Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 49: Cầu tình




Edit: Tiểu Yến tráng sĩ
Beta: Tiểu Tuyền Hoàng đế nổi giận với Hạ Dao: “Nói, các ngươi đã che giấu trẫm điều gì?” Rốt cuộc là như thế nào, tại sao cháu ta lại biến thành cái dạng này?” Trong lòng Hoàng đế vừa đau lòng lại vừa áy náy.
Việc này chỉ có Hạ Dao biết rõ, ngay cả Hạ Ảnh cũng không biết. Hạ Dao im lặng suy nghĩ, hoàng đế vung tay lên, Tôn công công và hạ nhân toàn bộ đều lui xuống. Nhưng Hạ Dao vẫn trầm mặc không nói gì.
Hoàng đế không nhịn được liền nổi giận: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ róc xương lột da ngươi ngay bây giờ.” Hoàng đế hiểu rất rõ, muốn để Ôn Uyển tự mình nói là không có khả năng.
Hạ Dao vẫn không nói gì, nàng cho rằng, chuyện này nhất định phải để Ôn Uyển tự mình nói là tốt nhất. Làm vậy mới có thể khiến hoàng đế mang theo áy náy lớn nhất.
Ôn Uyển đang ngủ thì bị hoàng đế đánh thức. Vừa mở mắt ra nàng đã nhìn thấy hoàng đế ở bên giường, nên nhẹ nhàng kêu một tiếng. Phát hiện mình không thể xuống giường, Ôn Uyển nhìn lại mình, tuy rằng toàn thân đều trắng toát nhìn không được một tia huyết sắc. Nhưng nàng cũng không bị biến thành thây khô, không cần lo lắng phải trở thành xác ướp.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế: “Cậu Hoàng đế, dược kia có hữu hiệu hay không?”
Ngàn vạn lần đừng nói là vô dụng nha. Bằng không, nàng nhất định sẽ đuổi giết đến Hoàng Giác tự, bắt lão hòa thượng kia cũng phải trải qua mùi vị thành thây khô một lần. Sao lại có phương thuốc cổ ác độc như vậy cơ chứ?
Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa mở miệng đã hỏi hắn như thế nào, hắn vuốt ve trán Ôn Uyển một cái, tay đã thấy lạnh buốt: “Ừm, hữu dụng, cậu khỏe hơn nhiều rồi. Cậu khỏe rồi, con cũng phải nhanh khỏe lên. Không thể cứ nằm mãi trên giường thế này được.”
Ôn Uyển vâng một tiếng.
Hoàng đế cầm lấy tay Ôn Uyển: “Uyển nhi, rốt cuộc là phương pháp này có điều gì kỳ quái?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cũng không có gì ạ. Chỉ là cần lấy vài giọt máu thôi.” Ôn Uyển thấy hoàng đế phẫn nộ mà nhìn về phía Hạ Dao, vì vậy cười nói: “Kỳ thật cũng không nghiêm trọng lắm, có điều ngày đầu tiên phải dùng máu trong tim con làm thuốc dẫn, ở tim phải hạ hai đao (những lần sau, cũng đều là châm kim lấy máu). Có thêm mấy cái lỗ cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cậu hoàng đế đừng lo lắng.”
Toàn thân Hoàng đế chấn động, miệng mấp máy một hồi lâu, cuối cùng khó khăn lắm mới hỏi được: “Con nói, con dùng máu trong tim mình làm thuốc dẫn?”
Ôn Uyển cười nói: “Đã khỏe rồi, không có việc gì ạ.”
Hoàng đế vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc nào kia. Sao có thể không có việc gì chứ. Trước kia con bé hồng hào đáng yêu, tinh thần vô cùng phấn chấn bao nhiêu, nay lại gầy yếu đến độ một trận gió cũng có thể thổi bay được. Hoàng đế rất đau lòng, thái y đã nói Ôn Uyển sẽ bị tổn hại đến thọ nguyên. Tổn hại thọ nguyên, chính là dùng mạng của con bé để kéo dài mạng của mình. Tuy rằng hắn khiếp sợ nhưng lại không tin. Hoặc phải nói là hắn không muốn tin.
Trong hốc mắt Hoàng đế có chút ẩm ướt: “Nha đầu ngốc, sao con có thể, có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Ôn Uyển nắm lấy tay hoàng đế: “Cậu Hoàng đế, Ôn Uyển chỉ có cậu là người thân duy nhất. Con không thể bỏ mặc mà nhìn cậu chết đi. Không nói là máu trong tim, cho dù là muốn mạng của con, chỉ cần có thể cứu được cậu thì con cũng cam lòng. Cậu Hoàng đế, thái y nói bệnh của cậu là do nhiều năm mệt mỏi, cậu lại không điều dưỡng cho tốt nên mới có thể hung hiểm như vậy. Về sau cậu cần phải yêu quý thân thể của mình, không được để xảy ra chuyện thế này nữa. Cậu có biết hay không, lần này con đã sợ tới mức mất nửa cái mạng đấy.”
Hoàng đế ôm lấy Ôn Uyển, nước mắt rơi trên vạt cổ áo của nàng, vô cùng ấm nóng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói “Cậu Hoàng đế, cậu không cần khổ sở, cũng không cần thấy áy náy. Con không có việc gì, thật đấy. Lão đầu tử hẳn sớm đã dự liệu được con có một kiếp nạn này, cho nên mới dạy con một bộ pháp dưỡng thân. Chỉ cần dưỡng ba đến năm năm, thân thể con có thể khỏi hẳn.” Ôn Uyển nói như vậy bởi vì nàng không muốn hoàng đế tăng thêm gánh nặng tâm lý. Nàng làm việc này là tự nguyện, cũng không phải người ta cưỡng cầu nàng. Cho nên, nàng không muốn hoàng đế phải vì vậy mà áy náy.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển nói: “Bộ tâm pháp dưỡng thân? Thực sự có chỗ hữu dụng sao?” Hoàng đế đối với người sư phó có thể nghịch thiên cải mệnh của Ôn Uyển vô cùng sùng kính và tín nhiệm còn hơn cả Giác Ngộ đại sư.
Ôn Uyển khẳng định nói: “Có thể ạ, cậu không tin thì đi hỏi Diệp thái y đi. Nếu không phải nhờ bộ công pháp của lão đầu tử thì làm sao con có thể hồi phục nhanh như vậy được. Đáng lẽ con phải còn đang nằm ở trên giường không được nhúc nhích đấy.”
Hoàng đế vừa vui sướng vừa bất an: “Thật vậy sao?” Tuy Ôn Uyển nói vậy nhưng hoàng đế vẫn không yên lòng, lập tức truyền Diệp thái y đến bắt mạch cho Ôn Uyển.
Diệp thái y cung kính nói: “Tình hình của Quận chúa so với thần dự tính thì tốt hơn nhiều lắm, cứ theo tốc độ hồi phục này, qua vài năm nữa sẽ khỏe hẳn.” Kỳ thật ông nói thầm trong lòng, theo như dự tính của ông thì Ôn Uyển quận chúa rất khó mà vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng hiện giờ thân thể của Ôn Uyển tuy rằng còn yếu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trong nội tâm ông thấy rất là kỳ quặc.
Rốt cuộc trên mặt Hoàng đế cũng hiện lên một tia mừng rỡ, hắn cân nhắc rồi nói: “Ôn Uyển, con có thể cung cấp chút manh mối với cậu hay không, cậu sẽ giúp con tìm ông ấy. Xem ở tình nghĩa thầy trò với con, chắc ông ấy sẽ xuất hiện. Như vậy, con cũng không phải chịu nhiều đau đớn nữa.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Không đâu cậu ơi. Lúc lão đầu tử ra đi có nói duyên phận của ông ấy với con đã hết. Sẽ không gặp lại con nữa. Nhưng cậu cứ yên tâm, con làm theo bộ pháp dưỡng thân này thì không quá ba năm là có thể khỏi hẳn đó. Năm đó thân thể con cũng giống như bây giờ, nhưng con dùng công pháp này ba năm thì tốt rồi đó thôi.”
Diệp thái y ngạc nhiên mà nhìn Ôn Uyển. Trong nhận thức của ông, cả đời này Ôn Uyển cũng khó có thể khỏi hẳn, nhất định sẽ để lại di chứng. Nhưng Ôn Uyển lại nói lời son sắt như vậy khiến ông rất nghi hoặc. Rốt cuộc đó là biện pháp gì mà lại hữu hiệu như thế.
Hoàng đế trông thấy vẻ mặt của Diệp thái y thì hỏi: “Diệp thái y nghi ngờ gì sao?”
Diệp thái y thấy cuối cùng cũng đến phiên mình được lên tiếng: “Quận chúa, xin hỏi lúc lão tiên sinh truyền thụ bộ tâm pháp này, ừm, bộ công pháp này cho quận chúa, có nói hiệu quả cụ thể của bộ công pháp này không ạ.”
Ôn Uyển gật đầu: “Lão đầu tử có nói, nó có công hiệu dưỡng nguyên bổ khí.” Nàng cũng không biết rốt cuộc nó là cái gì. Nhưng nàng dùng thì thấy quả thực hiệu quả tốt vô cùng. Nàng chỉ ôm tâm lí may mắn thôi, không ngờ vận khí của nàng thật sự là tốt đến dữ dội, lần này hoàn toàn là mèo mù đụng phải chuột chết.
Vương thái y “phịch” một cái quỳ trên mặt đất: “Hoàng Thượng, quận chúa bị tổn hại đến tinh nguyên chi khí. Nếu bộ pháp dưỡng thân này thật sự là dưỡng nguyên bổ khí mà nói thì so với uống thuốc còn hữu dụng hơn nhiều. Nếu như thế thì khoản ba đến năm năm, quận chúa quả thực có thể khỏi hẳn.” Bệnh trên thế gian, tốt nhất tất nhiên là phải dùng thuốc đúng bệnh. Đúng thuốc rồi thì đương nhiên là có thể khỏi bệnh. Nếu những gì Quận chúa nói là hoàn toàn chính xác thì bộ tâm phải này nhất định có người cố ý chuẩn bị cho nàng. Khó trách hiệu quả lại tốt như vậy.
Hoàng đế nghe xong đương nhiên là vui mừng vạn phần, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: “Vậy đối với thọ nguyên có ảnh hưởng không?”
Diệp thái y ăn ngay nói thật: “Có, nhưng không nghiêm trọng như thần suy nghĩ lúc trước. Nếu quận chúa có thể khỏi hẳn trong ba đến năm năm tới, rồi cố gắng nuôi dưỡng thì không có ảnh hưởng quá lớn.”
Nghe xong lời này, không chỉ hoàng đế thở dài một hơi, Ôn Uyển cũng vô cùng vui mừng. Nàng biết rõ, nói cần cố gắng điều dưỡng thân thể thì ít nhất sẽ không bị tảo mệnh (chết sớm). Nhưng mong là được sống quá năm mươi. Đừng có lại giống như đời trước, nàng mới 24 thì đã chết yểu.
Đang nói chuyện thì Hạ Nhàn bưng thuốc bổ tới. Hoàng đế nhận lấy, ngồi ở bên giường dùng thìa quấy đều, lại từng miếng từng miếng mà đút cho nàng. Tuy nàng nhíu lông mày, nhưng vẫn cố nuốt hết xuống.
Sau khi uống xong, Ôn Uyển nói: “Cậu Hoàng đế, tuy rằng ở đây đốt lò sưởi, nhưng con vẫn có chút không chịu nổi. Cậu Hoàng đế, con muốn đi thôn trang. Ôn Tuyền thôn trang còn ấm áp hơn ở đây. Hơn nữa, đối với việc con dưỡng bệnh cũng rất có lợi. Đến nơi đó con có thể sẽ phục hồi nhanh hơn một chút. Giờ ở bên ngoài huyên náo vô cùng. Con tĩnh dưỡng ở chỗ này cũng không an tâm được.”
Diệp thái y ở bên cạnh, rất tán thành ý kiến Ôn Uyển: “Hoàng Thượng, sư phụ của Ôn Uyển quận chúa truyền thụ lại bộ công pháp này quả thật có công hiệu dưỡng nguyên bổ khí. Ôn Tuyền thôn trang quả thực ấm áp hơn ở đây, hơn nữa ngâm trong suối nước nóng vô cùng tốt cho thân thể của quận chúa. Nếu giờ đến Ôn Tuyền thôn trang, có thể đạt tới hiệu quả sự bán công bội (hình dung dùng một nửa sức mà hiệu quả gấp bội).”
Hoàng đế do dự, có chút không yên lòng.
Ôn Uyển kéo tay hoàng đế: “Cậu Hoàng đế, cậu cho con đến Ôn Tuyền thôn trang đi. Nơi đó là phúc địa của con, đến đó dưỡng bệnh, đối với con rất tốt mà.” Hoàng đế nhìn tay Ôn Uyển, còn vài lỗ kim nhỏ, không nhìn kỹ thì không nhìn ra được. Nhưng tay Ôn Uyển vẫn luôn lạnh buốt, không có một chút độ ấm nào. Nếu không biết, còn tưởng rằng cầm phải một thanh băng ấy!
Hạ Dao cũng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, thân thể quận chúa hiện giờ hư thoát vô cùng. Lạnh đến ngày đêm đều không ngủ được, nhưng trong phòng lại không thể đốt nhiều than. Lần trước cũng phải chuyển đi năm lò sưởi, bởi thiếu chút nữa đã khiến quận chúa ngạt thở (Ôn Uyển nói dễ bị thiếu dưỡng khí, nhiễm độc cacbon điôxít, cũng không thật sự ngạt thở). Nhưng dù đã làm vậy, quận chúa vẫn bị ho khan không ngừng. Hoàng Thượng, Ôn Tuyền thôn trang là nơi địa nhiệt tự nhiên, ấm áp hơn ở đây rất nhiều. Cầu Hoàng Thượng thành toàn.”
Đối với thân thể của Ôn Uyển có lợi, hắn tự nhiên sẽ không phản bác. Mỗi lần Ôn Uyển đi Ôn Tuyền thôn trang, lúc trở lại tinh thần đều rất tốt. Hắn cũng biết Ôn Tuyền thôn trang không chỉ dưỡng tốt, mà Ôn Uyển ở tại đó, tâm tình cũng sẽ khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ là nếu con bé ở bên người thì hắn có chút không yên lòng: “Ôn Uyển, cậu đáp ứng con. Nhưng con cũng phải tự bảo trọng.”
Ôn Uyển gật đầu, thấy Diệp thái y còn quỳ trên mặt đất thì nói: “Cậu Hoàng đế, chuyện lần này tuy rằng có mạo hiểm, nhưng cậu đã vô sự. Mấy vị thái y này, cậu tạm tha cho bọn họ đi!”
Hoàng đế cau mày.
Ôn Uyển kéo tay hoàng đế nói: “Bọn họ cũng không phải chủ tâm. Trong tình huống lúc ấy, bọn họ quả thực đã thất trách. Trừng phạt là nhất định phải có, nhưng cậu đừng muốn mạng của bọn họ, cũng đừng liên lụy đến người nhà bọn họ. Cậu Hoàng đế, cậu ngẫm lại xem, nếu cứ như vậy mà giết thì rất đáng tiếc. Y thuật họ tốt như vậy. Cậu cứ khiển trách là được rồi.”
Thân thể Diệp thái y khẽ run lên. Ông không hề nghĩ tới Ôn Uyển sẽ thay bọn họ cầu tình. Hoàng đế thấy Ôn Uyển cầu tình liền thương yêu nói: “Con đã mở miệng cầu tình, vậy cậu không giết bọn họ là được.”
Ôn Uyển cười nói: “Cậu Hoàng đế, những người khác cũng nên trừng phạt nhẹ thôi ạ, không cần phải động đến binh đao. Dù sao ở tiền phương còn đang có chiến tranh. Chờ bình loạn rồi xử trí cũng không muộn, để lòng người đỡ phải bàng hoàng, triều cục sẽ không ổn định.” Lấy hiểu biết của nàng với hoàng đế, chờ thân thể của cậu tốt rồi, đối với chuyện lần này, tất nhiên là phải đại khai sát giới. Lúc trước cậu luôn ẩn nhẫn. Hiện tại, làm hoàng đế không cần lại phải ẩn nhẫn nữa rồi.
Hoàng đế đáp lại: “Được.”
Ôn Uyển cũng không muốn nói thêm lời nào nữa, nàng nói lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi. Tiếp tục nửa ngủ nửa tỉnh. Hoàng đế canh giữ ở bên giường, một mực trông đến khuya mới bị Hạ Dao khuyên nhủ trở về nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.