Đường Á giật mình tỉnh lại, tốt lắm, hiện tại cậu bị trói cứng. Miệng vết thương trên trán đã ngừng chảy máu, mắt trái như bị máu đọng cản trở, mở ra có chút khó khăn. Thời điểm ý thức của cậu khôi phục, phát hiện đầu đã không còn đau, hơn nữa lại bị trói.
“Tỉnh rồi thì đừng giả chết!”
“ ! ” Đường Á cố gắng chuyển động thân mình, nhưng dây thừng trói thật sự rất chặt, không chuyển động được, một cây gậy đánh mạnh vào bụng cậu.
Đường Á gian nan mở to mắt: “Là mày!”
“Hừ! Không nghĩ ra là tao đi?” A Cường cầm một cây chày cán bột lớn, đập đập vào lòng bàn tay. Dù lợi hại, còn không phải cũng bị gã trói ở đây sao! Hoá ra lúc ấy lầu ba có người đi xuống, tuy rằng che túi, nhưng A Cường vẫn thấy được ánh kim lấp lánh bên trong! Là vàng! Nghĩ đến thời tiết mấy ngày nay khác thường…… Người này ăn trộm cũng không có ai quản…… Một mình hắn có thể lấy bao nhiêu? Vì thế mang suy nghĩ thử xem mà lên lầu.
Quả nhiên, lầu ba chỉ có vài người nhanh tay mở tủ kính vơ vét vòng cổ nhẫn vàng nhét vào túi họ. A Cường lập tức đỏ mắt, cũng không nghĩ lầu ba vì sao chỉ có vài người, chỉ sợ vàng bị lấy hết, cũng nhanh chóng vọt tới một quầy không có người bắt đầu nhét vàng vào trong quần áo mình, tuy nghĩ đến dùng túi to đựng vàng lại nhét thêm vào lòng có thể lấy được nhiều hơn, nhưng lo lắng người khác thừa dịp mình đi nơi khác lấy đi vàng của gã, A Cường đành phải đứng tại chỗ nhét đầy túi, rồi bắt đầu đem vòng cổ đeo lên một lúc hơn mười chiếc, trên mười ngón tay đều đeo đầy nhẫn.
Sau đó gã nghe thấy thanh âm ồn ào dưới lầu, thấy khung cảnh người ăn người đáng sợ, quay đầu mới phát hiện lầu ba chỉ còn mình gã, A Cường bị dọa đến mềm chân. Gã muốn đi xuống nhưng không dám, sau đó liền nhìn thấy đám người tản ra, mọi người đều hoang mang rối loạn khẩn trương chạy. Gã cũng thấy mấy người Vương Phương, muốn gọi lại sợ bị quái vật chú ý.
Lúc này gã nhìn thấy Vương Phương nhìn lên lầu xem xét, trên mặt là dáng vẻ lo lắng, nhưng Đường Á nhóc con này nói mấy câu với cô, Vương Phương liền mang Lưu Tuyết đi! Nếu không phải tại thằng nhóc này, Vương Phương sao lại mặc kệ bỏ gã lại cơ chứ?!
Nhìn Đường Á lưu loát giết quái vật kia, A Cường bắt đầu sợ hãi: thằng nhóc này dám giết người! Đúng vậy, tuy nói ăn thịt người là “Quái vật”, nhưng trong lòng gã, quái vật có bộ dáng giống người thì vẫn là người! Tuy nó cắn chết một người khác, còn ăn thịt người kia. Mà Đường Á không nói một câu, đi đến liền đâm chết người! Thật sự là quái vật! Cậu ta sẽ không phải là tội phạm giết người trốn trại ra chứ?!
Khung cảnh máu tanh với khuôn mặt không chút thay đổi của Đường Á doạ A Cường sợ tới mức không dám ló đầu ra, sau đó, gã nhìn thấy gì? A Cường cao hứng phát hiện, thằng nhóc kia có vẻ không ổn. Cậu ôm đầu tựa trên tường, thoạt nhìn đau đầu vô cùng. Ngay từ đầu A Cường không thể tin được, sau phát hiện Đường Á dựa trên tường gần như trượt xuống, cơ hồ muốn ngồi phịch trên mặt đất.
Xem ra là thực sự đau đầu không chịu nổi! A Cường vui vẻ nghĩ. Gã đã coi Đường Á thành tội phạm giết người, cảm thấy mình bắt giết cậu cũng không sai. Hoàn toàn không nghĩ tới, nếu giết người vô tội, gã cũng không có tư cách giết Đường Á.
A Cường ở chỗ bán đồ dùng sinh hoạt tại lầu hai lấy cây chày cán bột dài nhất, còn có không ít dao nấu ăn. Gã có ý xấu nhưng không có can đảm thực hiện. Sau đó gã lặng lẽ xuống lầu, tới gần bên người Đường Á, Đường Á bởi vì đau đầu hoàn toàn không chú ý tới gã. A Cường tìm dây thừng, trói Đường Á trên ghế trong phòng an ninh. Thừa dịp này, gã lại lên lầu đem vàng bạc, kim cương, nhẫn với đá quý cất vào túi mua sắm tìm được trong siêu thị, đựng đầy một túi, gã gần như không thể động đậy, chỉ có thể ôm.
Sau đó, chính là bộ dáng Đường Á tỉnh lại nhìn thấy. A Cường mặc quần áo hàng hiệu, bởi vì không tìm được số đo thích hợp, không đứng dậy nổi, lại càng không nói đến trên cổ hắn còn đeo mấy cái vòng vàng to, ngón tay cũng đeo vài cái nhẫn, cả người có vẻ không hài hoà rất quái dị.
“Mày không phải rất đắc ý sao? Hử? Ngày nào A Phương cũng nói chuyện với mày, Tiểu Tuyết sùng bái mày, toàn thế giới đều xoay quanh mày…… Mày rất đắc ý đi?” A Cường như muốn đem tức giận trong lòng đều phát ra, mỗi khi nói một câu liền hung hăng đánh Đường Á một gậy. đam mỹ hài
“ ! ” Đường Á kêu rên, chỗ bụng bị đánh nhất định sẽ bầm tím, chỉ mong không tổn thương đến nội tạng.
“Sao không nói lời nào? Mày không phải nói rất giỏi sao? Đem khách hàng đều dỗ cho vui vẻ, điểm danh muốn mày phục vụ, tao cũng chỉ có thể tạp vụ lau bàn! Tao phi! Mày nghĩ mày là ai?! Tên mặt trắng vô dụng!” Đường Á im lặng tựa hồ chọc giận hắn, A Cường bóp mạnh mặt cậu, “Mặt mày trơn mềm vậy sao? Xem tao phá cái mặt mày mày còn kiêu ngạo được hay không!” Nói xong, gã xoay người lấy dao gọt hoa quả trên bàn.
“A a a ! ! !”
Một tang thi phân nửa mặt lộ ra xương cốt hung hăng cắn xuống cổ A Cường, A Cường lập tức kêu thảm thiết, giãy dụa đẩy tang thi đang cắn chặt hắn không buông ra, Nhưng một miếng thịt lớn cũng bị cắn rớt, đau đớn khiến gã thảm thiết thét lên. Tang thi lảo đảo lui về phía sau, còn đem thịt trong miệng dùng sức xuống nuốt, sau đó té ngã trên mặt đất.
A Cường không rõ vì sao người đã chết vẫn hoạt động, còn ăn thịt tên Đường Á giết chết kia, may mắn gã sức lớn đẩy được nó ra. Nơi này không thể ở lâu! Gã phải mau chóng quay về thôi! Thích ăn thịt người, Đường Á còn kia nha! Thịt cậu so với mình còn non mềm hơn! A Cường vừa nghĩ vừa ôm túi vàng lớn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Tang thi té ngã chậm rãi đứng lên, mê man không biết thức ăn chảy máu rất thơm đã chạy đâu? Hay là ăn thức ăn ngửi mùi cũng rất mê người này? Vấn đề này chỉ tồn tại trong đầu 0.01 giây, biến mất rất nhanh giống như chưa từng tồn tại. Tang thi quyết đoán đánh về phía thức ăn thơm tho gần nhất!
Đường Á vì cái gì không vội phản kháng? Bởi vì cậu tỉnh lại không lâu liền nhìn thấy thi thể bảo an trên mặt đất động đậy. Quả nhiên, chỉ cần không bị ăn hết hoặc tổn thương đại não, người tiếp xúc với virus sẽ biến thành tang thi.
Đường Á nhìn nó mê man xong trực tiếp đi tới phòng an ninh, thân thể cứng ngắc, bước đi chậm chạp, nhưng A Cường cao hứng ngập đầu căn bản không chú ý tới, còn thực vui vẻ nói gì đó, về phần cụ thể nói cái gì —- Đường Á hoàn toàn không nghe thấy, cậu còn đang chuyên tâm cắt dây thừng! Sau khi A Cường đem chày cán bột ném sang một bên, cậu liền lấy một con dao từ trong không gian, bắt đầu cắt dây, nhưng dây thừng trói quá nhiều vòng, lập tức cắt đứt rất khó.
Đường Á hoàn toàn không nhìn hướng sau lưng A Cường, gã một mình nói chuyện, tang thi lại không có hô hấp, cứ thế gã hoàn toàn không phát hiện. Khi A Cường bị cắn, Đường Á mới cắt đứt một nửa dây thừng, sau khi A Cường chạy trốn, tang thi hành động chậm chạp quả nhiên lựa chọn cậu làm con mồi. Nhưng……
[Ngọc châu!]
____