt châu trong tay. Qua thật lâu mới trầm
giọng nói: “Biết đại ca, nhị ca còn có Ny đệ đệ ( đệ đệ của La Thủ Huân, sau cũng là bệnh chết ) của ngươi là chết thế nào đấy sao?”
La Thủ Huân nhìn khuôn mặt mẫu thân già nua: “Là bị tên khốn Lục kia hại chết .”
Phật châu chuyển động trong tay của Lão phu nhân hơi chậm lại: “Phải, là bị hắn hại chết . Đại ca của con ngoài ý muốn chết đuối. Nhị ca con
là bị ái thiếp của phụ thân con độc chết , đệ đệ con cũng là bị bỏ
thuốc, mặc dù là cứu được về. Nhưng thân thể cũng hỏng. Nho nhỏ tuổi lại là ấm sắc thuốc. Còn nhỏ như vậy mà phải đi rồi. Mặc dù hai vị thiếp
thất này cũng là người kia an bài. Nhưng nếu phụ thân con không phải bởi vì hai tiện nhân kia xinh đẹp khuynh tâm, thì các nàng làm sao mà có cơ hội lợi dụng. Con nếu không phải Nương quyết định thật nhanh đem đưa
đến Tây Bắc ở nhà ngoại con. Được ngoại tổ phụ con toàn lực che chở mới
có thể mới bình an lớn lên. Nếu không phải có ngoại tổ phụ con, dù ta có hao hết tâm tư nữa, bốn nhi tử một cũng có thể giữ không được.”
La Thủ Huân há miệng, hồi lâu hắn nói không ra lời.
Trong mắt lão phu nhân bi thương, vĩnh viễn không ngừng: “Con cho
rằng hai đứa con trai con có thể bình an sống đến bây giờ, là bởi vì vận khí tốt sao? Đó là thê tử con dùng hết tâm tư, cộng thêm ta ngầm hộ vệ
chu toàn. Nhưng may là như thế. Những người này vẫn tà tâm không chết.
Ta không cho con nạp thiếp, con liền đối nghịch với ta. Ta đổ thuốc cho
các nàng. Con theo ta náo loạn. Thê tử của con lại là người tâm từ thủ
nhuyễn . Ta không muốn thế tử của con giống ta năm đó, bởi vì tâm từ thủ nhuyễn cuối cùng hối hận không kịp.” Ban đầu Quốc Công phu nhân cũng là bởi vì tâm từ thủ nhuyễn. Hoặc là nói còn chưa đủ ngoan độc. Nếu không, cũng sẽ không khiến bà trước sau đưa đi ba nhi tử. Khiến tim bà bị tan
vỡ nghiền nát, hôm nay chỉ cần nghĩ tới những thứ chuyện cũ kia, bà liền đau đến không cách nào hô hấp. Cho nên, bà tuyệt đối không để bi kịch
như vậy phát sinh lần nữa.
La Thủ Huân cho tới bây giờ có thể nói cái gì, hắn nói cái gì đều nói không được, chỉ có thể cúi đầu mà kêu một tiếng: “Nương.”
Trong mắt Lão phu nhân dần hiện ra lệ khí: “Hôm nay, những người này
còn không có thế nào mà dám ở trong phủ đệ gây sóng gió. Nếu là các nàng thật sự do sinh hạ con nối dòng. Con biết sẽ là hậu quả gì không? Cầu
phú quý trong nguy hiểm, vì tước vị cái gì làm không được? Đến lúc đó Hổ ca Nhi cùng Báo ca Nhi của ta sẽ trở thành cái đinh trong mắt, gai
trong thịt của các nàng, hận không thể trừng trị cho thống khoái. Nương
già rồi, tiếp nhận không được thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
nữa. Đã như vậy, vậy thì tuyệt hậu hoạn.” Lão phu nhân lúc trước vẫn chủ trương muốn hài tử đầy tám tuổi mới cho phép có con vợ kế. Nhưng là La
Thủ Huân cảm thấy, có con trai trưởng là được rồi. Vì thế cùng lão phu
nhân náo qua một lần. Lần đó náo đến cuối cùng, La Thủ Huân bị Trấn
Quốc Công hung hăng mà thu thập một trận. Bởi vì như thế, lão phu nhân
sẽ không ở ngoài sáng đưa lên chuyện này. Nhưng trong tối, bà lại không
cho phép có thứ xuất đi ra ngoài. Không có nhi tử còn có thể đàng hoàng
chút ít. Nếu là có nhi tử, còn phải con của hắn được cưng chìu. Quốc
Công phu nhân không cho phép hai cháu ruột của bà xảy ra một chút ngoài ý muốn. Trước kia nhi tử bảo vệ không được, hiện tại Tôn Tử quyết không
thể giẫm lên vết xe đổ. Trừ từ bên ngoài mang thai vào Quốc Công phủ,
trong phủ Quốc Công, mấy năm này những nữ nhân kia ở hậu viện La Thủ
Huân, mang thai chỉ có một hai lần như vậy. Cuối cùng tất cả đều sảy.
Bao gồm thân thể có mang mà tiến vào. Cũng là lão phu nhân động tay
chân.
Lão phu nhân thấy La Thủ Huân không nói chuyện, mắt thoáng hiện ngoan tuyệt: “Hai ca ca cùng đệ đệ con, cũng là chết ở trong tay người đàn bà kia và tên ác quỷ kia. Nếu con không bỏ Đậu thị, bắt đầu từ hôm nay,
đừng bước vào sân của ta một bước. Ta coi như không có đứa con trai
này.”
Mai Nhi ôm Quốc Công phu nhân, khóc đến thương tâm: “Nương, không
đáng giá. Mai Nhi không đáng giá được người đối với con tốt như vậy.
Nương.”
Quốc Công phu nhân từ ái nói : “Con đừng đem chuyện ôm ở trên người
mình. Nương làm như vậy, không phải vì con. Nương không muốn thấy những
thứ thứ xuất kia.” Năm đó, con lớn nhất cùng nhi tử của bà liên tiếp gặp chuyện không may. La Thủ Huân bị đưa đến Tây Bắc. Con nhỏ nhất chính là ấm sắc thuốc. Mà những thứ thứ xuất kia ngang nhiên ở trong mắt bà lắc
lư, ai có thể biết, trong lòng của bà hận đến cỡ nào. Nhưng lại không
thể hận, bà còn phải hiền lành mà chuẩn bị tốt hết thảy trong ngoài.
Trong lòng rỉ máu, trên mặt còn phải mang theo nụ cười. Hôm nay bà có
thể làm chủ rồi, nếu không muốn cho Tôn Tử cũng lâm vào hiểm cảnh như
vậy.
Mai Nhi lệ rơi đầy mặt: “Nương.” Có mẹ chồng như vậy, nàng may mắn đến cỡ nào.
Lão phu nhân nhìn La Thủ Huân nói: “Vợ của con là một người tốt, là
một người có lòng bao dung. Ta biết tâm sự của con, con cảm giác, cảm
thấy thê tử của con chướng mắt con. Cho nên trong lòng con luôn luôn có
một phần không được tự nhiên. Nhưng con nhìn một chút, con đáng giá nàng kính trọng chỗ nào? Một mình con nhìn một chút những thứ chuyện vô liêm sỉ kia của con. Bên ngoài ta liền không nói. Hậu viện thì mười mấy.
Nhiều và loạn như vậy, đừng nói vợ của con, ta đây làm mẹ ta còn nhìn
không được.”
Mặt La Thủ Huân có vẻ xấu hổ, qua thật lâu một câu nói cũng không nói.
Quốc Công phu nhân cũng vung tay lên: “Ta không muốn nghe con nói cái gì. Một mình con suy nghĩ thật kỹ a! Nghĩ thông suốt. Thì phải đi làm.
Nghĩ không rõ lắm coi như xong.”
Trở về Ngô Đồng Uyển, La Thủ Huân áy náy nói: “Phu nhân, thật xin lỗi.”
Mai Nhi nhìn La Thủ Huân, mặc dù lúc bắt đầu La Thủ Huân tin tưởng
nàng ta. Thế nhưng cuối cùng, vẫn là lựa chọn tin tưởng nàng. Mai Nhi
cảm thấy, còn không coi là tệ lắm: “Thiếp trước kia chưa bao giờ hâm mộ
Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển cho dù quyền cao chức trọng. Nhưng nàng cũng
sống nơm nớp lo sợ giống thiếp. Nhưng hiện tại thiếp hâm mộ nàng. Bởi vì Ôn Uyển có Bạch Thế Niên một người toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ nàng như
vậy. Phu quân. Thiếp biết thật ra chàng vẫn hi vọng ta có thể toàn tâm
toàn ý đối đãi với chàng. Nhưng tất cả toàn bộ tâm ý của chàng ở nơi
đâu? Chàng không có giao ra toàn tâm đối với thiếp, sao thiếp dám giao
toàn bộ tim thiếp cho chàng. Thiếp không sợ giao ra trước, đổi lại chỉ
là một mảnh thương tâm. Phu quân, ai làm vợ là không hi vọng cũng như Ôn Uyển Quận chúa, làm cho trượng phu chỉ chỉ có mỗi một mình mình. Nhưng
thiếp biết chàng làm không được.” Mình cũng làm không được, tại sao phải yêu cầu nàng làm được?
Mai Nhi nói xong, không hề nhìn thần sắc La Thủ Huân nữa. Xoay người vào trong phòng. Bỏ lại La Thủ Huân một người sững sờ.
Ôn Uyển đếm đầu ngón tay. Hôm nay mùng một tháng hai rồi, hoàng đế
đã tự tay viết thư cho nàng. Kêu nàng đi trở về. Bảo Ôn Uyển không thể
vui đến quên cả trời đất. Ôn Uyển cầm lấy thư tín rất là ưu thương. Ngày mai sẽ phải đi trở về, nàng thật không nỡ. Cuộc sống ở thôn trang sung
sướng tựa như thần tiên.
Thời điểm Bạch Thế Niên vào phòng, đã nhìn thấy Ôn Uyển cầm lấy thư
tín ngẩn người. Đi tới bên cạnh, Ôn Uyển liền đưa thư tín trong tay cho
Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên xem xong thì im lặng.
Ôn Uyển thấp giọng nói: “Ta không muốn trở về.”
Bạch Thế Niên khẽ than thở, hắn cũng không nguyện ý trở về. Ở thôn
trang này hơn nửa tháng, là cuộc sống mà hắn trôi qua thích ý nhất từ
trước cho tới bây giờ. Hơn nữa, Ôn Uyển bây giờ còn có thai, hắn còn
không thấy nhi tử mình ra đời. Nhưng không đi trở về cũng phải trở về.
Thấy Ôn Uyển khó nén bộ dáng không nỡ, lời đến khóe miệng cuối cùng
chuyển thành nói: “Nếu không, ở lại một tháng nữa, sau đó hẵng trở về ! Ở từ hôm nay đến tháng ba, cũng về kịp .” Ngày hắn định đi là đầu tháng
sáu. Tháng ba trở về, còn tháng tư năm, cũng không làm trễ nãi được
chuyện.
Ôn Uyển gật đầu: “Được.”
Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển “Đừng buồn bực trong phòng, chúng ta đi ra ngoài một chút.” Bạch Thế Niên lôi kéo Ôn Uyển đi dạo trong sân.
Ôn Uyển nhìn đáy mắt nam nhân bên cạnh đầy cưng chìu, nghĩ đến vợ
chồng hai người phải tách ra, phải mười năm sau mới có thể gặp lại. Đột
nhiên Ôn Uyển có loại cảm giác rơi lệ. Tâm tùy ý động, nước mắt thật sự
chảy xuống. Ôn Uyển lau nước mắt, nàng chẳng qua là rất khó chịu, không
muốn khóc a! Chẳng lẽ trong bụng chính là nha đầu, còn là một nha đầu
thích khóc.
Bạch Thế Niên càng them đau lòng. Ôm lấy Ôn Uyển, cúi đầu nói: “Thật
xin lỗi vợ.” Mười năm, không phải là mười ngày, bắt Ôn Uyển ở trong kinh thành chờ hắn mười năm. Hắn vừa nghĩ tới, sẽ rất khó chịu đựng.
Ôn Uyển cười nói: “Không có chuyện gì, ta sẽ chờ chàng bình an trở
về.” Nói xong, hai người nhìn nhau không nói gì. Ôn Uyển suy nghĩ, nàng
không muốn nhất chính là không khí sầu não. Vẫn nên tìm chút chuyện làm
tương đối khá. Ôn Uyển suy nghĩ xuống. Cùng Bạch Thế Niên vào thư phòng.
Ôn Uyển nói cho Bạch Thế Niên biết, đến biên quan xem thư tín của
nàng, thông qua phương thức nàng dạy, có thể hiểu đến tin tức giấu diếm
trong thư. Bạch Thế Niên vạn phần khiếp sợ: “Vợ, nàng đây là?” Ôn Uyển
làm cái gì vậy? Làm sao còn muốn báo tin ngầm cho hắn. Có cái gì không
thể trực tiếp nói trong thơ.
Ôn Uyển trầm tư một chút sau vẫn là nói: “Như vậy có thể tránh khỏi
không ít phiền toái. Sự tình ta muốn kiến thiết đảo, cậu hoàng đế đã
biết rồi. Nhưng thái tử cùng mấy vị hoàng tử không biết. Vì tránh khỏi
phiền toái, ta viết thư, trên mặt cũng là một chút chuyện tình vụn vặt.
Nhưng chàng mỗi lần xem xong thư, thì dựa theo biện pháp ta mới vừa rồi
dạy chàng. Phân tích xuống.” Cũng không phải là mỗi lần đều có, chẳng
qua là làm một phòng bị.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Vợ, tại sao phải đề phòng hoàng thượng?” Nếu nói lo sợ hoàng tử, chẳng qua là lấy cớ. Nếu Ôn Uyển để ý thái độ
của thái tử cùng mấy vị hoàng tử như vậy, sao lại sập cửa phủ Quận chúa
trước mặt họ. Ôn Uyển chân chính phòng bị là hoàng đế.
Nếu như những người khác phòng bị hoàng đế, Bạch Thế Niên còn có thể
hiểu. Nhưng thấy qua tình cảnh chung đụng của Ôn Uyển cùng hoàng đế như
cha con ruột thịt. Bạch Thế Niên có chút không thể hiểu. Tại sao Ôn Uyển còn muốn phòng bị hoàng đế? Chẳng lẽ Ôn Uyển cũng cho dù hoàng đế không thể tin. Nhưng ngày đó tình cảm Ôn Uyển đối với hoàng đế như trẻ con ái mộ, không thể nào là ngụy trang. Bạch Thế Niên có chút mơ hồ.
Ôn Uyển im lặng. Thời điểm nên thông minh thì thông minh, thời điểm
không nên thông minh cũng rất hiểu biết. Khụ, ý chí kiên cường ở trong
biển máu đi ra ngoài. Đối với mấy cái âm mưu này, hiểu rõ không nhiều
lắm. Bất quá vừa lúc bổ sung với nàng. Nếu như hai người cũng là tâm tư
thâm trầm đề phòng khắp nơi, thì đã vì chuyện lúc trước cãi nhau mà lật
mặt rồi. Ôn Uyển đem lời sâu trong nội tâm nói cho Bạch Thế Niên biết:
“Ta tự nhiên là tin tưởng cậu hoàng đế . Nhưng, ngoài tin tưởng vẫn muốn giữ lại một phần tâm tư. Nếu là trước kia thì không cần. Nhưng là hiện
tại, không thể không để ý.”
Bạch Thế Niên không hiểu nhiều lắm ý tứ những lời này của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười khổ: “Chàng cho rằng tại sao ta phải lo âu mà xây dựng
năm hòn đảo như vậy. Phòng bị không chỉ là hoàng đế tương lai, mà còn có cậu hoàng đế . Chàng cũng không thử nghĩ, trong tay của ta nắm giữ số
lớn tiền bạc, tay chàng cầm hơn hai mươi vạn đại quân. Quân quyền và
quyền sở hữu tài sản kết hợp, một cái không tốt. Chính là mối họa khổng
lồ. Cũng rất có thể thay đổi triều đại. Nếu không phải bởi vì ta có tình huống đặc thù. Ta với chàng không thể nào kết làm vợ chồng. Hôm nay
thành thân rồi, cũng phải vì tương lai làm phòng bị.”
Trong lòng Bạch Thế Niên mặc dù cũng mơ hồ có chút bận tâm, nhưng lúc trước không có quá nhiều biểu hiện ra: “Vợ, không có việc gì . Những
năm này, không phải là vẫn rất tốt sao? Chờ ta trở lại, ta liền nộp binh quyền, cái gì cũng không quản. Ở trong nhà coi chừng hài tử và nàng.
Hoàng đế hẳn là sẽ tha cho ta một mạng.” Mặc dù hắn cũng biết thỏ khôn
chết, giết chó săn. Nhưng Hoàng đế cũng không phải là cái loại người
lòng dạ hẹp hòi.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, cuối cùng cười một tiếng: “Chàng biết ta
là vì cái gì mà có thể thân ở địa vị cao. Tay cầm trọng kim, tham dự
chánh sự. Không có khiến cho nghi kỵ, bình yên vô sự đến bây giờ. Cuối
cùng còn có thể gả cho chàng?”
Bạch Thế Niên muốn nói Ôn Uyển cùng hoàng đế quan hệ vẫn thâm hậu,
nhưng nhìn vẻ mặt Ôn Uyển thì lại chưa nói ra. Đến bây giờ hắn còn muốn
tin tưởng những gì nhìn thấy thì kia thật ngu xuẩn.
Ôn Uyển đứng lên, đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có mấy phần khổ sở: “Đó là bởi vì ta vẫn một mực sinh hoạt dưới mí mắt của cậu
hoàng đế . Đối với cậu hoàng đế mà nói, ta chính là một người trong
suốt.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên thay đổi thất thường.
Ôn Uyển lắc lư một cánh tay, ống tay áo rộng rãi khởi động theo: “Bên cạnh ta có hai đại nha hoàn. Một người là Hạ Dao, ông ngoại hoàng đế
cho ta. Một người là Hạ Ảnh, cậu hoàng đế cho ta. Hạ Dao đối với ta rất
trung thành, cũng đem ta làm thành muội muội ruột mà đối đãi. Hạ Ảnh
trên mặt là trợ thủ của ta, giúp ta xử lý rất nhiều chuyện, cũng tìm đến cho ta bất kỳ vật gì ta nghĩ muốn, mà trên thực tế, Hạ Ảnh là một tai
mắt cậu hoàng đế đặt ở bên cạnh ta. Nhất cử nhất động của ta, cậu hoàng
đế cũng rõ như lòng bàn tay.” Năm đó, cũng là bởi vì biết tầng quan hệ
này, Ôn Uyển mới không có đem Hạ Ảnh đuổi đi. Thay vì tìm một người chưa quen thuộc thả ở bên người, còn không bằng để Hạ Ảnh ở bên người. Ít
nhất Hạ Ảnh mặc dù trung thành với cậu hoàng đế , nhưng đối với nàng
cũng còn có tình nghĩa.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Tại sao?” Tại sao biết rất rõ ràng là
tai mắt hoàng đế đặt ở bên người nàng, còn tùy ý nàng ta ở bên người,
còn ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Ôn Uyển tiếng nói rất lơ lửng: “Không có vì cái gì. Không có cậu
hoàng đế , ta cái gì cũng không phải, hắn muốn biết cái gì sẽ làm cho
hắn biết là được. Dĩ nhiên, ta cũng không có gì giấu diếm đối với hắn.
Không phải là ta đa nghi, mà là bởi vì … này chính là cuộc sống của ta,
ta chính là thân ở hoàn cảnh như vậy, mọi việc không đi một bước nghĩ ba bước thì ta đã sớm thành bộ xương trắng rồi. Bạch Thế Niên, lúc trước
không tín nhiệm chàng là ta không đúng, ta cũng không muốn vậy, nhưng
đây đã trở thành một loại bản năng của ta.” Nói tới đây, Ôn Uyển ôm nam
nhân đứng ở bên người nàng, may là, may là ông trời vẫn là chiếu cố
nàng: “Bạch Thế Niên, cám ơn chàng đều vẫn dễ dàng tha thứ ta, còn tín
nhiệm ta. Cám ơn chàng. Cám ơn chàng có thể toàn tâm mà tín nhiệm ta.”
Bạch Thế Niên có thể toàn tâm tín nhiệm nàng, nàng mới dám đem tim mình
giao ra. Nàng bây giờ không cảm giác mình cô độc nữa. Nàng rốt cuộc đã
tìm được người có thể làm cho nàng tin cậy mà dựa vào, làm bạn nàng cả
đời. Thật tốt .
Trong lòng Bạch Thế Niên có nồng đậm thương yêu, có đau lòng thật
sâu, còn có âm thầm may mắn. Tất cả tâm tình phức tạp, chỉ hóa thành một câu nói: “Đứa ngốc, nàng là vợ ta, ta đương nhiên tín nhiệm nàng.”
Ôn Uyển uốn tại trong lồng ngực rộng rãi của Bạch Thế Niên mĩm cười.
Có lẽ, ban đầu vì cái ôm ấm áp làm cho nàng an tâm này, nên sau này say
rượu mới phải nói với hắn nhiều như vậy, bởi vì trực tiếp nói cho nàng
biết. Người nam nhân này rất đáng tin . Nếu không, thật giải thích không được tại sao ban đầu lại nói nhiều lời trong lòng với hắn như vậy
Bạch Thế Niên cuối cùng vẫn là lo lắng hỏi: “Vợ, nàng nói như vậy,
chúng ta làm những thứ này, có phải hay không. . . . . .” Có phải hay
không sẽ chọc cho hoàng đế hiểu lầm.
Ôn Uyển lắc đầu: “Chàng không cần lo lắng, nếu ta không vượt qua điểm mấu chốt của cậu hoàng đế . Sẽ cả đời an nhiên không lo. Chuyện trong
kinh thành, ta cũng có xử lý thỏa đáng, chàng không cần phải để ý đến.
Chuyện chàng phải làm chính là bảo trọng tốt chính mình, sau đó bình an
mà trở lại.”
Bạch Thế Niên nặng nề gật đầu.
Hoàng đế nhận được thư của Ôn Uyển, nói đầu tháng ba trở lại. Cười
nói “Cái nha đầu này, mỗi lần ở thôn trang đều không nỡ trở lại. Lần này lại không muốn trở về rồi.”
Tôn công công ở bên cạnh thú vị nói: “Tin tưởng hoàng thượng lập tức
sẽ làm ông cậu rồi.” Hai người ở thôn trang hơn nửa tháng, ân ân ái ái . Hài tử đoán chừng đang ở trước mắt rồi.
Hoàng đế đã được tin tức, cũng đoán được lần này Ôn Uyển tám chín
phần mười là có rồi. Có là tốt rồi. Bằng không, không có mang thai, lấy
tính tình Ôn Uyển. Thật sự sẽ đi biên quan. Hạ Dao cũng vì phòng bị vạn
nhất, cho nên thông báo trước cho hoàng đế một tiếng. Nếu Quận chúa
không có mang thai. Sau này như thế nào, hoàng đế trong lòng có cái đo
đếm, chuyện cũng tốt làm.
Nói trở lại, lúc ấy hoàng đế nhận được tin tức kia, giật mình kêu to
một tiếng. Sau lại nhận được tin tức nói có thể có rồi, mới thở phào
nhẹ nhõm. Thế nhưng, tin tức lúc trước không có xác nhận còn phải cẩn
thận này nha! Cái nha đầu này nghĩ đi là sẽ đi, hơn nữa tuyệt đối là
người không đạt mục đích không bỏ qua. Không thể không phòng bị a! Biên
quan nguy hiểm như thế, không ở tại bên cạnh hắn thì không yên lòng a!
Hoàng đế đang suy nghĩ chuyện, phía ngoài đã có người tới, hoàng đế
nghe được tin tức, sắc mặt run lên, trong mắt có sát ý: “Đem tin tức này đưa qua cho Ôn Uyển. Xử trí như thế nào, do nàng quyết định.” Hắn sẽ
không bao biện làm thay.
Sau khi đám người đi, Hoàng đế tay đập vào trên Ngự Án? Thích Tuyền đây là ý gì?
Hoàng đế lấy được tin tức nhanh hơn so với người khác. Nhưng người
khác tin tức linh thông, cũng chỉ chậm một nhịp. Đối với chuyện kế tiếp
sắp xảy ra, mọi người nhận được tin tức đều ôm xem thái độ cuộc vui.
Thái Tử Phi Như Vũ nghe được nói Thích Lệ Nương đã ở ngoài địa phương hơn một trăm dặm, thì kinh ngạc một chút: “Thái tử, ta hiện tại sẽ cho
người đưa tin cho Ôn Uyển.” Cũng nói trước cho Ôn Uyển làm chuẩn bị, tốt nhất là xử lý Thích Lệ Nương, nếu không thật gây ra chuyện, Ôn Uyển
cũng không còn mặt mũi.
Thái tử lắc đầu: “Không cần. Hiện tại Ôn Uyển đoán chừng đã. . . . . . Không, hẳn là rất sớm thì nhận được tin tức trước rồi.”Lưới tình báo
của Ôn Uyển, so với hắn mạnh hơn nhiều lắm. Bằng không, cũng sẽ không
giải quyết trước mọi chuyện.
Như Vũ không hiểu hỏi: “Thái tử, Thích Lệ Nương một cô gái độc thân,
làm sao có thể từ địa phương xa xôi như biên quan vậy trở về. Nàng ta
trở lại làm gì?” Không ở biên quan, chờ Bạch Thế Niên trở về nhất định
cho Thích Tuyền một cái công đạo, cho dù không thể làm thiếp thất của
Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên vì thanh danh, khẳng định cũng sẽ xử trí
thích đáng. Nhưng bây giờ Thích Lệ Nương trở về kinh thành, hoàn toàn
chính là muốn chết. Bởi vì Ôn Uyển chỉ nói một câu là Thích Lệ Nương sẽ
đến Địa phủ trình diện.
Thái tử không nghĩ nhiều như vậy: “Từ nhỏ ở chỗ đó lớn lên, có thể
nghĩ được nhiều thế sao? Có thể cho là Bạch Thế Niên phụ bạc nàng, cho
nên gấp trở về muốn Bạch Thế Niên cho nàng ta một cách nói. Lại nói nữ
nhân này cũng coi như có nghị lực, từ cuối tháng mười năm trước nhận
được tin tức, đến bây giờ thế nhưng cũng làm cho nàng ta trở lại được
kinh thành rồi. Thật là có nghị lực.”
Đáng tiếc nếu thái tử không có cười nhạo bên khóe miệng, lời này có
thể xem là ca ngợi. Thử nghĩ xem, bắt đầu Ôn Uyển vốn là người Bạch Thế
Niên vẫn chờ. Bạch Thế Niên nếu cưới chính là thế gia quý nữ bình
thường, nàng ta muốn tìm câu giải thích thì còn có thể. Nhưng Ôn Uyển là ai, Thích Tuyền nửa chữ cũng không dám nói, một đứa con gái do thiếp
sinh có tư cách gì cùng Ôn Uyển muốn giải thích ( cái gọi là Bình thê,
cũng là quý thiếp ). Không biết trời cao đất rộng, từ nơi hoang dã nuôi
ra, dù sao cũng kiến thức nông cạn.