Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 67:




Nhan Thị thuận theo sự sắp xếp của Cố Sanh.
Trước khi đi, Giang Hàm tăng thêm một đội thủ vệ ở ngoại trạch cho Nhan Thị, nha hoàn gia đinh trong nhà cũng đều là người phái đến từ Tuyên Vương phủ, từ trong tới ngoài kín kẽ, bảo đảm Nhan Thị an toàn.
Ứng Thiên Phủ là kinh sư trước kia, cách không xa Dương Châu, có khí tức ôn nhu điển hình của vùng sông nước Giang Nam.
Ứng Thiên Phủ hành cung phô trương, mặc dù không to lớn lớn hoàng cung của kinh thành, nhưng lại xinh đẹp nho nhã rất khác biệt.
Cố Sanh lớn như vậy chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, nàng sớm đã hiếu kỳ Giang Nam trong thi từ ca phú, rốt cục là một nơi phong cảnh mê người thế nào.
Trong kinh thành rất nhiều gia đình phú quá đều là cố ý mời công nhân từ Tô Châu xây dựng giả sơn, mái cong hồng ngói, bố cục cùng tạo hình đều không giống đình viện thông thường, xác thực khiến người cư ngụ ở kinh thành như nàng có cảm giác mới mẻ.
Chỉ tiếc lần này đi tuần đang lúc vào đông, sợ là sẽ giảm đi phong phạm của mỹ cảnh Giang Nam.
Đội ngũ đi tuần trùng trùng điệp điệp, tùy tùng của hoàng tước, ngoại trừ thϊế͙p͙ thân hầu hạ những người khác đều nên đi theo xe ngựa thuộc hàng gia quyến, Cố Sanh lại bị Cửu Điện Hạ an bài ở trong mã xa của mình.
Xe ngựa của hoàng tước tương đối kín kẽ, bên trong có hỏa lô, ngược lại cũng không quá bị ảnh hưởng của mùa đông.
Trong xe rất rộng, Ngọc Nhi, cung nữ thϊế͙p͙ thân của Cửu Điện Hạ đã ở trong xe, Cố Sanh lữ đồ khó chịu liền chủ động cùng nàng tiếp lời.
Ngọc Nhi quanh năm ở trong cung hầu hạ, thường ngày lén cùng Cố Sanh nói chuyện phiếm ngược lại cũng rất tốt, hôm nay tiểu hoàng tước ngồi ngay ngắn một bên, nàng nào dám tùy ý cùng Cố Sanh tiếp lời, quấy nhiều thanh tịnh bên tai Cửu Điện Hạ?
Cố Sanh nói chuyện cơ bản vừa đi liền vô hồi âm, Ngọc Nhi ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng đáp lại cho nàng, còn cung kính chờ mệnh bên cạnh Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh thấy nàng câu nệ như vậy, liền nghiêng đầu dùng mắt ra hiệu cho Cửu Điện Hạ.
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt chuyển tới trêи người thị nữ bên cạnh, trầm mặc giây lát, mở miệng nói: “Đã xuất cung, cũng đừng luôn câu nệ.”
“….” Cố Sanh có chút cảm thấy khó xử, người này khuyên người khác thả lỏng như thế nào cũng giống như đang ra lệnh?
Khẩu khí này ai còn dám không câu nệ!
Quay đầu lại nhìn Ngọc Nhi, quả nhiên, vẻ mặt càng thêm cung kính, gật đầu lĩnh mệnh nói: “Vâng.”
Sau đó một câu cũng không dám nói.
Cố Sanh bất đắc dĩ, cũng bất chấp lễ tiết, coi như trước mặt thị nữ cũng bắt chuyện cùng Cửu Điện Hạ: “Điện hạ, nghe nói thánh thượng lần này để ngài đi theo, là bởi vì lúc đầu ở Dưỡng Tâm Điện được tài học của ngài kinh tuyệt, ngay cả Nhị Điện Hạ cũng khen ngài lý lẽ hùng hồn, khiến người khác vỗ bàn tán dương!”
Nói chuyện cùng đại nhân vật, phải bắt đầu từ vuốt ʍôиɠ ngựa.
Giang Trầm Nguyệt buông xuống buông ánh mắt, tỉ mỉ nghe xong lời nói của Cố Sanh, dừng một chút kéo khóe miệng, thiển đồng nheo lại cười nhạo một tiếng, còn nghiêng đầu nâng tay đặt dưới môi ho khan hai tiếng làm biểu thị, nhưng mà trào phúng trong tiếu ý căn bản giấu không được!
Cố Sanh xiết nắm tay, nàng lần đầu tiên khen tiểu nhân tra, cư nhiên đổi lấy đáp lại như vậy!
“Điện hạ.” Cố Sanh không cam lòng nói: “Vi thần đây là khen ngài!”
“Ân, nghe ra được.” Giang Trầm Nguyệt liếc mắt đón nhận ánh mắt của nàng, khóe miệng vẫn mang theo độ cong xinh đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác phối với đôi mắt hoa đào yêu dị, làm cho người ta có cảm giác “đầy bụng ý xấu”….
“Vậy ngài thế nào còn cười vi thần đây?” Cố Sanh liếc mắt đối diện tiểu nhân tra.
Giang Trầm Nguyệt nhướng mày: “Vậy ngươi muốn ta đáp lại thế nào? Lời nói khiêm tốn hay là lời nói thật?”
Cố Sanh chỉ là muốn nghe Cửu Điện Hạ nói một chút uy phong lúc đó, liền cười nói: “Dĩ nhiên là nói một chút sự thật!”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy thẳng ngồi dậy, giả vờ nghiêm túc nhìn Cố Sanh nói: “Tốt lắm, nói cho ngươi biết, ta chính là một kỳ tài vô tiền khoáng hậu như vậy, thế nhân ai cũng khen ngợi, cứ như vậy, thoả mãn sao?”
Cố Sanh nghe vậy sửng sốt, lập tức bật cười, Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng bị chọc che miệng cười khanh khách.
Bầu không khí trong xe khoan kɧօáϊ một chút, Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng cười lộ hàm răng, dựa vào cửa sổ xe, vén mành kiệu xem xét, nhẹ giọng nói: “Phụ cận không có dịch trạm, một canh giờ sẽ đóng doanh.”
Một cổ hàn ý thấu xương từ bên ngoài thổi đến, Cố Sanh vội nói: “Điện hạ! Đừng vén mành nha, trong xe rất khó làm ấm!”
Ngọc Nhi gương mặt co quắp, trong lòng hoảng sợ, nha đầu kia bình thường nói chuyện cùng chủ tử cũng là thái độ kiêu căng thế này?
Không quy tắc như vậy, đến nay ngay cả hình trượng đều chưa nhận một lần, cũng quá không tầm thường rồi….
Ngọc Nhi kinh hồn táng đảm dùng khóe mắt quan sát động tĩnh của Cửu Điện Hạ, vốn tưởng rằng Cố Sanh chí ít sẽ bị Cửu Điện Hạ mắt lạnh trừng trở lại, không nghĩ tới…
Cửu Điện Hạ cư nhiên thuận theo che mành lại, nét mặt cũng không hỉ nộ, chỉ nhàn nhạt oán giận một câu: “Ngươi thân thể thực sự là….”
Cố Sanh sớm bị ghét bỏ quen rồi, nhìn thấy mành xe buông xuống, lúc này mới dùng thẻ trúc đảo thủ lô, ôm chặt vào trong ngực.
Trong xe than lửa rất vượng, Cửu Điện Hạ chỉ mặt một bộ y phục kỵ mã, nóng bức đến gương mặt bạch ngọc đều có một chút phiếm hồng.
Bên này Cố Sanh được quấn vải bông dày như bánh chưng, còn khoác hồ cừu nhưng vẫn lạnh đến run rẩy….
Không bao lâu, bên ngoài xe ngựa có người xem mành cửa, gọi: “A Cửu?”
Cố Sanh nghe tiếng ngẩng đầu, là giọng nói của Giang Hàm.
“Ngã một lần nhớ dai”, Cửu Điện Hạ không vén mành xe nữa, trực tiếp ở bên trong đáp lời: “Nhị tỷ?”
Bên ngoài Giang Hàm nói: “Ngự trù đi theo phía sau đun sữa dê nóng cho phụ hoàng, ta cũng lấy một bình, vẫn còn nóng, ngươi uống một chút ấm thân thể.”
Đây rõ ràng là cho Cố Sanh ấm thân thể.
Bên ngoài trời đông giá rét, ngoại trừ Cửu Điện Hạ có thể ở trong xe, những hoàng tước khác đều phải thay phiên cưỡi ngựa, đi theo xung quanh ngự giá, nói không chừng kéo dây cương tay đều phải đông lạnh.
Cố Sanh muốn vén mành xe lên gọi Giang Hàm tự mình hưởng dụng, nhưng người ta lấy danh chiếu cố hoàng muội mà đưa đến, nàng cũng không tiện dày mặt nói bản thân không cần.
Cửu Điện Hạ nghe vậy nhấc mành xe lên, Cố Sanh mượn cơ hội cũng nhìn về phía Giang Hàm bên ngoài.
Trong xe ngồi lâu, bên ngoài ánh sáng chói mắt, Cố Sanh nheo mắt, hoãn một chút khuôn mặt Giang Hàm mới dần dần rõ ràng.
Mặc dù đã xóc nảy trêи lưng ngựa hồi lâu,nhưng ngọc quan của Giang Hàm lại không chút hỗn loạn, y phục chỉnh tề, không chút mệt mỏi.
Chỉ là trêи mặt tựa hồ phủ một lớp bụi có chút không sạch sẽ.
Cố Sanh nhìn Giang Hàm đem bình sữa đến gần thùng xe, ánh mắt dừng lại trêи người nàng chốc lát, liền lôi kéo dây cương chạy xa.
Cố Sanh vội vàng nhấc mành kiệu nhìn theo, bóng lưng của Giang Hàm rất nhanh đã biến mất trong đoàn xe ngựa um tùm phía trước, móng ngựa giẫm bùn đất bắn tung tóe ba thước cao.
Chờ người đi rồi Cố Sanh buông mành, quay đầu lại hà hơi vào ngón tay bị đông đến lạnh lẽo, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, tuyết cũng đã tan mấy ngày rồi, trêи mặt đất thế nào vẫn còn đây? Ngươi xem bùn đất ẩm ướt, khiến Nhị Điện Hạ dình đầy bụi đất.”
Cửu Điện Hạ đem bình sữa dê đưa cho nàng, trả lời: “Trêи quan đạo trước đó đều đã dọn sạch bùn nhão rồi, phòng ngừa bắn lên dính bẩn, nếu không dọn nhị tỷ hiện tại sớm đã bẩn đến thấy không rõ khuôn mặt nữa.”
“…..” Cố Sanh không nghĩ qua lại tự mình “bêu xấu” nữa, tiểu nhân tra này cũng không đi trêи quan đạo, thế nào lại hiểu được nhiều như vậy!
Ngọc Nhi ở bên cạnh ôn hòa mỉm cười nói: “Cửu Điện Hạ của chúng ta kiến thức sâu rộng, những chuyện này nô tỳ cùng Cố cô nương đều chưa từng nghe qua.”
Cố Sanh nói: “Còn không phải như vậy sao, điện hạ còn trẻ, vi thần già hơn ngài vài tuổi, ngược lại không tài học uyên bác như ngài.”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy bới lông tìm vết liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng thì thào cười nói: “Quả nhiên là ngốc rồi, ta xem ngươi không có gì khác biệt so với lúc mời vừa gặp gỡ.”
Cố Sanh sửng sốt nhất thời gương mặt đỏ lên, người này thế nào không thể khen ngợi như vậy đây!
Cái gì gọi là không gì khác biệt so với lúc mới gặp?
Lúc mới gặp gỡ Cố Sanh mới tám tuổi, lẽ nào nói nàng mười năm đều “ngu ngốc”, chính là không có đầu óc sao!
Cố Sanh trong tay ôm bình sữa dê, vẫn chưa uống mà cơn tức đã xông lên, quả nhiên chỉ cần cùng tiểu nhân tra cùng một chỗ, chiến hỏa cũng đủ để kháng rét lạnh!
Nắng sớm rút đi nhanh chóng trong cuộc khẩu chiến, đội ngũ tuần hành chậm rãi đình trệ, nội thị đi theo đều dọn xong hành lý, lần lượt đóng doanh.
Cửu Điện Hạ xuống xe trước, đi vào chờ thánh giá nhập ngự trướng.
Cố Sanh ở trong xe đến lúc quản sự bên ngoài thông báo xuống xe, mới cùng Ngọc Nhi kết bạn cùng đi, đến doanh địa trước.
Nàng kéo cánh tay Ngọc Nhi, hỏi: “Chúng ta buổi tối đi chỗ nào nghỉ ngơi?”
Ngọc Nhi nghi hoặc liếc nhìn nàng một cái, đương nhiên nói: “Chúng ta là tùy thân hầu hạ, dĩ nhiên là cùng ngủ trong một trướng bồng với Cửu Điện Hạ!”
“!!!!.”
Cố Sanh dừng lại bước chân, trợn tròn đôi mắt nhìn Ngọc Nhi.
“Làm sao vậy?” Ngọc Nhi lên tiếng nhìn nàng.
Cố Sanh run giọng hỏi: “Cùng…cùng ngủ? Điện hạ là hoàng tước, hoàng tước thế nào có thể….” Nàng vừa muốn nói hoàng tước thế nào có thể không tự trọng, dừng một chút, lại sửa lời nói: “Thế nào có thể cùng quân quý thân phận thấp kém như chúng ta ngủ chung?”
Nàng tận lực nhấn mạnh hai chữ “quân quý”.
Ngọc Nhi ngây ngốc chốc lát, lập tức cười nói: “Chuyện này có cái gì? Điện hạ còn chưa vỡ lòng, không có gì cần kiêng kị. Nếu thật sự vỡ lòng, đâu đến phiên chúng ta hầu hạ đi ngủ?”
Cố Sanh miễn cưỡng mỉm cười, nghĩ thầm cũng phải, bản thân nàng mười năm cũng chỉ là kẻ già đầu ngốc nghếch, Cửu Điện Hạ chỉ thích trêu đùa kẻ giá ngốc nghếch này, tất cả cái khác đều chiếu theo quy cũ, hoàn toàn không có gì “nguy hiểm”.
Cửu Điện Hạ năm đó ngay cả tịnh phòng của quân quý cũng “tham quan” qua, hôm nay còn có thể cấm kỵ cùng quân quý ngủ chung trướng bồng sao?
Ngọc Nhi nhìn thấy Cố Sanh vẻ mặt quấn quýt, không khỏi buồn cười nói: “Nha đầu ngươi ngược lại thú vị, nói thật lòng a, Cửu Điện Hạ chúng ta đường đường siêu phẩm hoàng tước, bao nhiêu quân quý tranh nhau vỡ đầu thầm nghĩ đến trước mặt lộ diện, nếu có thể cùng ngủ một lần, càng cầu còn không được, thiên đại hỉ sự rơi vào đầu ngươi, ngươi ngược lại không vui.”
Cố Sanh cười khổ nói: “Ta không thông thấu bằng tỷ tỷ, ta không thích cùng người khác tranh thủ tình cảm, chỉ cầu cầu một người có thể nhất tâm đối đãi, kiên quyết không thích hợp nhận vũ lộ chi ân của điện hạ.”
Ngọc Nhi nhìn nàng, kinh ngạc trừng mắt nhìn, bất đắc dĩ cười nói: “Mà thôi, mỗi người mỗi chí, bất quá, cùng ngủ cũng không tất lo lắng, ngươi làm thư đồng mười năm, phải biết Cửu Điện Hạ xưa nay không thích ngoại nhân gần kề. Trướng bồng lại rất rộng, giường của chúng ta cách điện hạ rất xa, dù cho ngươi cố tình nằm trêи tháp của điện hạ, điện hạ cũng sẽ không cho ngươi gần người. Tháng trước có một cung nữ hầu hạ điện hạ lúc đi ngủ, kéo màn kéo đến ngã trong lòng điện hạ, ngươi đoán, sau đó thế nào?”
Cố Sanh hiếu kỳ nói: “Thế nào?”
Ngọc Nhi cong khóe miệng, mang theo ngoan lệ nói: “Bị ma ma kéo xuống dưới phạt mười cái tát, khuôn mặt sưng như bánh màn thầu!”
Cố Sanh hít một ngụm lãnh khí, sửng sốt một hồi lâu, nắm tay Ngọc Nhi nói: “Tỷ tỷ, Sanh Nhi chưa từng hầu hạ người khác, tay chân không lanh lợi, trải giường chiếu trái lại có thể, hầu hạ điện hạ sẽ luống cuống, vạn nhất…sơ ý ngã xuống….”
Ngọc Nhi mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nói: “Đã biết, ngươi chỉ cần trải giường, cái khác gọi ta đến là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.