Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 1.1: Tiết tử




(Do lần đầu edit nên hơi vất nha)
Tô Dư đã quỳ trước cửa Thành Thư điện 2 canh giờ.
Mặt trời chói chang không chút lưu tình chiếu vào người nàng, nàng khao khát một tia gió mát thổi qua nhưng lại thủy chung không có. Nếu không phải trong lòng rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nàng cơ hồ tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này.
Kế tiếp chuyện phát sinh sẽ là.....
Nghĩ tới nàng liền không nhịn được rùng mình: Nàng sẽ quỳ đến ngất đi, sau đó bệnh nặng một hồi. Không chỉ thế, vì không nhận được chữa trị thích đáng nên đầu gối của nàng bị thương tổn, từ đó mỗi khi khí trời mưa dằm nàng liền sống không bằng chết.
Nàng biết rõ nhất định là như thế. Trong khoảng thời gian 17 năm này, nàng luôn thỉnh thoảng mơ thấy một số việc, tất cả đều ứng nghiệm nên chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ.
Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như nằm trong một sự nguyền rủa không thể thay đổi.
Tô Dư rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân, tựa hồ đi rất gấp lại có chút loạn. Nàng biết rõ đó là tiếng bộ liễn của hoàng đế. Nàng nhớ tới những đoạn ngắn ở trong mộng, hoàng đế sẽ như bình thường đi xuống bộ liễn, vào trong điện làm chuyện của hắn, không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một lần. Dù người kia chính là phu quân của nàng, là người đã cùng nàng uống rượu hợp cẩm.
Nàng nghĩ vậy, liền nhịn không được thở dài một tiếng.
" Ngươi...."_ Âm thanh từng rất quen thuộc bỗng vang lên sau lưng nàng, mang theo chút do dự, cũng làm lòng nàng dâng lên vô số gợn sóng. Nàng cố khống chế không quay đầu lại, mang một sự sợ hãi không nói rõ cùng cảm giác ngoài ý muốn. Sửng sốt trong nháy mắt, cuối cùng nàng định thần lại, quay đầu, vô cùng quy củ hành đại lễ:" Bệ hạ thánh an."
Nàng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chờ hoàng đế phản ứng. Chỉ cầu hắn trả lời nàng một câu "Khả", nếu không chẳng phải nàng phải duy trì tư thế quỳ này đến ngất đi sao.....
Chỉ thấy hoàng đế dừng chân trước mặt nàng thật lâu, giống như đang suy nghĩ điều gì. Thấy hắn không có ý muốn vào điện, nàng liền cảm thấy khó hiểu trong lòng, thấp thỏm lặp lại lần nữa:" Bệ hạ....thánh an."
" Khụ"_ Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, giống như có điểm mất tự nhiên, tiện đà giảm cước bộ _" Miễn."
" Tạ bệ hạ."_ Nàng nói nhẹ một tiếng, lại quỳ thẳng thân thể như trước, không nói thêm điều gì. Chỉ cảm thấy hoàng đế dừng ở sau lưng nàng chốc lát rồi bước lên phía trước nhưng lại không trực tiếp đi vào điện, mà dừng lại trước mặt nàng:" Ngươi...đứng lên đi."
Tô Dư hơi ngạc nhiên, nói:" Bệ hạ... thần thiếp là vì...."
" Đứng lên đi."_ Hắn nói một lần nữa, thanh âm so với lúc nãy có lực hơn vài phần. Nghi hoặc trong lòng nàng lại càng sâu, im lặng bái một cái rồi xách váy đứng dậy.
Nàng đã quỳ quá lâu, hai chân đều mất cảm giác, không còn thấy đau đớn gì nữa. Nhưng chỉ trong nháy mắt đứng lên, đau đớn trong 2 canh giờ kia liền thoáng cái xuất hiện, nàng cảm thấy 2 chân như bị ngàn vạn cây kim châm mạnh vào, đầu cũng trầm lại, thân thể không khống chế được mà ngã xuống.
Vô thức dùng 2 tay chống đỡ nhưng người nàng chưa kịp chạm đất thì đã có một bàn tay đỡ lấy nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn người đang vịn lấy mình.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành cúi đầu nhìn nàng, phát giác nàng có thêm 1 phần kinh ý, cũng nhìn ra tuy nàng đã không còn sức tự đứng vững nhưng vẫn cố chấp giãy khỏi hắn.
Rõ ràng không chịu cho hắn đỡ.
Hắn buông tay nàng ra, liếc mắt nhìn hoạn quan ở sau lưng, thản nhiên nói: "Đỡ nàng đi trắc điện nghỉ ngơi."
Tô Dư đã đếm không nỗi số lần nàng kinh ngạc, ngẩn người, cúi đầu nói 1 tiếng:" Tạ bệ hạ."
Thân ảnh đang bước vào cửa điện kia tựa hồ hơi chậm lại, rồi lại tiếp tục bước vào.
Tô Dư đang nghỉ ngơi ở trắc điện, thần sắc lúc này tràn đầy mê man cùng khó hiểu. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn có thể mơ thấy một chút đoạn ngắn linh tinh, tuy không nối liền nhau nhưng lại giống hệt từng chi tiết trong cuộc sống của nàng; lại bởi vì quá rời rạt, làm nàng không thể đoán trước được gì cho nên cũng không thể tránh đi mà chỉ có thể mặc cho chúng phát sinh từng cái một. truyện kiếm hiệp hay
Duy chỉ cái này...khác với những gì nàng mơ tới. Hoàng đế đáng lẽ không nên đi tới, đáng lẽ không nên dừng lại nói chuyện với nàng, lại càng không nên đỡ nàng đứng dậy.
Tuy đáy lòng sợ hãi, nhưng nàng lại cảm thấy trong đó một cổ sung sướng rõ ràng. Nàng không nghĩ tới chính mình còn có thể cách hắn gần như vậy, vua của Đại Yến, phu quân của nàng....
Nhưng chỉ trong chớp mắt nàng liền đem loại vui sướng này hung ác đá đi.
Nàng sẽ không quên, bởi vì hắn, địa vị hôm nay của nàng ở hậu cung mới như vậy. Quý Tần, một vị trí không hề thấp đối với người khác, nhưng đối với nàng lại là 1 vị trí nhục nhã, nó liên tục nhắc nhở nàng đã từng bị vũ nhục, bị oan khuất, cùng với...con đường trắc trở sau này của nàng. Khắp thiên hạ đều biết, nàng từng là thái tử phi, thê tử kết tóc với đương kim thánh thượng nhưng nàng lại không phải là hoàng hậu.
_______________________________________
Nàng hiện tại không phải suy nghĩ xem hoàng đế đang nghĩ gì mà đang suy nghĩ xem nàng sắp đối mặt với cái gì. Nàng sỡ dĩ bị phạt quỳ ở Thành Thư điện, lại còn quỳ lâu như vậy là vì đắc tội với Chương Nhạc Phu Nhân Diệp thị.
Diệp Cảnh Thu, vốn là dắng thiếp (*) của nàng, nhưng hôm nay lại nắm lục cung trong tay, vị phân so với nàng còn cao hơn ba bốn lần. Phi tử hậu cung cũng đều hướng vị Phu Nhân này mà thỉnh an sáng sớm, kể cả nàng -- chính thê ngày xưa.
(*) Dắng thiếp: Thiếp cùng gả.
Nàng biết Diệp Cảnh Thu đối với nàng có địch ý như thế nào. Nếu không phải ngoại tổ phụ của nàng Hoắc Ninh năm đó ở trong triều tích góp từng chút quyền lực, Tô gia cũng là 1 đại thế gia hiển hách, đại khái vị trí Quý Tần bây giờ của nàng cũng không có, còn Diệp Cảnh Thu đã sớm leo lên hậu vị từ lâu. Nhưng vì một ít triều thần phản đối, Diệp Cảnh Thu đến nay cũng chỉ là thiếp, hơn nữa cũng không thể leo lên hậu vị, bởi hoàng đế đã quyết định cưới con gái Tả tướng Đậu Oản làm hoàng hậu.
Mặc dù không thể nói là do nàng ban tặng, nhưng cũng là do thế lực nhà mẹ đẻ nàng ban tặng vì vậy Diệp Cảnh Thu hận không thể mỗi ngày lấy đi tính mạng của nàng.
Tô Dư lo sợ bất an cúi đầu nhớ lại chuyện lúc sáng. Là do nàng trong lúc thỉnh an sáng sớm vô tình đánh vỡ 1 cái bình ngọc trong nội cung Huệ Tức cung, lúc này, Chương Nhạc Phu Nhân bỗng nói cho nàng biết, đó là đồ ngự tứ gì đó, trong thiên hạ tìm không được cái thứ 2 rồi cho nàng đi Thành Thư điện quỳ tạ tội, chờ hoàng đế xử lí.
Lúc đó nàng nghĩ không ra hoàng đế sẽ xử lí nàng thế nào bởi trong ấn tượng của nàng, hoàng đế luôn không muốn nàng sống thoải mái. Cũng may chỉ quỳ trong chốc lát, nàng bỗng nhớ ra trong giấc mộng hôm qua có cảnh mình quỳ đến ngất đi ở Thành Thư điện, rồi được mang xuống....vì vậy nàng cảm thấy đó chính là kết quả hôm nay.
Nhưng giấc mộng lần này lại không ứng nghiệm, Tô Dư không thể không lo lắng nàng có phải sẽ đối mặt với hình phạt còn nghiêm khắc hơn hay không.
Lúc này ở cửa điện bỗng xuất hiện 1 bóng đen, nàng đè nén cảm giác trốn tránh rồi trấn định hành lễ:" Bệ hạ thánh an."
" Bình thân"_ Hạ Lan Tử Hành vừa đi vào vừa miễn lễ cho nàng, nhìn ra nàng đã vô cùng lo sợ nhưng vẫn cố ngồi đoan chính. Nàng lúc này trang điểm một lớp phấn nhạt, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, cúi đầu buông lỏng mi mắt, cố gắng áp chế tầm mắt không nhìn hắn.
Sau một lúc, Tô Dư theo thói quen khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng khi đối mặt với hắn -- điều này hiển nhiên không phải thái độ nên có của một phi tần đối với hoàng đế. Nhưng dù nàng có ôn nhu hiền thục thế nào thì hắn vẫn không thích nàng. Mặc dù nàng không biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì sau này nhưng từ những đoạn ngắn rời rạt trong mộng, nàng có thể biết rõ, hắn đối với nàng chán ghét ngày càng nhiều.
Nàng cũng đã thử nhẫn nhục ôn nhu nhưng đều vô dụng. Cho nên bây giờ nàng sớm đã mất đi khuôn mặt tươi cười chào đón, ngược lại còn cảm thấy như bây giờ rất tốt. Hắn trong ngày thường không nhìn tới nàng, nàng cũng ngại làm hắn ngứa mắt, trải qua cuộc sống của chính mình, chỉ cần không mắc sai lầm gì lớn thì hắn cũng chỉ chán ghét chứ không muốn lấy mạng nàng.
Hoàng đế im lặng không nói, đưa mắt nhìn Tô Dư trong chốt lát rồi mở miệng:" Chuyện gì xảy ra, Quý Tần, ngươi nói đi."
" Thần thiếp lỡ tay đánh rơi bình ngọc bệ hạ ban cho Chương Nhạc Phu Nhân."_ Nàng thản nhiên nói, không tìm được trong giọng nói ấy một tia kinh sợ hay thiếu cung kính, chỉ là đơn giản thuật lại sự tình.
Nàng nghe được hoàng đế nhẹ nhàng "A" một tiếng, hỏi:" Sau đó thì sao?"
....Sau đó? Nàng không khỏi nhíu mày, hoàng đế xưa nay chính là lười nói nhiều cùng nàng. Suy nghĩ 1 chút, nàng không biết nên đáp lời như thế nào, đành nói:" Sau đó....tùy bệ hạ."
Hoàng đế đang uống trà nghe vậy thì suýt sặc, lộ vẻ nàng đã hiểu sai ý. Hắn muốn hỏi là sau đó đã xảy ra chuyện gì, Chương Nhạc Phu Nhân nói thế nào, nhưng nàng lại hiểu thành _" Sau đó ngươi muốn trẫm xử lý ngươi thế nào?"
Tô Dư vẫn hạ mắt, im lặng một hồi, nàng mới ngước mắt lên, nói:" Chỉ có một mình thần thiếp làm sai, mong bệ hạ đừng giận lây sang người bên cạnh thần thiếp."
Sau đó lại là một hồi im lặng. Nàng lại rũ mắt xuống, hoàng đế cảm thấy xung quanh nàng đều là một cổ hàn khí xa cách. Cổ hàn khí kia làm cho hắn nhịn không được tiếp tục quan sát nàng, người đã từng là chính thê của hắn. Thật lâu sau, hắn lạnh giọng cười một tiếng:" Nếu trẫm muốn hỏi tội Chiết Chi thì sao?"
Thân hình của nàng nhịn không được run lên.
Chiết Chi, đó là hầu nữ nàng mang theo từ nhà, có thể nói chính là chỗ dựa duy nhất của nàng trong cung, hắn cũng biết điểm này.
" Bệ hạ..."_ Nàng tự định giá trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn, kìm chế sợ hãi trong lòng, giọng điệu vững vàng _" Bệ hạ là minh quân, thần thiếp chính là đầu sỏ gây nên việc này, bệ hạ tại sao không hỏi tội thần thiếp."
Thần sắc hoàng đế ngưng tụ.
Nàng rốt cuộc vẫn không chịu cầu xin hắn. Dù nàng muốn bảo hộ Chiết Chi nhưng vẫn dùng lời như vậy để nói với hắn, thậm chí còn muốn chọc giận hắn, tuyệt đối không muốn cầu xin hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.