Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 41: Hoàng đế tỉnh lại




Edit: Tiểu Yến tráng sĩ
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển cố hết sức để nói, đem toàn bộ chuyện mà hoàng đế lo lắng sợ hãi phóng đại lên gấp mười lần. Hoàng đế làm sao có thể cam tâm chết đi như vậy, dù hắn có chết thật thì cũng không nhắm mắt. Một trận kích thích này của Ôn Uyển, đã khiến cho hoàng đế có ham muốn sống lại mãnh liệt.
Ngay lúc Ôn Uyển đang khóc lóc kể lể, đến đoạn để lại tiếng xấu muôn đời, tử tôn chết hết trong tương lai, đã mãnh liệt kích thích, hoàng đế rốt cuộc cũng từ từ mở mắt ra.
Hoàng đế vừa mở mắt liền hỏi câu đầu tiên: “Ôn Uyển, Thái Tử thật sự, thật sự cam chịu để Quách Thông làm nguyên soái sao?” Hoàng đế đang suy nghĩ, hiện tại có nên phế Thái Tử đi hay không.
Ôn Uyển ở bên cạnh vừa khóc vừa cười nói: “Không phải, là con lừa cậu thôi. Con thấy cậu dường như không muốn tỉnh lại, cho nên mới cố ý nói như vậy. Không ngờ lại thực sự dùng được.”
Hoàng đế khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mắn là Thái Tử còn không hồ đồ đến mức này. Hoàng đế thấy Ôn Uyển khóc đến mắt sưng đỏ đầu tóc rối bời, không ra hình dạng gì nữa. Trong lòng lại thấy đau xót. Ngày ấy, lúc tiên hoàng ra đi, Ôn Uyển cũng bi thương như thế. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy rất đau lòng nên nhẹ giọng hỏi: “Tình huống bên ngoài thế nào rồi? Cậu đã hôn mê bao lâu?”
Ôn Uyển sai Hạ Dao ra ngoài gọi thái y đến. Còn mình thì quay đầu lại mắt vẫn vương lệ cười nói: “Cậu yên tâm, con đã kiểm soát được nội cung. Con cũng điều Kiêu Kỵ doanh vào kinh thành rồi. Hiện tại trong kinh thành đang giới nghiêm. Những nghịch thần tặc tử kia chỉ cần khẽ động, nhất định sẽ máu tươi ba thước.”
Ôn Uyển thấy hoàng đế nghi hoặc, liền tóm tắt đem chuyện mình dùng ngọc bội, kim bài lệnh tiễn tất cả đều nói ra. Lúc nói xong, thái y cũng tiến vào.
Thật ra Vương thái y và Diệp thái y không ôm kỳ vọng lớn lắm. Trong mắt bọn họ, xác suất hoàng đế tỉnh lại nhiều nhất cũng chỉ có năm phần. Không ngờ chỉ trong nửa ngày, Hoàng Thượng đã tỉnh lại.
Ôn Uyển đã từng trải qua chuyện như vậy, nên nàng biết rõ nếu có ý chí muốn sống mãnh liệt, so với bất luận thứ thuốc gì đều hữu dụng hơn. Cái gọi là kỳ tích, là được tạo ra như thế. Chỉ có điều nàng mơ hồ nhận ra rằng, hoàng đế lại không có ý muốn sống tiếp.
Vương thái y và Diệp thái y lần lượt bắt mạch cho hoàng đế, sắc mặt của họ đều rất khó coi. Ôn Uyển không muốn nghe họ nói mấy lời vô nghĩa. Hiện tại nàng không muốn bị người ta phá hỏng tâm tình nên phất tay để cho bọn họ lui xuống.
Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, cũng không nói lời nào. Hai vị thái y liền cung kính đi xuống.
Ôn Uyển rất nghi ngờ nên hỏi một vấn đề: “Cậu Hoàng đế. Sao Hạ Dao lại lợi hại như vậy? Chuyện đến con cũng không biết, mà nàng ấy lại biết?”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cẩn thận từng li từng tí đắp chăn cho hắn. Trong lòng khổ sở không dứt, nếu chẳng may hắn thực ra đi, sẽ không còn ai chăm sóc cho Ôn Uyển, không còn ai cho nàng dựa vào nữa. Vươn tay giúp Ôn Uyển lau nước mắt, nói: “Hạ Dao là phó thủ lĩnh của Thần Cơ Doanh. Đương nhiên nàng ta có thể biết rõ những chuyện này.”
Ôn Uyển há to miệng: “Người lợi hại như vậy mà lại để bên cạnh con. Thật sự là đại tài tiểu dụng (dùng người tài không đúng chỗ) rồi. Con còn đem nàng trở thành nha hoàn mà dùng đấy!”
Hoàng đế vuốt mặt Ôn Uyển. Mắt nàng khóc sưng thành quả đào rồi: “Phụ hoàng đem nàng đặt bên cạnh con, tất nhiên là có ý khác. Kỳ thật, Hạ Dao cũng là nữ nhi trong hoàng thất, bối phận giống như con. Lại nói, con còn phải gọi nàng một tiếng biểu tỷ đó.”
Ôn Uyển kêu a một tiếng, mấp máy nửa ngày. Thật xấu hổ mà, đại nha hoàn mà nàng sai sử mấy năm nay, động một chút là uy hiếp, lại chính là tỷ tỷ của nàng.
Hoàng đế thấy bộ dáng rối rắm của Ôn Uyển thì cười nói: “Đã gia nhập vào Thần Cơ Doanh, tất cả mọi người đều phải vứt bỏ thân phận của mình. Con không cần quá để ý.”
Hạ Ảnh bưng cháo tổ yến tới. Ôn Uyển đem cái gối lớn làm đệm lưng cho Hoàng thượng. Bưng cháo nóng đút từng miếng cho hắn.
Hoàng đế uống xong một chén cháo, trên người vừa có chút khí lực thì đã thanh lãnh nói: “Ôn Uyển. Đã xảy ra chuyện gì, kể hết cho cậu biết.” Vừa rồi Ôn Uyển mới chỉ nói sơ lược hai lần.
Ôn Uyển để chính mình khôi phục lại bình tĩnh, tận lực bình ổn ngữ khí, đem mọi chuyện đã xảy ra nói lại. Trong quá trình kể, Ôn Uyển không hề thêm mắm thêm muối gì.
Ôn Uyển nói xong, thấy sắc mặt hoàng đế tuy âm trầm, có tức giận xen lẫn phẫn hận, thậm chí còn có cả thất vọng, nhưng lại không hề có bi thương. Ôn Uyển khóc thút thít nói: “Cậu Hoàng đế, cậu, cậu đã sớm biết thân thể mình không tốt sao? Sớm biết như vậy, vì sao lại không nói cho Ôn Uyển biết?” Nếu như không phải sớm biết thân thể của mình, hoàng đế không thể bình tĩnh thế này. Xem ra suy đoán của nàng là đúng.
Hoàng đế chán nản: “Cậu cũng mới biết mấy tháng trước. Lúc ấy, cậu không tin. Nhưng về sau. . .” Về sau càng thấy thân thể không tốt, chẳng qua hắn vẫn một mực che giấu. Hắn không muốn tin mình thực sự sắp chết.
Ôn Uyển nắm chặt tay hoàng đế, kiếp trước khi nàng biết mình bị bệnh nan y, là bệnh bất trị, lúc ấy, nàng cảm thấy trời như sập ngay trước mắt vậy “Cậu Hoàng đế, không có biện pháp gì sao?”
Hoàng đế lắc đầu.
Ôn Uyển cũng lắc đầu, nàng không tin ông trời sẽ tàn nhẫn với cậu cháu bọn họ như vậy. Hoàng đế thấy Ôn Uyển bi thương, liền vuốt vuốt đầu Ôn Uyển nói: “Cậu phải nuốt lời rồi. Cậu không thể tiếp tục chiếu cố Ôn Uyển được nữa. Nhưng con yên tâm, sau khi cậu đi, con hãy quay trở lại đất phong. Cả đời cũng không bước chân vào kinh thành. Như vậy, sẽ không có người nào có thể gây tổn thương đến con.”
Ôn Uyển sống chết cũng lắc đầu, lôi kéo tay hoàng đế, nói thế nào nàng cũng không tin: “Sẽ không đâu, cậu nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Cậu Hoàng đế, cậu không thể bỏ lại con một mình ở trên đời này. Cậu Hoàng đế, cậu không thể có việc gì. Con chỉ còn cậu là người thân duy nhất, cậu có chuyện gì, bảo con phải làm sao bây giờ, con phải làm thế nào? Con không muốn làm cô nhi, con không muốn làm cô nhi.”
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy bi thương, ai lại muốn chết, ai lại nguyện ý chết chứ. Những ngày an nhàn của hắn bây giờ mới bắt đầu, vậy mà đã nhanh chóng kết thúc. Nhưng ông trời đã tuyên án rồi. Hắn cũng không có cách nào cãi lại ông trời.
Ôn Uyển không tin, cũng không khóc nữa. Bây giờ không phải là lúc nàng khóc lóc nỉ non “Chúng ta đi tìm Mộc thần y. Nhất định sẽ có biện pháp. Cậu Hoàng đế, lúc trước thái y nói con vô lực xoay chuyển. Cũng nói con không thể cứu được. Nhưng hiện tại con vẫn tốt đấy thôi.”
Hoàng đế bi thương: “Không giống như vậy, thái y nói cậu đã bị bệnh lâu rồi. Con khi đó là trúng độc. Còn cậu là chứng bệnh cũ.”
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, con không tin. Cậu Hoàng đế, đừng tin cái gì số mệnh hay không số mệnh. Triệu Vương kia nói con là yêu nghiệt, Giác Không hòa thượng của Hoàng Giác tự cũng nói con sáu tuổi đáng lẽ đã chết rồi. Toàn là dối trá cả, hiện tại không phải con còn sống rất tốt sao? Bảy tai tám nạn cũng đã trải qua. Làm sao cậu lại tin vào những chuyện ma quỷ kia.”
Hoàng đế nghe xong lời Ôn Uyển nói liền sững người lại. Giác Không hòa thượng, cũng là một cao tăng nổi danh, thanh danh ở Đại Tề có thể xếp vào hàng tiền ngũ (top 5). Lúc trước hắn vẫn cho rằng đấy chỉ lời nói vô căn cứ. Nhưng đến bây giờ, hoàng đế nhìn lại Ôn Uyển, mới nhớ tới lần Ôn Uyển trúng tà thuật, bị đặt ở trong Hoàng Giác tự. Được các sư tăng tụng kinh niệm phật cho liền khỏi. Trong lòng Hoàng đế lóe lên hi vọng. Vốn dĩ hoàng đế không có ý chí chiến đấu nhưng lại bị Ôn Uyển gọi tỉnh lại.
Ôn Uyển thấy hoàng đế sững sờ: “Cậu Hoàng đế, cậu làm sao vậy?”
Hoàng đế cười nói: “Không có gì.” Quay người, lập tức bảo Tôn công công vẫn luôn trông coi ở điện Dưỡng Hòa, đi tuyên Thiên lão nhi đến yết kiến.
Hoàng đế tỉnh lại, đương nhiên Thái tử sẽ tới vấn an.
Ánh mắt của hoàng đế rất lạnh, nhưng hắn không hoàn toàn trách Thái tử. Thái Tử chỉ nghe lời của thái y, nói hắn không thể cứu được, hơn nữa lại không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì. Nhưng một khi đã có người đối lập, nhất định sẽ bị đem ra so sánh. Trái ngược với những gì Ôn Uyển đã làm cho hoàng đế, hành vi của Thái tử trong mắt hắn, tuy rằng không bị nhận định là rắp tâm hại người, nhưng cũng để lại ấn tượng xấu.
Trong lòng Hoàng đế vô cùng bất mãn, nhưng không để lộ ra mặt: “Mấy hôm nay vất vả cho con rồi (hoàng đế biết rõ mình đã hôn mê một ngày một đêm). Nơi này đã có Ôn Uyển, con lui xuống nghỉ ngơi trước đi!”
Thái Tử thấy hoàng đế sắc mặt bình thường, trong nội tâm liền có chút sợ hãi. Hắn nhìn Ôn Uyển một cái, biểu cảm của Ôn Uyển cũng giống ngày thường, nhìn không ra cái gì.
Thái Tử bèn lui ra.
Hoàng đế trở tay nắm lấy tay Ôn Uyển nói: “Uyển nhi, may mà có con.” Nếu như không có Ôn Uyển, chắc hắn cứ như vậy mà đi rồi. Thật ra hắn không có hi vọng nhiều vào việc sống tiếp. Hắn giống như một người đã bị phán tử hình. Dù sớm hay muộn vài ngày cũng không thể thay đổi được gì. Trong khoảng thời gian này, áp lực mà hoàng đế phải chịu, không người nào có thể biết, kể cả nàng. Nàng không phải lúc nào cũng ở bên người hoàng đế, mặc dù nàng cảm thấy có chút không đúng. Nhưng vừa vặn đụng phải chuyện phản loạn, nàng tưởng rằng cậu lo lắng việc phản quân. Ai đang yên lành lại nghĩ đến chuyện xấu đó.
Ôn Uyển lôi kéo tay hoàng đế nói: “Cậu Hoàng đế, cậu đừng lo. Trời không tuyệt đường người. Năm đó bọn họ đều nói con phải chết. Nhưng sau này lại không xảy ra. Nhất định là có biện pháp.”
Hoàng đế ôm Ôn Uyển vào ngực. Ôn Uyển có thể cảm nhận được hoàng đế trên mặt thì bình tĩnh nhưng trong tim lại không cam lòng. Ai cũng không muốn phải đối mặt với tử vong. Chứ đừng nói là cậu đã phải chịu hơn ba mươi năm đau khổ, mới vừa được lên ngôi hoàng đế, trở thành cửu ngũ chí tôn, ngày tốt lành giờ mới bắt đầu. Làm sao cậu nỡ bỏ được.
Lúc Thiên lão nhi tiến vào, đã nhìn thấy một màn ấm áp này. Thiên lão đầu nhìn Ôn Uyển, nhưng nửa chữ cũng không nói.
Hoàng đế hiểu ý của Thiên lão nhi, hắn do dự một chút rồi nhìn về phía Ôn Uyển, ánh mắt kia rất rõ ràng. Muốn nàng đi ra ngoài trước. Tuy rằng Ôn Uyển không muốn đi ra ngoài. Nhưng nàng cũng không muốn nghịch ý hoàng đế, đành thành thật mà đi ra. Trong lòng lại thầm nghĩ, có cái gì lại không thể để nàng nghe sao, cũng thật là.
Hoàng đế hỏi Thiên lão nhi: “Lời Triệu Vương nói có căn cứ gì không? Mệnh mà Giác Không đại sư phê cho Ôn Uyển, có phải là thật hay không?”
Sắc mặt Thiên lão nhi rất bình tĩnh: “Hoàng Thượng, dựa theo ngày sinh tháng đẻ mà tính toán, quận chúa xác thực đã chết non rồi.”
Hoàng đế thiếu chút nữa thì từ trên giường nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa. Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể?” Tay Hoàng đế có chút run. Ôn Uyển sáu tuổi đáng lẽ phải chết, mà hiện giờ rõ ràng Ôn Uyển vẫn tốt.
Thiên lão nhi rất bình tĩnh nói: “Thật ra, đã có người giúp quận chúa sửa lại mệnh. Hơn bốn mươi năm trước, thần đã xem mệnh cho Triệu Vương, Triệu Vương xác thực là mệnh cửu ngũ chí tôn, chỉ có điều bởi vì mệnh của quận chúa được sửa lại, đồng thời cũng sửa lại số mệnh của những người khác. Ví dụ như Triệu Vương, lại ví dụ như, Hoàng Thượng.”
Hoàng đế ngây người, suy nghĩ triệt để rối loạn. Mệnh của hắn, là nhờ Ôn Uyển mà được sửa. Không sai, nếu như Ôn Uyển không sửa lại mệnh, không có Ôn Uyển, thân thế của hắn sẽ bị chôn dấu. Vĩnh viễn cũng không ai biết hắn là nhi tử của mẫu hậu. Với sự chán ghét của phụ hoàng đối với hắn, đừng nói đến chuyện vinh quang ngồi lên đại bảo, chỉ đến việc không giết mình cũng đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.